Hoàng Gia Thiện đuổi theo tới đây, nhìn vết máu đầy nhà cũng kinh
ngạc không thôi. Y lại không hiểu những vết máu này đại biểu cho cái gì, chỉ hỏi lại câu hỏi trước đó:
- Hẳn đây chính là nơi án phát.
Ủa, vì sao biết án này là do người ngoại địa làm ra, Tần tướng quân ngài vẫn chưa trả lời hạ quan?
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Người
kinh sư đều biết xung quanh đây có cái yêm xuất hiện, ai dám chọn nơi
này làm hiện trường giết người? Ngoài ra lựa chọn ném thi thể xuống
giếng mà không phải phơi thây đường cái, tức là có ý đồ che giấu tội ác. Nhưng hung thủ lựa chọn một giếng nước nhìn qua qua bỏ hoang đã lâu,
trên thực tế lại thỉnh thoảng có cái yêm tới lấy nước, chuyện này chứng
tỏ y không quen thuộc tình huống vùng này.
Hoàng Gia Thiện gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, lại nói:
- Nhìn dáng dấp, hung thủ cũng có vẻ cẩu thả.
- Ặc, thay vì nói cẩu thả, không bằng nói không chút kiêng kỵ...
Tần Lâm cho ra câu trả lời chính xác hơn, chỉ điểm Hoàng Gia Thiện:
- Tội phạm ném xác xuống giếng thông thường, ngoại trừ ném xác xuống còn sẽ…
- Sẽ lấp giếng.
Hoàng Gia Thiện bừng tỉnh ngộ,
Nếu thật sự chuẩn bị giấu xác lâu dài, sau khi vứt xác xuống giếng, thông
thường tội phạm sẽ ném thêm gạch đá xuống chôn vùi thi thể, tiến thêm
một bước che giấu tai mắt người khác.
Mà trong vụ án này, xung
quanh giếng nước có rất nhiều tường đổ cột xiêu, hung thủ hoàn toàn có
thể lấy gạch đá ngay cạnh đó vùi lấp xác dưới giếng hết sức thuận tiện.
Nhưng y lại không làm như vậy, lập tức lộ ra vẻ khác với người khác, ít
nhất không giống tội phạm thông thường lo lắng thi thể bị phát hiện sau
đó.
Hoàng Gia Thiện cảm thấy linh quang chợt lóe trong đầu:
- Ném xác xuống giếng lại không lấp giếng, là bởi vì làm việc vội vàng,
- Có yếu tố này...
Tần Lâm nghĩ ngợi nói:
- Dĩ nhiên nếu như suy đoán hợp lý, chúng ta hoàn toàn có thể suy đoán
tiếp theo, tội phạm đã đạt thành mục tiêu một giai đoạn nào đó. Y ném
xác xuống giếng là không muốn thi thể lập tức bị phát hiện, nhiễu loạn
hành động bước kế tiếp của mình. Không biết y lười biếng không chịu lấp
giếng, hay là y tự tin có thể hoàn thành hành động trong vòng một hai
ngày gần đây, rời đi nơi này!
- Còn có hành động bước kế tiếp ư?
Hoàng Gia Thiện sợ hết hồn, rốt cục hung thủ này muốn làm gì ở kinh sư?
- Xem thử kết quả Lục Viễn Chí kiểm nghiệm đi, hy vọng có thể tìm được thân phận đầu mối người bị hại...
Tần Lâm vừa nói chuyện vừa kiểm tra tỉ mỉ hiện trường đầu tiên này, sau khi cảm thấy không còn manh mối gì có giá trị nữa, bèn kéo Hoàng Gia Thiện
trở về chỗ giếng nước.
Nhìn từ hành động tội phạm, Tần Lâm cảm giác thời gian dành cho mình phá án còn lại không nhiều.
Trở lại bên giếng nước phát hiện thi thể, Lục Viễn Chí đã hoàn thành giải công việc phẫu bước đầu.
Thi thể không đầu được đặt trên một chiếc chiếu cỏ, ngực bụng bị mổ ra hình chữ nhân theo yêu cầu của Tần Lâm, nước da tái nhợt. Lớp mỡ màu vàng
nhạt bởi vì thiếu huyết sắc tố mà trở nên ảm đạm, da thịt lật ra hai bên theo vết cắt, xương sườn bị cưa ra chỉnh tề, lộ ra phổi ứ nước và tim
đã ngừng đập từ lâu.
- Làm tốt lắm…
Tần Lâm cười vỗ vỗ vai tên mập.
Đám cái yêm, dân chúng gần đó và đám thương nhân buôn ngựa vây xem không
cần Cẩm Y Hiệu Úy xua đuổi, đã tự động tránh ra xa. Ánh mắt ai nấy tỏ vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không nhịn được kiễng chân nghển
cổ ngó về phía này. Không cần phải nói, hung danh cẩm y Đề Kỵ chắc chắn
có thể làm cho con nít khóc đêm phải nín trong những năm gần đây.
Hoàng Gia Thiện tự xưng là gan lớn, thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được
cảm thấy chua trong dạ dà làm quan huyện không thể tùy ý tàn hủy thi
thể, không được thượng quan cho phép Ngọ Tác chỉ có thể kiểm tra bên
ngoài thân thể. Nhưng Cẩm Y Vệ phá án không chút kiêng kỵ, thoải mái mổ
xẻ thành tám mảnh cũng không sao, phong cách Xưởng Vệ phá án chính là
như vậy.
Thấy mọi người sợ hãi, Lục Viễn Chí ngược lại có hơi đắc ý, lớn tiếng báo cáo Tần Lâm:
- Khải bẩm trưởng quan, da tay chân thi thể vì ngâm nước đã sưng phồng
như nhũn ra, vị trí lòng bàn tay lòng bàn chân xuất hiện nếp nhăn tái
nhợt. Trưởng quan từng nói nếp nhăn xuất hiện ở lòng bàn tay là tử vong
trong khoảng thời gian mười hai canh giờ, nếp nhăn xuất hiện ở lưng bàn
tay bàn chân là ngâm mình ở trong nước hai mươi bốn canh giờ, có thể
biết thời gian người chết tử vong không vượt qua mười hai canh giờ.
Hoàng Gia Thiện nghe vậy âm thầm bội phục, từ trước chỉ biết là người chết bị ngâm nước, da sẽ trở nên trắng nhợt xuất hiện nếp nhăn, hiện tại mới
hiểu vị trí nếp nhăn cũng có liên quan tới thời gian ngâm nước.
- Tiếp tục...
Tần Lâm nhìn dáng dấp cũng biết Lục Viễn Chí chưa nói xong, khích lệ y nói tiếp.
Tên mập càng trở nên đắc ý, gật gù nói:
- Bởi vì người chết mất đầu, mất máu thật nhiều, lại bị ngâm dưới nước
cho nên cũng không có thi ban rõ ràng. Thi cương đã qua thời kỳ cao
trào, bắt đầu hóa giải. Tần ca đã từng nói qua, thông thường thi cương
xuất hiện sau khi chết chừng một canh giờ, mười hai đến hai mươi bốn
canh giờ bắt đầu dần dần hóa giải...
Hoàng Gia Thiện nghe vậy kinh ngạc, không nhịn được chen lời nói:
- Lục trưởng quan, trước đó ngươi nói căn cứ nếp nhăn do ngâm nước hình
thành, thời gian tử vong không vượt qua mười hai canh giờ, nhưng sau còn nói thi cương hóa giải sau mười hai canh giờ mới dần dần phát sinh,
chẳng phải là có mâu thuẫn hay sao?
Lục Viễn Chí đã là thực thụ
Bá Hộ Cẩm Y Vệ, đã không còn ngây thơ khờ khạo như xưa, Hoàng Tri Huyện
hỏi tới y ung dung điềm tĩnh trả lời:
- Bởi vì Tần ca còn nói
qua, nếu là các loại tình huống như đứt đầu gãy cổ hay trúng độc mã tiền vân vân, cơ năng thân thể người chết khi còn sống bị tiêu hao thật
nhiều, thi cương sẽ xuất hiện đặc biệt mau, hóa giải và biến mất cũng
đặc biệt sớm.
- Cho nên trên thực tế người chết thời gian tử vong trong mười hai canh giờ, có phải không?
Hoàng Gia Thiện nhìn nhìn Lục Viễn Chí béo tròn, thầm nhủ quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, không nhìn ra tên mập thủ hạ của
Tần tướng quân này cũng là một năng thủ.
Lục Viễn Chí gật đầu một cái, lại nói:
- Cuối cùng kiểm tra tình huống nội dung vật tiêu hóa trong dạ dày, có
thể phán định người chết đã ăn bữa cuối cùng trước khi ngộ hại nửa canh
giờ. Bởi vì trong dạ dày chứa thức ăn sáng như bánh, đậu, kết hợp với
tình trạng vết nhăn ngoài da và thi cương, cho là người chết bị giết sau khi ăn điểm tâm sáng nay. Nếu như y ăn điểm tâm vào giờ Mẹo ba khắc
(sáng sớm sáu giờ), như vậy ngộ hại vào cuối giờ Mẹo, đầu giờ Thìn (bảy
giờ).
Hoàng Gia Thiện nghe say sưa nhập thần, cảm thấy nội dung
Lục Viễn Chí nói quả thật đặc sắc tuyệt luân, chưa từng nghe qua, thầm
than một tiếng:
- Phu tử viết trong ba người đồng hành ắt có một người là thầy ta, quả thật không sai!
- Được rồi! Tên mập...
Ngưu Đại Lực đánh cho Lục Viễn Chí một quyền, thấp giọng nói:
- Có thể hù dọa Tiến Sĩ xuất thân Lưỡng Bảng sửng sốt như vậy, ngươi đi theo Tần trưởng quan cũng không uổng.
Cẩm Y Vệ
Tác giả: Miêu Khiêu
Chương 495: Tiểu Đao Chu (Hạ)
Người dịch: Hạo Thiên
Nguồn: vipvanda
>
Khi còn bé Lục Viễn Chí đi theo cha giết heo bán thịt ở Kỳ Châu, cảm thấy
Cử Nhân lão gia là nhân vật rất cao minh. Lúc này nói mấy câu đã có thể
hù dọa Tiến Sĩ lão gia, vẻ dương dương đắc ý trên mặt béo của y cũng
không cần nói.
- Ừm, không tệ...
Tần Lâm cũng tán thành
phán đoán của Lục Viễn Chí, bây giờ là đầu giờ Thân, cũng chính là ba
giờ chiều, cách thời gian án phát tám tiếng, hoặc là bốn canh giờ, đủ
các dấu hiệu trên thi thể đều phù hợp phán đoán này.
- Bất quá...
Tần Lâm lại sờ sờ mũi
- Ta bảo đệ tìm đặc điểm của người chết, cứ theo như đường lối mà chúng ta phá vụ án phân thây ở Kỳ Châu…
Lục mập đang đắc ý, lập tức ngưng cười, xụ mặt xuống ủ rũ nói:
- Tần ca, tiểu đệ nào có bản lãnh này. Không phải là đã giải phẫu rồi sao, hay là huynh tự xem đi.
Dứt lời, Lục mập liền cười cợt nhả đẩy Tần Lâm ra phía trước.
Y thuật Lục Viễn Chí rất giỏi, nhưng triều đình không cho tàn hủy thi
thể, Trung y cũng không có thói quen giải phẫu. Lục Viễn Chí đi theo Tần Lâm lâu như vậy, động thủ giải phẫu, phán đoán nguyên nhân cái chết
cùng thời gian tử vong là không thành vấn đề, nhưng muốn căn cứ tình
huống kiểm nghiệm thi thể, phán đoán người chết có bệnh tật gì khi còn
sống, y còn chưa có bản lãnh này.
Nếu như là bình thời, Tần Lâm
còn muốn dạy dỗ tên mập đôi câu, lúc này thời gian tương đối cấp bách,
hắn cũng không dài dòng, lập tức cầm dao mổ trong tay tên mập, tới bên
thi thể bắt đầu động thủ.
Lục Viễn Chí đã làm xong phần lớn công
việc, Tần Lâm tiết kiệm được rất nhiều chuyện. Trước hết hắn mở cổ họng
người chết ra xem qua, sau đó cắt phổi và tim ra quan sát cẩn thận, lại
kiểm tra tuần tự đến các cơ quan gan, dạ dày…
Cái yêm, thương
nhân buôn ngựa cùng dân chúng vây xem thấy cảnh tượng này, nhất thời
toàn thân trên dưới nổi da gà, lúc này liền có không ít người bị dọa sợ
đến mức chạy về nhà, không dám ở lại chỗ này nữa.
Hoàng Gia Thiện cùng nha môn bộ khoái, Cẩm Y Hiệu Úy vô cùng bội phục Tần Lâm, thân là
Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, cao quan chính tam phẩm cẩm y, không ngờ rằng đích thân động thủ kiểm nghiệm thi thể ở chỗ này.
Hiện nhiệm Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc, quá khứ Chu Hy Hiếu Chu Đô Đốc, không ai dám làm.
Cho dù là Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước cùng Lý Hình
Bá Hộ Trần Ứng Phượng Đông Xưởng hung danh vang dậy, hai người này tra
khảo phạm nhân, gài tang vật hãm hại, ép cung… có thể nói là có muôn
ngàn thủ đoạn, nhưng bảo bọn họ động thủ kiểm tra tâm can tỳ phế thận
của người chết, e rằng sẽ rất khó.
Pháp y kiểm nghiệm cơ quan
nhiễm bệnh của người chết đơn giản thuận tiện hơn thầy thuốc lâm sàng
kiểm tra bệnh tình bệnh nhân rất nhiều, không cần mượn dụng cụ, không
cần vọng văn vấn thiết gì cả, chỉ cần động thủ mổ ra xem là được, cho
nên nhanh hơn rất nhiều.
Tâm can phế đều không có vấn đề lớn lao
gì, hoặc có thể nói vấn đề không rõ ràng, không có giá trị thực tế đối
với hiện tại cấp bách xác định thân phận người chết,
Bất quá ước chừng thời gian một nén nhang, Tần Lâm đã có được kết luận sơ bộ, phát hiện vấn đề ở dạ dày người chết.
Hắn mổ phanh dạ dày ra, sau khi lấy hết nội dung trong đó, rửa sạch dạ dày, lộn trái ra, ổ bệnh phá đỏ muốn thối xuất hiện trước mắt.
Hoàng Gia Thiện thấy vậy đầu tiên là ghê tởm, tiếp theo giật mình:
- Ủa, dạ dày người này bị thối một miếng nhỏ.
- Đây là loét… à, gọi là đau dạ dày, ăn uống thất thường, bệnh nhân sẽ bị ợ chua, trong dạ dày có triệu chứng đau nóng…
Tần Lâm quay đầu lại, ánh mắt đảo qua trong đám người, hỏi đầu ghẻ:
- Ngươi có biết tên Tiểu Đao Thủ nào có những triệu chứng này, chính là
thường đau bụng, cổ họng miệng toát ra nước chua, lúc phát tác có thể sẽ dùng vật cứng đập vào vị trí bụng trên. Ăn các loại thức ăn có chất
kiềm, triệu chứng này sẽ giảm bớt một ít…
Lời còn chưa nói hết, đầu ghẻ còn đang suy nghĩ, tên cái yêm mặt thẹo bị thương nhân buôn ngựa đánh đã bật thốt:
- Ủa, đó không phải là Tiểu Đao Chu ở dốc Lưu Ly sao? Lúc trước chính là y tịnh thân cho ta, nhà y còn có một con chó vàng rất dữ… Đúng rồi, Tần
tướng quân gặp y lúc nào vậy? Ôi, cái miệng của ta…
Mặt thẹo sợ
hãi tự tát mình một cái. Vốn y thấy toàn bộ quá trình Tần Lâm giải phẫu
thi thể, phát hiện bệnh, nói lên triệu chứng khi còn sống của người
chết, cho nên trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng thấy Tần Lâm nói vô cùng
chính xác triệu chứng bệnh của Tiểu Đao Chu trước kia, y cảm thấy dường
như Tần Lâm đã gặp Tiểu Đao Chu.
Hoàng Gia Thiện, nha dịch Ngọ
Tác Uyển Bình huyện lộ vẻ hoảng sợ, từ dấu hiệu bệnh rất nhỏ trên thi
thể tra biết được triệu chứng trước đó, theo đó lần mò tìm được thân
phận người bị hại, thủ đoạn phá án của Tần Lâm quả thật quỷ thần khó
lường.
Việc này không nên chậm trễ, Tần Lâm sai người đem thi thể không đầu trở lại phòng xác Uyển Bình huyện, còn mình và Hoàng Gia
Thiện dẫn người còn lại chạy thẳng tới chỗ của Tiểu Đao Chu ở dốc Lưu
Ly.
Mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy chó sủa một trận hung mãnh, một con chó vàng lớn giương nanh múa vuốt từ trong sân đầu lao thẳng
ra, làm cho hai tên Hiệu Úy đi đầu giật mình không nhỏ.
- Đại Hoàng, trở lại cho ta!
Nữ chủ nhân từ trong sân chạy ra nắm lấy dây cột chó, đá cho nó mấy cái, cũng không có ngẩng đầu lên:
- Lão Chu nuôi con chó chết này thật là hung dữ, chỉ phục một mình y, ngay cả ta cũng giữ nó không được…
Chó vàng bị chủ nhân quát cũng không sủa nữa, nhưng vẫn tràn đầy địch ý đối với đám khách không mời mà đến này. Nhất là hai người Tần Lâm và Lục
Viễn Chí, nó nhìn chằm chằm, nhe răng toét miệng, mũi hít hít, phát ra
tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Tần Lâm nhìn thấy bộ dáng chó vàng như vậy, ánh mắt liền híp lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Thê tử lão Chu ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy người tới là quan viên
Cẩm Y Vệ, còn có Hoàng Huyện Lệnh Uyển Bình huyện, nhất thời tim đập
thình thịch, tỏ vẻ khép nép nói:
- Các ngươi… các ngươi chớ bắt người bừa bãi, lão Chu nhà ta cũng không có vi phạm lệnh cấm đi tịnh thân cho người khác.
Hoàng Gia Thiện đưa mắt ra hiệu, địa bảo tiến lên hỏi:
- Đại tẩu Chu gia, không phải như nàng nghĩ, hôm nay phát hiện một cỗ thi thể trong giếng nước ở chợ ngựa…
Lấy đồng tiền bình an tìm được dưới giếng nước cho Chu đại tẩu xem, tròng
mắt nàng lập tức sững sờ, đặt mông ngã ngồi dưới đất, đôi môi không tự
chủ được run rẩy:
- Trời ơi, đồng tiền này là lão Chu mang theo bên người, sợi chỉ đỏ này là tự tay ta xỏ cho y…
Dứt lời, nàng cất tiếng kêu trời kêu đất gào khóc.
Dường như chó vàng cũng biết chủ nhân bất hạnh, lo lắng vòng tới vòng lui,
thỉnh thoảng nhìn Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí nhe răng toét miệng, Lục mập bị dọa sợ đến cứ tránh mãi. Rốt cục chọc cho Tần Lâm không kiên nhẫn,
hung hăng trợn mắt nhìn nó một cái, con chó kia khẽ kêu một tiếng, cụp
đuôi lui hai bước.
Mấy nữ quan vội vàng tiến lên an ủi Chu đại tẩu, rất nhanh hỏi thăm tình huống.