Tần Lâm bật cười ha hả, tiện tay vung lên, giá thiếp Cẩm Y Vệ từ trên lầu bay xuống, rơi trước mặt Tuân Trường Phong và Mai Tứ.
Giá thiếp chữ đỏ khung đen vô cùng nổi bật, cho dù là Mai Tứ bất học vô thuật cũng đọc được hai chữ đầu:
- Miên y… miên y gì vậy, tỷ phu, đệ không biết chữ thứ ba này...
Mai Tứ đọc chữ Cẩm thành Miên, cũng may chữ Y thứ hai y đọc không sai.
Đến chữ Vệ thứ ba, đối với y quả thật hết sức cao siêu thâm ảo.
- Là... Là Cẩm Y Vệ...
Thanh âm Tuân Trường Phong trở nên run rẩy, cũng may dù sao cũng là
chính tứ phẩm Tri Phủ xuất thân Lưỡng Bảng, lão lấy lại bình tĩnh, miễn
cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười chắp tay nói với trên lầu:
- Hẳn tôn giá là Cẩm Y Vệ Tần Thiếu Bảo phải không, hổ giá quang lâm hạ
quan không kịp tiếp đón từ xa, xin ngài thứ tội! Tần Thiếu Bảo nói hạ
quan thiếu nợ ngài, thứ cho hạ quan ngu độn đã quên số lượng, rốt cục là hai hay ba vạn? Xin mời Tần Thiếu Bảo theo hạ quan đến phủ nha nói
chuyện.
Tên này cũng ngả theo chiều gió, chẳng trách nào làm tham quan bấy lâu
nay cũng không rơi đài, thấy tình thế không ổn còn muốn sử xuất kim tiền mua chuộc Khâm Sai.
Trà khách trong quán, dân chúng qua đường thấy cảnh tượng này trong lòng than thở không thôi. Năm ngoái cũng có vị Tuần Án Đại nhân ghé qua
Duyện Châu phủ, mới đầu cũng nói là vị thanh thiên Đại lão gia, Tuân Tri Phủ chắc chắn sẽ phải rơi đài. Nhưng đến lúc Tuần Án Đại nhân kia lên
đường rời đi không ngờ rằng bái đồng niên với Tuân Tri Phủ, có thể hiểu
được chuyện đã xảy ra thế nào.
Hôm nay Tần Thiếu Bảo tới đây, e rằng cũng không tốt lành gì hơn vị Tuần Án Đại nhân kia.
Tần Lâm lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào tận đáy lòng Tuân Trường Phong, trầm giọng nói:
- Tuân Tri Phủ, lão cũng không hề thiếu nợ bản quan, mà là thiếu nợ dân
chúng Duyện Châu phủ. Thân là quan địa phương vốn phải làm chủ cho dân,
lão lại tham tang uổng pháp, vơ vét của dân chúng, e rằng món nợ này
phải trả bằng tính mạng của lão!
Vừa dứt lời, Tuân Trường Phong liền mềm nhũn té xuống đất, Duyện Châu
cách kinh sư không phải là xa, dĩ nhiên lão biết đại danh Cẩm Y Vệ Tần
Thiếu Bảo. Ngay cả Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu cũng bị hắn thu thập,
một viên quan Tri Phủ tứ phẩm nho nhỏ như lão không đáng kể gì.
Ngưu Đại Lực dẫn các huynh đệ Hiệu Úy ùa lên, bắt hai tên Tuân Trường
Phong, Mai Tứ này lại tại chỗ. Trong bọn nha dịch bộ khoái Duyện Châu
phủ có thân tín Tuân Trường Phong, nhưng vào lúc này không dám thở mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tri Phủ mình bó tay chịu trói.
Dân chúng Duyện Châu phủ xem náo nhiệt lặng đi một lúc lâu, rốt cục không biết là ai lớn tiếng kêu lên:
- Hay cho Tần Thiếu Bảo gương sáng treo cao!
Tần Lâm mỉm cười ôm quyền thi lễ dân chúng, áp giải Tuân Trường Phong đi tới phủ nha. Dọc đường không ngừng có người vỗ tay, ủng hộ, cũng không
ít dân chúng phải chịu oan ức trong những năm qua hô to ‘Tần Thiếu Bảo
công hầu vạn đại’.
Đám huynh đệ Hiệu Úy Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực hiển nhiên đã quen với chuyện này, ai nấy ưỡn ngực thật cao, hết sức tự hào.
Trương Tử Huyên cũng rất ít thấy cảnh tượng như vậy. Cha nàng ngồi trên
đỉnh văn thần trong triều, đẩy mạnh cải cách triều chính mới lợi nước
lợi dân, nhưng khoảng cách với dân chúng tầm thường quá xa, bên người
chỉ có quan viên triều đình a dua nịnh nọt, cũng không thấy được cảnh
tượng dân chúng phát ra tiếng hoan hô thật lòng như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp của Trương Tử Huyên lóe sáng liên hồi, nàng không tự chủ được bước nhanh hơn, theo thật sát bên người Tần Lâm.
Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước, Tuân Trường
Phong vừa bị bắt, các quan phụ thuộc phủ nha như Đồng Tri, Thông Phán,
Thôi Quan, Kinh Lịch… sáu phòng Thư Bạn Lại Hộ Lễ Binh Hình Công, ba ban nha dịch Tạo Bộ Tráng lập tức như rắn mất đầu, bị cẩm y quan giáo thủ
hạ của Tần Lâm khống chế.
-----------
Công đường Duyện Châu phủ vẫn bố trí như xưa, vầng mặt trời đỏ từ phía
Đông chiếu vào đại đường, tấm bảng đen có bốn chữ vàng ‘Gương sáng treo
cao’ bên trên công tọa lấp lánh rực rỡ.
Chỉ bất quá Tạo Ban cầm Thủy Hỏa côn đứng hai bên đã đổi thành cẩm y
quan giáo lưng đeo Tú Xuân đao. Phía sau công tọa trang trọng đặt thánh
chỉ bọc vải vàng, vương mệnh kỳ bài của Khâm Sai đại thần tiện nghi hành sự. Ngưu Đại Lực tay cầm Tấn Thiết Bàn Long côn đứng hầu bên cạnh, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm. Trương Tử Huyên bôi mặt vàng khè, mặc trường sam
màu nguyệt bạch sung làm Sư Gia, trông dáng vẻ vô cùng nho nhã.
Lục Viễn Chí phình bụng, trung khí mười phần quát lớn:
- Bao Đại nhân... lầm rồi, xấu hổ, là Tần Thiếu Bảo thăng đường!
Bao Đại nhân có Triển hộ vệ và Công Tôn tiên sinh, Tần trưởng quan của chúng ta cũng có Ngưu Thiên Hộ và Trương Tử Huyên Sư Gia.
- Uy... Vũ...
Đám cẩm y quan giáo quát lên đường uy.
Tần Lâm đội ô sa không cánh, khoác mãng bào đại hồng giang nha hải thủy, đeo cửu long ngọc đái, chân bước theo nhịp trống từ hậu đường đi ra,
ánh mắt sáng ngời đảo qua bên dưới, quả thật hết sức oai phong, chẳng
khác nào Bao Thanh Thiên mặt trắng.
Tri Phủ Duyện Châu Tuân Trường Phong trước kia ngồi trên công tọa thẩm
án, lúc này đã bị lột quan phục, mặc đồ trắng tù phạm quỳ dưới đường.
Lão thấy khí thế của Tần Lâm như vậy không khỏi trống ngực đập thình
thịch, đôi mắt không tự chủ được lấm lét nhìn thánh chỉ và vương mệnh kỳ bài bên trên, mới vừa quét qua một cái vội vàng thu hồi lại nhìn sàn
nhà, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Tần Lâm vui vẻ ra mặt, ta bày ra khí thế như vậy, có sợ không?
Khụ khụ... Trương Tử Huyên ở bên cạnh lặng lẽ bấm hắn một cái, dĩ nhiên
thiên kim tướng phủ biết Tuân Trường Phong sợ cái gì, thấp giọng dặn dò
Tần Lâm:
- Lát nữa cứ để tiểu muội nói chuyện, Tần huynh chỉ cần làm dáng là được.
Phá án, đóng vai ác, làm chuyện xấu, giả vờ đóng kịch… chính là bản lãnh của Tần Lâm. Chuyện trong quan trường già phải hỏi Từ Văn Trường, trẻ
phải nhờ Trương Tử Huyên.
Thiên kim tướng phủ lạnh lùng nhìn Tuân Trường Phong dưới đường, thình lình hỏi rất lớn:
- Phạm quan Tuân Trường Phong, lão có biết tội của mình không?
- Hạ quan... Hạ quan không biết, kính xin tiên sinh công khai.
Tuân Trường Phong nhìn lên trên, cố gắng đè nén kinh hoảng, ánh mắt lại không tự chủ được lướt nhìn vương mệnh kỳ bài.
Trương Tử Huyên cười lạnh hai tiếng:
- Như vậy lão có biết Khâm Sai Tần Thiếu Bảo nhà ta phụng chỉ xuôi Nam, rốt cuộc là vì chuyện gì không?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là đặc biệt vì xử lý ta? Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên trán Tuân Trường Phong rơi xuống ròng ròng.
Thì ra triều Đại Minh điều tra phong cương đại lại có một thông lệ bất
thành văn, chính là vì dự phòng quan viên bị điều tra lợi dụng thân phận địa vị tạo chướng ngại, chuẩn bị trước để ứng phó với Khâm Sai, cho nên trên công báo của triều đình sẽ cố ý viết sai địa điểm.
Tỷ như Khâm Sai vốn muốn đi thăm dò chuyện tham ô của quan trường Sơn
Đông, nhưng trên công báo sẽ đăng là đi tuần tra các sự vụ khoa cử ở
Quảng Đông. Khi Khâm Sai đi tới Tế Nam phủ Sơn Đông thình lình mở thánh
chỉ điều tra Sơn Đông ra đọc, khiến cho quan viên Sơn Đông bị điều tra
trở tay không kịp.