Trầm Hữu Dung nhìn bằng hữu
đang nổi giận xung thiên, lại nhìn sang Tần Lâm đang nở một nụ cười ung
dung nhàn nhã, dường như nắm hết thảy trong lòng bàn tay, đột nhiên
thoáng động trong lòng, phục lạy Tần Lâm:
- Từ nghe Tần tướng quân mắt thần như điện, gương sáng treo cao, lại có
Du lão tướng quân lâm chung phó thác, cục diện hiện tại chỉ có thể cầu
ngài xuất thủ tương trợ!
Chuyện liên quan tới thanh danh cả đời của phụ thân, thế tập vinh dự
truyền thừa gia tộc, Du Tư Cao không do dự nữa, quỳ xuống dập đầu bình
bịch với Tần Lâm, không nói nửa lời.
- Hai vị cần gì phải làm như vậy?!
Tần Lâm cười híp mắt đỡ Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung dậy:
- Bản quan được Du lão tướng quân lâm chung phó thác, vốn là không tránh khỏi trách nhiệm.
Vì danh dự phụ thân, Du Tư Cao hết sức gấp gáp, sau khi bò dậy liền hỏi
làm sao bây giờ. Ngược lại Trầm Hữu Dung khuyên nhủ y, nếu Tần trưởng
quan đã đáp ứng vậy chuyện này đã có chín phần nắm chắc, cần gì thúc
giục như vậy.
Trước hết Tần Lâm lệnh cho nha hoàn bưng trà thơm lên, sau đó nói với hai người bọn họ:
- Xin hai vị chớ nên nóng nảy, chờ thê tử bản quan trở về, chuyện này sẽ được rõ ràng.
Ặc, chuyện này thế nào vậy? Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung đầu đầy mê
hoặc, thê tử Tần Lâm chính là cháu gái thần y Lý Thời Trân, nữ y tiên
Kinh Hồ, thầy thuốc này thay người chữa bệnh không thành vấn đề, làm sao có thể lo được chuyện triều đình điển tuất, tặng thụy hiệu?
Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí bèn nhìn nhau cười, Ngưu Đại Lực rất là
kín tiếng, mặc dù đi theo Du Đại Du học võ nghệ nhưng cũng không nói
lung tung chuyện trong phủ Tần Lâm.
Lúc này thấy Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung có vẻ buồn bực, Lục mập thấp giọng cười nói:
- Vị cô nãi nãi kia của chúng ta đừng nói điển tuất, thụy hiệu, cho dù
là chuyện lớn hơn nữa cũng không thành vấn đề. Ngoài ra còn có mấy vị cô nãi nãi bản lãnh cũng không nhỏ, có người thỉnh được quân chỉ của Tướng gia, có người bắt được cá voi ngoài Đông Hải...
- Tên mập, không nói lời nào không ai cho là ngươi câm!
Tần Lâm hung hăng trợn mắt nhìn y một cái.
Lục mập lập tức im thin thít.
Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung nghe vậy càng giật mình, chỉ cảm thấy Lục Viễn
Chí quá mức khoa trương khoác lác. Cái gì thỉnh được quân chỉ của Tướng
gia, bắt được cá voi ngoài Đông Hải, quả thật khiến cho người ta khó
lòng tin được.
Cũng may đợi không lâu, chợt nghe thấy trước cửa phủ đệ một mảnh ồn ào
huyên náo, dường như có mười mấy kỵ sĩ vừa chạy tới, kỵ sĩ lại cất giọng oanh vàng ríu rít, rõ ràng là một đám nương tử quân.
Nữ tử cầm đầu thân hình cao ráo, chân dài thon thả thẳng tắp, đầu đội
Xích Kim Anh Lạc quán, thân khoác trường bào thêu kim long tứ trảo, eo
buộc loan đái hình sư tử trên khảm trân châu. Toàn thân nàng giống như
một ngọn lửa đang cháy bừng bừng, tỏ vẻ vô cùng hấp tấp, tay nắm roi
ngựa sải bước đi như bay tiến vào trong sảnh.
Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung không biết đây là nữ quyến của phủ nào lại dám
giục ngựa chạy trong kinh sư đạt quan hiển quý tụ tập như vậy, thấy nàng đến gần không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu.
Nữ tử này coi như không thấy hai vị quan võ trẻ tuổi bên trong sảnh,
trong mắt hạnh xinh đẹp của nàng dường như chỉ có một mình Tần Lâm. Nàng cầm chén trà của hắn lên uống một hớp, tỏ ra vui vẻ nói:
- Hừ, hôm nay tranh tài ở Tây giáo trường cùng Chu Ứng Trinh, thớt Ngọc
Hoa Thông của y khoác lác là trên trời ít có dưới đất vô song, kết quả
vẫn bị Đạp Tuyết Ô Chuy của thiếp vượt qua ba đầu ngựa!
Tần Lâm chân mày giương lên, kỳ quái nói:
- Tiểu tử Chu Ứng Trinh kia nhát gan như chuột, y dám đua ngựa với nàng sao?
- Đương nhiên là y không dám, là kỵ sư trong phủ y nuôi đứng ra đua.
Từ Tân Di nhìn quanh quất, lúc này mới phát hiện hai tiểu tử đang ngây người sững sờ.
Tần Lâm liền giới thiệu, nói là công tử Du lão tướng quân cùng bằng hữu của y, đều là tân khoa Võ Tiến Sĩ, lại cười nói:
- Hai vị thế huynh, đây cũng là lão bà của ta, Từ thị, chuyện của các ngươi còn phải nhờ nàng giúp một tay.
- Cái gì lão bà, gọi nương tử mới đúng!
Từ Tân Di nửa vui nửa giận đá Tần Lâm một cước, lão công lão bà là họ
Tần lén lút kêu loạn, không thể nói ra trước mặt người khác như vậy.
Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung ngơ ngác nghe ngóng hồi lâu, nghe Từ Tân Di và Tần Lâm đối đáp mới biết hai người bọn họ là phu thê. Bất quá nghe
nói phu thê nhà người khác tương kính như tân, cử án tề mi, vị phu nhân
này lại đua ngựa ngoài đường phố, lại vung quyền cước với trượng phu,
theo dáng vẻ như vậy dường như Tần trưởng quan có hơi sợ vợ.
Hơn nữa theo như giọng điệu của nàng, ngay cả Thành Quốc Công Chu Ứng
Trinh cũng không xem ra gì, lại đua ngựa với Chu Ứng Trinh. Nếu Tần
trưởng quan là người khác, e rằng đã sớm nổi giận.
Bọn họ không biết chẳng những Tần Lâm không hề sợ vợ, mà Từ Đại tiểu thư cũng chỉ tỏ ra phách lối bên ngoài một chút. Đại chiến vật lộn trong
khuê phòng, quay đầu lại thường là mềm như bún, liên tiếp xin tha.
Tần Lâm cũng không giải thích thêm với Du Tư Cao, kể lại chuyện sau khi Du Đại Du qua đời cho Từ Tân Di nghe một lượt.
- Há đâu có lý như vậy, Tiền Quân Đô Đốc phủ là ai quản, làm như vậy không sợ các tướng sĩ sinh lòng bất mãn hay sao?
Từ Tân Di dựng đứng mày liễu, giận dữ không ít:
- Chuyện này không biết thì thôi, nếu biết, ta nhất định phải đòi công đạo thay Du lão tướng quân!
Tần Lâm như cười như không hỏi:
- Nàng đòi công đạo thế nào?
Từ Tân Di ưỡn ngực lên, lòng tin tràn trề:
- Đi Tiền Quân Đô Đốc phủ đánh Triệu Tú Đức kia một trận, lại mai phục ở bên ngoài Binh bộ, chờ Hồ Bang Kỳ đi ra đánh y một trận!
Trời ơi, thật là bạo lực, Tần Lâm á khẩu nghẹn lời.
Cằm Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung thiếu chút nữa trật khớp, vị phu nhân
này của Tần tướng quân thật là hung hãn có thừa, bất quá làm như vậy
thật sự có thể có tác dụng sao?
- Kê tai vào đây.
Tần Lâm nói thật nhỏ bên tai Từ Tân Di mấy câu, chỉ thấy mắt hạnh tròn xoe của nàng chợt lóe ánh sáng, nhất thời lộ vẻ vui mừng.
Từ Tân Di vung tay lên nói với Du Tư Cao:
- Đi một chuyến với bản tiểu thư, bảo đảm xong chuyện điển tuất cùng thụy hiệu phụ thân ngươi.
Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung có chín phần không tin, nhưng thấy Tần Lâm ở bên cạnh gật đầu, hai người bọn họ cũng không có cách nào, không thể
làm gì khác hơn là theo Từ Tân Di đi ra ngoài.
Mọi người đi tới phủ đệ Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh.
Đổi lại là hơn mười hai mươi năm trước, Thành Quốc Công phủ hết sức nổi
danh. Dưới thời lão Quốc Công gia Chu Hy Trung, thống soái hết tất cả
quân kinh sư như Hữu Lưỡng Phủ, Tổng Thần Cơ Doanh, Đề Đốc Thập Nhị Đoàn Doanh và Ngũ Quân Doanh, quan chức Thái Sư. Sau khi chết được truy
phong Định Tương Vương, hiển hách vô cùng, đệ đệ Chu Hy Hiếu cũng từng
là cẩm y Đô Đốc, quan tới Thái Bảo, chính là hiển quý đệ nhất đẳng kinh
sư.
Con trai Chu Hy Trung là Chu Thời Thái tập tước chỉ vài tháng đã ô hô ai tai. Tới phiên cháu trai
còn trẻ tuổi Chu Ứng Trinh, mới vừa tập tước vị, chưởng Hữu Quân Đô Đốc
phủ, mặc dù là người mềm yếu kém cỏi nhưng cũng là trọng thần Đại Minh.
Đạt quan hiển quý giống như Chu Ứng Trinh, bình thời Du Tư Cao cũng
không hy vọng xa vời có thể gặp được, nhưng nghe thê tử Từ thị Tần
trưởng quan nói mới vừa rồi còn đua ngựa cùng Chu Ứng Trinh, gặp một lần hẳn không có vấn đề gì.
Dọc trên đường đi y và Trầm Hữu Dung sửa sang áo mão, bình tâm tĩnh khí
suy nghĩ trước lời nói, chuẩn bị chờ đến lúc được truyền gặp sẽ nói cho
rõ ràng. Thậm chí Trầm Hữu Dung còn tỉ mỉ cho ít bạc vào phong bao, đối
phó người làm canh giữ đại môn Thành Quốc Công phủ.
Không nghĩ tới vừa tới trước phủ, Từ Tân Di liền cất tiếng kêu la:
- Tiểu Chu, gọi Tiểu Chu ra đây!
Du Tư Cao thiếu chút nữa té ngã lộn nhào, Trầm Hữu Dung sa sầm nét mặt,
làm như vậy không phải là rõ ràng đắc tội với Chu Ứng Trinh sao?
Kế tiếp hai người được mở rộng tầm mắt, chỉ thấy quản gia Thành Quốc Công phủ đi như chạy ra, sắc mặt vô cùng kính cẩn:
- Từ phu nhân, mời vào trong uống trà, mời, mời!
Du Tư Cao như lạc vào trong mộng, tỉnh tỉnh mê mê đi theo vào, mặc dù
tâm tư Trầm Hữu Dung linh lợi hơn cũng đoán không được nguồn cơn, thầm
nhủ trong lòng: cho dù là nể mặt Tần trưởng quan, Thành Quốc Công phủ
cũng không cần nịnh nọt như vậy mới phải.
Bọn họ không biết ngay cả phủ đệ Tần Lâm đang ở cũng là Chu Ứng Trinh tặng cho.
Chu Ứng Trinh ra tới cực nhanh, vị Quốc Công gia này là một thanh niên
mặt trắng, trên mặt phủ một làn khí xanh, nhìn qua hơi có vẻ yếu ớt bệnh hoạn, nói chuyện cũng tỏ ra cực kỳ khách sáo:
- Ôi chao, Từ đại tỷ quang lâm khiến cho hàn xá thêm phần rực rỡ huy
hoàng. Vì sao Tàn Đại ca không cùng đi, tiểu đệ rất nhớ hắn.
Là người cùng ăn cơm mà lớn lên, trong đám con nhà giàu có kẻ hung hăng
kiêu ngạo cũng có kẻ như nhược hèn yếu, Chu Ứng Trinh chính là người
sau, mọi cử động chỉ sợ người khác bắt bẻ mình.
Vốn sau chuyện Thanh Minh Thượng Hà Đồ thấy Tần Lâm hữu dũng hữu mưu,
Chu Ứng Trinh đã muốn kết giao thành liên minh. Sau Tần Lâm lại ngăn voi cứu giá lập được công lớn, Chu Ứng Trinh biết mình vô năng, càng cảm
thấy phải dùng hết sức lôi kéo kết giao nhân vật có bản lãnh, có thủ
đoạn như vậy. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay cũng có thể trợ giúp lẫn nhau,
vinh hoa phú quý của mình mới có thể giữ được lâu dài.
Huống chi lui tới cùng Từ Tân Di cũng là kết giao tình với hai Quốc Công phủ Ngụy, Định cùng với Vũ Thanh Bá phủ, giữa huân thần quý thích với
nhau kết giao chặt chẽ như vậy còn gì bằng.
Lúc này Từ Tân Di đã nói năng trịnh trọng hơn:
- Tiểu Chu, ta không nói dài dòng, ngươi có biết Du Đại Du Du lão tướng quân vừa qua đời không?
- Biết...
Chu Ứng Trinh chớp chớp mắt:
- Lão là một vị đại anh hùng đại hào kiệt chống Oa ngự khấu của triều
Đại Minh ta, đáng tiếc tiểu đệ mới chưởng Hữu Quân Đô Đốc phủ, công vụ
bề bộn, không rảnh đi phúng điếu.
Lời này chính là nói dối cho qua chuyện, y có thời gian đua ngựa với Từ
Tân Di, không rảnh đi phúng điếu sao? Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tri Phủ chết không bằng con chuột sống, huống chi khi Du Đại Du còn sống
cũng không được quyền quý ưa thích. Hiện tại lão chết đi rồi, Chu Ứng
Trinh cần gì vất vả đi phúng điếu, cũng không bằng phụng bồi Từ Tân Di
đua ngựa, lôi kéo quan hệ.
Không ngờ rằng thói đời ấm lạnh tới mức như vậy, Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung nghe xong, trong lòng không khỏi bi thương.
Từ Tân Di cũng không để ý nhiều như vậy, vung tay lên:
- Phúng điếu hay không ta không cần biết, Du lão tướng quân nhung mã nửa đời, lập được rất nhiều công lao, chuyện thỉnh điển tuất cùng thụy hiệu phải có mọi người đồng tâm hiệp lực làm cho lão, mới cho thấy quốc gia
ưu ái bậc chí sĩ có công.
Điển tuất cùng thụy hiệu là triều đình ban cho, hơn nữa đều là hư ảo,
Chu Ứng Trinh cũng không nghi ngờ gì khác, nhìn Du Tư Cao gật đầu một
cái:
- Đại tỷ nói là mấy nhà Quốc Công chúng ta liên hàm thỉnh thụy, vậy thể
diện Du gia cũng tốt hơn, không biết lệnh huynh cùng lệnh tôn...
Cũng biết Chu Ứng Trinh làm việc trông trước trông sau, Từ Tân Di không nhịn được nói cho y biết:
- Ngay cả Tiểu Chu ngươi cũng đứng ra, chẳng lẽ đường huynh và phụ thân
ta không đứng ra sao? Kể cả Hoài Viễn Hầu Thường gia, Vũ Thanh Bá Lý gia cũng liên danh trong đó.
- Vậy tiểu đệ đi viết tấu chương ngay...
Chu Ứng Trinh hết sức cao hứng đáp ứng. Thỉnh điển tuất, thụy hiệu cho
người chết là chuyện hư ảo, thông thường không liên quan tới tranh chấp
chính trị trong triều, đương nhiên Chu Ứng Trinh không nghi ngờ gì khác. Hơn nữa liên danh cùng các phủ đệ thế huân thượng tấu, sẽ có vẻ mọi
người đồng tâm hiệp lực thân thiết với nhau, cũng cho người khác thấy
mặc dù Thành Quốc Công phủ không còn được như ngày trước, nhưng quan hệ
thân thích vẫn còn đó.
Có Thành Quốc Công thượng tấu, chuyện này đã có bảy phần hy vọng, Du Tư
Cao cùng Trầm Hữu Dung vui mừng quá đỗi, khấu đầu bái tạ Chu Ứng Trinh.
Đối với hai vị này, Chu Ứng Trinh không có hứng thú gì, thuận miệng qua loa đôi câu mà thôi.
Kế tiếp, Từ Tân Di lại dẫn hai người Du, Trầm đi Vũ Thanh Bá phủ, Định
Quốc Công phủ, rốt cục chợt hiểu ra hai người bọn họ: vị phu nhân này
của Tần Lâm lại là Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ Nam Kinh, thân thích
Vũ Thanh Bá phủ nhà mẹ Thái hậu, không trách phủ đệ đạt quan hiển quý
khắp nơi đều rộng mở đối với nàng. Có nàng ra mặt liên lạc vũ huân thế
gia thỉnh điển tuất, chuyện này tuyệt đối sẽ thành công dễ dàng.
Vị phu nhân này không chỉ có là tướng môn hổ nữ, còn là hào môn quý nữ,
thật không biết Tần trưởng quan làm thế nào vớ được nàng? Trầm Hữu Dung
chậc chậc than thở, nhất thời cảm thấy hết sức hâm mộ Tần Lâm.
-----------
Cách một hôm sau, Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung đi tới nha môn Binh bộ
phố Kỳ Bàn lần nữa. Khác với lần trước là sau lưng bọn họ có thêm một vị tùy tùng áo xanh khăn vuông, thoạt nhìn giống như vị phu tử mà các quan võ hay mời, không có gì là nổi bật hơn người.
Canh cửa vẫn là vị Cẩu Thư Bạn hôm qua, từ xa nhìn thấy Du Tư Cao, y lập tức lộ ra vẻ khó chịu, hùng hùng hổ hổ nói:
- Lão già họ Du kia giả bộ thanh liêm ở trước mặt chúng ta, thế nhưng
lại có tiền đi hối lộ Hồ Đại nhân, con bà nó quả thật là chẳng ra gì.
Phụ thân anh hùng con hảo hán, phụ thân khốn kiếp con trai cũng là con
rùa. Nhìn dáng vẻ con trai lão, e rằng lão họ Du chết đi bất quá chỉ là
giả vờ thanh liêm ngoài mặt, trên thực tế cũng kiếm chác không ít…
Từ trước tới nay Phí sáo quan vẫn phụ họa Cẩu Thư Bạn, lần này lại có vẻ không tán đồng:
- Trước kia tiểu nhân nghe huynh đệ ở xa doanh nói, Du lão tướng quân
kia quả thật thanh liêm như nước, thương lính như con mình. Tiểu nhân
quen biết tất cả binh sĩ các doanh kinh sư, nghe bọn họ nói duy chỉ có
làm lính ở xa doanh, lương hướng tới tay bị hao hụt ít nhất, e rằng lời
này không phải là giả…