Vương Ba Tán cũng đã nghe
nói qua uy danh của Tần Thái Bảo kinh sư, nhìn lại Tần Lâm ngồi ngay
ngắn sau công án, ánh mắt lập tức trở nên kinh nghi phiêu hốt.
Tần Lâm không đe dọa giống như hai vị võ tướng, mà cười híp mắt ngoắc ngoắc tay:
- Nào tới đây, ngươi nói mảnh thi thể này là của nhân tình ngươi Hạ Quế
Thư, bất quá dường như nàng chỉ cao có bốn thước sáu tấc phải không?
- Dạ... Đúng vậy...
Vương Ba Tán gật đầu một cái, nhìn mấy mảnh thi thể kia, không hiểu Tần
Lâm tại sao hỏi như thế. Phải biết từ trước tới nay vẫn chưa mò được thi thể, chỉ có mấy miếng da từ ngực đến bụng như vậy, cho dù là biết được
chiều cao thì có thể làm gì?
Tần Lâm cười xấu xa chỉ chỉ mảnh thi thể:
- Vương Ba Tán ngươi nhìn cho rõ ràng, từ ngực đến rốn Hạ Quế Thư làm
sao có khoảng cách dài như vậy? Không ngại nói cho ngươi biết, người
chết này thân cao có chừng bốn thước chín tấc, thậm chí cao hơn ngươi
nhiều, làm sao có thể là Hạ Quế Thư?!
Thanh âm của Tần Lâm dần dần trở nên nghiêm nghị, lúc này đang là mùa
Đông giá rét, tuy rằng Phúc Kiến ở phía Nam nhưng dù sao gió biển vẫn
còn giá rét. Thế nhưng lúc này mồ hôi Vương Ba Tán toát ra mồ hôi to
bằng hạt đậu, nhỏ từng giọt xuống.
- Có muốn gọi những khách làng chơi từng ngủ với Hạ Quế Thư tới hỏi hay
không?! Ta nghĩ bọn họ nhìn mấy mảnh thi thể sẽ khó có thể phán đoán,
nhưng nếu như cố ý nhắc nhở bọn họ nhớ lại khoảng cách từ ngực đến bụng
Hạ Quế Thư, ắt hẳn sẽ có người còn nhớ.
Tần Lâm dứt lời, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt Vương Ba Tán, thanh âm trở nên cực kỳ nghiêm nghị:
- Chuyện này liên quan tới trọng án nhân mạng, nếu như ngươi không cung
khai chi tiết, bản quan cũng chỉ có thể dùng đại hình phục dịch!
- Đừng đánh, ta… ta nói!
Vương Ba Tán thoát lực gục xuống, ánh mắt sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mặt Tần Lâm.
Đám thủy binh thảy đều kinh ngạc ngây người, ánh mắt nhìn Tần Lâm vô
cùng kính sợ. Từ ba mảnh thi thể có thể phân tích ra được chiều cao
người chết, quả thật là mắt thần như điện, xét âm đoán dương, chẳng
trách nào có thể làm ân chủ của hai vị tướng quân Du, Trầm.
Phòng tuyến tâm lý của Vương Ba Tán bị đánh tan hoàn toàn, nhất nhất kể lại mọi chuyện trước sau.
Thì ra quê Hạ Quế Thư ở rất xa, nàng có đứa bé gửi nuôi ở nhà tỷ tỷ, mỗi tháng sẽ về thăm một lần. Tối hôm xảy ra vụ án, Hạ Quế Thư tiếp xong
người khách cuối cùng bèn thừa dịp màn đêm dọn dẹp một chút ra khỏi
thành. Dù sao nàng cũng tiếp đủ các loại khách không úy kỵ gì, đi đường
ban đêm cũng không sợ bị cướp sắc. Về phần tiền của cũng không có gì để
cướp, nửa đường còn có thể ở miếu sơn thần miễn phí.
Người như vậy không coi trọng cả bản thân mình, ai ai cũng chán ghét,
ngay cả hảo hán trên giang hồ cũng sẽ không hạ thủ với nàng, tránh cho
hạ thấp danh tiếng.
Chính vì vậy, hôm đó màn đêm phủ xuống cũng không ai chú ý tới hành tung Hạ Quế Thư, càng không ai biết nàng lặn lội suốt ba ngày đường, trở về
quê cách đó hơn trăm dặm.
Sáng hôm sau dưới biển vớt được mảnh thi thể nữ giới, Vương Ba Tán mới
biết chuyện này, vừa đúng tên mặt sẹo tới cửa đòi nợ càng ngày càng hung hãn, nói rằng muốn tịch thu nhà, mang Hạ Quế Thư đi bán. Vương Ba Tán
chó gấp nhảy tường, bèn nghĩ ra chủ ý trá thi hoàn hồn.
Y mượn một con la nhanh chân vội vàng đuổi theo Hạ Quế Thư, kể lại đầu
đuôi câu chuyện một lần. Hai người bàn mưu tính kế xong xuôi, Hạ Quế Thư trở về quê trốn tránh, còn Vương Ba Tán trở về Hải Trừng huyện báo
quan.
Và như vậy người chết hết nợ, Hạ Quế Thư miễn cưỡng xưng là cây tiền lay lay tiền rơi xuống đã chết, trên người Vương Ba Tán không có thứ gì
đáng giá, ngôi nhà nát kia cũng không đáng giá bao nhiêu, tên mặt sẹo
cho vay nặng lãi không thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo.
Mặt khác bọn người Tây Dương La Bố, Ngõa Vi vượt trùng dương tới, tuy
rằng nhìn bề ngoài có vẻ xơ xác nhưng tối thiểu bên hông còn có mấy hào
bạc, chí ít cũng còn có chiếc thuyền Tây Dương mặc dù không lớn lắm. Nếu như mượn Ngõa Vi đã từng có dây dưa với Hạ Quế Thư, trút vụ án này lên
đầu bọn họ, quan huyện vì muốn phá án sẽ rất có khả năng nhục hình bức
cung. Đến lúc đó còn có thể moi được một khoản bạc chôn cất Hạ Quế Thư
từ trên thân đám người Tây Dương.
Đây quả thật là một kế sách hay một đá hai chim, Vương Ba Tán làm theo
kế này quả nhiên thành công hơn phân nửa. Tri Huyện Hải Trừng Tiết Tân
Nhan vì muốn mau sớm phá án, một mực đổ vụ án lên đầu đám La Bố, Ngõa
Vi. Nếu không phải là có Tần Lâm ngăn lại từ bên trong, thiếu chút nữa
đã để cho Vương Ba Tán, Hạ Quế Thư được như ý.
- Khốn kiếp, tên khốn kiếp này dám vu hãm chúng ta, thượng đế sẽ trừng phạt ngươi!
La Bố không kềm chế được, từ một tòa túc xá bên cạnh binh doanh xông lại, giơ hai quả đấm muốn đánh Vương Ba Tán.
Ngõa Vi cũng giận không kềm được theo sát phía sau:
- Ghê tởm, thật là cực kỳ ghê tởm, nếu không phải nhờ vị Tần tướng quân
thông minh cơ trí này, ta sẽ bị tên quan huyện ngu ngốc kia giết chết!
Sắc mặt Tần Lâm trầm xuống:
- Dừng tay! Tạm thời lui ra, bản quan sẽ xử theo luật!
La Bố, Ngõa Vi lập tức dừng bước lại, tay đặt trên ngực cúi người thật thấp chào Tần Lâm:
- Tướng quân vĩ đại, ngài là trí giả Đông phương, chúng ta vĩnh viễn nhớ ân huệ của ngài.
Tần Lâm cười cười, lại gằn giọng hỏi Vương Ba Tán, có biết những mảnh thi thể trôi ngoài biển kia là của người nào hay không.
Lục Viễn Chí, Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung… tất cả mọi người đều lóng tai lắng nghe, mong đợi có một đáp án rõ ràng.
Kết quả làm cho người ta vô cùng thất vọng, Vương Ba Tán hoàn toàn không biết gì cả, thật ra thì y cũng là nghe được tin tức vụ án phân thây sau đó mới tạm thời nảy sinh kế hoạch, trước đó cũng không biết nội tình.
- Được, bản quan đánh ngươi tám mươi quân côn, sau đó giao Hải Trừng
huyện phát lạc, đợi lùng bắt được Hạ Quế Thư sẽ cùng trị tội!
Tần Lâm ra lệnh một tiếng.
Đám thủy binh lập tức xông lên đè Vương Ba Tán nằm trên mặt đất, quân
côn to bằng cổ tay đánh liên hồi, khiến cho thất khiếu y phải bốc khói.
Tiếp theo giao lại Hải Trừng huyện trị tội, còn phải đối mặt tên mặt sẹo trả thù, Vương Ba Tán và Hạ Quế Thư ắt phải chịu khổ, nhưng ai bảo bọn
họ ác độc như vậy?! Nếu là kế độc của bọn họ được như ý, số nợ thiếu tên mặt sẹo chỉ là chuyện nhỏ, Ngõa Vi lại phải bị chém đầu.
Tần Lâm xử trí hết sức công bằng, Vương Ba Tán cũng chỉ có thể oán lòng
dạ mình quá ác độc, quay đầu lại vu cáo bất thành, tự làm tự chịu.
Vương Ba Tán ký tên lăn tay trên tờ cung trạng, Du Tư Cao tự tay viết
một phần hành văn tường trình vụ án tỉ mỉ rõ ràng, sau đó phái mấy tên
thủy binh áp giải tên này đi Hải Trừng huyện nha.
Nơi này mới vừa đi không bao lâu, Ngưu Đại Lực vọt trở lại tựa như một trận gió, mắt trợn to như chuông đồng, cao giọng kêu lên:
- Tần trưởng quan liệu sự như thần, quả nhiên rất dễ dàng tìm được.
Người một nhà bên ngoài cửa Nam mới mất lão bà, thân cao bốn thước chín
tấc.