Tần Lâm thở phào một cái,
đáp ứng điều thỉnh cầu này, sau đó mơn trớn gò má mịn màng mềm mại của
Thanh Đại, thấp giọng mắng nàng là xuẩn ngốc.
Bất tri bất giác đi tới bên bờ Tần Hoài hà, chỉ thấy rất nhiều thiếu nữ
thả đèn trên sông cầu nguyện. Từng con thuyền nhỏ bằng giấy hình dáng
khác nhau chở nến thuận dòng mà xuống, các cô nương trẻ tuổi mắt lim dim cầu khẩn. Nữ tử không có ý trung nhân cầu cho năm nay gặp được lang
quân như ý, thiếu nữ hoài xuân trong lòng đã có tình lang xin trời cao
phù hộ, giúp cho hữu tình nhân cuối cùng thành quyến thuộc.
Bất kể dung mạo có xinh đẹp động lòng người hay không, lúc các nàng nhắm mắt lại thành kính cầu nguyện, hạnh phúc ước mơ hiện ra trên mặt hết
sức động lòng người, khiến cho người ta mê mẩn.
Thanh Đại cũng mua giấy sáp xếp thành thuyền nhỏ, đặt nến vào trong đốt
lên, sau đó hai tay nâng thuyền lên, hết sức nhẹ nhàng thả nó xuống Tần
Hoài hà.
- Không cho phép nghe!
Thanh Đại bĩu môi đẩy Tần Lâm ra, sau đó nhắm mắt lại, nhắm thuyền dần dần đi xa trên sông đèn nguyện:
- Phù hộ Tần ca ca của Thanh Đại vĩnh viễn bình an, không có bệnh không
có nạn, nếu như ông trời già muốn cho huynh ấy bị bệnh, hãy chuyển sang
người Thanh Đại, bởi vì Thanh Đại biết chữa bệnh!
Dứt lời dứt lời, thiếu nữ nghịch ngợm le lưỡi một cái.
Lúc Thanh Đại xoay người lại cầu nguyện Tần Lâm cũng không có ngoan
ngoãn đứng yên, cho nên hắn nghe hết tất cả nguyện vọng của thiếu nữ
ngây thơ không sót một chữ nào.
Tần Hoài hà lẳng lặng chảy xuôi mang theo con thuyền dần dần đi xa. Trên mặt sông vô số ánh nến của ngọn đèn nhỏ chiếu rọi vô số thiếu nữ cầu
nguyện hai bên bờ sông, không nghi ngờ chút nào Thanh Đại là một thiếu
nữ xinh đẹp nhất trong đó, mang theo gò má thơ ngây, thánh khiết không
tỳ vết.
Vào giờ phút này, chỗ mềm mại nhất trong lòng Tần Lâm bị một lực lượng
vô danh nào đó đụng mạnh một cái. Hắn không chút do dự ôm Thanh Đại vào
lòng, đặt lên đôi môi mềm mại mang theo hơi thở thơm tho của nàng một
cái hôn thật dài. Cho đến khi thiếu nữ kinh hoàng đẩy hắn ra, lén lút
nhìn quanh giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, trên khuôn mặt đã sớm hiện đầy mây đỏ.
Không có tiếng cười ầm lên, không có ánh mắt kinh ngạc, cũng không có
nhiều người chú ý tới cảnh tượng này, có chăng cũng là ánh mắt hâm mộ
cùng mỉm cười thân thiện. Đây là tết Nguyên Tiêu khắp chốn mừng vui
không ai cấm cản, nam nữ già trẻ khắp thành đều vui vẻ, chẳng lẽ không
thể dung thứ một chút cho những đôi tình nhân trẻ hay sao?
Nhìn đôi nam nữ này mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng nam anh phong nhuệ khí, nữ kiều mị khả ái, thật là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Lão nhân có tuổi nhớ lại tình cảm thời niên thiếu, sâu trong ký ức hiện
lên hình ảnh của chàng hoặc nàng, trải qua năm tháng phong sương, hình
bóng ấy cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng. Các tiểu thư trẻ tuổi che
miệng cười khẽ, mặc dù đôi tiểu tình lữ kia nhìn qua gia cảnh cũng không giàu có, nhưng tình cảm yêu thương chân thành nồng nhiệt như vậy lại
làm người ta hâm mộ.
Không chỉ một vị tiểu thư khuê các nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng
thầm đọc câu thơ nổi tiếng của nữ danh sĩ Ngư Huyền Cơ cuối đời Đường:
- Dễ cầu bảo vô giá, khó được hữu tình lang…
-----------
Hôm sau Nguyên Tiêu, Tần Lâm nhận được thông báo đi Dương Châu tiếp chỉ, hắn và Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu cả đêm thuận dòng chạy xuống
Dương Châu, đợi thêm hai ngày nữa thánh chỉ mới tới.
Hương án được bày ra trong hành dinh của Tổng Đốc Tào Vận Lý Quăng,
chúng quan viên dâng hương đảnh lễ, sứ giả tuyên chỉ không nhanh không
chậm mở ra tuyên đọc
Thánh chỉ như thường lệ đầu tiên khen ngợi các quan một phen, nói vụ án
mất bạc Bạch Liên giáo tạo phản lần này làm rất khá. Có thể thấy được
hoàng ân cuồn cuộn, thánh đức mênh mông, các vị quan viên thật sự là
thần tử trung thành triều Đại Minh, dân chúng Giang Nam cũng là nghĩa
dân trung thành với xã tắc.
Tổng Đốc Tào Vận Lý Quăng thăng chính nhị phẩm Hữu Đô Ngự sử, gia hàm
Thái Tử Thiếu Phó, vẫn giữ nguyên chức cũ tiếp tục ra sức, các vị quan
viên bên dưới đều có thăng thưởng.
Nghe đến đó, đám quan viên Lý Quăng cùng Tri Phủ Dương Châu đều liên tiếp dập đầu, cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Kế tiếp chợt đổi giọng, Trần Vương Mô nhiều đời chịu ân nước, vốn nên
tận trung trách nhiệm, không ngờ rằng bị che mắt hồ đồ, thiếu chút nữa
kích thích biến loạn, quả thật có tội không nhỏ. Niệm tình tổ tiên lập
chiến công cho nên hơi dung thứ, cách đi chức quan Tổng Binh Tào Vận,
tước vị Bình Giang Bá sẽ do con trai lớn thừa kế, bản thân vĩnh viễn
đóng cửa sám hối.
Sắc mặt Trần Vương Mô khó coi còn hơn mất mạng, con đường chính trị đời
này của y coi như kết thúc, cũng không có bất cứ cơ hội nào nữa. Con
trai lớn thừa kế chức Bá Tước hữu danh vô thực, không có bất kỳ thực
chức nào, quả thật chẳng khác nào phú ông, cũng không còn quyền thế địa
vị như ngày xưa nữa.
Dù sấm sét hay mưa móc cũng là ân trên, Trần Vương Mô cũng chỉ có thể khấu đầu tạ ân.
Rốt cục phần thứ ba của thánh chỉ nhắc tới chuyện chiêu an Ngũ Phong hải thương, sứ giả tuyên chỉ cất giọng the thé đọc:
- Trẫm đăng đại bảo bảy năm, không dám tự coi nhẹ mình, may nhờ Nguyên
Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh phụ tá, trả rộng nhân đức với Tứ Di (Đông
Di, Bắc Địch, Tây Nhung, Nam Man). Hôm nay nghĩa dân Kim thị hải ngoại
man di giúp triều đình đoạt lại bạc mất, phản một đòn đối với tà giáo
yêu phỉ, có thể thấy tất cả bát hoang lục hợp đều mộ nhân nghĩa Trung
Hoa ta, cảm thiên uy Trung Hoa ta. Hôm nay thể theo thỉnh cầu của Kim
thị, lập ra Trưởng Quan ty Doanh Châu Đông Hải do Kim thị cai quản, Kim
thị làm nữ Thổ Ty, đời đời trấn Đông Hải!
Các vị quan viên bất chấp tiếp chỉ, ai nấy ồ lên một tiếng.
Triều Đại Minh thực hành chế độ triều cống đối với nước ngoài, chọn lựa
chế độ ràng buộc đối với các nơi man di, mà bản thổ Hán địa lại là mở
khoa cử, bổ nhiệm lưu quan, lực độ thống trị từ từ tăng cường.
Chế độ ràng buộc sẽ do thủ lĩnh man di đảm nhiệm Thổ Ty quan, có quyền
tự chủ lớn hơn lưu quan triều đình, trình độ tự do kế dưới phiên bang
ngoại quốc. Thổ Ty đời đời có đất, đời đời cai trị dân, có binh riêng
dưới quyền, đời đời được phong chức, cơ hồ chính là một tiểu vương quốc
độc lập.
Giống như Kim Anh Cơ thụ phong Thổ Ty Doanh Châu, mặc dù chỉ là trưởng
quan nhất đẳng lục phẩm thấp nhất trong các Thổ Ty, nhưng quyền lực thực tế bên trong khu vực cai trị của nàng còn lớn hơn nhiều so với những
đại quan một phương như Tổng Đốc, Tuần Phủ.
Nữ tử thụ phong Thổ Ty cũng không đáng kinh ngạc, sau này Tần Lương Ngọc chính là nữ Thổ Ty nổi tiếng, các tộc Miêu Dao cũng có không ít nữ tử
đảm nhiệm Thổ Ty quan.
Chuyện làm cho chúng quan kinh ngạc chính là, từ trước đến giờ triều
đình thiết trí Thổ Ty ở địa khu Tây Nam man di quần cư. Mà ở trên biển,
kể từ khi Tam Bảo thái giám hạ Tây Dương, ở cựu cảng (đảo Sumatra thuộc
Indonesia) thiết lập Tuyên Úy Sứ Ty, phong Thi Tiến Khanh là Tuyên Úy Sứ cho đến nay, đã có hơn một trăm năm không có thiết trí Thổ Ty quan.