Trương Văn Hi ngồi trên lưng ngựa sau khi thấy thành Hàng Châu biến hóa như vậy cảm khái vô cùng,
chắp tay một cái về phía Bắc, phương hướng kinh sư:
- Khảo Thành pháp của lão Thái Sơn ân chủ Giang Lăng Thái Sư quả thật am tường đạo quan trường.
Tần Lâm cười cười, Trương Văn Hi không phải là phường a dua nịnh nọt,
lời khen này rất có đạo lý. Trương Cư Chính biết rõ tập tính của quan
viên Đại Minh, cho nên đặt ra Khảo Thành pháp thưởng công phạt tội.
Thưởng có thể thăng quan, giống như một củ cà rốt treo trước mắt quan
viên các cấp. Phạt có thể phạt bổng, giáng chức thậm chí cách chức,
giống như một cây gậy đặt bên cạnh củ cà rốt. Phàm là địa phương thi
hành nghiêm chỉnh Khảo Thành pháp, lại trị đều có cải biến khả quan.
Thấy chỉ còn cách hành dinh Khâm Sai có ba tầm tên, Tần Lâm bèn giật cương ngựa từ biệt Trương Văn Hi rời đi.
Tiểu Đinh đứng ở đại môn hành dinh, tay che trán nhìn về phía này. Tần
Lâm nhảy xuống lưng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, cười khanh khách nói:
- Thế nào, không nhận ra ta sao?
Tiểu Đinh không trả lời mà là lui về phía sau bỏ chạy như một làn khói,
Tần Lâm còn đang kinh ngạc đã nghe thấy nàng vừa chạy vừa mừng rỡ kêu:
- Lão gia đã về rồi, lão gia đã về rồi!
Ta già lắm sao? Tần Lâm buồn bực xoa xoa mũi, sao nàng không gọi công tử gia, đại quan nhân vân vân, oai phong biết bao nhiêu, gọi lão gia giống như một lão già quê mùa.
Giữa tiếng kêu to của Tiểu Đinh, cả tòa hành dinh náo động, Tần Lâm vừa
đi vào cửa chính, ba vị phu nhân liền tiến ra nghênh đón.
Vừa nhìn thấy Tần Lâm, trên gương mặt kiều diễm của Thanh Đại lập tức nở một nụ cười tươi tắn, đôi mắt trong suốt cong thành vầng trăng ngọt
ngào nói:
- Tần ca ca, huynh về rồi sao, thời gian qua Thanh Đại rất nhớ huynh…
Từ Tân Di cùng Trương Tử Huyên đều dở khóc dở cười, cả ngày Thanh Đại
đắm chìm trong thế giới y học, trái tim hết sức trong trắng thuần khiết, dường như vĩnh viễn không trưởng thành. Có lẽ cũng chỉ có kẻ tâm không
tạp niệm như nàng mới có được thành tựu y học cực cao khi tuổi còn trẻ.
Tần Lâm cũng cười lên, Thanh Đại của hắn giống như một con chim non vui vẻ, khẳng khái san sẻ niềm vui cho tất cả mọi người.
Bất quá sau khoảnh khắc hắn đã không cười được nữa, bởi vì Thanh Đại giật mình trợn to hai mắt, quan sát cẩn thận mặt hắn:
- Ủa, vì sao mặt huynh bị thương như vậy, Tần ca ca huynh có đau không?
Mặc dù thuốc bôi của Lục Viễn Chí rất hữu hiệu, nhưng cũng không nhanh
tới mức chỉ trong vòng vài ngày đã giúp cho vết thương trên mặt Tần Lâm
lành hẳn. Hiện tại còn lại vết hồng hồng kéo mày đen, rõ ràng là chuyển
biến tốt nhưng nhìn bề ngoài lại rất ghê sợ.
- Ặc, chuyện này…
Tần Lâm đỏ mặt lên, chuyện này không tiện trả lời, chẳng lẽ nói cho nàng biết là bị Bạch Liên giáo chủ Bạch Sương Hoa dùng móng tay cào rách
mặt, hắn vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lục mập.
Lục mập lập tức trung thành hộ chủ, đi ra dõng dạc nói:
- Tần ca cùng giáo chủ Ma giáo quyết chiến ba trăm hiệp, rốt cục đánh
lui được ả. Đây là bị giáo chủ Ma giáo dùng Cửu Thiên Thập Địa U Ảnh Độc Long Trảo gây thương tích, may nhờ sư huynh ta hết lòng bôi thuốc dọc
trên đường đi, mới khôi phục như cũ.
Thanh Đại đau lòng đến cơ hồ rơi lệ, tay mềm mại nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Tần Lâm:
- Nhất định rất đau, Tần ca ca thật đáng thương, giáo chủ Ma giáo cũng quá xấu xa!
- Cũng không đau, bị tiểu Thanh Đại sờ ngược lại có hơi ngứa.
Tần Lâm cười khan hai tiếng, có hơi chột dạ, sau đó chửi mình đôi câu:
ngu ngốc, mình không có gì với Bạch Sương Hoa, cần gì phải chột dạ?
Lục mập đặt chuyện hoang đường cũng chỉ có thể lừa gạt được Thanh Đại, A Sa dắt Đại Hoàng ở bên cạnh nghe vậy cười lạnh không ngừng: không biết
Tần đại thúc này bị vị hồng nhan tri kỷ nào cào cho gương mặt nở hoa,
quá nửa là muốn ép liễu nài hoa mới có kết cục như vậy. Bây giờ lại dám
đổ lên đầu sư phó ta, hừ hừ, nếu thật sự là do sư phó đích thân xuất thủ chắc chắn sẽ tạo ra năm cái lỗ to trên đầu, đâu chỉ là mấy vết trầy mờ
nhạt như vậy?
A Sa không biết lần này nó đã sai lầm lớn, kẻ cào Tần Lâm bị thương không phải là ai khác, chính là Bạch Liên giáo chủ.
Sắc mặt Từ Tân Di lộ vẻ vô cùng nghi hoặc, bĩu môi hỏi Trương Tử Huyên bên cạnh:
- Này, dường như giáo chủ Ma giáo là một nữ tử phải không?
- Đúng vậy!
Thiên kim tướng phủ mỉm cười, trả lời rất khẳng định.
Từ Đại tiểu thư híp mắt hạnh lại:
- Mặc dù nàng ta mang mặt nạ bạc, chưa từng có ai nhìn thấy dung nhan
nàng, nhưng nghe nói dường như vóc người cũng không tệ lắm.
- Há chỉ không tệ, mà là giống như tiên nữ!
Trương Tử Huyên vô cùng khoa trương phóng đại lên, trong bụng cũng đang cười trộm.
Từ Tân Di siết chặt quả đấm:
- Tên Tần Lâm này nhất định đã gạt chúng ta làm chuyện xấu gì đó, hừ hừ, không thể tha hắn!
Đại tiểu thư đảo tròn mắt hạnh, vẫy vẫy tay với nữ binh Giáp, hai người
nói nhỏ mấy câu. Lúc đầu nữ binh Giáp có vẻ hơi khổ sở, sau đó ra vẻ căm phẫn bừng bừng, không ngừng gật đầu.
Trương Tử Huyên đưa tay ngọc che miệng nhỏ nhắn cười thầm không dứt,
những chuyện xấu như quạt gió thổi lửa e sợ cho thiên hạ bất loạn không
liên quan gì tới bản tiểu thư…
Lục Viễn Chí mới vừa trở lại gian phòng của mình liền bị nữ binh Giáp
nắm lấy lỗ tai tra gạn xem rốt cục Tần Lâm bị thương lúc nào, bị thương
trong tay người nào.
Vốn tên mập vẫn muốn chịu mấy dao bên hông giùm cho bằng hữu, đánh chết
ta cũng không nói, kết quả nữ binh Giáp dùng đại hình phục dịch, cù lét
đống thịt nung núc của y một trận, rốt cục tên này lại làm phản đồ, công khai bán đứng Tần Lâm.
- Tần ca, huynh đệ có nỗi khổ, huynh đệ thật có lỗi với huynh!
Lục mập nhìn theo bóng lưng lão bà vội vã rời đi, trong lúc nhất thời
tâm trạng vạn phần đau khổ, không thể làm gì khác hơn là mặc niệm ba
phút vì Tần Lâm.
Không lâu sau, trong phòng của Tần Lâm, Tần Thiếu Bảo uy phong bát diện
ngã xuống giường, Từ Tân Di ngồi trên ngực hắn, đôi chân dài đè chặt,
tay cầm chiếc roi da dê nhỏ quất vào không khí bốp bốp liên hồi, nở một
nụ cười vô cùng đắc ý.
Thanh Đại nằm ở bên cạnh, cầm đuôi một con chó rơm khẽ chọc vào tai hắn, cười duyên dáng:
- Tần ca ca, ai bảo huynh không ngoan, ngoan ngoãn chịu phạt đi!
- Ta đây trong sạch kia mà...
Tần Lâm khóc không ra nước mắt, nhưng lúc này ai chịu nghe hắn giải
thích đây? Nhìn đôi chân dài đang đè trên ngực, không cần phải nói, lần
này là nhất định sẽ bị đè thành dấu vết hình chữ Bát ngược.
Bên trong căn phòng cách vách, Trương Tử Huyên đang cầm Phản Kinh vừa
uống trà vừa đọc, tai nghe thanh âm phòng bên cạnh, trên mặt treo một nụ cười như có như không.
Bất quá rất nhanh nàng không cười được nữa, bởi vì cách vách truyền tới
thanh âm càng ngày càng làm cho nàng mặt đỏ tới mang tai...
Hai ngày sau, Trương Tử Huyên cùng Kim Anh Cơ đều gia nhập trận doanh
chinh phạt Tần Lâm, Tần Lâm bị bốn vị mỹ nhân thay phiên hành hạ, có thể nói vừa khổ sở vừa khoái lạc.
Trở lại Hàng Châu ngày thứ
ba, rốt cục chỉ ý triều đình cũng xuống, trung sứ truyền chỉ chính là
người quen cũ Trương Tiểu Dương, còn có Thiêm Đô Ngự Sử Vương Triện. Tần Lâm không quen người này, nhưng cũng biết y là người trong Giang Lăng
đảng, môn sinh Trương Cư Chính.
Quan viên lớn nhỏ Chiết tỉnh ra Hàng Châu thành mười dặm nghênh đón
thánh chỉ, trước mặt nha môn Tuần Phủ đã sớm bày hương án, long đình. Bố Chính Sứ Tôn Triều Nam đại chưởng ấn Tuần Phủ vui mừng hớn hở, sắc mặt
Ngô Thiện Ngôn thân đợi tội khó coi nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui, giả
vờ như bình thản không vui không buồn, đàm đạo mấy câu trên trời dưới
đất với các vị đồng liêu.
Đám quan viên cũng đối đáp qua loa với lão. Hiện tại thánh chỉ đã xuống
coi như lão trở thành người qua đường, Ngô Đại Tuần Phủ không thể làm gì khác hơn là về nhà lục cơm nguội, quá nửa sẽ không còn có ngày gặp lại.
Tần Lâm cũng không ở trong đội ngũ tiếp chỉ, mà là trốn ở xa xa. Không
những hắn không thuộc về quan viên Chiết tỉnh, bản thân còn là Khâm Sai
đại thần phụng chỉ đi làm việc, đương nhiên không nên tới nhận đạo thánh chỉ phát cho quan viên Chiết tỉnh này, Chỉ vì dù sao cũng có liên quan
với mình cho nên tới cho có mặt, đợi lát nữa sẽ hàn huyên với Trương
Tiểu Dương.
Nhưng quan viên lớn nhỏ từ Tôn Triều Nam trở xuống nào có ai dám không
để ý sự hiện hữu của hắn. Một kẻ dễ dàng lật đổ một vị phong cương đại
lại một phương, dẹp yên binh loạn Hàng Châu thành, dẹp yên Bạch Liên
giáo khởi nghĩa há phải là người tầm thường?!
Trương Tiểu Dương tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người, Tuần Phủ
Chiết Giang Ngô Thiện Ngôn hồ đồ mê muội làm nhục chức thủ, bị cách chức hồi hương, vĩnh viễn không được dùng nữa. Bố Chính Sứ Tôn Triều Nam làm việc chuyên cần, thăng Tuần Phủ bản tỉnh, các quan viên Án Sát Sứ, Thủ
Phủ theo thứ tự thăng lên thế chỗ. Chiết binh La Mộc Doanh là công thần
năm xưa bình Oa, hôm nay có trọng trách hải phòng, phát ra lương hướng
không được khấu trừ.
Đạo thánh chỉ này cơ hồ thực hiện ý tưởng của Tần Lâm trăm phần trăm,
quan viên văn võ Chiết tỉnh tràn đầy hâm mộ nhìn Tần Lâm, âm thầm cảm
thán quả nhiên là trong triều có người dễ làm quan. Có vị Giang Lăng
Thái Sư một tay che trời tương trợ, Tần Thiếu Bảo muốn làm gì mà không
được.
- Khâm Sai tuần sát sự vụ duyên hải, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm tiếp chỉ...
Trương Tiểu Dương đột nhiên kéo dài thanh âm kêu lên.
Lần này cũng khiến cho Tần Lâm lấy làm kinh hãi, tấu chương đại phá Bạch Liên giáo ở hang đá Long Du vẫn còn đang trên đường đưa tới kinh sư,
theo dự liệu cũng sẽ không có thánh chỉ cho mình, nhưng hắn không có
thời gian suy nghĩ quá nhiều, cũng đành dâng hương tiếp chỉ.
- Bọn Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly bộ rục rịch muốn động, có khả năng muốn xâm lược biên giới phía Nam, Kế Trấn bắt được mật thám giải tới Binh bộ.
Tần Lâm hổ khiếu ưng dương, nhiều lần diệt địch, tỏ rõ hoàng uy Đại Minh nơi Tái Ngoại. Lệnh Tần Lâm đình chỉ tuần sát phía Nam, lập tức về kinh thành làm việc, chuyện bốn tỉnh khai hải chờ sau này tính lại!
Tần Lâm tung hô tiếp chỉ, trong lòng kinh ngạc không dứt, Đồ Môn Hãn,
Đổng Hồ Ly đã bị trọng thương, không có mấy năm là không khôi phục được. Chưa kể còn có Tam Nương Tử trung thành với Đại Minh ở bên cạnh kềm
chế, vì sao hiện tại lại hưng binh xuôi Nam? Mấy chữ ‘có khả năng’ trong thánh chỉ cũng quá mức mơ hồ, không giống như giọng điệu mà triều đình
quen dùng.
Quan viên Chiết tỉnh không ai hiểu được điều ngoắt ngoéo này, ai nấy
cười tươi chắp tay thi lễ Tần Lâm, khen hắn là rường cột nước nhà, kiến
công lập nghiệp nơi biên giới còn hơn cả đám người kém cỏi chúng ta
trong nước.
Duy chỉ có Thiêm Đô Ngự Sử Vương Triện từ kinh sư tới thủy chung có vẻ
buồn rầu, chờ Tần Lâm nhận thánh chỉ xong bèn nháy mắt liên tục với hắn.
Tần Lâm thuận miệng đối đáp qua loa với quan viên Chiết tỉnh mấy câu,
sau đó theo Vương Triện sang bên. Vị khách từ kinh sư tới này lấy trong
ống tay áo ra một phong thơ:
- Tần thế huynh, đây là tin nhà của lệnh nội huynh Trương Đại công tử.
Là cho Tử Huyên sao? Tần Lâm tiện tay nhận lấy, lại thấy phía trên rõ
ràng viết cho mình, vội vàng mở thư ra, bên trong là bút tích hơi dối
của Trương Kính Tu: phụ thân bệnh, về mau!
Sau khi Tần Lâm nhận được thư đầu tiên là giật mình không nhỏ, tiếp theo liền cười lên như không có chuyện gì xảy ra, hạ thấp giọng hỏi Vương
Triện:
- Gia nhạc có tin khác nhờ Vương Đô Đường mang tới hay không?
Vương Triện nhìn Tần Lâm vô cùng kỳ quái, không hiểu tại sao hắn hỏi như vậy, ngẩn ra một lúc mới nói:
- Thái Sư bệnh nặng, mời Tần Thiếu Bảo và phu nhân về kinh xem sao. Mặc
dù hạ quan được liệt vào môn tường của Thái Sư nhưng dù sao cũng là
người ngoài, dù Thái Sư có tin miệng cho tôn phu nhân, tựa hồ cũng không tiện để hạ quan mang tới.
Dứt lời y liền nhìn sang Trương Tiểu Dương, ý là nếu như Trương Cư Chính có tin miệng khác cho nữ nhi, nhờ thái giám mang đến cũng thích hợp hơn mình.
Tần Lâm thấy thần sắc Vương Triện không giống giả bộ, giữa hai lông mày ẩn hàm vẻ lo âu, nhất thời thất kinh.
Bởi vì có tiền lệ Trương Cư Chính giả bộ bệnh gả con gái, lúc Tần Lâm
mới vừa nhận được thư còn tưởng rằng lão Thái Sơn giở lại trò cũ. Dù sao vị Thái Sư gia này mới hơn năm mươi tuổi, thân thể cao lớn cường tráng, da thịt sáng bóng đỏ thắm, có thể nói xuân thu cường thịnh.
Mặc dù Thanh Đại cùng Tử Huyên đều nói qua lão không nên lạm dụng thuốc
bổ, nhưng trong lòng Tần Lâm, lão Thái Sơn giống như trung niên khỏe
mạnh cường tráng mà không phải lão đầu tử tóc bạc hoa râm, hẳn sẽ không
đột ngột mắc bệnh nặng.
Vương Triện lại hiểu sai ý, thấy Tần Lâm trầm ngâm không quyết chỉ cho
rằng hắn không bằng lòng vì về thăm nhạc phụ mà buông bỏ chuyến đi Giang Nam công danh thành tựu, luôn miệng thúc giục:
- Lần này ân sư bệnh khác với trước kia, trong cơn bạo bệnh lão nhân gia nhớ mong ái nữ, mong rằng Tần Thiếu Bảo thể xét nhân tình, cấp tốc
thương nghị với tôn phu nhân, hiền khang lệ sớm cùng nhau về Bắc.
- Đa tạ, đa tạ!
Tần Lâm vội vã trở về thương nghị cùng Trương Tử Huyên, nói vài ba lời
từ biệt cùng Vương Triện, sau đó nhảy lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy như
bay.
Vương Triện nhìn bóng lưng hắn, vung ống tay áo lên lẩm bẩm nói:
- Thời này lòng người đen bạc, nhạc phụ bị bệnh nhớ con gái, con rể còn
thoái thác chẳng chịu về… Ân sư hồ đồ, lúc trước cho dù là hắn cứa chữa, báo đáp bằng vàng bạc của cải cũng đủ rồi, vì sao lại gả tiểu thư cho
tên này, quả thật là bông hoa lài cắm bãi phân trâu…
Vương Đô Đường không biết sau khi Tần Lâm giục ngựa ra roi trở lại hành
dinh Khâm Sai, lập tức lớn tiếng ra lệnh dọn dẹp hành trang, ngay hôm
nay sẽ động thân về Bắc.
Kim Anh Cơ mang theo thật nhiều kỳ trân hải ngoại tới, Thanh Đại, Từ Tân Di cùng Trương Tử Huyên ở trong phòng chọn lựa sơ qua. Thanh Đại muốn
trân châu, san hô, bong bóng cá… cũng có thể làm thuốc. Từ Tân Di lấy
một tấm da cá mập nói làm vỏ cho bảo kiếm, Trương Tử Huyên lại muốn bàn
cờ bằng thạch anh quý.