Bất quá Đông Xưởng cũng là
cơ cấu đặc vụ thần bí nhất quỷ dị nhất triều Đại Minh, trong tay cũng có mấy phần bản lãnh. Phùng Đốc Công cũng bố trí tai mắt bên cạnh Vương
Hoàng hậu, tra ra được ngày đó Lữ Quế Hoa bị trượng đánh chết, Tôn Hoài
Nhân được nương nương vô cùng sủng ái đã đưa tới tác dụng mấu chốt.
Bởi vì Vương Hoàng hậu thu tóm quyền bính ở nội cung, trong vô hình xâm
phạm đến ích lợi vốn có của Phùng Bảo. Cho nên lão lệnh cho mấy tên kiện tướng bí mật điều tra theo hướng Tôn Hoài Nhân, xem thử có thể tìm được chút manh mối nào không.
Tôn Hoài Nhân là người Tuân Hóa, người của Đông Xưởng tra qua một cái,
liền tra được ở quê hương y có đệ đệ sinh đôi gọi là Tôn Hiểu Nhân. Năm
đó trong nhà nghèo quá, ca ca bảy tuổi đã tịnh thân vào cung làm thái
giám, đệ đệ ở nhà kế thừa hương khói.
Mười năm trước vào năm Long Khánh thứ năm, Tôn Hiểu Nhân vào cung đã hai mươi ba năm, ba mươi tuổi y đã làm tới Đô Tri Giám Thiêm Thư, thuộc về
cao phẩm thái giám.
Năm ấy Tôn Hiểu Nhân ra cửa làm ăn, chợt đi mà không về, biết được đệ đệ có thể gặp chuyện không may, Tôn Hoài Nhân đặc biệt xin nghỉ hồi hương
tra xét, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, không thể làm gì khác
hơn là mấy tháng sau hậm hực trở về cung.
Tra tới đây, Đông Xưởng có lòng nghi ngờ, nghi ngờ có thể hai huynh đệ
này đã bị đánh tráo vào lúc đó. Mà trong hai mươi ba năm Tôn Hiểu Nhân
một mực hoạt động bên ngoài cung, nếu như bị thế lực gì đó khống chế,
thay ca ca nằm vùng trong Hoàng cung, vậy càng là bí mật tày trời.
Phùng Bảo lập tức mật lệnh các Đương Đầu, Ty Phòng, Lĩnh Ban, Chưởng Ban Đông Xưởng triển khai công việc điều tra hết sức linh đình. Dù sao cũng là cơ quan đặc vụ cao nhất triều Đại Minh, hiệu suất làm việc của Đông
Xưởng không phải là thấp, rất nhanh tra được lúc ấy từng phát hiện qua
một cỗ thi thể vô danh ở Ngọc Điền huyện phía Tây Nam Tuân Hóa thành một trăm dặm. Vì vậy sai phái Lưu Tam Đao đi tới đó đem cốt hài trở về Đông Xưởng khám nghiệm, đây chính là bộ xương khô bày trước mặt Tần Lâm.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Tần Lâm phục hồi dung mạo người chết như
cũ, lập tức tra ra đây rất có thể là một chiêu thay mận đổi đào.
Tần Lâm cau mày, ra sức gãi gãi đầu, vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái:
- Nếu như Tôn Hoài Nhân bây giờ đúng là bị Tôn Hiểu Nhân giả mạo thay
thế, vậy bên cạnh Vương Hoàng hậu… ặc, thật ra không phải là thái giám
hay sao?
Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng ngơ ngác nhìn nhau, Phùng Bảo nói nửa ngày, đang bưng chén trà làm trơn cổ họng, nghe lời này lập tức phun nước ra
ngoài, sặc tới nỗi ho khan một trận.
- Tần... Tần Lâm, tiểu tử ngươi nghĩ gì vậy?
Phùng Bảo chỉ Tần Lâm, hoàn toàn là dở khóc dở cười.
Còn có thể có cái gì? Tần Lâm bĩu môi, trong lòng mọi người biết rõ
ràng, rất có khả năng trên đầu bệ hạ đã mọc hai cái sừng cong vút.
Khụ khụ… Từ Tước nhịn cười, nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:
- Tần tướng quân nghĩ sai rồi, các công công trong cung hàng năm đều
phải kiểm tra thân thể hai lần, chỉ có thái giám năm mươi tuổi trở lên,
làm tới Bỉnh Bút Ty Lễ Giám cùng thủ lĩnh hai mươi bốn nha môn mới có
thể được miễn. Mười năm trước Tôn Hoài Nhân từ Tuân Hóa trở về cung, hai năm trước mới điều đến bên người Vương nương nương, trong tám năm trước tổng cộng đã kiểm tra mười sáu lần.
Là như vậy sao, Tần Lâm lúng túng sờ sờ mũi, xem ra bệ hạ tạm thời chưa bị cắm sừng, ngược lại là mình nghĩ quá nhiều.
Tần Lâm cũng nói ra hết thảy tình huống bên mình thu thập được. Sau khi
biết được Văn Hương môn rất có thể chính là Bạch Liên Bắc tông, Phùng
Bảo, Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng cũng không tránh khỏi giật mình kinh
hãi.
Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ liên thủ, tình báo hai bên ấn chứng lẫn nhau,
dần dần đã hiện ra đường nét mơ hồ của vụ án. Dựa theo thứ tự thời gian
trước sau, chính là hai mươi ba năm trước đây Tôn Hoài Nhân vào cung,
mười năm trước Tôn Hoài Nhân trở về quê bị đệ đệ sinh đôi Tôn Hiểu Nhân
đánh tráo.
Lúc ấy y trễ nãi hai tháng mới trở về cung, hơn phân nửa chính là đang
đợi vết thương tịnh thân khôi phục lại. Xét vì Tuân Hóa là địa bàn của
Bạch Liên Bắc tông dọc theo trường thành, rất có thể là y đã bị Bạch
Liên Bắc tông khống chế.
Năm năm trước Văn Hương môn có liên lạc với nhà Vương Hoàng hậu, nhưng
lúc ấy Vương gia chẳng qua là một hộ tiểu quan lại kinh thành, Văn Hương môn cũng không nghĩ tới nhà này tương lai sẽ xuất hiện một vị Hoàng
hậu, cho nên cũng chỉ tới truyền giáo giống như nhà bình thường.
Hai năm trước Vương Hỷ Thư được chọn làm Hoàng hậu, Văn Hương môn không
khỏi vui mừng quá đỗi. Bất quá sau khi biết tin tức bọn họ lại không
tiếp xúc được với Vương Hoàng hậu, nàng thân ở Tử Cấm thành, thủ vệ sâm
nghiêm, người ngoài không có cách nào tới gần.
Vì vậy nội gián mai phục trước đây sinh ra tác dụng, Tôn Hiểu Nhân nghĩ
biện pháp điều đến bên cạnh Vương Hoàng hậu. Bởi vì cùng chung tín
ngưỡng, bởi vì Văn Hương môn quen thuộc tình huống Vương gia có thể cung cấp tin tức cần thiết cho y, rất nhanh y đã lấy được lòng tin của Vương Hoàng hậu, trở thành đại hồng nhân bên cạnh chủ nhân lục cung.
Tôn Hiểu Nhân mượn thân phận địa vị của Vương Hoàng hậu, có thể làm rất
nhiều chuyện cho Văn Hương môn hoặc là Bạch Liên Bắc tông.
Phùng Bảo lại cau mày, trước mắt muốn mượn chuyện này uy hiếp Tôn Hiểu
Nhân, ảnh hưởng Vương Hoàng hậu, vẫn còn thiếu chứng cớ thực chất cụ
thể.
Cho dù là kỹ thuật phục nguyên dung mạo đầu lâu của Tần Lâm có thể phục
chúng, nhưng Tôn Hoài Nhân cùng Tôn Hiểu Nhân là huynh đệ sinh đôi, dáng dấp giống nhau như đúc. Hiện tại tên ‘Tôn Hoài Nhân’ bên cạnh Vương
Hoàng hậu chỉ cần một mực khẳng định người chết mới là đệ đệ Tôn Hiểu
Nhân, vậy không ai có thể làm gì được y.
- Tôn Hiểu Nhân có lão bà hài tử ở Tuân Hóa, chúng ta bắt lại, buộc y khuất phục!
Cơ mặt Trần Ứng Phượng giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Xin Đốc Công yên tâm, tiểu nhân mới luyện mấy thủ đoạn vô cùng lợi hại, cho dù là người sắt đá cũng có thể bắt phải mở miệng.
Từ Tước cũng đưa tay ra chém mạnh xuống một cái:
- Cho dù là tim y bằng sắt đá, chắc chắn cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Phùng Bảo tát cho mỗi người một bạt tai, giận nói:
- Các ngươi ngu ngốc tới mức này sao? Không có bằng cớ cụ thể cũng dám
đối phó người bên cạnh Vương Hoàng hậu, các ngươi thật sự cho là Đông
Xưởng có thể duy ngã độc tôn, nhà ta có thể độc đoán chuyên quyền ư?
Mặc dù Vạn Lịch đế Chu Dực Quân cũng không có tình cảm gì đối với Vương
Hoàng hậu, nhưng trên đại thể cũng không tệ lắm. Lần trước muốn phong
thúc thúc cùng huynh đệ của Vương Hoàng hậu làm Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Thiêm
Sự, bị Trương Cư Chính cứng rắn bác bỏ. Lão nói rằng bọn họ bất quá chỉ
là hoàng thân, không có lập công lao gì lớn, cho nên chỉ phong là cẩm y
Thiên Hộ, Vạn Lịch liền oán trách Trương tiên sinh quá hẹp hòi, quá khắc nghiệt với nhạc gia của Hoàng đế.