Cẩm Y Vệ

Chương 1026: Chương 1026: Thần công cái thế




Nếu hiện tại Lạc Tư Cung bị Bạch Liên giáo giết ở Côn Minh, trách nhiệm Tần Lâm tuần sát Vân Nam không khỏi có chút thất chức. Nhất là hắn làm Đốc Chủ Đông Xưởng, trấn áp Bạch Liên giáo chính là một trong công việc bản chức.

Huống chi Lạc Tư Cung là tâm phúc của Vạn Lịch đưa đến hệ thống Cẩm Y Vệ nằm vùng. Tần Lâm đã ở Vân Nam mấy tháng, muốn bố trí gì tự nhiên không thành vấn đề, nếu như Lạc Tư Cung lại bị hại ở Vân Nam, Vạn Lịch khó tránh khỏi nghi ngờ Tần Lâm. Cho dù là Vạn Lịch không nghĩ như vậy, Trương Kình, Lưu Thủ Hữu cũng sẽ không để mất thời cơ nhắc nhở y.

Cho nên Tần Lâm đi trước tới Kim Mã Bích Kê phường, chuẩn bị gặp mặt người Bạch Liên giáo, vừa đúng gặp phải Lạc Tư Cung gặp nạn, về công về tư đều phải cứu y một lần.

Nhưng Lạc Tư Cung mơ hồ có ý cạnh tranh với Tần Lâm, lãnh mật chỉ của Vạn Lịch tới Vân Nam, không đợi gặp mặt đã làm một mình, chẳng lẽ Tần Lâm còn phải cứu một cách nghệ thuật, làm cho tâm trạng y vui vẻ, tươi cười hớn hở nữa sao? Tần Đốc Chủ của chúng ta cũng không phải là người dễ chịu như vậy…

Giúp cho Lạc Tư Cung không mất mạng đã là may mắn cho y, tự y làm mất hết thể diện, chuyện này không liên quan gì với Tần Đốc Chủ.

Trong lúc Tần Lâm và Lạc Tư Cung lá mặt lá trái đẩy đưa với nhau, ánh mắt của mọi người Bạch Liên giáo nhìn chằm chằm Bạch Sương Hoa, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Kể từ sau thời Đường Tái Nhi, vị giáo chủ Bạch Liên giáo duy nhất luyện thành Bạch Liên Triều Nhật thần công tới đại thành, bình sinh võ nghệ kinh tài tuyệt diễm lại bị Tần Lâm cướp đi, tới mức phản giáo, quả thật bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên không biết nên nói gì cho phải.

Đáy lòng Cao Thiên Long, Hồ Vân Bằng hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi làm ra vẻ căm phẫn bừng bừng.

Sư phó... A Sa đáng thương nhìn Bạch Sương Hoa, rất muốn nhào qua ôm sư phó tỷ tỷ khóc lớn một trận.

Thần sắc Bạch Sương Hoa lúc chạm nhau với ánh mắt A Sa trở nên hơi hòa hoãn, bất quá chỉ trong khoảnh khắc lại hóa thành một mảnh băng hàn. Đồng tử băng lửa giao dung của nàng hơi co rút lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, siêu nhiên vật ngoại.

Cái miệng nhỏ nhắn A Sa méo xệch cơ hồ khóc thành tiếng, nhìn vẻ mặt từ chối người ngoài ngàn dặm của sư phó, nàng tức tối nhăn nhó mặt mày, giậm chân hừ lạnh một tiếng.

Sau đó đảo tròn mắt vài vòng, A Sa cười xấu xa, thi lễ với Bạch Sương Hoa, lại ôm quyền với Tần Lâm, sau đó hai ngón tay cái khép lại để ở trước ngực, tựa như đang nói: Chúc mừng chúc mừng, trăm năm hảo hợp!

Tiểu quỷ đầu này! Bạch Sương Hoa cũng không nhịn được nữa, hai má đỏ bừng vừa tức vừa giận nhìn A Sa, băng mỹ nhân nhất thời sống lại.

Trước khi quen biết Tần Lâm, Bạch Sương Hoa chưa từng trải qua ái tình nam nữ, căn bản không biết xử lý tình huống bây giờ như thế nào. Vì muốn tránh cho lúng túng, nàng mới bày ra sắc mặt Bạch Liên giáo chủ lạnh như băng trước mặt thuộc hạ quen thuộc ngày xưa, nhưng A Sa làm động tác chọc cười vừa rồi đã khiến cho nàng trở lại dáng vẻ của một nữ tử thanh xuân vừa biết mùi vị ái tình.

Thay đổi, thật sự thay đổi rồi! Bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên, Tiêu Vân Thiên suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi mình, sau khi kinh ngạc lại thầm than thở. Bạch Liên giáo chủ uy chấn giang hồ chưa từng có dáng vẻ tiểu nữ nhi như vậy…

Tần Lâm đang nói chuyện với Lạc Tư Cung, thấy vậy liền thầm than một tiếng không tốt. Nếu như lúc này đám người Ngả Khổ Thiền vạch trần thân phận Bạch Sương Hoa, vậy chỉ còn đường giết Lạc Tư Cung diệt khẩu.

Hắn vốn chỉ chuẩn bị gặp mặt chúng thủ lĩnh Bạch Liên giáo, cũng không nghĩ tới Lạc Tư Cung lại tới Côn Minh tham gia náo nhiệt đưa tới ám sát. Mới vừa rồi muốn ngăn các cao thủ Bạch Liên giáo nên không thể không để cho Bạch Sương Hoa hiện thân, vì tình thế bắt buộc mới rơi vào cảnh khó xử như vậy.

- Khụ khụ, các vị, bản đốc đã tới đây, các ngươi còn không tránh lui chín mươi dặm sao?

Tần Lâm bỏ qua Lạc Tư Cung, khí thế hung hăng ép về phía Ngả Khổ Thiền. Đến khi đi qua mặt Lạc Tư Cung bèn không ngừng nháy mắt với chúng thủ lĩnh Bạch Liên giáo.

Lạc Tư Cung không khỏi ác ý suy nghĩ nếu các cao thủ Bạch Liên giáo bạo khởi làm khó dễ, giết Tần Lâm đi thì thật là hay quá… Cảnh tượng mới vừa rồi mình bêu xấu bị hắn nhìn thấy, phảng phất đã bị Tần Lâm nắm cán, mỗi lần nhớ tới y lại cảm thấy rất không thoải mái.

Trên đường cái không có một bóng người, mấy tên nha dịch bộ khoái núp ở đầu hẻm xa xa ngó dáo dác về phía này, thấy vậy đều thè lưỡi thật dài. Không trách lời đồn Đốc Chủ Đông Xưởng có võ công cao tới mức sâu không lường được, tới mức biến thái. Hiện tại nhìn vị Tần Đốc Chủ này mà xem, không hề sợ sệt cao thủ Ma giáo, nhớ lại dáng vẻ Lạc trưởng quan vừa rồi quả thật như trời với vực.

Tần Lâm đi tới từng bước một, đám người Ngả Khổ Thiền do dự không quyết, không phải là bọn họ chuẩn bị đánh Tần Lâm, mà là không nỡ buông tha cơ hội giết chết Lạc Tư Cung.

Ngược lại Cao Thiên Long, Hồ Vân Bằng muốn xuất thủ với Tần Lâm, nhưng Bạch Sương Hoa ném tới một ánh mắt thật sâu, băng hỏa đan xen khiến cho bọn họ không dám khinh cử vọng động.

Đánh nhau đi, đánh nhau đi, đáy lòng Lạc Tư Cung không ngừng cổ vũ cho Cao Thiên Long, Ngả Khổ Thiền cố gắng lên, hận bọn họ không thể lập tức dùng Ngô Công đinh bắn cho Tần Lâm thủng lỗ chỗ, dùng Tấn Thiết thiền trượng nện Tần Lâm thành bánh thịt. Đáng thương Lạc Tư Cung còn không biết, ngoại trừ hai vị Cao, Hồ ra, những thủ lĩnh Bạch Liên giáo khác chỉ muốn làm thịt y trước tiên.

Cũng may Lạc Tư Cung cũng là người kinh nghiệm già dặn, đột nhiên nhận ra được vẻ mặt mọi người Bạch Liên giáo hơi khác thường, nhất thời giật thót trong lòng: Bạch Liên giáo và Tần Lâm đồng thời xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ bọn họ sớm có liên lạc? Vì sao Tần Lâm chỉ quát một tiếng, cao thủ Ma giáo lập tức nghe lệnh dừng tay?

Không thể không nói Lạc Tư Cung quả thật khôn khéo tinh minh, chỉ liếc qua một cái đã đoán đúng tám chín phần mười.

Y híp mắt lại, chợt tiến lên trước mấy bước hét lớn một tiếng:

- Tần Đốc Chủ tay không ngăn voi, đơn kỵ phá địch, là đệ nhất dũng sĩ quốc triều. Đám Ma giáo chết tiệt các ngươi còn không mau buông tay chịu trói?!

Con bà nó, đây là đưa ta lên giàn hỏa… Thậm chí Tần Lâm có hơi hối hận vừa rồi mình đã hiện thân, biết vậy thà liều mạng hứng chịu Vạn Lịch nghi kỵ, để Lạc Tư Cung bị giết còn hơn. Đương nhiên đây chỉ là nói lẫy, Lạc Tư Cung chết đi chỉ tiện nghi cho hai tên khốn kiếp Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu, đối với Tần Lâm hiện tại để cho y còn sống thích hợp hơn.

- Này, nể mặt ta một chút…

Tần Lâm nhìn Ngả Khổ Thiền nháy mắt lia lịa, nhưng vị Thiết Diện Sát Sinh Phật này còn đang do dự không quyết, không nhìn ra lão muốn làm gì.

- Tần tặc và Thánh giáo không đội chung trời, các huynh đệ bản giáo sóng vai tử chiến!

Bạch Linh Sa đột nhiên rống to một tiếng, khí thế hung hăng từ phía sau Ngả Khổ Thiền lao ra:

- Phàm người nào lấy được thủ cấp Tần tặc, được phong Phụng Thánh Tả Sứ dưới tòa Vô Sinh Lão Mẫu, vĩnh viễn phò trợ Thánh giáo, trường sinh bất diệt!

Những cao thủ Bạch Liên giáo cũng không phản ứng kịp, không phải là vị giáo chủ này luôn luôn chủ trương liên thủ với Tần Lâm sao? Cao Thiên Long khẽ nhếch môi muốn thừa dịp bắn Ngô Công đinh ra, nhưng A Sa đã đứng chắn ngang giữa lão và Tần Lâm.

A Sa vừa rống vừa cất bước xông tới, tuy rằng thân thể nàng mảnh mai nhỏ bé nhưng dưới mỗi bước chân nàng, đá xanh bị lõm xuống ba tấc. Song chưởng bay lượn kình phong bén nhọn, thế tới cực kỳ hung mãnh.

Giáo chủ Ma giáo quả nhiên công lực thâm hậu! Lạc Tư Cung và đám Cẩm Y Hiệu Úy thảy đều chắc lưỡi hít hà.

Bạch Liên Triều Nhật thần công của A Sa cũng đã có sáu bảy thành hỏa hầu, cố ý không thu liễm nội lực, phóng xuất hết thảy ra bốn phương tám hướng, muốn giả dạng làm mười thành công lực cũng không khó. Chẳng qua là đối mặt Tần Lâm ngay phía trước, kình lực của nàng ngay cả con chuột cũng đánh không chết.

Phù... Tần Lâm thở phào, không né không tránh tiến lên nghênh đón chính diện, trầm xuống đứng tấn tọa mã, khí thế uy nghiêm vững chãi như Thái Sơn. Song quyền hắn chậm rãi đẩy ra không mang theo chút khí lửa khói nào, cũng không có một tia kình phong nào.

Lạc Tư Cung vô cùng kinh hãi, Tần Lâm xuất thủ hư thật khó dò, hoặc là không hề biết võ công, hoặc đã đạt tới cảnh giới chí cao đại xảo bất công, trọng kiếm vô phong, mới có thể không có chút kình khí nào tiết ra ngoài.

Lại thấy giáo chủ Ma giáo A Sa lấy khí thế dời non lấp bể đánh ra song chưởng. Tay áo Tần Lâm bị kình phong thổi lất phất, tóc sau gáy tung bay, song quyền đấm trúng vào lòng bàn tay A Sa.

Á! Bạch Linh Sa kêu to một tiếng, thân hình bay ra ngoài cực nhanh, còn nhanh hơn lúc tới mấy phần, bay thẳng ra sau năm trượng mới rơi xuống đất, thân hình lảo đảo một cái lui ba bước liên tục. Sau đó nàng vận khởi công phu Thiên Cân Trụy, lại lui thêm ba bước nữa.

Chỉ thấy nàng đạp tới chỗ nào, đá xanh lõm xuống tới đó, không biết nội công đến cảnh giới bao sâu nhưng vẫn bị một chưởng Tần Lâm đánh lui.

- Thật là lợi hại, thật là lợi hại!

A Sa thở gấp vỗ vỗ ngực, dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi:

- Tôn giá thần công cái thế, không trách Bạch Liên giáo chủ cũng không phải là đối thủ của ngươi!

Tiểu quỷ đầu này! Bạch Sương Hoa trợn mắt nhìn một cái, rõ ràng là A Sa đang nói nàng.

- Đa tạ, đa tạ.

Tần Lâm cười phủi phủi vạt áo, vẻ mặt tiêu sái tới cực điểm, trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn, xem ra mình tặng thức ăn ngọt cho A Sa từ trước tới nay không hề uổng phí.

Ghét Tần đại thúc! A Sa le lưỡi một cái thật nhanh, vẫn làm như vô tình đứng chắn giữa hắn và Cao Thiên Long.

Ánh mắt Lạc Tư Cung nhìn Tần Lâm lập tức thay đổi, từ trước vẫn cho là Tần Lâm thật ra chỉ có hư danh, chuyện tay không ngăn voi cứu giá, đơn kỵ xông trận gì đó e rằng giả nhiều thật ít. Không ngờ rằng hôm nay tận mắt nhìn thấy, Tần Lâm đã luyện đến cảnh giới chí cao, sâu không lường được, thật sự không biết hắn chỉ có chút tuổi như vậy làm thế nào luyện được, chỉ có thể nói là yêu nghiệt.

Trước còn nghi ngờ Tần Lâm và Bạch Liên giáo có cấu kết, hiện tại xem ra hoàn toàn là nhờ Tần Lâm thần công cái thế mới có thể chấn nhiếp các cao thủ Ma giáo.

Nghĩ đến đây Lạc Tư Cung buồn bực vô cùng, dần dần bắt đầu hiểu tâm trạng của Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc. Bất cứ ai có một đối thủ quái vật như Tần Lâm, chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Ngả Khổ Thiền thở dài trong lòng, tay nắm Tấn Thiết thiền trượng lúc chặt lúc lỏng, cuối cùng nghĩ đến câu nói của A Sa rằng lòng trung thành của Tần Lâm với Vạn Lịch không đáng một đồng, rốt cục nhìn Tần Lâm một cái thật sâu, trầm giọng tựa như tiếng vàng đá chạm nhau:

- Tần Đốc Chủ quả nhiên thần công vô địch, những mong Đốc Chủ lấy thiên hạ thương sinh làm trọng, chớ có bắt chước theo đám cẩu quan hôn quan… Thôi được, hôm nay tới đây chấm dứt, tương lai sẽ tìm Đốc Chủ lãnh giáo thêm!

Lạc Tư Cung không biết nội tình cho là lãnh giáo võ công, thật ra thì Ngả Khổ Thiền muốn một câu trả lời về chuyện truyền giáo nơi hải ngoại, bất quá không nói ra rõ ràng.

A Sa và Ngả Khổ Thiền đều đã tỏ thái độ, các cao thủ Bạch Liên giáo chuẩn bị thu tay rời đi.

Đáy lòng Cao Thiên Long lại vô cùng tức giận, mới vừa rồi Bạch Linh Sa ngăn ở giữa lão và Tần Lâm, dụng ý không nói cũng hiểu, làm sao có thể chịu rời đi dễ dàng như vậy.

Đột nhiên lão nhìn về phía Bạch Sương Hoa chắp tay nói:

- Bằng hữu, ngươi ở bên người Tần Đốc Chủ, làm ưng khuyển triều đình hẳn sẽ có lúc chắp cánh bay cao. Hừ, rừng xanh còn đó, không hẹn ngày gặp lại, lần sau gặp mặt sẽ là địch không phải bạn!

Bạch Linh Sa giậm chân, Ngả Khổ Thiền cũng biến sắc mặt, đi ra mấy bước mới thấp giọng nói:

- Lão Cao, lão làm gì vậy?

- Ả công khai ủy thân Tần tặc, Cao mỗ cảm thấy không cam lòng!

Cao Thiên Long hậm hực nói.

Ngả Khổ Thiền và chúng thủ lĩnh cũng rất là bất mãn Bạch Sương Hoa, cho dù cảm thấy Cao Thiên Long hơi quá, tức giận mới nói ra câu vừa rồi, nhưng mọi người cũng không tiện chỉ trích lão.

- Ôi, Lạc Tư Cung nghe được câu này, nhất định sẽ tìm cách làm khó dễ Tần Lâm và sư phó…

Bạch Linh Sa bĩu môi, sau đó như cười như không nói:

- Nếu không phải là ta cũng tức giận giống như Cao Tả Sứ, chỉ sợ còn tưởng là lão mật báo cho triều đình. Dĩ nhiên Cao Tả Sứ đối với Thánh giáo trung thành cảnh cảnh, tuyệt đối không phải là loại tiểu nhân vô sỉ đó.

- Đa tạ Thánh giáo chủ.

Cao Thiên Long cười ha hả, bị Bạch Linh Sa tìm cách mắng xéo, lão cũng không thèm để ý.

Bạch Liên giáo và triều đình không đội chung trời, cho dù là Bạch Sương Hoa phản bội giáo môn nhưng bọn họ cũng không thể mật báo triều đình, mượn tay triều đình đối phó nàng. Chuyện Cao Thiên Long làm đã phạm vào đại kỵ, cho dù là Bạch Linh Sa chế nhạo thế nào đi nữa, lão cũng chỉ có thể cho qua.

Quả nhiên Lạc Tư Cung nghe được lời của Cao Thiên Long lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ nhìn Bạch Sương Hoa, nhớ lại lúc trước ánh mắt chúng thủ lĩnh Bạch Liên giáo nhìn nàng có vẻ là lạ…

Khụ khụ, Tần Lâm ho khan hai tiếng, biết Lạc Tư Cung đã sinh lòng nghi ngờ, vội vàng ra vẻ như đang xử lý công vụ:

- Lạc chưởng quỹ đến Côn Minh định nhập hàng hóa gì vậy? Gần đây trong kinh sư, giá Phổ Nhị trà không tốt lắm, đi Xuyên Điền Tây Bắc tìm hổ ngao Tây Tạng về bán, nói không chừng còn có kẻ ngốc chịu mua.

Lạc Tư Cung dở khóc dở cười, đến lúc này Tần Lâm vẫn còn nói ám ngữ trong Xưởng Vệ. Câu đầu hắn nói ‘nhập hàng hóa’ chính là bắt người, nhưng sau đó Phổ Nhị trà, hổ ngao Tây Tạng toàn là nói nhảm, không có nghĩa gì.

Không biết làm sao, Lạc Tư Cung đành thi lễ Tần Lâm, thấp giọng nói:

- Xin Tần Đốc Chủ hiểu cho, hạ quan đây là phụng mật chỉ bệ hạ đi ra làm việc, muốn điều tra kỹ vụ án dân chúng Thi Điện bị tàn sát. Ngoại trừ nguyên hung thủ ác Mãng Ứng Lý ra còn phải bắt tất cả quan viên sơ suất lười biếng, giải về kinh sư luận tội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.