Phạm Nhất Thiếp kinh ngạc giương mắt nhìn lên:
- Tiểu ca là?
- Đồ tôn của Đại Minh thần y Lý húy Thời Trân, Lục Viễn Chí.
Tên mập lộ vẻ đắc ý.
Phạm Nhất Thiếp nhất thời tươi cười hớn hở, căn dặn đồ tử đồ tôn lấy
thuốc tốt nhất ra trị liệu cho tiểu nhi tử Đỗ gia, sau đó nắm tay Lục
Viễn Chí không buông, lộ vẻ vô cùng kính ngưỡng.
Dược vật đúng chứng, Bạch Sương Hoa lại âm thầm lấy nội lực thôi cung
quá huyết cho bệnh nhân, trợ giúp dược lực phát tán, rất nhanh Thập Nhất Lang liền hạ sốt, không hề rên rỉ kêu đau nữa, vùi trong lòng tỷ tỷ ngủ thật say.
Tần Lâm thấy bệnh nhân không việc gì, vì vậy từ biệt rời đi, Phạm Nhất
Thiếp vẫn quyến luyến Lục Viễn Chí không nỡ rời chân, mời y có rảnh rỗi
tới đây làm khách, có mấy vấn đề liên quan tới Bản Thảo Cương Mục muốn
thỉnh giáo.
- Người tốt, đây là người tốt hiếm có trên đời!
Lúc này phu thê Đỗ gia mới phục hồi tinh thần lại, dập đầu thật mạnh về phía Tần Lâm đã đi xa, lại lệnh cho hai đứa con gái:
- Cửu Nương, Thập Nương, mau dập đầu với ân công.
- Thì ra hắn là môn đồ y quán Lý thị, không trách nhân thiện từ bi như vậy.
Thập Nương nhìn bóng lưng Tần Lâm, âm thầm ghi nhớ thân phận ân nhân trong lòng.
Mưa to trút xuống ào ạt rợp trời phủ đất.
Bờ Nam Phong Lăng Độ, dân chúng mới vừa qua sông hết, cả người lẫn hàng
thương đội phủ Trương Tứ Duy ướt đẫm. Tào Tứ chật vật như chó rơi xuống
nước, nhìn lương thực hàng hóa bị ướt giậm chân tức tối. Trở về phủ, lão thái gia chịu tha cho y sao?!
-----------
Trong lúc mưa như trút nước khiến cho Hoàng Hà dậy sóng gặp trời, Tào Tứ và thương đội của y còn bị kẹt bên bờ Nam, Tần Lâm cùng các huynh đệ đã thoải mái nghỉ ngơi bên trong khách sạn Phong Lăng trấn. Trước hết ngâm chân nước nóng, sau đó bảo tiểu nhị mang ra một vò rượu Phần Sơn Tây
Hạnh Hoa thôn đại danh đỉnh đỉnh, nấu vài cân thịt bò, vui vẻ uống mấy
chén.
Mùa hè mưa tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ sau chừng một canh giờ, mây đen trên bầu trời dần dần tản đi, thình lình gió dừng mây tan mưa tạnh, mặt trời lại lên cao.
Thấy lúc này vẫn còn sớm Tần Lâm dứt khoát quyết định chạy tới Bồ Châu, như vậy sẽ không phải qua đêm ở Phong Lăng trấn.
Bồ Châu còn có tên Bồ Phản, tọa lạc phía Bắc Phong Lăng trấn năm mươi
dặm trên bờ Nam Hoàng Hà, là đô thành của Đại Thuấn vào thời thượng cổ,
Sử Ký Tư Mã Thiên gọi nơi này là ‘thiên hạ chi trung’.
Sau cơn mưa không khí mát mẻ dễ chịu, đám Tần Lâm giục ngựa chạy thật
nhanh, sau nưa canh giờ đã vượt qua năm mươi dặm đường đi tới dưới Bồ
Châu thành. Chỉ thấy phía Đông có mấy ngọn sơn lĩnh chạy dài thoai thoải mười dặm về phía Tây, mãi cho đến Bồ Tân Độ bên bờ Hoàng Hà. Bồ Châu
thành tọa lạc trên sườn dãy núi này, cho nên còn gọi là Bồ Phản. (Phản:
sườn núi)
Mặc dù Bồ Châu thành không lớn, nhưng Đông tựa vào dãy núi uốn khúc chập chùng, Tây giáp Hoàng Hà nước chảy cuồn cuộn, nằm trên sườn núi uốn
lượn như rồng, hiện ra khí tượng phi phàm của thành trì thời cổ.
Mấy tên thổ binh giữ cửa thành xa xa thấy đoàn người vỗ ngựa tới đây,
bèn nghênh đón thật sớm, còn chưa mở miệng hỏi, vị công tử cầm đầu đã
ném ra mấy miếng bạc vụn:
- Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ trú ở nơi nào, dẫn ta đi!
Đám thổ binh nhận được bạc vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhanh chóng đi
trước dẫn đường, thầm nhủ trong lòng: thì ra là Đề Kỵ, không trách khí
phái lớn như vậy, chỉ bất quá cẩm y đại gia trong thành chúng ta chỉ có
thu bạc vào, chưa từng thấy qua bọn họ mang ra thưởng, khí độ của vị đại gia từ kinh tới này quả thật hết sức khác biệt.
Bồ Châu thuộc về Sơn Tây Bình Dương phủ, dưới có năm huyện Lâm Tấn, Vạn
Tuyền… Vốn chỉ nên bố trí Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ hoặc không cần Cẩm Y Vệ,
nhưng Bồ Tân Độ cũng giống như Phong Lăng Độ đều là bến đò lớn trên
Hoàng Hà, áp dụng hình thức cầu phao, là nơi yếu hầu đường bộ từ Hà
Đông, Hà Bắc dẫn tới Quan Trung, cho nên triều đình đặc biệt phái trú
một Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ.
Tổng Kỳ nơi này họ Quế, tên là Quế Hữu Hoa, Tần Lâm mới vừa đem điều
lệnh đi vào, vị lão huynh này lập tức tươi cười hớn hở ra đón. Y quỳ sụp xuống đất, dập đầu ba cái bình bịch, theo như quy củ quan võ miệng lớn
tiếng báo lý lịch:
- Ty chức Quế Hữu Hoa, Long Khánh nguyên niên nhờ ân ấm nên được bổ
nhiệm Cẩm Y Hiệu Úy, năm Long Khánh thứ sáu lập công thăng Tiểu Kỳ, năm
Vạn Lịch thứ bảy được bổ nhiệm Tổng Kỳ Bồ Châu, cung nghênh Tần tướng
quân ở chỗ này. Không biết tướng quân đường xa tới, ty chức không kịp
tiếp đón từ xa, tử tội tử tội!
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thấy vậy âm thầm gật đầu, nếu như thái độ
người này giống Mạc Trí Cao ở Quỳnh Châu, sẽ không tránh được một phen
phiền phức, Quế Hữu Hoa này khách sáo như vậy, chúng ta cũng tiết kiệm
không ít thời gian.
- Quế trưởng quan quá khách sáo, Tần mỗ lập công chuộc tội, lúc này thân phận chỉ là Hiệu Úy, sao dám nhận đại lễ của ngươi!?
Tần Lâm miệng khách sáo đôi câu, hai tay đỡ Quế Hữu Hoa dậy. Chỉ thấy
vóc người y lùn mà mập mạp, sắc mặt vàng vọt bóng bẩy, không có mấy sợi
râu, đôi mắt nhỏ, miệng rộng, có vẻ khá tinh ranh láu cá.
Quế Hữu Hoa cực kỳ khiêm nhường, khom người đứng chếch sang bên, lại ôm quyền cười nịnh:
- Tần tướng quân làm tới Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chính là thượng ty
chính quy bản vệ của Quế mỗ, nghi lễ này là không thể phế. Huống chi
tướng quân danh chấn kinh sư, đến tai thiên tử, được mặt rồng ưu ái vô
cùng, không bao lâu sau ắt sẽ được bảo cử phục chức, ai dám đối xử với
tướng quân như Hiệu Úy bình thường?!
Mập mặt Lục Viễn Chí run lên, các vị huynh đệ quan giáo cũng tươi cười
hớn hở, ai cũng cảm thấy vị Quế Tổng Kỳ này vô cùng đáng mến, từng câu
từng chữ đều nói trúng tận đáy lòng người.
Tần Lâm tựa hồ cũng thật cao hứng, không ngừng khen ngợi Quế Hữu Hoa, để lộ ý tương lai sau khi được bảo cử phục chức sẽ trọng dụng y, trong lúc nhất thời chủ khách vô cùng vui vẻ.
Uống mấy chén trà bên trong nha môn Tổng Kỳ, hàn huyên được một lúc chợt Tần Lâm bất động thanh sắc hỏi:
- Bản quan vừa phụng thánh chỉ lập công chuộc tội, cũng phải làm chút chuyện, không biết Quế Tổng Kỳ có an bài gì chăng?
- Chuyện này…
Quế Hữu Hoa lộ vẻ khó xử, nghiêng mình về phía trước, mông chỉ còn chạm ghế một chút, khổ sở nói:
- Tần tướng quân mắt thần như điện đoán dương xét âm, nhưng, nhưng chỗ
chúng ta thật ra là một địa phương nhỏ, Cẩm Y Vệ cũng không có chuyện gì làm. Chi bằng… trước hết Tần tướng quân đi dạo chung quanh một chút, du lãm phong cảnh Tam Tấn một chuyến được chăng?
(Tam Tấn: cách gọi chung ba nước Ngụy, Triệu, Hàn thời Chiến Quốc, nay là cách gọi khác của tỉnh Sơn Tây)
- Hay, hay lắm...
Tần Lâm cười nói:
- Bản quan đường xa tới, dọc theo đường đi đã kiến thức Khai Phong, Lạc
Dương, Hàm Cốc quan, Phong Lăng Độ, cũng muốn xem thử phong cảnh Tam Tấn có gì bất đồng với cảnh trí Trung Nguyên.
Quế Hữu Hoa mừng rỡ, giơ đầu ngón tay ra kể, nói cầu phao của Bồ Tân Độ
Hoàng Hà phía Tây thành thiên cổ biết tên, Quán Tước lâu bên trên Hoàng
Hà chính là một trong tứ đại danh lâu thiên hạ, cùng nổi danh với Hoàng
Hạc lâu, Nhạc Dương lâu, Đằng Vương các. Phía Đông thành có ngôi Phổ Cứu tự, chính là chỗ Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh đính ước trong Tây
Sương Ký, đều rất đáng xem.
Bạch Sương Hoa nhướng mày: tên này muốn giở trò quỷ gì vậy?
Tần Lâm nghe vậy sáng mắt lên, đột nhiên nhìn quanh tả hữu, giọng mập mờ nói:
- Lão Quế, chỉ có phong cảnh cũng không có gì đáng xem, chẳng hay quý địa còn có chỗ nào vui chơi chăng?
- Lâm Tấn Ngô Vương trại, Ty Diêm Thành (Sơn Tây Vận Thành) Diêm Trì, toàn là những nơi nổi danh.
Quế Hữu Hoa vắt óc suy nghĩ, lại nói:
- Tây Độ Hoàng Hà chính là Hoa Âm, Hoa Nhạc sừng sững hàng ngàn đỉnh núi vô cùng hiểm trở, lên đỉnh chính là tiểu thiên hạ, Tần tướng quân có
rảnh cũng có thể đi cho biết.
Tần Lâm đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo cười xấu xa hắc hắc một trận:
- Lão Quế, ngươi hiểu lầm rồi, ta muốn hỏi quý địa có chỗ nào phong lưu không?
Khụ khụ, Bạch Sương Hoa ho khan hai tiếng nhắc nhở Tần Lâm, bất kể ngươi giở trò quỷ gì, dù sao bản giáo chủ sẽ không giả trang Hoa Song Song
nữa.
Quế Hữu Hoa ngẩn ra, tiếp theo cười thầm không ngừng, sớm biết người này tham hoa háo sắc, lại không nghĩ rằng gấp gáp tới mức này, bất quá như
vậy cũng tốt...
- Sơn Tây chúng ta nổi danh nhất ngoại trừ rượu Phần, dấm Lão Trần ra
chỉ còn lại cô nương của Đại Đồng phủ, mấy chỗ thanh lâu trong thành
toàn là cô nương chân nhỏ chính tông Đại Đồng phủ. Chậc chậc, diệu dụng
trong đó thứ cho ty chức không thể nói hết, kính xin trưởng quan tự mình thể hội, ha ha ha...
Quế Hữu Hoa cười dâm, ra hiệu với Tần Lâm bằng ánh mắt tất cả nam nhân trong thiên hạ đều hiểu.
Tần Lâm cũng bật cười ha hả, chớp chớp mắt:
- Bản quan ở Tần Hoài hà Nam Kinh, đã từng thử qua Nam quốc giai lệ ở
Hàng Châu Tây Tử hồ vài lần, hôm nay cũng muốn kết giao mấy vị Bắc địa
yên chi, thử qua phong thổ nhân tình Sơn Tây.
Hai bên nói chuyện vô cùng cao hứng, nhìn dáng vẻ của Tần Lâm thật sự
giống như tri kỷ bình sinh của Quế Hữu Hoa, mở miệng ra toàn là nhắc tới thanh lâu sở quán.
Bạch Sương Hoa nghe rất bực mình, dù biết hơn phân nửa Tần Lâm đang đóng kịch, nhưng nghe hắn nói những lời đó vẫn có chút không thoải mái.
Cho đến sắc trời gần tối, Tần Lâm mới cáo từ rời đi. Quế Hữu Hoa muốn
bày tiệc rượu đón gió tẩy trần, bị Tần Lâm dùng lời lẽ khéo léo khước
từ, nói vừa tới Bồ Châu muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, chờ sau khi an bài xong
xuôi sẽ lại tới quấy rầy.
Ra khỏi chỗ của Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ, sắc mặt tươi cười rạng rỡ của Tần Lâm
chợt sa sầm lại, người bên cạnh muốn hỏi lại không tiện hỏi, chỉ chốc
lát sau hắn lại cười hắc hắc. Trước tiên tìm một khách sạn ở lại, sau đó bảo các huynh đệ quan giáo hỏi thăm xung quanh, xem thử có ngôi nhà nào thích hợp hay không, hoặc mướn hoặc mua không thành vấn đề.
Sơn Tây Bồ Châu nằm hơi lệch về phía Tây trong đại lục, bất kể Ngũ Phong hải thương hay là Tào Bang đều không thể vươn tay tới, cho nên không có ai chuẩn bị nhà cho Tần Lâm ở tại nơi này. Hết thảy hắn phải tự lo cho
mình, cũng may Bồ Châu là nút giao thông quan trọng nối liền Hà Đông Hà
Bắc cùng Quan Trung, thương đội các nơi lui tới như dệt cửi, khách sạn
rất nhiều, Tần trưởng quan của chúng ta không thiếu tiền, chọn nơi tốt
nhất ở lại.
Kêu một bàn rượu thịt, bốn vị Tần Lâm, Bạch Sương Hoa, Lục Viễn Chí,
Ngưu Đại Lực đường hoàng ăn uống. Còn chưa ăn xong đã có huynh đệ Hiệu
Úy vui mừng trở về bẩm báo, đã tìm được một tòa tam tiến viện ở phía Tây thành, là sở hữu của một thương gia họ Lưu, tên huynh đệ này vội vàng
xuất thủ, chỉ năm trăm lượng bạc đã bán ngay tức khắc.
Tần Lâm khẽ cau mày, vừa xỉa răng vừa đi tới không nhanh không chậm.
Quả nhiên là một nơi tốt, kiến trúc mái ngói cong vút, cửa sổ và xà nhà
có điêu khắc, nền trải gạch xanh thủy mặc. Phòng ốc cao thấp chằng chịt
theo kiến trúc Sơn Tây, khác hẳn Giang Nam hay kinh sư. Hơn nữa tọa lạc
tại Bồ Phản, Tây ngắm cảnh sắc Hoàng Hà, đẩy cửa sổ ra có thể thấy được
Quán Tước lâu.
Thương nhân họ Lưu cười bồi, nói với giọng Sơn Tây đặc sệt:
- Trưởng quan, nhà này của ta rất tốt, ngài mua lại chắc chắn không lầm.
- Năm trăm lượng hơi đắt một chút…
Tần Lâm gãi gãi gãi đầu:
- Bốn trăm có được chăng?
Trời ơi, Tần trưởng quan quan tâm chút tiền mọn này sao? Tên Hiệu Úy trở về báo có vẻ hơi nóng nảy, Bồ Châu là yếu đạo vùng Tam Tấn, giá đất chỉ hơi kém hai kinh Nam Bắc, Hàng Châu Dương Châu. Mới vừa rồi có ngôi nhà nhỏ hơn nơi này một nửa, chủ nhà ra giá dưới tám trăm lượng bạc miễn
bàn.
Không ngờ rằng Lưu lão bản hơi do dự, thình lình nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thôi, bốn trăm thì bốn trăm, ai bảo ta phải vội vàng về quê. Người ở
trong nhà toàn là người thanh bạch bản địa, xin trưởng quan đối xử bọn
họ tử tế.
Thành công rồi sao? Các vị quan giáo lại đánh giá cao Tần Lâm hơn trước, chẳng trách nào vị Kim thuyền chủ Ngũ Phong hải thương kia thích trưởng quan như vậy, thì ra hắn còn là thiên tài mua bán.
Rất nhanh mời người trung gian tới viết khế ước, Lục Viễn Chí đếm bốn
trăm lượng bạc ngân phiếu, Lưu lão bản giao ra giấy nhà giấy đất và danh sách người ở. Hai bên giao dịch rõ ràng, sau đó y quát to một tiếng,
mấy tên người nhà mang theo mấy cái rương đi ra cửa.
- Bọn nô tỳ mắt Tần lão gia!
Người làm nam nữ già trẻ trong nhà đều ra mắt tân chủ nhân, thời này mua bán không thay đổi người thuê, thường là mua một ngôi nhà, người làm ở
đó cũng sẽ ở lại phục vụ chủ mới. Đương nhiên nếu như chủ mới không vui, có thể cho bọn họ đi bất cứ lúc nào cũng được.
Tần Lâm ngồi trên Thái Sư ỷ bắt tréo hai chân, xem danh sách giống như cỡi ngựa xem hoa, cuối cùng đại độ phất tay một cái:
- Dùng người mới không bằng dùng các ngươi, yên tâm, bản lão gia sẽ
không bạc đãi các ngươi, tiền lương tất cả mọi người như cũ, bất quá nếu ai phạm sai lầm, vậy thì phải chịu hình phạt tương ứng!
Đám người làm lớn tiếng vâng dạ, sau đó Tần Lâm lại phất tay một cái, lúc này bọn họ mới tản đi.
Bạch Sương Hoa bĩu môi, chỉ cảm thấy Tần Lâm ngồi trên Thái Sư ỷ cầm
danh sách trên tay giống như lão nhà giàu quê mùa Sơn Tây, còn là loại
nhà giàu keo kiệt khắc bạc nhất.
Vì sao ngươi không đội mũ quả dưa?!
Đúng vào lúc này bên ngoài viện có người kêu cửa, Tần Lâm đưa mắt ra
hiệu, Lục mập chạy ra ngoài mở cửa. Chỉ chốc lát sau tên này chạy nhanh
trở lại, nụ cười trên mặt mập không phải là bỉ ổi, mà là vô cùng bỉ ổi.
- Tần ca, hay là huynh tự xem đi.
Lục mập nháy nhó với Tần Lâm.
Xem thử thì xem thử, còn có thể có cái gì cổ quái? Tần Lâm cầm đầu, mọi
người cùng đi vào trong viện thứ nhất, nhất thời tất cả đều ngơ ngẩn.
Hai cỗ kiệu nhỏ đặt phía sau bình phong, tám tên kiệu phu xuôi tay đứng
nghiêm, mọi người nhận ra bọn họ là cẩm y quan giáo thuộc hạ của Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ Quế Hữu Hoa, vì sao đột nhiên đổi lại làm kiệu phu, khiêng
người nào tới đây?
- Quế Tổng Kỳ nghe nói Tần trưởng quan đường xa tới, không có gia quyến
đồng hành, chỉ sợ trưởng quan đêm dài tịch mịch, nên cố ý đưa hai vị cô
nương tới bầu bạn qua đêm với trưởng quan.