Hơn nữa với tiểu thư khuê
các còn có một chỗ khó chịu: mười sáu đang lứa tuổi dậy thì, cơ thể có
nhiều biến chuyển, kinh nguyệt đau đớn… những chuyện xấu hổ khó nói như
vậy ngay cả người thân còn ngại mở miệng, sao tiện nói cho nam đại phu
nghe?
Y nữ ư? Thật là ít ỏi, phần nhiều là vai trò không sai biệt cùng bà mụ,
hiểu biết về y đạo chỉ có hạn, không sinh ra được tác dụng gì.
Cho nên có bệnh cắn răng chịu đựng cũng là bình thường, ngoại trừ bệnh
nặng không dậy nổi, thiên kim tiểu thư sẽ không dễ dàng chịu mời đại phu chẩn bệnh, sau khi ngã bệnh thường thường cắn răng chịu đựng, hết sức
khổ cực.
Nếu như có cháu gái lão thần y như Thanh Đại, một trong người chấp bút
Bản Thảo Cương Mục, nữ y tiên thanh danh hiển hách Kỳ Châu mở nữ y quán, chắc chắn các đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc trong ngoài Nam Kinh
thành sẽ đổ xô tới nườm nượp.
- Bất quá vì sao tên này lại nghĩ tới chuyện mở nữ y quán?
Từ Tân Di sờ sờ cằm, đi quanh Tần Lâm một vòng.
Chuyện thiên hạ không ngoài danh lợi, nữ y tiên Thanh Đại nổi danh có
ích gì với Tần Lâm? Đại đa số người còn nói nữ tử vô tài mới là đức, mặc dù chỉ tiếp nữ bệnh nhân, nhưng rốt cục cũng có thể coi như Thanh Đại
được xuất đầu lộ diện.
Lợi, Tần Lâm cũng không thiếu tiền, lại nói đây chỉ là y quán nho nhỏ.
Hắn chỉ cần tùy tiện làm ăn một chút với Ngũ Phong hải thương, e rằng
thu nhập cao gấp ngàn vạn lần tiền xem bệnh.
Hừ hừ hừ hừ, khóe miệng Từ Tân Di giật giật mấy cái, vỗ vai Tần Lâm một cái:
- Không tốt lành gì, chắc chắn là ngươi không tốt lành gì. Bản tiểu thư
cũng biết, mở cái gì không tốt hơn là mở y quán. Thành thật khai báo,
phải chăng đến lúc châm cứu hoặc xông hơi cho các vị tiểu thư xinh đẹp,
ngươi sẽ nấp bên cạnh rình trộm?
Tần Lâm thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài, trời đất chứng giám,
cô nãi nãi của ta! Hắn vội vàng phát lời thề, nói nếu như có ý tưởng bỉ
ổi như vậy, cho trời phạt ta làm cấp trên Hoắc Trọng Lâu... thái giám
quan giáo Khâm Sai Tổng Đốc Đông Xưởng, gọi tắt Xưởng Công.
Từ Tân Di vội vàng che miệng Tần Lâm gắt gỏng:
- Tên ngốc này, chớ có thề loạn như vậy, vạn nhất lời thề linh nghiệm thì sao?
Tần Lâm mang Đốc Công Đông Xưởng ra đùa giỡn, cũng chỉ có Từ Tân Di nghe thấy không coi ra gì, nếu ở nơi khác đã sớm bị dọa gần chết. Nhưng Ngụy Quốc Công phủ là đệ nhất huân quý, Đông Xưởng thật sự chẳng là gì trong mắt nàng, chỉ lo lắng vạn nhất lời thề Tần Lâm linh nghiệm thật sự làm
Xưởng Công, vậy coi như ô hô ai tai.
Cuối cùng Từ Tân Di đáp ứng tuyên truyền rộng rãi nữ y quán trong các tiểu thư khuê các, Tần Lâm mới cười híp mắt cáo từ rời đi.
Kế tiếp hắn lại đi Hoài Viễn Hầu phủ bái phỏng tiểu Hầu gia Thường Dận
Tự, nói Thanh Đại sắp mở nữ y quán, nhờ y chuyển lời Cao tiểu thư, nhờ
nàng tuyên truyền cho các tiểu thư đại gia khuê tú thích ngâm thơ vọng
nguyệt.
Thường Dận Tự giơ tay vỗ ngực bình bịch:
- Tần huynh đệ, chuyện này cứ để lão Thường ta lo hết. Nếu y quán Lý
tiểu thư làm ăn không được, ta sẽ làm con lừa lăn lộn dưới đất.
Dứt lời người này liền xách theo Cửu Hoàn Hậu Bối Khảm Sơn Đao đi ra ngoài, mới vừa đi được hai bước chợt quay đầu lại hỏi:
- Nữ y quán mở ở con phố nào?
Tần Lâm theo bản năng cảm giác được chuyện này có khuynh hướng phát triển sang hiểu lầm, vội vàng níu lấy người này:
- Ngươi muốn làm gì?
- Mở ở phố nào, ta sẽ tới kêu tất cả y quán trên phố đó thừa dịp còn sớm đóng cửa cút đi!
Thường Dận Tự vung tay lên chém xuống, dương dương đắc ý cười nói:
- Không tranh cướp bệnh nhân với chúng ta, tự nhiên làm ăn thịnh vượng tiền vô như nước.
Trời ơi… Tần Lâm thầm kêu một tiếng may mắn: người này cũng giống như Từ Đại tiểu thư, đều là không đáng tin cậy, may là giữ y lại, bằng không
không biết y sẽ gây ra chuyện náo loạn tày trời gì.
- Hảo ý của Thường huynh, tiểu đệ xin tâm lãnh…
Tần Lâm cười khổ chắp tay một cái:
- Bất quá nữ y quán là chỉ tiếp nữ bệnh nhân, cũng không cần tranh đoạt
mối làm ăn với những y quán bình thường khác, cho nên quả thật không cần phải đập chén cơm người ta.
Thường Dận Tự lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, cười xấu hổ dùng bàn tay to bè của mình gãi gãi đầu:
- Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng có nữ đại phu cho nên gọi là nữ y quán, không ngờ rằng ý nghĩa lại là chỉ tiếp bệnh nhân nữ… hắc hắc…
Tần Lâm cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với y e rằng mình sẽ không
nhịn được, vội vàng sa sầm nét mặt cáo từ. Bất quá Thường Dận Tự vô cùng coi trọng chuyện Tần Lâm nhờ cậy, Tần Lâm mới vừa đi khỏi, y cũng lập
tức chạy tới nhà Cao Hàn Lâm.
Nữ y quán là chuyện độc nhất vô nhị, Thanh Đại lại có danh tiếng người
chấp bút Bản Thảo Cương Mục, tương lai khai trương làm ăn còn sợ không
tấp nập sao?
Tuy Tần Lâm không cầu danh lợi, nhưng điểm này cũng là nhất định phải
làm được. Hắn vạch ra kế hoạch kín đáo, khổ cực chuẩn bị, tuyệt không
phải là vì lừa Thanh Đại cho vui, cầm bạc ném thia lia.
Về đến nhà, Du Quải Tử đi chợ buôn người mua nha hoàn vẫn chưa về, lão
điên Từ Văn Trường cũng đã ngồi trên khách sảnh. Bậc thang trước đình có một người tuổi trẻ đang ngồi, đeo gông sắt nặng bảy cân, có hai nha
dịch tay cầm Thủy Hỏa côn canh chừng.
Tần Lâm không hiểu, Từ Văn Trường đi chiêu mộ Tất thị huynh đệ, vì sao mang về một tù phạm, lúc này hơi có vẻ không vui nói:
- Từ tiên sinh, lão đi chiêu mộ người cho bản quan đâu rồi, tù phạm này là ai?
Từ Văn Trường đứng lên thi lễ:
- May mắn không nhục mệnh, lão đầu tử đã đem người về cho trưởng quan, y chính là đệ đệ Tất gia huynh đệ, Tất Mậu Khang.
- Tại sao lại đeo gông, cho nha dịch áp giải như vậy, y đã phạm tội gì?
- Vốn là y không phạm tội, nhưng lão đầu tử nói y phạm tội, y liền phạm tội.
Từ Văn Trường lộ vẻ đắc ý, vuốt chòm râu dê hoa râm cười vui vẻ.
Trời ơi, gài tang vật! Tần Lâm trừng mắt với lão, chẳng lẽ là bệnh điên của lão đầu tử này còn chưa khỏi hay sao?
- Vị này là Tất tiên sinh đúng không...
Tần Lâm đi tới trước người tù phạm kia, áy náy xoa xoa tay:
- Từ tiên sinh mới vừa rồi là mạc tân của bản quan... Ặc?
Tần Lâm đột nhiên dừng lại, chỉ vì tù phạm kia ngẩng đầu lên, trên mặt
bẩn thỉu không chịu được, trợn to hai mắt hết sức kinh hoàng. Vẻ mặt y
rõ ràng là sợ hãi tới cực điểm, Tần Lâm còn chưa dứt lời, y đã lui về
phía sau tránh né, giống như chim sợ cành cong.
Tất gia là đại tộc ở Huy Châu phủ, Tất Mậu Khang thân là một thành viên
trong tộc tuy không phải là giàu có, nhưng cũng không cần lo chuyện áo
cơm. Y và tộc huynh Tất Mậu Lương ở địa phương có chút danh tiếng, cuộc
sống cũng an nhàn tự tại. Mỗi khi y giới thiệu trạng thái cuộc sống của
mình với người khác, nhất định sẽ nói như vầy: Ta ở tại Huy Châu thành,
có nhà cửa đất đai, cuộc sống đầy đủ.