Bước chân của Tất Mậu Khang
nhất thời trở nên nhẹ nhàng mau chóng, mặt cũng không còn đen như trước, bắt đầu đối đáp với Lục mập, trong lòng mơ hồ có niềm vui nhân họa đắc
phúc.
Trong sảnh ngoài kia, mặc dù Tần Lâm thấy Từ Văn Trường hành sự hết sức
hoang đường hồ đồ, nhưng dù sao cũng hết sức trung thành vì mình, bèn
nói phương thuốc trị bệnh điên cho lão biết: đã lấy được chứng cớ từ chỗ Kim Anh Cơ giao cho Trương Cư Chính, một trong nội dung thỏa hiệp cùng
Trương Cư Chính chính là phải đem Vương Bản Cố họa quốc ương dân ra xử
tội mức cao nhất theo pháp luật.
Từ Văn Trường nghe thấy cái tên Vương Bản Cố, lập tức mí mắt giật giật,
miệng méo xệch, giống như là bị kích thích cực lớn. Tần Lâm vội vàng rót trà cho lão uống, hồi lâu mới bình phục lại, nhưng không có mừng rỡ như điên như dự đoán, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói:
- Tự làm bậy không thể sống, Vương Bản Cố phải có ác báo, không cần đếm
xỉa tới lão, ngược lại lão đầu tử cảm thấy hôm nay trưởng quan còn thiếu một thứ khác.
Tần Lâm cau mày lại, âm thầm kỳ quái vì sao Từ Văn Trường không có phản
ứng như trong dự tính, còn nói hắn thiếu một thứ, vậy là cái gì?
- Tướng quân mắt thần như điện, động triệt u minh, liên tục phá đại án
kinh thiên, cho nên chỉ trong một năm từ thân áo vải lên tới Phó Thiên
Hộ Cẩm Y Vệ. Hơn nữa rất có khả năng huân quan chuyển thực thụ, nhảy một cái thành đường thượng quan cẩm y, quả thật là nhân tài đặc biệt của
triều Đại Minh ta hai trăm năm qua.
Từ Văn Trường đưa ra ngón tay cái dõng dạc nói, thình lình đổi giọng:
- Bất quá thăng quan mau cố nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện
xấu. Tướng quân xuất thân bạch y, chưa đầy năm đã thăng lên chức quan
không nhỏ, tay cầm trọng quyền, há có thể không bị người ghen ghét?
Tần Lâm giương mày kiếm lên, từ từ nói:
- Không bị người ganh ghét đố kỵ chỉ là tầm thường.
- Hay, hay cho câu ‘Không bị người ganh ghét đố kỵ chỉ là tầm thường’.
Từ Văn Trường vỗ tay cười to, tiếp theo lại hỏi:
- Cây cao gió lớn, nổi trội hơn người, ắt có thị phi. Tài năng tướng
quân không chỉ giới hạn trong chuyện phá án bắt hung thủ, từ chuyện bình phản loạn Bạch Liên giáo Giang Nam và chiêu an Ngũ Phong hải thương,
theo lão phu thấy, tướng quân ắt ôm ấp chí lớn kinh thiên, khuông phò xã tắc. Thế nhưng đi ngược dòng nước trên quan trường, chỗ cao khó tránh
khỏi rét lạnh, hôm qua quan cư nhất phẩm, ngày mai thân bại danh liệt,
thử hỏi tướng quân sẽ tự vệ như thế nào?
Tần Lâm hơi có động dung, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh có lương sách gì?
- Đấu đá trong chốn quan trường không ngoài hai thứ, mượn thế và dùng sức.
Từ Văn Trường nói tới chỗ này, thần sắc chợt trở nên buồn bã, có lẽ là
nhớ tới quá khứ vất vả của mình. Lăn lộn quan trường đã lâu, mấy lần vào sinh ra tử, những kinh nghiệm quý báu này là sinh mạng Đại Soái Hồ Tông Hiến kháng Oa cùng nhiều tướng lãnh, quân dân dân chúng đổi lấy.
Bình phục tâm trạng, Từ Văn Trường lại nói tiếp:
- Tướng quân lấy áo vải quật khởi từ Kỳ Châu, là mượn thế Kinh Vương,
Hưng Quốc châu nhất cử thành danh thiên hạ nghe thấy, chính là mượn thế
Trương Thủ Phụ. Nam Kinh khuấy động phong vân lôi vũ, lại mượn thế Ngụy
Quốc Công, cho nên tướng quân đã dùng thuật ‘mượn thế’ đến cực hạn.
Tần Lâm nghe đến đó, lập tức động lòng, thầm nói Từ Văn Trường quả nhiên không hổ là chân tài tử số một Giang Nam Đại Minh ba trăm năm qua, lần
này phân tích rành rẽ đâu vào đấy, kinh nghiệm quan trường phong phú có
thừa, so với Kim Lăng Tứ công tử quả thật cách biệt như trời với vực.
Chỉ tiếc tâm bệnh chưa lành, đầu óc thỉnh thoảng thanh tĩnh thỉnh thoảng cuồng loạn...
- Thế nhưng tướng quân thăng quan quá nhanh, căn cơ còn thấp, thủ đoạn ‘dùng sức’ vẫn còn kém cỏi.
Từ Văn Trường giơ ngón tay ra, kể ra từng người một trong ban bệ của Tần Lâm:
- Lục Viễn Chí trên phương diện phá án tập hung có thể giúp tướng quân
một tay, chưa chắc không thể một mình cai quản một mặt, Ngưu Đại Lực là
mãnh tướng xung phong hãm trận, trên người hai vị này chỉ có hàm Tổng
Kỳ. Hàn Phi Liêm tài năng trung thượng, lão thành chuyên cần, chỉ mới là Bá Hộ sở chữ Canh.
- Về phần Du Quải Tử vốn là lưu manh đường phố cũng không cần nói. Ngược lại Tất Mậu Khang văn tài xuất chúng mà tính bướng bỉnh, nhưng có tội
trạng nằm trong tay chúng ta, tương lai cất nhắc một cái là có thể trợ
lực cho tướng quân trong số quan văn. Đương nhiên đây là nói về sau.
Tinh quang chợt lóe trong mắt Tần Lâm, ánh mắt hơi rũ xuống, cười chắp tay nói:
- Thật may là bây giờ có Từ tiên sinh điều độ kịp thời, quả thật trời cũng giúp ta.
Từ Văn Trường vội vàng khoát tay, có lẽ là bị vấp ngã nặng nề, có lẽ là
sau khi bệnh điên tính tình đại biến, hai mươi năm trước trong lúc Xuân
phong đắc ý ở phủ của Tổng Đốc Quân Vụ Hồ Tông Hiến, lão vẫn tỏ ra kiêu
ngạo bất tuân, độc đoán độc hành. Hai mươi năm sau lạc phách giang hồ, ở trước mặt Tần Lâm ngược lại thu liễm đi nhiều lắm:
- Điều độ hành động ứng biến tùy cơ là quyền độc đoán của tướng quân,
lão phu như đèn tàn trước gió, chỉ ở bên cạnh mưu đồ tính kế mà thôi.
Ngược lại tướng quân bồi dưỡng ban bệ thân tín để đẩy mạnh thực lực,
ngoài ra còn có một con đường khác có thể củng cố quyền vị, đấu đá trong chốn quan trường cũng có thể sử dụng làm đòn sát thủ, thứ mà lão phu
mới vừa nói tướng quân thiếu hụt chính là…
Từ Văn Trường chưa kịp nói ra câu trả lời, người làm giữ cửa bên ngoài vào thông báo Du Quải Tử trở lại.
Du Quải Tử đầu đầy mồ hôi, gương mặt bụi bặm, đi theo phía sau y là mười cô nương bộ dáng đoan trang, vóc người khỏe mạnh, tuy không phải là
mười phần nhan sắc, nhưng cũng oanh oanh yến yến mùi thơm động lòng
người.
- Trưởng quan, người ngài cần thật là khó tìm, tiểu nhân chạy cả ngày, thật vất vả mới tìm đủ...
Du Quải Tử vừa nói vừa dẫn các cô nương đi tới trước đình:
- Vị này chính là chủ nhân mua các ngươi Tần trưởng quan, còn không ra mắt?
Mười tên cô nương nhất tề yêu kiều lạy Tần Lâm:
- Tỳ tử ra mắt lão gia, lão gia vạn phúc.
Thật sao, lần này Tần Lâm biến thành Hoàng Thế Nhân (nhân vật trong phim Bạch Mao Nữ), hắn gọi những cô nương này đứng lên, quan sát sơ qua một
lượt. Nếu nói là mỹ nữ mười phần, vậy dung mạo các nàng cũng được bảy
phần trở lên, hơn nữa cũng không phải là loại yểu điệu yếu ớt.
Các cô nương này đều mặc quần dài, không nhìn thấy chân, Tần Lâm liền ra lệnh:
- Tất cả đưa chân ra đây xem thử!
Lúc này Lục Viễn Chí đã dẫn Tất Mậu Khang tắm rửa thay quần áo trở lại,
nhìn thấy mười cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở trước đình, lập tức
chạy tới quan sát trên dưới trước sau một lượt, xem người nào ngực to,
người nào mông tròn, phát giác cũng không bằng nữ binh Giáp, liền thở
dài, có vẻ thất vọng.
Chợt nghe Tần Lâm kêu đưa chân ra xem, tên mập lập tức cũng hít sâu một
hơi khí lạnh: khẩu vị Tần trưởng quan chúng ta thật… thật là nặng!
Bọn họ không biết Thanh Đại nghe được động tĩnh ở tiền viện, cùng Giáp
Ất Bính Đinh đi ra xem, cử động của Lục mập lần này đã lọt vào trong mắt mọi người.
- Tên mập chết bầm thật là háo sắc!
Nữ binh Ất cùng Bính đồng thanh nói.
- Vẫn là Tần trưởng quan thất thố...
Tiểu Đinh hai tay ôm quyền chống cằm, trong mắt toát ra tinh quang sáng rực:
- Câu ‘Đưa chân ra đây’ quả thật quá đáng…
Nữ binh Giáp mặt đen lại, lòng nói tên mập chết bầm cố nhiên là háo sắc, Tần trưởng quan có thể tốt lành gì hơn. Hắn có tiểu thư chúng ta còn
nhìn chằm chằm vị thiên kim tướng phủ Giang Lăng kia, đều là thiên tư
quốc sắc, dĩ nhiên coi thường những cô nương son phấn tầm thường này.
Những cô nương kia vừa nghe thấy mệnh lệnh đưa chân ra, ai nấy mở to hai mắt ngơ ngác không hiểu, thẹn thùng sợ hãi nhìn Tần Lâm, làm như hắn là một vị đại lão gia háo sắc đáng ghét.
Thanh Đại biết dụng ý Tần Lâm, nàng ở phía sau nhìn cảnh tượng này, mím
cái miệng nhỏ nhắn cười hì hì, dung nhan xinh đẹp, thân hình kiều diễm,
giống như một gốc u lan trong cốc vắng. Bất kể ngoài sân huyên náo tới
mức nào, thế giới xung quanh nàng dường như trở nên yên tĩnh bình hòa,
mà con ngươi trong suốt như pha lê của nàng cũng chỉ có mỗi hình bóng
Tần Lâm.
Mười cô nương kia vốn có chút xấu hổ, nhưng không cãi được mệnh lệnh của lão gia, từng người một thò chân ra ngoài.
Tần Lâm nhìn qua một lượt, tối đa cũng chỉ hơi thon một chút, cũng không có loại gót sen ba tấc hành hạ người, rất là hài lòng gật đầu một cái,
khen Du Quải Tử làm việc đắc lực.
Du Quải Tử khom lưng, nở một nụ cười bồi:
- Một ngàn lượng bạc một người, phải đi qua bảy tám chợ buôn người mới
mua đủ. Nếu còn chưa hợp tâm ý trưởng quan, thuộc hạ không thể làm gì
khác hơn là đập đầu chết cho xong.
Một, một ngàn lượng bạc một người, mười người chính là một vạn lượng? Tần Lâm chợt cảm thấy nghẹn cổ, mở to hai mắt hỏi:
- Ngươi, ngươi mua loại người gì vậy?
- Dương Châu gầy ốm!
Du Quải Tử không hiểu chớp mắt một cái, bản năng cảm thấy một cỗ sát khí toát ra từ trên người Tần Lâm, vội vàng giải thích cho hắn.
Thì ra nữ tử Dương Châu gầy ốm chia làm tam đẳng, trong đó nữ tử tư chất nhất đẳng sẽ được dạy đánh đàn thổi tiêu, ngâm thơ viết chữ, vẽ tranh
chơi cờ, đánh song lục (cờ thỏ cáo), chơi mạt chược, trăm kỹ xảo dâm…
cùng với kỹ xảo hóa trang tinh tế, huấn luyện hình thể. Loại nữ tử nhất đẳng này phổ biến toàn là gót sen ba tấc.
Nữ tử tư chất nhị đẳng cũng có thể biết chút ít chữ, đàn vài khúc, nhưng chủ yếu được bồi dưỡng để trở thành tài vụ kế toán, quản sự biết tính
toán sổ sách để phụ trợ thương nhân, trở thành một phụ tá giỏi, các nàng phần lớn bó chân, cũng có người không bó.
Nữ tử tam đẳng là không để cho biết chữ, chẳng qua là tập chút nữ công
kim chỉ, hoặc chiên xào nấu nướng, làm bánh, chưng trái cây… được bồi
dưỡng thành nội trợ hợp cách, bởi vì phải làm thật nhiều việc nhà nên
thường là không bó chân.
Nữ tử nhất đẳng mỗi người có giá một ngàn năm trăm lượng bạc, bởi vì Tần Lâm không muốn gót sen ba tấc cho nên loại bỏ nhất đẳng, lại muốn có
thể biết chữ, lại loại bỏ tam đẳng. Du Quải Tử chọn lựa trong số nữ tử
nhị đẳng, lại cần nữ tử có dung mạo gần đến nhất đẳng mà không bó chân. Y chạy khắp chợ buôn người ở Nam Kinh, chọn lựa tới mức hoa cả mắt, bận
rộn cả ngày cuối cùng mới mua được mười cô nương này.
Vì vậy người của chợ buôn người toàn Nam Kinh đều biết vị Tần Phó Thiên
Hộ Cẩm Y Vệ mắt thần như điện kia lúc chọn mua cô nương chỉ cần cô nương xinh đẹp chân to. Cho nên từ đó về sau, mỹ danh ‘Tần trưởng quan thích
chân to’ đã truyền khắp giới phong lưu nhã sĩ Nam Kinh.
- Ôi, sớm biết như vậy ta mua đại tẩu, lão phụ là được, một vạn lượng bạc…!
Tần Lâm gãi đầu một cái.
Đương nhiên hắn chỉ nói như vậy mà thôi, chuyện mà hắn muốn làm để cho
nữ tử làm sẽ dễ dàng hơn, hừ hừ, không nên nghĩ quá tà ác…
Sau khi xem chân xong, những cô nương này đỏ bừng mặt mũi, đang không
biết Tần lão gia lại muốn đưa ra vấn đề khó khăn gì, hắn lại đi tới bên
người Thanh Đại, đẩy bả vai nàng tới trước bậc thềm:
- Vị này chính là nữ y tiên Kinh Hồ Lý Thanh Đại, bản lão gia mua các
ngươi tới cũng không phải là làm nha hoàn, mà là theo chân nàng học tập y thuật chữa bệnh cứu người nghiền thuốc, nấu thuốc, châm cứu, đấm bóp…
chuẩn bị mở y quán.
Nghe thấy tin tức này, trong lòng các cô nương ngổn ngang trăm mối.
Là nữ tử Dương Châu gầy ốm, từ nhỏ các nàng được giáo dục làm thế nào
lấy lòng chủ nhân, làm thế nào quyến rũ chiều chuộng, mục tiêu cuối cùng chính là làm một thiếp thất được sủng ái. Cho nên thấy Tần Lâm tuổi còn trẻ đã nhận chức vụ quan trọng Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, ai nấy đều vui vẻ trong lòng: phục dịch vị này tốt hơn nhiều so với hầu hạ những lão diêm thương nhà giàu nhưng tuổi tác kề miệng lỗ.
Nhưng kế tiếp nghe Tần Lâm nói cũng không cần các nàng làm nha hoàn, mà
là đi làm việc ở nữ y quán gì đó, nhất thời trong lòng có chút mất mát.
Không ngờ Tần Lâm lại nói:
- Các ngươi có ba lượng bạc tiền công, hai lượng bạc tiền thưởng mỗi
tháng, làm hết năm năm, bản lão gia phát cho khế ước bán thân, trả lại
thân tự do cho các ngươi, cho phép các ngươi tự tìm hôn phu. Nếu bằng
lòng cứ việc tiếp tục ở lại làm việc, nếu không bằng lòng có thể vui vẻ
rời đi.
Thật vậy sao?
Ánh mắt các cô nương lập tức sáng lên, giá trị thân các nàng ngàn lượng
bạc trắng, làm nha hoàn lãnh tiền tháng muốn chuộc thân chỉ là nằm mộng. Đi vào thanh lâu bán nụ cười thân xác ngược lại làm ra tiền nhiều, bản
thân mình dư tiền hoặc là lôi kéo tên nhà giàu nào đó cũng có thể chuộc
thân. Nhưng đó là nghề nghiệp ti tiện chịu ngàn người đè vạn người cỡi,
cho dù là hoàn lương cũng là nỗi nhục suốt đời.
Giống như bây giờ, làm hết năm năm Tần Lâm trả thân tự do cho các nàng,
tương đương với tặng không ngàn lượng bạc, còn không cần bán thân. Bây
giờ các nàng bất quá mười sáu mười bảy tuổi, năm năm sau cũng mới chừng
hai mươi, lấy tấm thân trong sạch tìm một vị hôn phu, được làm nương tử
vợ cả, chẳng phải tốt hơn ngàn lần so với làm thiếp thất cùng kỹ nữ hoàn lương sao?
- Tạ ân đức lão gia, chúng tỳ tử nhất định sẽ tận tâm tận lực!
Các cô nương đều quỳ xuống dập đầu với Tần Lâm cùng Thanh Đại.
Thật là nhiều nữ y tá! Tần Lâm vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, trong lòng lại
tưởng tượng những cô nương này đã mặc vào đồng phục y tá trắng muốt, tựa hồ lại có ý nghĩ tà ác nào đó…
Thanh Đại cùng bốn nữ binh dẫn các cô nương mới mua được về phía sau
viện an trí, học tập nghiền thuốc nấu thuốc, kỹ thuật trị liệu phụ trợ
đấm bóp đạo dẫn vân vân, chuẩn bị mở nữ y quán.
Tất Mậu Khang ở xa tới mệt nhọc, phu thê bọn họ có rất nhiều lời muốn
nói, Tần Lâm bèn để cho bọn họ về khách điếm lớn đoàn tụ. Lại lệnh cho
Du Quải Tử tìm một tòa viện gần đây để cho bốn người Tất gia ở, chờ hai
ngày nữa đi đại doanh Chiết binh quan sát việc luyện chế điểu thương,
sau đó trở lại nghiên cứu làm thế nào cải tiến.