Bất quá, bọn họ kiến tạo
giang thuyền đáy bằng để làm gì, đoạn sông từ Thái Thạch Cơ trở xuống
dùng thuyền đi biển đáy nhọn cũng có thể thông hành kia mà?
Tạm thời gác lại nghi hoặc trong lòng, Tần Lâm nở một nụ cười xấu xa xúi giục làm bậy:
- Lưu Nhất Nho không phải là tự cao tự đại, cứng đầu cố chấp hay sao?
Chúng ta hoàn toàn có thể hất y sang bên, tự mình điều tra vụ án này,
trong tay huynh đệ ta có Cẩm Y Hiệu Úy có thể điều động, cần gì bám đuôi Lưu Nhất Nho? Đến lúc đó chúng ta phá vụ án, liên danh tấu báo lên, để
cho Lưu lão nhi trơ mắt nhìn!
Hất Lưu Nhất Nho ra làm một mình? Nghe thấy chủ ý này, Hoàng công công cùng Hoắc Trọng Lâu đều vui vẻ cười tít mắt.
Không phải là trước đây bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng
vướng vị Khâm Sai Chính Sứ Lưu Nhất Nho này, rất nhiều đại quan đại phủ
Nam Kinh ai thèm để ý tới Trung Quan Phó Sứ cùng Ty Phòng Đông Xưởng nho nhỏ? Lại nói, Hoắc Trọng Lâu võ công lợi hại, khả năng phá án cũng chỉ
tầm thường.
Bất quá bây giờ có Tần Lâm gia nhập liên minh, tình huống trở nên hoàn toàn bất đồng.
Hai vị Hoàng, Hoắc trông vào bản lãnh phá án của hắn, Tần Lâm cần danh
nghĩa Khâm Sai phá án của bọn họ, vì vậy vô cùng thích hợp.
- Được, chúng ta đồng tâm đồng sức, nhất định phải phá án này!
Hoắc Trọng Lâu dứt lời đưa tay ra.
Ba đôi tay nắm vào nhau thật chặt.
Hoàng công công bổ sung:
- Phá án xong, để Lưu lão nhi đi theo sau chúng ta ngửi rắm!
Ba người đồng thời nở nụ cười âm hiểm gian trá, tiếng cười vô cùng âm trầm đáng sợ...
-----------
Trường Giang vạn dặm mênh mông cuồn cuộn, từ Kim Lăng chảy xuống tới
Trấn Giang liền đến Kinh Hàng Đại Vận Hà vốn là yếu điểm then chốt,
thuyền bè đủ các màu sắc đột nhiên tăng nhiều, trên mặt sông muôn ngàn
cánh buồm tranh nhau đón gió.
Giang Bắc từ Đại Vận Hà Dương Châu phủ nối thẳng Hoàng Hà Thanh Giang,
lại theo Đại Vận Hà liên lạc với trung tâm thống trị đế quốc: kinh sư
trên bình nguyên Hoa Bắc. Lương thuyền ngược lên phía Bắc cuồn cuộn
không ngừng, vận chuyển lương thực Giang Nam tới Hoa Bắc, cung ứng nhu
cầu kinh sư, nuôi dưỡng tướng sĩ chín trọng trấn quân sự*. Triều đình
phát lương thực ra, quân lương sử dụng, lương thực quan lại toàn là do
nơi này.
(Chín trọng trấn quân sự: Liêu Đông Trấn, Kế Châu Trấn, Tuyên Phủ Trấn,
Đại Đồng Trấn, Thái Nguyên Trấn (còn gọi là Sơn Tây Trấn hoặc Tam Quan
Trấn, Duyên Tuy Trấn (còn gọi là Du Lâm Trấn), Ninh Hạ Trấn, Cố Nguyên
Trấn (còn gọi là Thiểm Tây Trấn,) Cam Túc Trấn.)
Giang Nam Đại Vận Hà là từ Thường Châu, Tô Châu Trấn Giang phủ nối thẳng Hàng Châu, thông với Giang Nam màu mỡ phì nhiêu, gấm, tơ lụa, đồ sứ
Cảnh Đức trấn… tất cả đều phải trải qua nó vận chuyển tới vịnh Hàng Châu hoặc theo cảng Ninh Ba ra biển, đổi lấy bạc trắng cuồn cuộn không ngừng cho đế quốc.
Kinh Hàng Đại Vận Hà chính là mạch máu sinh cơ bừng bừng của đế quốc Đại Minh, duy trì sinh mạng đế quốc khổng lồ.
Lúc này trong một đám lương thuyền lớn lẫn vào một chiếc giang thuyền
đáy bằng bề ngoài bình thường, nhìn qua không có gì khác với những khách thuyền khác.
Nhưng bên trong nó cũng không đơn giản giống như bề ngoài, không chỉ có
thân thuyền kiến tạo đặc biệt chắc chắn, thủy thủ điều khiển thuyền cũng hết sức bất đồng. Mặc dù bọn họ cũng ăn mặc y phục ngắn như thủy thủ
bình thường, nhưng không ít người bị phơi thành nước da màu đồng, lại
thêm trên người có mùi tanh của biển xua mãi không đi. Chứng tỏ bọn họ
cũng không phải là dân chúng quen kiếm sống trên sông, mà là quá giang
long từ biển cả chạy vào Trường Giang.
Trong đó hơn có mấy người thân thể lùn thấp cường tráng, vẻ mặt động tác khác xa với con dân Hoa Hạ, nếu như vào mấy chục năm trước, bọn họ sẽ
được gọi là giặc Oa.
Trong khoang thuyền, Kim Anh Cơ đường hoàng ngồi trên sập, hoàn toàn
ngược lại với thần thái yếu đuối đáng thương lúc còn ở Thiên Hương các,
hiện tại nàng áo bào bằng đoạn (satin) Oa màu đen thêu vàng, búi tóc đen vấn lên cao, lưng đeo thắt lưng da cá thất bảo, chân mang giày da cá,
khí chất yếu đuối đáng thương trên mặt đã ném ra ngoài chín tầng mây,
khóe miệng nhếch lên một nụ cười vài phần yêu dị:
- Gió thổi hiu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ ra đi chẳng trở về, Quy Bản tiên sinh, tại sao ngươi còn trở về đây?
Quy Bản Vũ Phu quỳ ngồi trước người nàng, trên vai bọc băng vải thật
dày, ưỡn lưng thật thẳng, cúi đầu dùng Hán ngữ ngọng nghịu thỉnh tội:
- Thuộc hạ hành thích thất bại! Không thể làm gì khác hơn là mổ bụng tự
vận giữ vững vinh dự võ sĩ, xin Thiếu chủ chỉ định giới thác!
Võ sĩ Nhật Bản tự vận, lúc mổ bụng mình ra, một người đứng phía sau quơ đao chặt đầu y xuống, gọi là giới thác.
Hì hì... Kim Anh Cơ hé miệng cười:
- Mao Hải Phong như thế nào?
Quy Bản Vũ Phu ngẩn ra, tiếp theo nặng nề gật đầu một cái.
Kim Anh Cơ chợt cười như điên, thanh âm toát ra vẻ yêu dị:
- Đám người Nhật Bản các ngươi động một chút là muốn tìm cái chết. Yên
tâm đi, nếu ngươi đã thề thần phục cha con ta, cái mạng này của ngươi
chính là của ta, ta không để cho ngươi chết, ngươi sẽ không thể chết!
- Cáp y!
Quy Bản Vũ Phu quỳ thẳng thân thể, dùng sức dập đầu một cái.
Trầm mặc hồi lâu, Quy Bản Vũ Phu lại nói:
- Tại sao… phải kết giao cùng Bạch Liên giáo? Bọn họ ở trên biển, cũng không có lực lượng gì.
- Nhưng Đại Minh có lực lượng...
Thần sắc Kim Anh Cơ hơi có chút oán phẫn:
- Phụ thân ta là thủ lĩnh giặc Oa Đại Minh khâm định, chúng ta muốn Đông Sơn tái khởi, người Bồ Đào Nha, người Nhật Bản, người Cao Ly đều không
thành vấn đề, chỉ có Đại Minh, nếu như chúng ta đối đầu, hải thương các
nước yêu cầu Đại Minh xuất binh đối phó dư đảng Uông Trực khâm định giặc Oa, Đại Minh sẽ làm gì? Các ngươi ngăn cản được Thủy sư triều đình cùng Thích Kế Quang sao?
Quy Bản Vũ Phu mấp máy đôi môi, đối với vấn đề này y chỉ có thể giữ vẻ trầm mặc.
Lực lượng triều Đại Minh quả thật quá hùng mạnh, nó không có phản ứng
cũng không nói, một khi nó toàn lực động viên, vô cùng vô tận nhân lực
vật lực, đối với bất kỳ người nào khiêu chiến đều là tai họa diệt tộc.
- Bạch Liên giáo có thể báo thù tuyết hận thay chúng ta, dĩ nhiên rất
tốt, nhưng ta không chỉ có chăm chăm báo thù, để cho bọn họ thay chúng
ta hấp dẫn lực chú ý của triều Đại Minh không phải là rất tốt sao?
Kim Anh Cơ cười khanh khách, phất tay đuổi Quy Bản Vũ Phu đi ra ngoài:
- Đúng rồi, bên Bạch Liên giáo, nói cho Thánh Nữ giả thần giả quỷ của
bọn chúng biết, ngàn vạn lần chớ coi chúng ta là kẻ ngốc, lần này kho
bạc Đông giải, chúng ta muốn ba thành!
-----------
Viện bên phải Hình bộ, Nam Kinh vừa là chỗ làm việc của Hình bộ Thị Lang Lưu Nhất Nho, cũng sung làm hành dinh của Khâm Sai phá án.
Gió Bắc đang thổi mạnh, tuy rằng địa phương Giang Nam ấm áp, nhưng hai
tên binh sĩ giữ cửa cũng lạnh cóng đến nỗi nước mũi chảy dài, tán gẫu
với nhau dưới ánh mặt trời yếu ớt như có như không.
- Này, lão Trương, vị Tần Đại nhân mới tới kia không đánh hèo hỏi khẩu
cung, lại không cải trang vi hành giống trên sân khấu hay diễn, hắn có
thể phá án được sao? Có câu nói thật hay, ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức... (người tuổi trẻ lịch duyệt nông cạn, hành sự bất
ổn).