Cùng lúc đó tiếng súng vang
lên đùng đùng như một tràng tiếng pháo, chừng hai mươi con sói dữ đang
chạy tới lập tức ngã xuống, miệng phun máu tươi, trên người xuất hiện
mấy vết thương đổ máu.
Đột nhiên vang lên tiếng súng làm cho bầy sói trở nên hơi chậm lại, Tần
Lâm nhân cơ hội quay đầu ngựa lại. Cũng may nhờ Đạp Tuyết Ô Chuy thần
tuấn phi phàm, chở hai người vẫn cực kỳ linh hoạt xoay người lại, lúc
này mới chỉnh được phương hướng chạy trở về.
Không ngờ một con sói dữ trúng thương chưa chết lại nhảy lên, hung hăng xông tới, nhe hàm răng sáng chói vồ tới.
Hỏng bét, thân thể Lục Viễn Chí béo mập xoay người lại không kịp, trong
tay Tần Lâm chỉ còn khẩu Xế Điện Thương đã bắn mà chưa kịp nạp đạn. Dưới tình thế cấp bách hắn đang định ném Xế Điện Thương vào sói kia, đột
nhiên Đạp Tuyết Ô Chuy bước chéo một bước nhỏ, vừa đủ né tránh cái vồ
của con sói. Đồng thời chân sau bên trái của nó hất lên, phịch một cái
như pháo nổ đá vỡ đầu con sói, khiến cho nó chết ngay tại chỗ.
Cổ đại danh tướng có hảo mã, thường thường sức chiến đấu có thể tăng lên gấp bội, lần này Tần Lâm coi như là kiến thức. Đổi thành ngựa khác ở
khoảng cách bầy sói gần như vậy, chỉ sợ bị dọa sợ đến gân cốt tê dại,
chạy không nổi nữa. Thớt Đạp Tuyết Ô Chuy này trước kia là của Ngụy Quốc Công Từ gia, không chỉ có là thiên lý lương câu, còn trải qua huấn
luyện chiến trận nghiêm khắc, có thể đại hiển thân thủ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đá một cước vỡ đầu sói.
Tần Lâm mừng rỡ, giật mạnh dây cương, Đạp Tuyết Ô Chuy vô cùng thông
linh, tung mạnh bốn vó chạy về phía lỗ hổng vòng vây bầy sói chưa kịp
khép lại.
Chúng Cẩm Y Hiệu Úy rối rít giục ngựa đuổi theo, lúc này muốn nạp đạn đã không còn kịp nữa, ai nấy nắm Tú Xuân đao sáng loáng trong tay tiền hô
hậu ủng, đua nhau ùa về phía Nam.
Nhưng lỗ hổng vốn rộng mấy chục trượng lúc trước, bởi vì bọn họ quay lại cứu Lục Viễn Chí và Tần Lâm, lúc này đã gần như khép lại.
Giết! Các huynh đệ Hiệu Úy đỏ ngầu đôi mắt, Tần tướng quân liều mạng
xoay người lại cứu Lục Viễn Chí, coi như đã bán mạng cho hắn, cho dù là
phải liều mạng mở đường máu, cũng bảo vệ Tần trưởng quan xông ra.
Trong lòng Tần Lâm cũng nóng nảy vạn phần, cho dù là hắn mưu trí bách
biến, đối mặt sói dữ không thông nhân tính cũng không có biện pháp thi
triển. Chẳng lẽ đi nói với Lang Vương, bản Khâm Sai đại thần gia tài vạn quán lại là bạn tốt của Tam Nương Tử, lúc này tha ta một mạng, tương
lai sẽ tặng cho ngươi thật nhiều trâu dê tận tình hưởng dụng?
Trong lúc vô tình sờ bên hông thấy có một bọc nhỏ, nhất thời có chủ ý,
Tần Lâm cắn răng một cái, con bà nó, ngựa chết thành ngựa sống, lão tử
phải thử thời vận một chút.
Bầy sói đang muốn khép lại vòng vây ở hướng chính Nam, trên gò đất hơi
cao một chút có một con sói xám lớn trông vô cùng vạm vỡ mạnh khỏe, đang rống liên tiếp về phía này. Dường như nó đang chỉ huy bầy đàn hợp vây,
ăn thịt hết thảy con người đáng ghét.
Theo bầy sói càng ngày càng khép lại, lỗ hổng vòng vây càng ngày càng
nhỏ, thậm chí sắp sửa hoàn toàn biến mất. Mấy chục người ngựa tạo thành
một đội ngũ nho nhỏ, mắt thấy sắp sửa chìm trong biển sói.
A... Các Hiệu Úy phát ra tiếng thét từ tận đáy lòng, giơ đao chém chết
sói dữ cản đường, mà sói cũng không cam yếu thế vừa gầm rống vừa không
ngừng xông lên.
Thời khắc mấu chốt, Tần Lâm đưa tay giơ lên không, chỉ trong thoáng chốc khói xanh âm u bay lên, hình thành một luồng thanh quang lấp lóe giữa
không trung.
Đây là vật gì? Thế công bầy sói lập tức trở nên dừng lại, tất cả sói đều bị luồng thanh quang lấp lóe không ngừng kia hấp dẫn lực chú ý, có con
còn co rút không chịu tiến lên.
Lang Vương trên gò đất cũng lấy làm nghi hoặc, đám người trước mắt rõ
ràng là ra ngoài dự liệu của người ta, không, là ra ngoài dự liệu của
sói. Loại vũ khí bắn ra pằng pằng vang dội kia nháy mắt làm cho hơn hai
mươi thủ hạ đắc lực của nó lăn đùng ra chết, lần này lại là một luồng
thanh quang, còn có điều gì cổ quái nữa?
Bầy sói sợ hết hồn, người cũng không dừng lại. Tần Lâm mang theo Lục
mập, Đạp Tuyết Ô Chuy xông nhanh về phía trước, đá bay hai con sói dữ
cản đường, xông ra từ lỗ hổng mới bắt đầu khép lại.
Lỗ hổng mới bắt đầu khép lại, chỉ có mấy con sói mà thôi, mấy chục người ngựa ào ào xông qua nơi này, trong phút chốc đột phá vòng vây bầy sói.
Tuy rằng chỉ có mấy con sói cản đường, nhưng chỉ cần bọn họ bị giữ chân
lại vài giây, bầy sói đông đúc còn lại kịp thời xông tới, coi như vạn
kiếp bất phục.
May nhờ ít ngày trước Tần Lâm vì giúp Uy Linh Pháp Vương giả thần giả
quỷ, pha trộn một ít diêm tiêu và phosphor, chưa dùng tới tiện tay mang
theo bên mình, vào lúc này đã phát huy tác dụng. Bầy sói nhìn thấy tỏ ra kinh ngạc chững lại, tranh thủ cho mọi người ít thời gian quý giá xông
ra vòng vây.
Bầy sói gào thét liên hồi, tiếp tục đuổi theo sau bọn họ. Nhưng sức bền
của sói vẫn không thể bằng tuấn mã, Tần Lâm dẫn mọi người chạy về phía
Nam thêm mấy dặm, khoảng cách với bầy sói đã được kéo ra càng ngày càng
xa.
Lang Vương ré dài một tiếng, bầy sói có vẻ không cam lòng đưa mắt nhìn
bọn Tần Lâm chạy xa, sau đó như nước thủy triều thối lui, chạy về chỗ
nhốt trâu dê nơi ở của mục đồng trước đó, đúng là một bữa tiệc thịnh
soạn của chúng trước mùa Đông.
Chạy về phía Nam chừng mấy chục dặm, gặp phải hai Thiên Nhân đội Tam
Nương Tử phái ra tiếp ứng, chúng quan giáo mới nhất tề thở phào nhẹ
nhõm.
Lúc này ai nấy như vừa dỡ bỏ gánh nặng trong lòng, cho dù là hán tử cứng rắn như sắt thép cũng không chịu đựng được nữa, tất cả xuống ngựa ngã
ngồi dưới đất thở hồng hộc.
- Lục mập, đệ nên giảm cân!
Tần Lâm tung chân nhảy xuống ngựa, tháo túi nước xuống uống ừng ực mấy ngụm to:
- Bụng đệ thật to, đầy mỡ, chạm vào lưng thật là ghê tởm.
Mọi người nghe vậy phì cười một tiếng, Lục Viễn Chí cùng Tần Lâm ngồi
chung một con ngựa, bụng tên này to như vậy chắc chắn là chạm vào ngang
lưng Tần Lâm.
Lục Viễn Chí cũng không cười, chuyến này tử lý đào sinh, trong lòng vô
cùng cảm kích, thịt béo trên mặt run rẩy từng hồi, hai hàng lệ chảy dài
xuống:
- Tân ca, huynh… Huynh nói ai không theo kịp đội ngũ sẽ bị bỏ lại, mọi người sẽ không cứu, vì sao huynh trở lại?
- Ta nói rồi sao?
Tần Lâm nhớ lại một hồi, sau đó nhếch môi cười cười:
- Đó là hù dọa các ngươi chơi.
Ha ha ha... Tần Lâm cười lớn, dáng vẻ trò đùa ác đã diễn ra như ý mình.
Hắn bỏ Lục Viễn Chí lại đó, đi căn dặn hai tên Thiên Hộ Mông Cổ cầm
binh, bảo bọn họ nhắc nhở chư bộ tạm thời không nên đi tới chỗ ở của mục đồng dưới chân Âm Sơn kia. Trước mắt phải tận dụng hết binh lực đối phó Hoàng Đài Cát, chờ đại cục đã định sẽ phái đại quân đi tới đó săn sói
dữ.
Các vị huynh đệ quan giáo như Lục Viễn Chí, Triết Biệt lại không cười
nổi, ai nấy nhìn theo bóng của Tần Lâm, khóe mắt rưng rưng lệ.