Cẩm Y Vệ

Chương 840: Chương 840: Thế giới nước




Tên mập nhặt tiểu đao lên, nhanh chóng rạch bụng thi thể ra. Gan hai màu đen đỏ, dạ dày trắng bệch, ruột nửa đỏ nửa xanh lập tức lộ ra rõ ràng dưới ánh đuốc.

Mọi người tại đây rối rít lui về phía sau, Đường Kính Đình giơ lên tay áo che mặt, Hải Thụy cố gắng phấn chấn tinh thần, nhưng râu khẽ run cũng làm bại lộ khẩn trương trong lòng không bỏ sót. Dù sao vào thời này quan viên thẩm án không trực tiếp động tới thi thể, mà tình huống giải phẫu thi thể kiểm nghiệm càng là hiếm thấy, chưa hề có ai làm như Tần Lâm.

Lục Viễn Chí làm việc này vô cùng quen thuộc, một dao rạch dạ dày ra, mùi chua thối nhất thời xông vào mũi mọi người, không ít người phát ra tiếng nôn khan ghê tởm.

- Tần ca, buổi trưa Thích Đại Lang này ăn bánh bao, cháo loãng, ôi chao, còn là món bánh bao nhân thịt kim câu, quả thật rất biết hưởng thụ.

Lục Viễn Chí kiểm tra nội dung bên trong dạ dày, thịt béo trên mặt mập vui sướng run run, dừng một chút lại nói:

- Vỏ bánh bao và cháo loãng đã tiêu hóa thành nước, nhưng thịt và kim câu vẫn chưa biến dạng. Thức ăn trên căn bản đều còn trong dạ dày, chỉ có rất ít vào ruột, như vậy xem ra là sau khi ăn xong nửa canh giờ đã chết.

- Bánh bao nhân thịt kim câu ư?

Bộ Đầu Lý Đại Chủy kinh hô thất thanh:

- Bánh bao kim câu nhà lão Mã trong thành nổi danh nhất, một túi lớn phải tới ba phân bạc, con bà nó, tên Thích Đại Lang này thật sự biết hưởng thụ.

Đường Kính Đình tức giận trợn mắt nhìn y một cái:

- Vậy ngươi còn không mau đi tìm tên họ Mã tới đây?!

Lý Đại Chủy tuân lệnh, dẫn theo mấy tên bộ khoái cỡi ngựa đi như bay.

Hải Thụy cố nhịn ghê tởm quan sát nội dung trong dạ dày thi thể, sau đó nhìn chằm chằm Tần Lâm, môi mấp máy vài cái, muốn nói cái gì lại có vẻ ngượng ngùng.

Tần Lâm hiểu được lão muốn hỏi gì, cũng không để ý, giải thích rõ ràng nguyên nhân cho lão.

Cơ năng tiêu hóa của con người theo tử vong mà dừng lại, vì vậy sẽ có hai chỉ tiêu có thể dùng để phán đoán thời gian tử vong, đầu tiên là dịch tiêu hóa sẽ hòa tan thức ăn, tiếp theo dạ dày và ruột co bóp sẽ vận chuyển thức ăn xuống dưới. Như vậy quan sát trạng thái nội dung dạ dày cùng với tình huống thức ăn đã vào tới cơ quan nào, là có thể xác định thời gian tử vong cách bữa ăn cuối cùng bao lâu.

Thích Đại Lang là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, thân thể khỏe mạnh không có tật bệnh, chức năng tiêu hóa kiện toàn. Nếu như nội dung dạ dày tương đối đầy đủ, thức ăn chưa tiến vào ruột non, chứng minh thời gian tử vong sau bữa ăn cuối trong vòng nửa canh giờ.

Nếu thức ăn đã hóa thành dịch vị, bên trong dạ dày trống rỗng, thức ăn đã vào ruột hết, như vậy thời gian tử vong chính là sau bữa ăn cuối từ hai đến ba canh giờ. Nếu mức độ tiêu hóa nằm giữa hai trạng thái trên, thời gian tử vong vào khoảng nửa canh giờ đến hai canh giờ, pháp y căn cứ kinh nghiệm và trạng thái thi thể tiến hành phán đoán.

Hải Thụy nghe những lời này vuốt chòm râu bạc hai mắt sáng lên, không ngừng gật đầu, sắc mặt vô cùng chăm chú nghe từng lời của Tần Lâm.

Đường Kính Đình bên cạnh thấy vậy vẻ mặt cổ quái, thôi thôi thôi, lão sư ngài chớ nói đến chuyện thu nhận Tần Lâm vào môn trường làm gì nữa, ngài dứt khoát bái nhập môn hạ hắn là được.

Trên quan đạo truyền tới tiếng vó ngựa, kèm theo tiếng thét chói tai:

- Ái chà chà, Lý lão gia, ngài muốn giết tiểu nhân sao?!

Mọi người định thần nhìn kỹ, thì ra Lý Đại Chủy và Mã lão nhị bán bánh bao kim câu cùng cỡi một con ngựa, Lý Đại Chủy quất roi đen đét không ngừng. Mã lão nhị kia không biết cỡi ngựa, lảo đảo liên hồi trên lưng ngựa, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Cho đến khi được Lý Đại Chủy đỡ xuống Mã lão nhị còn run run đôi môi, xem ra mới vừa rồi chạy một mạch đã khiến cho lão sợ hãi không ít.

- Khải bẩm Đại lão gia, tiểu nhân đã đem Mã lão nhị cửa hàng bánh bao tới.

Lý Đại Chủy lại đẩy Mã lão nhị một cái:

- Còn không ra mắt Hải Thanh Thiên cùng Tri Phủ Đại lão gia?

Mã lão nhị vội vàng quỳ xuống khấu đầu, nhìn trộm thấy bụng thi thể cách đó không xa bị mổ ra, càng thêm kinh hồn khiếp vía, không biết mình đã gây ra đại họa gì.

Hải Thụy cất giọng ôn tồn an ủi:

- Mã lão nhị không cần sợ hãi, án này không liên quan gì với lão, chỉ gọi lão tới để làm chứng mà thôi. Người bán bánh bao kim câu trong Quỳnh Châu thành này lão là nổi danh nhất, lão có nhớ hôm nay Thích Đại Lang có tới cửa hàng mình ăn bánh bao hay không?

Thích Đại Lang là loại lưu manh trong thành, từ nhỏ đã gây sự ngoài đường ngoài chợ, hàng xóm láng giềng đều biết y, Mã lão nhị lập tức nhớ ra:

- Thì ra là y, ôi chao, mới vừa rồi làm tiểu nhân sợ... Đúng, rồi, trưa nay tên này ăn trong điếm tiểu nhân, còn lấy ra bạc mặt trả hết nợ cũ. Tiểu nhân nhiều chuyện còn hỏi vì sao y đột nhiên có tiền, y còn khoe khoang rằng sau này sẽ có tiền tiêu không hết.

Ánh mắt của Hải Thụy cùng Đường Kính Đình đều sáng lên, lời khai của Mã lão nhị cùng ba người bằng hữu Thích Đại Lang không hẹn mà hợp. Phát tài… Thích Đại Lang là tên khốn kiếp, có thể phát tài gì, chuyện này đáng để cho người ta suy gẫm.

- Như vậy, như vậy y ăn bánh bao vào lúc nào?

Hải Thụy lại hỏi tới.

- Cho tiểu nhân nhớ lại một chút.

Mã lão nhị gãi gãi đầu:

- Giờ Ngọ ba khắc tiểu nhân hấp một xửng bánh bao, còn nghe chuông trống thành lâu nổi lên. Vừa hấp xong thì Thích Đại Lang tới ăn, y ăn xong vội vàng đi liền, dường như có chuyện gì đó rất gấp, vội vàng đi về phía Tây…

Thời gian Thích Đại Lang ăn bữa ăn cuối cùng vào khắc thứ tư giờ Ngọ, kiểm tra thi thể chứng minh y đã chết sau bữa ăn nửa canh giờ, như vậy thời gian tử vong vào khắc đầu hoặc khắc thứ hai giờ Mùi (từ một giờ đến một giờ rưỡi chiều).

Vấn đề là thời gian Cố Khắc Độc bị hại ở Hữu Cung kiều là mới vừa bước qua giờ Tỵ (một giờ chiều), Thích Đại Lang không có ngựa, tuyệt không thể nào giết chết Cố Khắc Độc ở Hữu Cung kiều phía Tây thành xong, trong vòng nửa canh giờ chạy như điên mười lăm dặm đường, thở hổn hển đến Ngũ Lý Câu phía Đông thành chỉ để khắc một hàng chữ trên hòn đá, sau đó nhảy xuống sông tự vận.

Hải Thụy vuốt râu lẩm bẩm:

- Thời gian không khớp… Xem ra có người muốn chế tạo dấu hiệu giả tạo Thích Đại Lang sát hại Cố Khắc Độc, sau đó nhảy sông tự vận!

Đúng, Tần Lâm gật đầu một cái vô cùng khẳng định.

Đường Kính Đình làm tới chức Tri Phủ, tự có mấy phần bản lãnh xoay sở, thấy vụ án Thích Đại Lang giết người sau đó tự vận đã trở thành không có khả năng, bèn đổi giọng nói:

- Tần lão đệ không hổ là cao thủ xuất thân Cẩm Y Vệ kinh sư, chỉ liếc mắt qua đã đoán được vụ án, bản phủ bội phục tới cực điểm. Trước mắt xem ra là có người sát hại Cố Khắc Độc ở Hữu Cung kiều phía Tây thành, sau đó đồng bọn y lại đẩy Thích Đại Lang xuống sông chết đuối ở Ngũ Lý Câu phía Đông thành, chế tạo dấu hiệu giả tạo sợ tội tự sát.

Mới vừa rồi thiếu chút nữa Đường Kính Đình đã trở mặt với Tần Lâm, hiện tại lại nói cái gì bội phục tới cực điểm, quả thật là chữ Quan có hai cái miệng, nói sao cũng được, Đường Tri Phủ uy vũ!

Tần Lâm cũng không so đo tính toán với y, khẽ mỉm cười:

- Bất quá ngược lại ta cho là chưa chắc Thích Đại Lang chết tại Ngũ Lý Câu này. Mới vừa rồi Mã lão nhị đã nói qua, lúc ấy Thích Đại Lang ăn bánh bao kim câu xong đã đi về phía Tây thành. Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, bị người bắt cóc từ phía Tây thành đến phía Đông thành đẩy xuống sông, chuyện này cũng không mấy hợp lý. Cho nên ta đoán rất có thể là y đã chết đuối ở nơi nào đó phía Tây thành, sau đó bị dời thi thể đến Ngũ Lý Câu này.

Dời thi thể ư?! Mọi người tại đây đều thất kinh, tất cả đặc điểm của thi thể đều biểu hiện là chết đuối, địa điểm phát hiện lại là bên trong đầm nước Ngũ Lý Câu, từ đầu đến cuối có ai nghĩ tới chuyện dời thi thể?!

Bao gồm cả Đường Kính Đình, không ít người theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bản thân họ lại nuốt xuống: bọn họ đều nghĩ tới đúng như Tần Lâm nói, chỉ có dời thi thể sau khi chết mới có thể giải thích một điểm khác thường trong vụ án này.

Hải Thụy chắp tay một cái:

- Thử hỏi Tần tiểu hữu, hung thủ sát hại Thích Đại Lang không ngoài chuyện chế tạo dấu hiệu giả tạo Thích Đại Lang giết chết Cố Khắc Độc sau đó tự vận, từ đó giúp mình thoát tội. Như vậy vì sao sau khi giết chết Thích Đại Lang lại dời thi thể đến Ngũ Lý Câu phía Đông thành?

- Thật ra thì hung thủ làm tất cả mọi chuyện cũng là vì che giấu tội ác của mình!

Trong lời nói Tần Lâm ẩn hàm thâm ý.

- Có thể tìm được địa điểm hành hung chân chính hay không?

Thanh âm của Hải Thụy có hơi run rẩy, trên gương mặt xanh xao gầy gò của lão lộ ra sắc đỏ kích động, vô cùng nôn nóng muốn xem thử rốt cục Tần Lâm giải khai bí ẩn này thế nào.

Khụ khụ, Đường Kính Đình ho khan hai tiếng, lấy mắt ra hiệu cho Lý Đại Chủy, ý y là muốn bộ khoái minh xét ngầm hỏi tìm ra hiện trường đầu tiên. Nếu không Tần Lâm phá án từ đầu đến cuối, phủ nha Quỳnh Châu sẽ vô cùng mất thể diện.

Lý Đại Chủy bị Đường Kính Đình nhìn cảm thấy chột dạ, mặc dù trán đổ mồ hôi lạnh, cũng cứng rắn nhẫn nhịn không lên tiếng. Nói giỡn sao, phía Tây thành trong phạm vi đi bộ nửa canh giờ, có tới mấy chục chỗ hồ nước, sông ngòi, giếng nước… làm sao có thể dễ dàng tìm được? Chỉ cần chậm chạp vài ngày chưa tìm ra, tới kỳ hạn của đại lão gia đưa ra, chắc chắn mông mình sẽ phải nở hoa.

Tần Lâm ung dung điềm tĩnh nói:

- Muốn tìm hiện trường đầu tiên Thích Đại Lang bị giết chết, kỳ thật cũng không khó, đầu mối cũng nằm trong cơ thể y, nói cho đúng là trong phổi. Tên mập, đệ mổ phổi ra, lấy nước đọng trong đó.

Lục Viễn Chí lập tức lấy cưa thép và bình nhỏ sạch trong túi da trâu ra. Sau đó y ngồi xổm xuống cạnh thi thể, cầm cưa lên cưa kèn kẹt, sau vài nhát đã cưa đứt xương sườn, lộ ra hai lá phổi căng mọng đầy nước. Lá phổi màu đỏ, mạch máu màu xanh lộ ra dưới ánh đèn đuốc không sót chút nào, bởi vì ứ đầy nước nên căng mọng.

Mọi người tại đây đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, thầm nói đám hung thần này không hổ là Cẩm Y Vệ, thủ đoạn thật sự tàn nhẫn, đây là mổ ngực nghiệm phổi.

Bất quá thứ mà Lục Viễn Chí nghiệm cũng không phải là bản thân buồng phổi, mà là đâm thủng một lỗ nhỏ, dùng bình nhỏ hứng lấy nước trong phổi.

Tần Lâm nhận lấy bình nhỏ, cười khanh khách nói:

- Tốt lắm, thi thể từ từ mang trở về phòng xác phủ nha, muốn tra hiện trường đầu tiên, có bình nước này là đủ rồi. Chết ở dưới giếng, hỏi Long Vương giếng đòi hung thủ, chết ở dưới sông, ra kỳ hạn cho Long Vương sông.

Để xem hắn sẽ làm thế nào! Bạch Sương Hoa liếc hắn một cái, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi làm sao có thể từ một bình nước mà có thể tìm ra địa điểm tử vong.

Không ít người có mặt tại trường cũng cho là Tần Lâm đang nói đùa. Ngoại trừ Hải Thụy cau đôi mày bạc trắng âm thầm nghĩ ngợi ra, không có mấy ai cho rằng hắn đang nói nghiêm túc.

-----------

Đây là một thế giới thú vị sinh cơ dồi dào, có từng nhánh cây màu đỏ bắt chéo nhau, có màu đen hình đuôi sam thật dài, có thứ mặt quỷ mọc đầy lông, đẩy từng quả cầu da xanh biếc bơi qua bơi lại. Còn có thứ màu lục sẫm, hình dáng gần như củ cà rốt, dùng sáu chân trước ngực bơi trong nước…

- Phật nói trong một chén nước có bốn vạn tám ngàn sinh linh, hôm nay thấy quả thật không chỉ có bấy nhiêu, mà là hằng hà sa số!

Bạch Sương Hoa ngẩng đầu lên, trong đôi mắt băng hỏa đan xen lộ đầy kinh ngạc. Chuyện nàng xem được trong sách vở và thực tế nhìn thấy quả thật khác xa như trời với vực.

Ở bên người nàng bày một bộ kính hiển vi chế luyện bằng đồng, tay phải Tần Lâm thay mẫu nước khác vào giá, tay trái vô cùng tự nhiên choàng qua eo lưng nhỏ nhắn của Bạch Sương Hoa:

- Mới vừa rồi nàng xem chính là nước lấy ra từ phổi Thích Đại Lang phế trong, bây giờ chúng ta nhìn lại nước lấy trong Ngũ Lý Câu xem thử. Những thứ mà nàng nhìn thấy có thứ là họ tảo, có thứ là động vật phù du, giống như đuôi sam chính là niệm châu tảo, giống như cây gậy bắt chéo màu đỏ là song kỳ tảo, loài trùng chân màu lục trước ngực là thủy tảo, rất nhiều lông là tiên mao trùng...

Có lẽ là bị thế giới dưới kính hiển vi làm cho rung động, có lẽ là trong hang đá Long Du từng có tiếp xúc da thịt thân mật, Bạch Sương Hoa cũng không có cảm giác chuyện gì khác thường, vô cùng chuyên tâm quan sát thế giới dưới kính hiển vi.

Tần Lâm đứng bên cạnh giống như một vị lão sư đang nghiêm túc giảng bài. Chỉ bất quá hắn đứng quá gần, cơ hồ dính sát với học trò xinh đẹp, hơn nữa tay của hắn cũng rất không thành thật...

Chúng ta không thấy gì, chúng ta không thấy gì cả! Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực canh giữ ở cửa, sắc mặt hai người vô cùng đứng đắn vô cùng nghiêm túc, hai chân bất đinh bất bát. Thân hình bọn họ đứng tấn theo thế tọa mã, hai mắt lấp lánh đưa mắt nhìn về nơi xa, nghiễm nhiên toát ra khí thế của Uất Trì Cung và Tần Thúc Bảo.

Nhất định Tần trưởng quan đang sử dụng phương pháp thần bí mà chỉ có Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ bí mật nắm giữ! Đám người Hải Thụy, Đường Kính Đình, Lý Đại Chủy chờ ở bên ngoài đều nghĩ như vậy, tràng diện càng thần bí, càng lộ ra vẻ cao thâm khó lường.

Bên trong phòng, Bạch Sương Hoa ngẩng đầu lên, miệng phát ra một tiếng thở dài thật dài hết sức dễ nghe. Thế giới dưới kính vô cùng chấn động, cho dù là người có tâm tính kiên định như nàng cũng có cảm giác hoa mắt kích động.

Lấy lại bình tĩnh, đôi mày thanh tú Bạch Sương Hoa khẽ cau lại, nhìn Tần Lâm lạnh lùng nói:

- Này, có thể để tay của ngươi xuống được chăng?

May là Tần trưởng quan của chúng ta da mặt dày, vào lúc này cũng không khỏi đỏ lên, vội vàng thu hồi móng vuốt sói của mình, cười khan hai tiếng:

- Thật là xấu hổ, chỉ là thói quen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.