Từ khi lão Thiên Hộ Lôi Công Đằng cáo bệnh từ quan, tân Thiên Hộ Trương Tôn Nghiêu đến nhậm chức,
Nam Kinh Cẩm Y Vệ lại xảy ra thay đổi quyền lực không lớn không nhỏ: Hàn Phi Liêm nguyên đảm nhiệm Bá Hộ quan Bá Hộ Sở chữ Canh điều lên Thiên
Hộ Sở thăng hàm Thí Phó Thiên Hộ, Tổng Kỳ Lộc Nhĩ Linh đoạn thời gian
trước yên lặng hiện tại tiếp nhận Bá Hộ sở chữ Canh.
Hàn Phi Liêm gia hàm Thí Phó Thiên Hộ rõ ràng chính là ngoài sáng thăng
trong tối giáng, huống chi ngay cả bộ chiếu, văn thư cáo thân chính thức cũng không có, cũng chỉ là nói ngoài miệng. Lộc Nhĩ Linh thăng chức lại là từ bình hoàng liên nhảy vào bình mật, theo như tình hình trước mắt,
cho dù là tiền cữ thường lệ nộp lên Thiên Hộ gia tăng tới mức năm vạn
lượng chưa từng có, vẫn còn có gần một vạn chui vào túi y.
Đám Cẩm Y Hiệu Úy đều biết Hàn Phi Liêm là người của Tần Lâm, sở chữ
Canh có thể thu được số tiền cữ thường lệ như hiện tại cũng là nhờ Tần
Lâm ra sức chỉnh đốn. Kết quả sở chữ Canh vào thời Lôi Công Đằng vốn là
sở hữu riêng của Hàn Phi Liêm đã bị cướp đi hết sức dễ dàng, hiện tại
quan tân nhậm Bá Hộ còn là Lộc Nhĩ Linh từng là địch với Tần Lâm.
Hừ, mặc dù Trương Thiên Hộ mới tới tỏ vẻ khách sáo, nhưng gây ra chuyện
không hề chừa chút mặt mũi nào cho Tần trưởng quan, quả thật con bà nó
là một con tiếu diện hổ.
Thật ra thì nói đến vị Tần trưởng quan này cũng là nhân vật hung ác,
lòng dạ đen tối thủ đoạn tàn nhẫn, danh tiếng chẳng khác nào Vô Thường
câu hồn, Diêm La lấy mạng. Hắn cũng từng làm mấy chuyện kinh thiên động
địa trong Nam Kinh thành, tại sao lần này để cho người ức hiếp trên đầu
như vậy?
Liên tưởng tới mấy ngày trước Từ Đại tiểu thư xích mích ngoài đường phố
cùng Tần trưởng quan, kẻ hữu tâm lập tức đoán được đầu đuôi gốc ngọn:
xem ra trước đó Tần trưởng quan đắc tội Giang Lăng Trương tướng công,
lại đắc tội Ngụy Quốc Công phủ, cho nên mới rơi vào quẫn cảnh như vậy.
Hàn Phi Liêm rời đi sở chữ Canh, tất cả các huynh đệ Hiệu Úy đều lưu
luyến không thôi, nhưng đã bưng chén cơm Cẩm Y Vệ này cũng không thể
không phục cấp trên quản, cũng chỉ có thể rơi lệ chia tay.
Lộc Nhĩ Linh dương dương đắc ý cưỡi ngựa nhậm chức, y cũng coi là người
cũ của sở chữ Canh, nhưng so với bọn Tần Lâm, Hàn Phi Liêm đã cứng rắn
nhổ răng cọp thu tiền cữ thường lệ của nhiều thanh lâu sở quán có đạt
quan hiển quý làm chỗ dựa, Lộc Nhĩ Linh lại không được lòng người, cho
nên tên quan mới nhậm chức như y bị mọi người xa lánh.
Tuyệt đại đa số Hiệu Úy, Lực Sĩ, quân dư đều khoanh tay lạnh lùng bàng
quan, bọn họ vẫn tin tưởng Tần trưởng quan không phải là đèn cạn khô
dầu, sợ là họ Lộc kia không chịu được mấy ngày. Bất quá cũng có một nhóm nhỏ từ trước giao hảo cùng Lộc Nhĩ Linh, sau đó bị Tần Lâm, Hàn Phi
Liêm chèn ép, cùng với số ít người lập trường không kiên định, nhanh
chóng đầu nhập vào dưới trướng tân trưởng quan.
Giống như Du Quải Tử cùng đám huynh đệ của Giáp Ất Bính Đinh, không cần nói bọn họ cũng đứng sang bên.
Huynh đệ của Giáp Ất Bính Đinh là mới tiến vào, tạm thời không hiểu được chuyện gì, mấy người thật thà chất phác còn tưởng là trời sập. Du Quải
Tử âm thầm khoanh tay đứng nhìn, ghi nhớ những kẻ xuôi theo chiều gió
đứng về phía Lộc Nhĩ Linh.
Sau khi Lộc Nhĩ Linh nhậm chức cũng cảm thấy không khí trong sở chữ Canh có phần quỷ dị, quan mới nhậm chức đốt ba cây đuốc, cây đuốc thứ nhất
của y là tiếp tục bắt chinh thu tiền cữ thường lệ.
Đầu tiên thu tiền cữ thường lệ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nộp lên
Thiên Hộ Sở, có câu trả lời cho Trương Tôn Nghiêu Trương Thiên Hộ đã cất nhắc trọng dụng Lộc Bá Hộ y. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ hàng năm nộp lên năm vạn, Trương Tôn Nghiêu tuyệt đối sẽ giết chết Lộc Nhĩ Linh
giống như giết chết con kiến.
Tiếp theo, Tần Lâm, Hàn Phi Liêm là dẫn mọi người tới thu tiền cữ thường lệ mới lập được uy tín. Lộc Nhĩ Linh muốn ngồi vững trên ghế Bá Hộ, đối nội cũng nhất định phải có phong thái như vậy. Cuối cùng ngàn dặm làm
quan cũng chỉ vì tiền, Lộc Nhĩ Linh làm chức cẩm y Bá Hộ cũng không có
lòng trung quân đền nợ nước gì cả, nếu không thu được tiền cữ thường lệ, lấy cái gì bỏ vào trong hầu bao?
Đối với nhiệm vụ này, Lộc Nhĩ Linh cũng không cảm thấy nhiều khó khăn, y đã nhiều lần cân nhắc cách làm của Tần Lâm, cảm thấy bất quá chỉ là
lòng dạ tàn nhẫn, dám làm tới nơi tới chốn. Những Thị Lang, Đô Ngự Sử
ngày xưa cao cao tại thượng, chỉ cần mình cứng rắn hơn họ, không phải là họ sẽ ngoan ngoãn phục xuống sao?
Huống chi hiện tại những kẻ cứng đầu kia đã bị Tần Lâm dọn dẹp qua, hiện tại họ Lộc y lại đi thu, vậy sẽ dễ dàng hơn.
Tiền nhiệm Hàn Phi Liêm đi vội vàng, chưa kịp chinh thu tiền cữ thường
lệ một số thanh lâu, tửu quán, đổ trường, Lộc Nhĩ Linh liền quyết định
hạ thủ từ chỗ này, đốt cháy ngọn lửa của tân quan vừa nhậm chức.
Hôm ấy đến khi điểm danh buổi sáng, đám Hiệu Úy, Lực Sĩ, quân dư chen
lấn nha môn Bá Hộ Sở chật hẹp nước chảy không lọt, Lộc Nhĩ Linh ngồi
trên đường, bốn phía toàn là người đứng, lão nhân gia không giống như Bá Hộ, mà giống như con khỉ diễn trò được người đông đúc vây xem.
Tần Lâm mua tòa nhà lớn ở đối diện Bá Hộ Sở, trước kia điểm danh đều ở
trong sân nhà hắn, thậm chí trực tiếp đến vườn hoa phía Đông Ngụy Quốc
Công phủ, nha môn Bá Hộ Sở bất quá chỉ là chỗ trực hàng ngày.
Hiện nay Lộc Nhĩ Linh làm Bá Hộ, y cũng không có trạch viện lớn như Tần
Lâm, lại không mượn được địa bàn Ngụy Quốc Công phủ, trên trăm người này đều chen chúc trong nha môn của Bá Hộ Sở cũ, quả thật hết sức tù túng.
Du Quải Tử cùng mấy lão Hiệu Úy cười thầm trong lòng:
- Mặc dù họ Lộc kia cũng là thân Bá Hộ, nhưng rốt cục cũng không có tư
chất, so với Tần trưởng quan quả thật là Lý Quỷ gặp Lý Quỳ, không biết
tự lượng sức mình.
- Có thấy không, chẳng khác nào con khỉ diễn trò ngoài đường, nếu y xòe tay ra, lão tử ném vào vài đồng tiền cũng được…
Các Hiệu Úy châu đầu ghé tai chế nhạo.
Lộc Nhĩ Linh ngồi trên công tọa cũng không vui trong lòng, nhìn bọn Du
Quải Tử cố nén nụ cười xấu xa, lại thấy dáng vẻ tuyệt đại đa số Hiệu Úy
tỏ ra không lạnh không nóng không mặn không lạt, y liền cảm thấy nổi
giận trong lòng.
Trong lòng y thầm thóa mạ Tần Lâm một trận, ngoài miệng dạy dỗ Du Quải
Tử một hơi không nhẹ không nặng, cuối cùng mới điểm ra mấy tên tâm phúc
và đám Hiệu Úy ngã theo chiều gió mới đầu nhập chuẩn bị đi chinh thu
tiền cữ thường lệ, mượn chuyện này lập uy.
Để cho đám người xấu xa các ngươi mở rộng tầm mắt một phen, họ Lộc ta cũng không kém hơn họ Tần!
Mặc dù Lộc Nhĩ Linh nóng lòng bùng nổ, dù sao cũng không nắm chắc lắm.
Trước hết y không đi những đại kỹ viện như Thiên Hương các, Túy Phượng
lâu, hoặc các đại tửu lâu như Túy Mỹ lâu, mà đi tới những tửu lâu đổ
trường trung tiểu.
Không ngờ rằng những tửu lâu đổ trường trung tiểu này cũng hết sức khó đối phó, chỗ nào cũng nói làm ăn khó khăn, không có chưởng quỹ ở đây, tạm thời trong tủ không có
tiền. Sau này chưởng quỹ sẽ đích thân tới cửa, tự tay mang tiền cữ
thường lệ tới cho Lộc trưởng quan, tuyệt không phiền trưởng quan qua lại bôn ba.
Đánh rắm!
Lời tuy dễ nghe, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không tin.
Lộc Nhĩ Linh cũng là tay giảo hoạt lăn lộn trong Nam Kinh thành đã mấy
chục năm, hiểu được đối phương từ chối mình như vậy, hẳn trong đó có
điều ngoắt ngoéo.
Dù sao Tần Lâm mới thật sự là người thường hay đi thu tiền cữ thường lệ, đông đảo thanh lâu sở quán cũng không phải là sợ hãi thân phận ‘Bá Hộ
sở chữ Canh’ mà là sợ hãi bản thân Tần Lâm, cho nên mới nộp tiền cữ
thường lệ đủ số đúng hạn.
Lộc Nhĩ Linh là đối đầu của Tần Lâm. Mặc dù y còn chưa xứng với cách
xưng hô này, dù sao mọi người đều đối đãi như vậy, bây giờ họ Lộc làm Bá Hộ, các nhà các hộ sẽ nộp tiền cữ thường lệ giống như thời Tần Lâm
trước đây, hay là trở lại trạng thái trước đó nữa, trì hoãn thời gian,
giảm số tiền nộp xuống, thậm chí ỷ vào quyền thế lão bản phía sau đài
không nộp?
Thật ra thì Tần Lâm tới nhậm chức chưa được một năm, đám thương gia vẫn
còn rất hoài niệm quãng thời gian ‘hạnh phúc’ lúc hắn chưa tới.
Lộc Nhĩ Linh đi qua ba chỗ không nhận được đồng xu nào, rốt cục thẹn quá hóa giận, nổi nóng trong một tửu lâu bậc trung, chộp lấy tửu bảo tát
tai qua lại lốp bốp liên hồi:
- Hừ, thấy bản quan mới nhậm chức, các ngươi muốn tự chuốc khổ vào thân hay sao, Lộc gia thành toàn cho các ngươi!
Tửu bảo bị đánh tới nỗi gương mặt sưng lên thật to, nhưng giọng điệu vẫn không chịu phục:
- Lộc gia tha mạng, đánh chết cái mạng ti tiện nhỏ bé của tiểu nhân bất
quá chỉ làm bẩn tay Lộc gia mà thôi. Đông gia chúng ta cũng nhìn sắc mặt Thiên Hương các, Túy Phượng lâu mà hành sự, hiện tại bọn họ không đóng
tiền cữ thường lệ. Nếu ngài thu được hai nơi đó, Đông gia ta tự nhiên sẽ hai tay dâng lên tiền cữ thường lệ, bằng không có đánh chết tiểu nhân
cũng bằng vô dụng.
Lộc Nhĩ Linh ngẩn ra, hiểu rõ tên tiểu bảo này nói lời thật. Y bướng
bỉnh chịu đựng không sợ bị đánh, nếu đánh cho chết đi sống lại người
khác sẽ nói là bắt nạt kẻ yếu, thu không được tiền cữ thường lệ của hai
nơi có chỗ dựa vững chắc là Thiên Hương các, Túy Phượng lâu, chỉ dám
trút giận vào một tên tửu bảo thấp hèn, quả thật là mất hết thể diện.
May là như vậy, Lộc Nhĩ Linh còn ném tửu bảo xuống đất đá cho hai cước, lúc này mới hậm hực dẫn người rời đi.
Sau lưng, tửu bảo quỳ trên mặt đất gọi:
- Quyền cước Lộc trưởng quan rất giỏi, tiểu nhân bội phục bội phục, Lộc
trưởng quan xông lên Thiên Hương các, Túy Phượng lâu, tiểu nhân chúc
trưởng quan kỳ khai đắc thắng!
Con bà nó, miệng lưỡi tên tửu bảo này thật là sắc bén.
Tửu khách trong cả tửu lâu nhất thời cười ầm.
Lộc Nhĩ Linh giận đến sắc mặt biến thành màu đen, có tên tâm phúc trung thành thử dò xét nói:
- Trưởng quan, Thiên Hương các, Túy Phượng lâu chính là đứng đầu trên
Tần Hoài hà, các nhà các hộ đều xem sắc mặt chúng mà hành sự, tiền nhiệm Tần trưởng quan...
Hừ… Lộc Nhĩ Linh trừng mắt một cái.
Tâm phúc vội vàng đổi lời nói:
- À không, họ Tần, cũng là khuất phục hai nhà này trước, mới có thể thu tiền cữ thường lệ thuận lợi.
Hừ, chẳng lẽ hai nhà này là con cọp? Lộc Nhĩ Linh hừ lạnh một tiếng, thẹn quá hóa giận:
- Họ Tần thu được, chúng ta cũng thu được, tại sao sợ hắn? Đi, chúng ta đi Thiên Hương các!
Đèn lồng màu đỏ treo thật cao trên đại đường Thiên Hương các, lão bảo Lỗ Thúy Hoa ngồi trên ghế trúc Tương Phi, bảy tám nha hoàn vây quanh đấm
lưng, bưng trà, bốn năm tên quy nô đội mũ xanh thỏng tay đứng hầu. Theo
tình cảnh như vậy, e rằng còn lớn hơn cả phu nhân mệnh quan triều đình.
Người hầu thanh lâu mặc áo xanh từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, ghé bên tai Lỗ Thúy Hoa nói nhỏ mấy câu.
- Hừ, lão nương đang chờ y tới cửa đây!
Lỗ Thúy Hoa hết sức bình thản thổi chén trà, rít qua kẽ răng mấy chữ:
- Để cho y vào đi.
Lộc Nhĩ Linh mang theo tâm phúc thủ hạ ưỡn ngực thót bụng đi tới, không biết vì sao thấy Lỗ Thúy Hoa bày binh bố trận như vậy,
- Ôi, chỗ của lão nương quả thật là ổ rùa, ngay cả rùa đen khốn kiếp cũng tìm tới cửa…
Lỗ Thúy Hoa liếc mắt nhìn Lộc Nhĩ Linh một cái, thanh âm sắc bén chua cay tới cực điểm.
Mấy tên quy nô biết không phải tú bà mắng mình, tên nào cũng liếc nhìn Lộc Nhĩ Linh bật cười.
Lộc Nhĩ Linh ngàn vạn lần không nghĩ tới Lỗ Thúy Hoa không nể mặt mình chút nào cả, nhất thời đùng đùng nổi giận, lớn tiếng nói:
- Lỗ mụ mụ, ngươi đừng tưởng rằng chỉ có họ Tần thủ đoạn tàn độc, phải
biết rằng Lộc Nhĩ Linh ta cũng không phải bất tài. Các huynh đệ, đập cho lão tử!
Huynh đệ sở chữ Canh đều biết tình cảnh Tần Lâm đập phá, lại trải qua
huấn luyện chuyên nghiệp của Tần Lâm, nghe vậy tất cả giở ra bản lãnh
giữ nhà, đánh nhau loạn xạ với người của kỹ viện.
Lộc Nhĩ Linh cất tiếng cười to:
- Ha ha ha, Lỗ mụ mụ, hôm nay thời thế đã thay đổi, sẽ cho ngươi biết hiện tại Nam Kinh thành là thiên hạ của ai.
Lúc này một thanh âm lạnh như băng, khiến cho người ta nghe thấy phải
rùng mình, mang theo hơi hướm hủ nho từ lầu hai vang vọng xuống:
- Vương Phủ Doãn, thật là kỳ, thiên hạ hiện nay không phải là của Hoàng đế Đại Minh ta sao?
-----------
Trước khi Lộc Nhĩ Linh chưa tới Thiên Hương các, trong một phòng tốt
nhất trên lầu hai nhìn ra Tần Hoài hà, có ba vị lão nhân đang ngồi chơi
cờ với nhau, lại có mấy bóng giai nhân áo đỏ tới lui thắp hương châm trà cho bọn họ.
Lão nhân cầm cờ đen đi trước tóc bạc da mồi, giữa hai hàng lông mày có
mấy phần tiêu sái không câu chấp, nói cười thoải mái không câu thúc cùng kỹ nữ, chính là Lễ bộ Thượng Thư Nam Kinh Tần Minh Lôi đã trí sĩ, lão
bản phía sau đài Thiên Hương các. Lão nhân cầm cờ trắng mặt mũi tuấn tú, hai mắt sáng rực, là Phủ Doãn Thuận Thiên hiện nhiệm, Minh chủ văn đàn
Vương Thế Trinh.
Lão đầu ngồi ngoài xem để một chòm râu dê xám không ra xám vàng không ra vàng, tóc rối bù như tổ chim, ánh mắt thỉnh thoảng cuồng loạn như lửa
thỉnh thoảng trầm tĩnh như băng, trên mặt đầy nếp nhăn, khóe miệng có
hai nếp nhăn kỳ quái. Lúc lão cười trông giống như khóc, lúc nhăn nhó
khổ sở lại giống như cười.
Lão nhân này thỉnh thoảng giơ tay chỉ điểm bàn cờ. Thường nói chân quân
tử chỉ xem không chỉ chỏ, người khác hẳn rất phiền lão mới phải, thế
nhưng hai vị Tần, Vương lại không hề tỏ vẻ không vui, thậm chí có lúc đi cờ đúng theo lời chỉ của lão.
Tần Minh Lôi là đông chủ phía sau màn Thiên Hương các, Vương Thế Trinh
là lãnh tụ văn đàn, thường ngày chính là đối tượng cho đám nữ tử thanh
lâu lôi kéo lấy lòng. Nhưng hôm nay thật là kỳ quái, ánh mắt của đám
hồng quan nhân đều tập trung vào lão đầu dơ dáy này, dùng hết lời ngon
lẽ ngọt nhờ lão viết thơ từ, ngay cả Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh
cũng bị xem như không thấy.