Tằng Tỉnh Ngô ở bên cạnh nghe vậy dở khóc dở cười, nói với Tần Lâm:
- Tần tướng quân thật đúng là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.
- Tên mập, chớ có nói hươu nói vượn!
Tần Lâm từ sau đá một cước vào người tên mập.
Trúng một cước này, tên mập lập tức chúi nhủi về phía trước, chỉ còn kém một tấc sẽ hôn vào miệng thi thể cháy đen.
Tên mập bị dọa đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, quay đầu lại ‘U oán’ nhìn Tần Lâm:
- Tần ca, huynh chỉ giỏi chọc ghẹo đệ.
Lục Viễn Chí đi theo Tần Lâm hai năm qua, thủ pháp cũng đã thành thục
hơn nhiều. Chỉ trong thoáng chốc đã quét sạch bụi tro than bên ngoài thi thể, lập tức lộ ra mấy vết rách dài bên ngoài thi thể, có vết sâu vào
trong bắp thịt, mà một vết ở bụng rất rộng đã làm lộ ra ngũ tạng bên
trong.
- Chẳng lẽ là bị người dùng đao đâm chết, sau đó mới đốt thi diệt tích?
Tằng Tỉnh Ngô dứt lời, dùng dư quang khóe mắt nhìn Dương Triệu một chút.
Dương Triệu cũng mê hoặc không hiểu, nhìn vết thương sững sờ.
Tần Lâm cũng không ngại cho bọn họ biết chút kiến thức y học phổ thông:
- Đó cũng không phải vết đao, mà là lúc ngọn lửa thiêu cháy, hơi nước
trong da và bắp thịt bị đốt khô, khiến cho co rút kịch liệt dẫn tới nứt
ra. Tằng Thị Lang, dê…
- Dê nướng Tân Cương phải không?!
Tằng Tỉnh Ngô dở khóc dở cười khoát khoát tay, ý bảo Tần Lâm không cần nói tiếp, suy nghĩ một chút lại có vẻ hưng phấn hỏi:
- Vậy vì sao Tần tướng quân biết được đây chắc chắn là vết nứt do lửa đốt, mà không phải là bị đao đâm?
- Mời xem trong này...
Tần Lâm dùng một thanh thép mỏng mở rộng miệng vết thương ra, mời Tằng Tỉnh Ngô xem.
Miệng vết thương bị đao đâm chém sẽ trơn nhẵn, mà vết thương do lửa đốt
nứt ra này bởi vì lớp da và lớp thịt bốc hơi nước đi, độ co rút không
đều nhau. Cho nên vết thương sần sùi không bằng phẳng, chỗ rách từ lớp
da vào trong tới bắp thịt sẽ hiện ra hình bậc thang.
Sau khi giải thích, Tằng Tỉnh Ngô lập tức liền hiểu rõ, y cực kỳ kinh
ngạc nhìn Tần Lâm. Tên cẩm y Thiêm Sự này chẳng lẽ đọc được thiên thư gì đó trong giấc mộng, bằng không vì sao có thể lợi hại như thế, dường như có thể thấu triệt u minh?
Dương Triệu bắt đầu cảm thấy không ổn, trước đây y cảm thấy làm chuyện
này rất cao minh rất xảo diệu, hiện tại dưới ánh mắt sắc bén như điện
của Tần Lâm, dường như cũng không phải là hoàn toàn không có sơ hở nào
cả.
Hai điểm quan trọng nhất trong quá trình điều tra phá án: xác định thân phận người chết và nguyên nhân cái chết.
Tần Lâm thấy tên mập không tiện thi triển trong tiểu viện khắp nơi sũng
nước cùng gạch ngói vụn, bèn lệnh cho thân binh mang tới một cái chăn
sạch, đặt thi thể lên đó, khiêng ra ngoài viện tìm chỗ sạch sẽ đặt
xuống.
Đáng thương Trương Tiểu Dương hai lần nôn mửa, trong dạ dày nôn hết chỉ
còn lại nước chua, đang trốn ở bên ngoài nghỉ ngơi. Không ngờ rằng Tần
Lâm lại lệnh cho thân binh mang thi thể ra ngoài, hù dọa khiến cho ánh
mắt y sững sờ lần nữa.
- Nhà ta… nhà ta phải đi tiểu tiện, Tằng Thị Lang, Tần trưởng quan, lát nữa gặp lại sau…
Sắc mặt Trương Tiểu Dương trắng bệch, vội vàng bỏ đi.
Mới vừa rồi Triệu Sư Thần một mực bị Tần Lâm ngăn trở không vào được
viện, trong lòng ôm hận, nghe Tần Lâm nói còn phải tra chứng thân phận
người chết cùng nguyên nhân cái chết, không khỏi cười lạnh:
- Người chết ở trong viện Lưu Sư Gia, chiều dài thân thể đã khớp, chẳng
lẽ còn là người khác? Còn nữa, người nọ là chết cháy, chúng ta quá rõ
ràng, chẳng lẽ Tần Khâm Sai còn cho là y chết chìm hay sao?
Nói xong, Triệu Sư Thần tự cho là đắc ý, còn cất giọng sài lang cười khan hai tiếng.
Tần Lâm nửa ngày không nói lời nào, nửa cười nửa không nhìn chằm chằm
Triệu Sư Thần, ánh mắt rét lạnh nhìn hồi lâu khiến cho y vô cùng sợ hãi, cuối cùng mới chậm rãi nói:
- Ai nói thi thể tìm được trong hỏa hoạn nhất định là chết cháy, biết
đâu là sau khi chết đốt thi thì sao? Về phần thân phận người này, vẫn
nên xác nhận là hơn, nếu không cho dù là Triệu tiên sinh không lo lắng,
Dương Tổng Đốc cũng không tránh được thấp thỏm trong lòng.
Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần bị Tần Lâm nói kháy, có câu nói có tật
giật mình, lập tức có mấy phần không được tự nhiên, ngượng ngùng cười
khan, cũng không tìm được lời gì phản bác.
Mặc dù phân tích vụ án cùng chiều cao người chết giống y như Lưu Lương
Phụ, nhưng Tần Lâm trong quá trình phá án từ trước tới nay luôn luôn cẩn thận thiết thực, có vật chứng trực tiếp sẽ không áp dụng suy luận gián
tiếp, bất kể thế nào cũng phải tra ra chứng thực mới có thể tin được.
Tằng Tỉnh Ngô nhìn thi thể khẽ cau mày:
- Chẳng những ngũ quan đã hư hại, cho dù bên ngoài thân có nốt ruồi đen, vết sẹo gì cũng không thể nhìn ra, làm sao nghiệm chứng thi thể này có
đúng là Lưu Lương Phụ hay không?
Có rất nhiều biện pháp nghiệm chứng.
Nếu như là trước kia, Tần Lâm có ít nhất bảy tám biện pháp nghiệm chứng
thi thể chết cháy này. Tỷ như tra hồ sơ răng người chết, lấy tổ chức sâu trong cơ thể chưa cháy tới để nghiệm chứng ADN… Nhưng hiện tại hắn
không thể nào có được hồ sơ răng lưu trữ chuyên nghiệp, càng không có
máy phân tích ADN, làm thế nào tra được thân phận người chết đây?
Tần Lâm có biện pháp đơn giản hơn thông minh hơn.
- Tên mập, mổ bụng thi thể ra, nghiệm chứng nội dung trong dạ dày.
Tần Lâm lập tức ra lệnh.
Bản lãnh mổ bụng, Lục Viễn Chí từ nhỏ nhìn cha giết heo cũng đã quen
rồi, hai năm qua đi theo Tần Lâm càng thêm thành thạo, lập tức tuân lệnh dùng dao mổ bụng tử thi ra, rạch dạ dày kiểm tra.
Lúc mang thi thể ra, người gan nhỏ một chút đã bỏ chạy thật xa, tỷ như
Trương Tiểu Dương. Thích Kế Quang, Thích Kim đã thấy nhiều cảnh giết
người chảy máu trên chiến trường dĩ nhiên không sợ, nhưng nhìn thấy cảnh Lục mập giải phẫu dạ dày ra kiểm tra thức ăn bên trong, cũng không nhịn được cảm thấy ghê tởm.
Tần Lâm và thủ hạ của hắn toàn là nhân vật hung ác gan lớn tày trời.
Tên mập nhìn một chút, lập tức lớn tiếng báo cáo:
- Tần ca, nội dung dạ dày thi thể có rau khô, đậu hủ khô, toàn là nằm trong dạ dày, trong ruột trống không.
- Quả nhiên là Lưu Lương Phụ...
Từ Văn Trường gật đầu một cái:
- Lão đầu tử mời y ăn rau khô Thiệu Hưng, đậu hủ khô, những thứ này ở Mật Vân không có bán.
Tần Lâm không chỉ có xác nhận thân phận người chết, còn biết được thời gian tử vong.
Dịch tiêu hóa của con người sẽ hòa tan thức ăn, dạ dày và ruột co bóp sẽ vận chuyển thức ăn xuống phía dưới, mà hai cơ năng tiêu hóa này sau khi người ta chết đi cũng sẽ lập tức dừng lại. Vì vậy căn cứ vào mức độ
tiêu hóa thức ăn trong dạ dày và tình huống tiến vào ruột, có thể phán
đoán thời gian người chết tử vong cách bữa cơm cuối cùng của kẻ đó bao
lâu.
Kết hợp tuổi tác và tình huống thân thể Lưu Lương Phụ, chức năng tiêu
hóa của y khi còn sống đại khái nằm ở trình độ thông thường. Nếu như
trong dạ dày phát hiện cơm hạt, rau cùng thịt có hình dáng tương đối
hoàn chỉnh, chỉ có một ít thức ăn tiến vào hành tá tràng (đoạn đầu ruột
non nối với dạ dày), vậy có thể xác định sau khi ăn từ một đến hai canh
giờ thì ngộ hại.
Nếu như thức ăn tiêu hóa
thành dạng nhũ, đã tiến vào ruột già, thậm chí dạ dày trở nên trống
rỗng, vậy có thể nhận định thời gian tử vong vào khoảng sau bữa ăn cuối
từ bốn đến sáu canh giờ.
Mà sau khi Lục Viễn Chí mở dạ dày thi thể ra chỉ thấy thức ăn trong đó
còn hết sức hoàn chỉnh, chưa hề hóa thành trạng thái nhũ, bên trong hành tá tràng không có thức ăn, vậy có thể nhận định y ngộ hại sau khi ăn
xong chừng nửa canh giờ.
Tính ra sau khi Từ Văn Trường cơm nước xong cáo từ rời đi, đến khi ngôi
viện này dấy lên hỏa hoạn, thời gian cách nhau chừng nửa canh giờ, như
vậy có thể kết luận Lưu Lương Phụ tử vong vào khoảng trước sau khi lửa
cháy.
Tần Lâm kể xong những lời này, Tằng Tỉnh Ngô, Thích Kế Quang nghe hết
sức chuyên tâm, Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần ngoài mặt xem thường,
trong lòng lại thầm sinh ra sợ hãi, thật không nghĩ tới Tần Lâm phá án
lợi hại như thế, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt có chút sợ sệt.
- Nếu đúng là chết vào khoảng trước sau khi lửa cháy, vậy có thể kết luận thật sự là do lửa đốt chết hay không?
Tằng Tỉnh Ngô tỏ ra khiêm tốn hỏi.
Tần Lâm cười cười:
- Đã có thi thể ở chỗ này, chúng ta hãy để cho nó tự nói chuyện, nói cho chúng ta biết chân tướng đi!
Để cho thi thể nói chuyện?
Tuy rằng hiện tại là ban ngày, nhưng gió Bắc thổi rét lạnh khiến cho ai
nấy toàn thân run rẩy. Nhìn cỗ thi thể chết cháy này đen kịt từ đầu tới
chân, há hốc miệng đen ngòm, vô cùng kinh khủng, mọi người không nhịn
được tim đập thình thịch.
Oán niệm trước khi lâm chung của người bị hại dường như đang phong cấm
trong cơ thể, chỉ có Tần Lâm có thể phá vỡ ngăn cách giữa âm dương, lắng tai nghe bọn họ tố cáo.
Hắn ra lệnh Lục mập giải phẫu lồng ngực thi thể ra, nhất thời buồng phổi cùng khí quản liền lộ ra ánh sáng.
Bên trong khí quản người chết tràn đầy tro than màu đen, đây là chứng cứ rất rõ ràng thể hiện bị thiêu sống. Mà phổi bị sưng phồng tan vỡ, lộ ra hiện tượng bệnh lý bỏng đường hô hấp. Trước khi người chết hít vào khí
thể nhiệt độ cao, đưa tới khí quản bị thương tổn.
Đến đây thân phận người chết, nguyên nhân cái chết, thời gian tử vong
đều đã rõ ràng khắp thiên hạ, vụ án lại được tiến thêm một bước minh
xác: sau khi Lưu Lương Phụ cùng Từ Văn Trường ăn uống ước chừng nửa canh giờ, ở bên trong phòng tiểu viện, bởi vì hỏa tai mà chết cháy.
Vốn Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần tưởng rằng Tần Lâm sẽ nói ra lời gì
đó hết sức chấn động lòng người, nghe đến đó cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra tiến triển chuyện này vẫn còn nằm trong tầm khống chế của bọn họ.
Triệu Sư Thần cười lạnh một trận:
- Ha ha ha, theo như lời Tần Khâm Sai tất cả đều là chuyện ai ai cũng
biết, ngay từ đầu tìm được thi thể, chẳng lẽ có người nói không phải là
Lưu Lương Phụ sao? Mắt thấy ánh lửa ngất trời, người nào phủ nhận y là
bị thiêu sống?!
Đúng vậy, Tằng Tỉnh Ngô cũng mê hoặc không hiểu nhìn Tần Lâm, trước mắt
xem ra, dường như việc hắn làm cũng không có giúp ích gì nhiều cho quá
trình tra án.
Không nhiều sao?
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Nếu chúng ta xác định Lưu Lương Phụ là bị thiêu sống, mà không phải là bị giết chết sau đó mới đốt thi, như vậy nơi này chính là hiện trường
tử vong đầu tiên. Hơn nữa từ lúc nổi lửa lên cho đến lúc y chết đi nhất
định có một khoảng thời gian, dưới tình huống Lưu Lương Phụ biết rõ hẳn
phải chết không thể nghi ngờ, có thể nào y…
- Để lại tin tức tử vong cho chúng ta!
Tằng Tỉnh Ngô, Thích Kế Quang, Lục mập đồng thời vỗ đùi một cái, chợt hiểu ra.
Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần liếc mắt nhìn nhau, tim của cả hai người đều đập thình thịch, thần sắc thay đổi mấy lần.
Triệu Sư Thần suy nghĩ một trận, tiến lại gần Dương Triệu thấp giọng nói:
- Không thể nào, trong phòng cũng không có giấy bút... nếu có cũng đã bị đốt thành tro cùng quyển sổ. Lưu Lương Phụ lại bị chúng ta dùng dây tơ
dễ cháy trói tay chân, làm sao y có thể lưu lại được gì chứ?
Dương Triệu gật đầu một cái, hơi trấn định lại một chút, quả thật như
Triệu Sư Thần nói, bọn họ bố trí cực kỳ kín đáo, làm sao có thể bị Tần
Lâm dễ dàng tìm được sơ hở?
Trước đó Tần Lâm điều tra thân phận người chết, thời gian tử vong,
nguyên nhân cái chết, cố nhiên thủ pháp tinh diệu đến cực điểm, nhưng
không phải là vẫn chưa tìm được chút chứng cứ nào sao? Đến bây giờ cũng
chỉ có thể chứng minh Lưu Lương Phụ là bị lửa thiêu chết mà thôi.
- Cứ để cho hắn tra, lão phu liệu hắn cũng không tra ra được gì, hừ hừ...
Dương Triệu tỏ ra hết sức âm trầm, lại nói:
- Lão phu thân mang trách nhiệm biên phòng nặng nề, đứng hàng đại quan
triều đình, không tìm được chứng cứ, để xem hắn dám bêu xấu lão phu hay
không?
Lục mập vốn đang hưng phấn, cảm thấy ánh rạng đông phá án đang ở trước
mắt, thế nhưng khi nhìn thấy đống gạch ngói vụn cháy đen cũng không khỏi gãi đầu:
- Tần ca, cho dù là Lưu Lương Phụ có để lại tin tức gì cũng sớm bị đốt thành tro, chúng ta biết làm thế nào đây?
- Can đảm mà cẩn trọng tỉ mỉ, kín đáo, phá án không có biện pháp thủ xảo, chỉ có mấy chữ này mà thôi.
Tần Lâm dứt lời, từ từ quan sát đống ngói vụn.
Cố nhiên Lưu Lương Phụ không hung tàn độc ác giống Triệu Sư Thần, nhưng
cũng là một Thiệu Hưng Sư Gia cực kỳ giảo hoạt, nếu như y biết rõ hẳn
phải chết, có thể nào cam tâm tình nguyện lên đường như vậy không?
Từ tình lý suy đoán, nhất định y sẽ tìm đủ mọi cách lưu lại thứ gì đó có giá trị, để giúp nhân viên phá án báo thù tuyết hận cho mình.
Tần Lâm suy nghĩ một trận, ra lệnh cho các thân binh Hiệu Úy dọn dẹp
đống ngói gạch vụn. Gạch ngói từ bên trên rơi xuống phải dọn sang một
bên, nhưng các đồ đạc bài trí bên trong phòng không được động, phải giữ
nguyên như cũ.
Lúc này nước cũng đã rút đi hết, công việc dọn dẹp trở nên dễ dàng hơn,
các Hiệu Úy vô cùng cẩn thận cầm đủ loại dụng cụ, dựa theo Tần Lâm chỉ
huy dọn dẹp hiện trường.
Nhiều người lực lượng mạnh, không bao lâu đã dọn dẹp xong hiện trường,
gạch ngói được dời đi, chỉ còn lại tàn tích cùng mảnh vụn bàn ghế, rương hòm, chén đĩa, chậu nước rửa mặt… bày trên mặt đất theo như vị trí
trước đó của chúng.
Tần Lâm lại hỏi thăm Hiệu Úy phát hiện thi thể, kết hợp với trí nhớ của
mình, lấy từ trong túi công cụ pháp y ra vôi bột rắc trên mặt đất.
Làm gì vậy, dùng vôi bột tiêu giảm thi độc sao?
Dĩ nhiên không phải, vôi bột từ kẽ tay Tần Lâm bay ra, rơi xuống mặt đất làm nổi bật lên đường cong thân thể con người. Chỉ chốc lát sau đã hiện ra hình ảnh một người co tay co chân nằm dưới đất, có thể phân biệt
được rõ ràng bộ vị đầu mình tay chân.
- Không sai chút nào, lúc tìm được thi thể chính là bộ dáng này!
Thân binh Hiệu Úy kêu lên.
Thì ra Tần Lâm rắc vôi bột xuống đất làm lộ ra tư thế nằm của Lưu Lương
Phụ lúc chết, kết hợp với tàn tích mảnh vụn của các loại đồ đạc bên
trong phòng, lập tức phục hồi tình cảnh bên trong phòng trước khi bị lửa đốt.