Mặc dù cùng tồn tại dưới
quyền Tần Lâm, nhưng trước kia cẩm y quan giáo cũng không thích đám Mông Cổ Thát Tử này. Hiện tại đã có một trường ác chiến sóng vai chiến đấu
bên nhau, tự nhiên tình cảm đã khác trước.
Triết Biệt nhìn túi nước đã gần hết, nhếch môi cười khẽ:
- An Đáp, ta đây không khát, hãy cho các huynh đệ bị thương uống trước
đi. Người Mông Cổ chúng ta đã quen cơ hàn, hai ba ngày không ăn không
uống cũng chịu đựng được.
Chiến lực võ sĩ Mông Cổ danh bất hư truyền, bọn họ đã quen hoàn cảnh
sinh tồn khắc nghiệt trên thảo nguyên, khát uống băng tuyết, đói ăn thịt sống, giục ngựa chạy cả đêm không ngủ là chuyện bình thường.
Cẩm y quan giáo ngẩn người, tiếp theo đấm một quyền vào ngực Triết Biệt, cười to nói:
- Hay cho tên súc sinh này, nhất định ta phải kết giao bằng hữu với ngươi!
Doãn Tân Thương thấy vậy âm thầm gật đầu. Chúng quan giáo trước kia đi
theo Tần Lâm Bắc thượng Quy Hóa thành, chia rẽ lực lượng bộ tộc Mông Cổ
giúp Bất Tháp Thất Lý lên ngôi Hãn vương, trong lúc nói chuyện khó tránh khỏi xem thường võ sĩ Mông Cổ. Thật ra thì võ sĩ Mông Cổ xưng hùng Tái
Ngoại tuyệt không phải nhờ may mắn, ít nhất với chiến lực bền bỉ dẻo
dai, ngay cả biên quân tinh nhuệ cũng không theo kịp bọn họ.
Hai mươi vạn quân Thổ Mặc Đặc bộ hoành hành Tái Ngoại, nếu tất cả đều là của Hoàng Đài Cát, vậy thật sự là họa tâm phúc của triều Đại Minh. Tần
Lâm mạo hiểm ra Tái Ngoại, hóa cường địch này thành cánh tay giúp đỡ,
quả thật là kỳ công khoáng thế.
- Doãn tiên sinh, Doãn tiên sinh…
Tiếng kêu của Lục Viễn Chí cắt đứt dòng suy nghĩ của Doãn Tân Thương,
tên mập mới vừa xả hơi một chút, mồ hôi trên mặt chưa khô đã nắm lấy vai Doãn Tân Thương, luôn miệng thúc giục:
- Không thể bỏ lại Tần ca! Chúng ta mau quay trở lại tìm Tần ca mới là
đúng lý! Đánh tiếp một trận nữa với lão lừa trọc kia, cho dù toàn thân
lão là sắt nhưng có thể chịu được mấy chiêu!
Ngưu Đại Lực cũng nghiến chặt hàm răng, cầm Tấn Thiết Bàn Long Côn đứng
lên. Thân côn ngăm đen dính đầy máu đen, não tương cùng nhiều chất lỏng
lai lịch không rõ sền sệt, biến thành sắc tím đen đáng sợ.
Nhắc tới cũng đáng thương, thân ở Bồ Châu như giang sơn tường đồng vách
sắc của Trương Doãn Linh, Tần Lâm gom góp chiến lực chỉ có vỏn vẹn chừng hai mươi mấy, vừa có cẩm y huynh đệ của mình, cũng có thị vệ tướng phủ
Trương Tử Huyên mang tới, Triết Biệt cầm đầu võ sĩ Mông Cổ, thành phần
phức tạp, chỉ nhận một mình Tần Lâm. Vì vậy hắn đã nghiêm khắc dặn dò
mọi người, dưới tình huống mình vắng mặt nhất định phải phục tòng Doãn
Tân Thương chỉ huy.
Doãn Tân Thương suy nghĩ một chút, sau đó chậm chạp mà kiên định lắc đầu một cái:
- Không thể trở về, trở về chính là đâm đầu vào hiểm địa. Chúng ta đã
mất tiên cơ, bằng chút nhân mã này không có cách nào chọi thẳng với bọn
họ…
Lục Viễn Chí đùng đùng nổi giận, cơ mặt mập giật giật, thình lình nắm cổ Doãn Tân Thương thóa mạ nước bọt văng tung tóe:
- Tần ca ở bên kia, lão lừa trọc Uy Đức sắp giết huynh ấy, ngươi muốn hại chết Tần ca ư?! Mập gia làm thịt ngươi!
- Buông tay! Tuy chỉ có hơn hai mươi người nhưng cũng tự thành một quân, thừa mông Tần trưởng quan tin tưởng, giao quyền chỉ huy cho Doãn mỗ.
Doãn mỗ chính là chủ soái một quân, ngươi dám bức hiếp chủ soái, mỗ sẽ
xử theo quân pháp!
Trong mắt Doãn Tân Thương lóe lên hàn quang lạnh lẽo đáng sợ, ép cho khí thế của Lục Viễn Chí giảm sút, miệng thở hồng hộc, cuối cùng buông tay
ra.
Thần sắc Doãn Tân Thương hòa hoãn hơn, chỉ về phía Tây nói:
- Có Bạch Liên giáo chủ đồng hành, Tần trưởng quan tất có thể thoát đi
hiểm địa, chuyện chúng ta phải làm bây giờ không phải là quay đầu lại đi tìm cái chết vô nghĩa, để cho Uy Đức Pháp Vương chuyên tâm đuổi giết
Tần trưởng quan, mà là phải có hành động quấy nhiễu làm rối tâm chí, đưa đến tác dụng kềm chế, tiếp ứng Tần trưởng quan thoát thân thuận lợi!
- Tiếp ứng thế nào?
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đều giả vờ sốt sắng lãnh giáo.
Doãn Tân Thương lựa ra từ trong mười tên thân binh Hiệu Úy một người có
dung mạo thân hình loáng thoáng có mấy phần tương tự Tần Lâm, lệnh cho y ăn mặc giống như Tần Lâm. Sau đó mọi người lại trở lên quan đạo, cỡi
ngựa chạy nhanh về hướng Đồng Châu phía Đông Bắc.
Y phục đám Đề Kỵ này bị máu tươi thấm ướt, cơ hồ người người mang
thương, dọc theo đường đi gào thét chạy nhanh, không biết bao nhiêu
thương nhân, người đi đường nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy kinh ngạc
không dứt.
Lục Viễn Chí cũng biết cách làm của Doãn Tân Thương là chính xác nhất,
nhưng vẫn không nhịn được thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Tây, dù sao bên kia mới là phương hướng Tần Lâm và Bạch Sương Hoa chạy trốn!
- Doãn tiên sinh...
Trong ánh mắt Lục Viễn Chí toát ra vẻ cầu khẩn.
- Doãn mỗ đoán chừng Tần trưởng quan bình an vô sự, không chỉ có giáo
chủ Ma giáo ở bên cạnh hắn, hơn nữa xem tình hình hôm nay, dường như Tần trưởng quan cũng đã có cái nhìn khác…
Doãn Tân Thương nhìn theo bóng lưng các võ sĩ Mông Cổ rộng rãi trên lưng ngựa, như có điều suy nghĩ...
-----------
Doãn Tân Thương đoán đại khái không sai, nhưng dù sao y không biết võ
công, về chi tiết có hơi bất đồng. Bây giờ không phải là Tần Lâm có
chuyện, mà là Bạch Liên giáo chủ có chuyện.
Giáo chủ Ma giáo hết sức oai phong hiện tại giống như một nữ tử yếu ớt
không biết chút võ công mềm nhũn nằm trên lưng Tần Lâm. Chiếc cổ xinh
đẹp từ trước tới nay vẫn ngẩng cao như thiên nga, lúc này mềm oặt ngã
vào vai hắn. Gương mặt đẹp lạnh lùng trở nên tái nhợt, đôi mắt khiến cho vô số giang hồ hảo hán kinh hồn khiếp vía hiện tại cũng đã trở nên ảm
đạm.
Tần Lâm dùng hai tay nâng đùi Bạch Sương Hoa, mùa hè nóng bức y phục
mỏng manh, chẳng khác nào sờ trực tiếp vào da thịt, chỉ cảm thấy chạm
tới đâu mềm mại êm ái tới đó. Hai gò ngực mềm mại của Bạch Sương Hoa
cũng áp sát lưng hắn, thậm chí có thể cảm giác được hai điểm anh đào đầy nhạy cảm.
Nhưng tuy Tần Lâm cõng một băng sơn mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, trong
lòng không có ý xúc phạm chút nào, mà là nóng nảy vạn phần, thất thểu đi xuyên qua rừng rậm. Thương thế Bạch Sương Hoa thoạt nhìn thật sự quá
nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức làm cho hắn sợ hết hồn hết vía, hận
không thể lấy thân thay thế...
Mới vừa rồi Bạch Sương Hoa quên sống chết bản thân chặn thay Tần Lâm một chưởng kia, đã bị nội thương, ôm hắn phi độn đi xa trốn khỏi Uy Đức
Pháp Vương truy kích, đã tổn thương tới bản nguyên tu luyện hơn hai mươi năm. Tần Lâm không phải người ngu, dĩ nhiên biết nàng làm như vậy tuyệt không chỉ là vì thực hiện đánh cuộc.
Sau lưng xa xa truyền tới tiếng gọi ầm ĩ:
- Lão thái gia nói phản tặc Tần Lâm cấu kết giáo chủ Ma giáo, bắt được
thưởng vạn lượng bạc, có thể chọn kim tiền hay mỹ nhân tùy ý.
- Khẩn trương lên, đừng để phản tặc bỏ trốn.
- Họ Tần, đừng chạy nữa, Uy Đức Pháp Vương ở chỗ này, ngươi không chạy thoát được đâu!
Uy Đức Pháp Vương cũng không xông lên trước nhất, mà theo sau ở xa xa.
Thương đội Thiếu Sư phủ có hơn một trăm tên hộ vệ, Ngạch Triều Ni Mã cầm đầu, chừng mười tên đệ tử Trát Luận Kim Đỉnh tự đời thứ hai đã được cứu tỉnh, mỗi người dẫn mười tên hộ vệ chia ra tìm tòi. Chỉ cần người nào
phát hiện được Tần Lâm cùng Bạch Sương Hoa, lập tức bắn pháo hiệu cảnh
báo, Uy Đức Pháp Vương sẽ lập tức xông về phía đó.
Đây là kế giăng lưới bắt hổ, quả nhiên Uy Đức Pháp Vương cũng có bản lãnh.
Tâm tư Tần Lâm chuyển động cực nhanh, thấy thanh thế đối phương đuổi
theo liền đoán được dụng ý Uy Đức Pháp Vương, oán hận nhổ toẹt xuống
đất. Con bà nó, không biết lão lừa trọc Uy Đức ở nơi nào, chỉ thấy đám
Hán gian cẩu nô tài Thiếu Sư phủ đuổi theo lão tử sát nút, coi như lão
tử xui xẻo.
Nghe thấy tiếng hò hét, chẳng những hắn không dừng bước mà ngược lại tăng nhanh tốc độ, cõng Bạch Sương Hoa đi nhanh trong rừng.
Chu Dịch Tham Đồng Khế bất quá chỉ giúp cho thể lực Tần Lâm khá hơn
người thường một chút thôi, hiện tại phải cõng người chạy vội đường ở
trong rừng rậm, phía sau lại có truy binh, khiến cho hắn mệt mỏi kịch
liệt thở dốc. Chân thấp chân cao đạp trên lá khô dày tích lũy nhiều năm
đi nhanh, không biết bao nhiêu lần vấp rễ cây ngã lăn ra, nhưng lần nào
hắn cũng thà chịu bị úp mặt xuống đất cũng cố gắng bảo vệ Bạch Sương
Hoa, không để cho nàng dập đầu xuống đất.
Thấy Bạch Sương Hoa có một thời gian không lên tiếng, Tần Lâm đột nhiên
cảm thấy căng thẳng, bèn quay đầu lại nhìn xem. Chỉ thấy đầu nàng tựa
vào vai mình, mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài hơi rung động, tựa hồ đã bất tỉnh nhân sự.
Tần Lâm lòng nóng như lửa đốt, vội vàng kêu gọi:
- Giáo chủ tỷ tỷ, tỉnh lại, mau mau tỉnh lại! Chúng ta đi tìm thầy thuốc, lão tử sẽ không để cho nàng có chuyện!
- Gọi ta là Sương Hoa...
Bạch Sương Hoa đáp thật nhỏ, nhẹ nhàng mở mắt ra, không còn ánh băng hỏa giao dung trong đó, mà là vẻ quyến luyến không muốn xa rời, gò má lạnh
lùng như băng sơn cũng toát ra sắc đỏ ửng hiếm thấy.
Thật ra thì thương thế của nàng không nghiêm trọng như tưởng tượng,
nhưng nằm trên vai Tần Lâm chỉ cảm thấy từ trước tới nay chưa từng yếu
ớt không chỗ nương tựa, lệ thuộc vào hắn giống như hôm nay. Dù sao giấu
dưới lớp mặt nạ lạnh lùng vẫn là một trái tim nhi nữ đã đóng băng hơn
hai mươi năm.
- Hôm nay thảm rồi, nói không chừng chúng ta phải làm một đôi uyên ương đồng mệnh.
Tần Lâm thấy Bạch Sương Hoa tỉnh lại, nhất thời nở một nụ cười trêu ghẹo, thậm chí còn véo vào bắp đùi mềm mại của nàng.
Bạch Sương Hoa lại nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn hắn:
- Như vậy cũng tốt.
Này, giáo chủ tỷ tỷ cho là thật hay sao, Tần Lâm nhăn nhó mặt mày, thấy có vẻ không tốt vội vàng nói sang chuyện khác:
- Thương thế của nàng ra sao?
- Không ngờ lão lừa trọc Uy Đức đã luyện thành Lục Đạo Luân Hồi.
Bạch Sương Hoa nhắc tới võ công, nhất thời tinh thần phấn chấn, tỏ vẻ hậm hực không phục:
- Nếu ngươi sớm giao Bạch Ngọc Liên Hoa cho ta, luyện thành Bạch Liên
Triều Nhật thần công cửu phẩm liên đài, vậy đâu cần sợ lão. Thần công
Thánh giáo hết sức huyền diệu, bây giờ chỉ cần tìm một chỗ vận công chữa thương, ta sẽ có thể khôi phục như cũ...
Nói tới chỗ này, Bạch Sương Hoa tỏ vẻ uất ức không cam lòng, Uy Đức Pháp Vương truy kích sát theo đuôi, đâu chịu cho nàng có được thời gian chữa thương khôi phục.
- Vậy thì chưa chắc, tên Doãn Tân Thương kia hẳn sẽ nghĩ cách cứu viện.
Mặc dù Tần Lâm mới chiêu mộ người này trong thời gian ngắn, nhưng hắn tuyệt không nghi ngờ nhãn quang củaTrương Tử Huyên.
Trong lúc vô tình, tiếng kêu la ầm ĩ từ phía sau truyền tới dần dần xuống thấp xuống, sau đó càng ngày càng xa.
Tần Lâm và Bạch Sương Hoa không hẹn mà cùng cười lên...