- Thanh Đại cũng không thích Tần ca ca cứ lập công hoài như vậy.
Thanh Đại chu miệng nói.
- Ủa, vì sao vậy?
Tần Lâm lấy làm kỳ bèn hỏi.
Thanh Đại tỏ vẻ khổ sở nói:
- Gần đây có thật nhiều nữ quyến phủ đệ đạt quan hiển quý rõ ràng không
có bị bệnh, nhưng tới y quán lại nói đau chỗ này đau chỗ kia. Cho dù là
muội cho các nàng uống nước lã, ‘bệnh’ của bọn họ cũng sẽ lập tức khỏi
hẳn, sau đó mời muội ăn tiệc, xem hát… khiến cho người ta không có thời
gian xem sách thuốc nữa!
Tần Lâm cười véo mũi nàng, tiểu nha đầu vẫn chưa trưởng thành.
-----------
Ngày hôm sau ngày lật đổ Phùng Bảo, không khí triều hội hoàn toàn khác
trước. Văn võ bá quan chờ ở ngoài Hoàng Cực môn, Tần Lâm chú ý thấy
trong đó có mấy lão hoạt đầu nổi danh quan trường luôn luôn cáo bệnh,
lần này cũng vội vàng chạy vào triều. Mà thần sắc các triều thần có kẻ
vô cùng kinh hoảng, có kẻ nơm nớp lo âu.
Nhớ năm đó tiểu Hoàng đế mười tuổi kế vị dựa vào đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính và quyền yêm nội đình Phùng Bảo phò tá, ngồi trên ngự tọa có
chiều rộng không cân xứng với thân hình, cất tiếng trẻ con nói chuyện
với văn võ quần thần. Trương Thái Sư oai phong đứng đầu ban văn thần,
Phùng Đốc Công mặt mang nụ cười âm hiểm đứng cạnh ngự tọa, số phận của
triều thần cũng được quyết định chỉ bằng vào ý của hai người bọn họ.
Trước đây không lâu Trương Thái Sư cỡi hạc về Tây, Phùng Đốc Công bị
cách chức Nam Kinh, rốt cục tiểu Hoàng đế trước kia đã trưởng thành, e
rằng từ nay về sau triều chính sẽ được quyết định bởi tâm ý của vị thiên tử thiếu niên này.
Các kiện tướng Phùng đảng như Phùng Bang Ninh, Từ Tước, Trần Ứng Phượng
đã bị giải vào chiếu ngục, nhưng trong triều đình vẫn còn không ít quan
viên đã từng thân thiết với Phùng Bảo. Hiện tại tình cảnh của bọn họ hết sức lúng túng, lúc trước vì thăng quan phát tài cho nên cắm đầu thiết
lập quan hệ với Phùng Đốc Công, hiện tại lão đã rơi đài, biết đi đâu bây giờ?
Hai vị công thần Tần Lâm và Lưu Thủ Hữu lật đổ Phùng Bảo lập tức trở nên nóng phỏng tay, rất nhiều triều thần giành nhau nói chuyện với hai
người bọn họ. Có lẽ là bởi vì Tần Lâm trẻ tuổi hơn một chút, thoạt nhìn
không có vẻ thâm trầm như Lưu Thủ Hữu, cho nên triều thần vây quanh hắn
nhiều hơn.
- Tần Thiếu Bảo thật sự là rường cột quốc gia.
Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh hớn hở tâng bốc, chĩa ngón tay cái lên:
- Trước kia Phùng Đốc Công oai phong tới mức nào lại bị Tần Thiếu Bảo
nhất cử lật đổ, quả thật khiến cho người ta khó có thể tin nhưng lại
không thể không tin, đây chính là công lao hiếm có trên đời.
Từ Văn Bích, Từ Đình Phụ cũng cười híp mắt cảm thấy vinh dự lây, hai cha con lão gian cự hoạt, lần này lại đặt đúng cửa rồi.
Những quan viên khác có giao tình tốt với Tần Lâm đều vui mừng cho hắn.
Tương đối lão thành trì trọng như Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài, chẳng qua là
vuốt râu mỉm cười mà thôi, Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư là người
thành thật, ngoác miệng cười ha hả tận mang tai.
Nhưng Tần Lâm bất quá chỉ phụ họa qua loa với Chu Ứng Trinh, thỉnh
thoảng đối đáp với y một đôi lời, ánh mắt lại nhìn về phía vị trí đứng
đầu văn thần, toàn bộ lực chú ý đều dồn về bên này.
Từ Văn Bích kéo kéo con trai, hạ giọng thật thấp nói:
- Xem Tần cô gia nhìn đi đâu kìa, hắc hắc, con đã phục chưa? Lúc con
bằng tuổi hắn vẫn còn ngày ngày tới Giáo Phường Ty, Câu Lan Viện, đâu
làm được như vậy!
- Phục rồi, con thật sự phục rồi, lòng dạ vị tiểu cô gia này thật sự thâm sâu.
Từ Đình Phụ chậc chậc than thở, âm thầm cảnh cáo mình ngàn vạn lần chớ
bị gương mặt trẻ tuổi của Tần Lâm lừa, người nầy tuyệt đối là âm mưu quỷ kế đầy bụng.
Cũng không phải sao, phương hướng Tần Lâm nhìn đang xảy ra một chuyện đùn đẩy thoái thác không bị người ngoài chú ý.
Lễ bộ Thượng Thư Kiến Cực điện Đại Học Sĩ Thủ Phụ Phan Thịnh hạ thanh âm xuống thật thấp, thành tâm thành ý khuyên Trương Tứ Duy:
- Phượng Bàn hiền đệ, đệ hãy đứng vào vị trí đứng đầu văn thần này đi.
Hôm nay kẻ lúng túng nhất vẫn không phải là những văn võ quan viên trước kia nịnh nọt Phùng Bảo, dù sao tặng lễ cho Phùng phủ không để cho khắp
kinh thành đều biết, không đem Phiên Thiên trướng của Phùng Bảo ra xem,
ai mà biết được người nào đã từng hối lộ cho Phùng Bảo? Chỉ cần không
khắc chữ Phùng ở trên mặt quá rõ ràng giống như Từ Tước, Trần Ứng Phượng vậy, người khác cũng chỉ có thể căn cứ vào hành vi bình thời của một
người nào đó mà suy đoán, nói cho cùng không có bằng cớ cụ thể.
Ngược lại Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh hôm qua mới vừa nhập các bái
tướng, trong lúc nhất thời vinh dự vô cùng, đang chuẩn bị tan triều sẽ
về nhà bày tiệc ăn mừng. Nhưng đi tới ngọ môn đã nghe nội cung kinh
biến, hôm nay trở thành cục diện tiến thối lưỡng nan.
Bởi vì ngày hôm qua cũng ở giữa triều, ngay trước Vạn Lịch cùng văn võ bá quan, Phùng Bảo chính miệng nói qua:
- Phan Thượng Thư tư cách lão thành, trí lự sâu xa, không giống như vài
người tầm mắt hẹp hòi, thân liệt phụ thần mà ngồi không ăn bám. Lão nô
lấy toàn bộ tài sản tánh mạng tiến cử Phan Thượng Thư kế nhiệm Thủ Phụ
nội các!
Rõ ràng Phan Thịnh là nòng cốt Giang Lăng đảng, lão sư Trương Cư Chính,
được Giang Lăng đảng ủng hộ trở thành Thủ Phụ. Nhưng bởi vì những lời
này của Phùng Bảo, chẳng lẽ lão có thể mặt dày đứng ở vị trí Thủ Phụ,
giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì sao, cho nên lão đã sinh lòng
thoái thác.
Đáy mắt Trương Tứ Duy thoáng hiện ra vẻ vui mừng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra ngạc nhiên, vội vàng nói:
- Vì sao Phan huynh lại nói như vậy, ngu đệ đã bị chính miệng Thánh
thượng cách đi chức Đại Học Sĩ, mặc dù thánh chỉ còn chưa xuống nhưng dù sao quân vô hí ngôn, làm sao có thể mặt dày đứng ở vị trí đứng đầu văn
thần được?
- Phượng Bàn hiền đệ quá mức ngay thẳng.
Phan Thịnh thở dài, Trương Tứ Duy thành khẩn, cương trực biết bao, thậm
chí thời gian trước vì bản thân lấy được địa vị Thủ Phụ, vô hình chung
đã cướp đi cơ hội của đối phương, khiến cho lão cảm thấy áy náy vô cùng.
Thật ra người chân chính ngay thẳng mới là Phan Thịnh.
Lại Bộ Thị Lang Vương Triện quan hệ rất tốt cùng Phan Thịnh, cũng giúp đỡ khuyên giải:
- Bây giờ Phan huynh vì tị hiềm sửa dép vườn dưa, cho nên nhất định phải thoái thác chức Thủ Phụ này. Phượng Bàn tiên sinh, lão bị Phùng đảng
đạn hặc, hiện tại bệ hạ đã trục xuất quyền yêm, nhất định sẽ lật lại vụ
án của lão, chẳng những sẽ không cách chức, tiến thêm một bước cũng là
chuyện hợp tình hợp lý.
Trương Tứ Duy đã là Thứ Phụ, tiến thêm một bước đó chính là Thủ Phụ, dưới một người trên vạn người.
Các trọng thần Giang Lăng đảng Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô, Lễ bộ
Thượng Thư Vương Quốc Quang, Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư lại không lên
tiếng. Theo bọn họ thấy Phan Thịnh lớn tuổi bối phận cao, thậm chí còn
là lão sư Trương Cư Chính, cho dù là không có bản lãnh gì lớn nhưng tối
thiểu mọi người cũng nể tư cách của lão già dặn, cũng sẽ phục tùng.
Nhưng kinh nghiệm và từng
trải của Trương Tứ Duy thì sao, trước kia nhập các làm Thứ Phụ hữu danh
vô thực, trên thực tế là sai vặt cho Trương Cư Chính. Người như vậy làm
Thủ Phụ, thống lĩnh toàn bộ Giang Lăng đảng, tất cả mọi người sẽ cảm
thấy không vui.
Nhất là Tằng Tỉnh Ngô, y trẻ tuổi nhất trong chư vị Thượng Thư, là một
viên Đại tướng xung phong hãm trận của Giang Lăng đảng, cực kỳ thông
minh lanh lợi. Ngay từ lúc Trương Cư Chính còn sống y đã phát giác một
ít đầu mối trên người Trương Tứ Duy, lúc này thấy Phan Thịnh nhường nhịn trong lòng lập tức cảm thấy không yên.
Trương Tứ Duy quét nhìn chư vị đồng liêu một cái, cực kỳ khiêm tốn nói:
- Tứ Duy chưa đủ thâm niên và uy tín, lại thiếu tài kinh bang tế thế,
trước kia trong nội các là do Giang Lăng tướng công quyết định, Tứ Duy
chỉ tuân theo thi hành mà thôi. Nếu hôm nay phải gánh trách nhiệm nặng
nề, vậy thì thật sự lực bất tòng tâm.
Khác với đám đồng bạn am hiểu quyền mưu, Vương Triện xác thật là vị
chánh nhân quân tử, thấy Trương Tứ Duy ra sức thoái thác càng trở nên
gấp gáp, cất tiếng dồn dập khuyên nhủ:
- Hiện tại Thái Sư chầu trời, Phùng Bảo bị trục xuất, bọn Nghiêm Thanh
rục rịch muốn động, hướng gió trong ngoài triều đã có biến hóa. Chỉ có
Phượng Bàn huynh thừa dịp leo lên đỉnh mới có thể ổn định đại cục, tiếp
tục đẩy mạnh sự nghiệp khoáng thế triều chính mới của Thái Sư. Huống chi còn có Nhữ Mặc huynh hỗ trợ, chúng ta sẽ đưa Dư Hữu Đinh vào nội các,
nếu như vẫn không được, tại hạ cũng bằng lòng nhập các giúp Phượng Bàn
huynh một tay...
Vương Triện đã nói đến nước này rồi, hảo hảo tiên sinh Thân Thời Hành tự nhiên gật đầu liên tục:
- Phượng Bàn tiên sinh còn có cái gì do dự, ngài lên chức Thủ Phụ, từ nay về sau Thân mỗ sẽ coi ngài là đầu lãnh.
Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô, Lý Ấu Tư nhìn nhau, thế cục hiện tại
cũng chỉ còn đường đẩy Trương Tứ Duy lên chức Thủ Phụ mới có thể ổn định cục diện, áp chế phe phản đối dòm ngó, tiếp tục đẩy mạnh đại nghiệp
triều chính mới.
Tình thế bắt buộc, cho dù là trọng thần Giang Lăng đảng không có cảm
tình nhiều với Trương Tứ Duy cũng đã đạt thành ý kiến nhất trí.
Dường như Trương Tứ Duy ‘bất đắc dĩ không thể tránh khỏi’ bị đẩy lên vị
trí đứng đầu văn thần, Phan Thịnh tự giác tụt lại phía sau một thân
người.
Tần Lâm thấy vậy nghe tim mình như chìm xuống, thần sắc đại biến.
Chờ đợi hồi lâu, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân tới đặc biệt muộn, bên
cạnh y không còn Phùng Bảo Phùng Đốc Công sắc mặt âm trầm nữa, mà là hai vị Trương Thành, Trương Kình. Mặc dù hai vị Trương công công đã hết sức khống chế biểu lộ, muốn cho mình lộ ra thần thái uy nghiêm trang trọng, thế nhưng không khống chế được sắc mặt vui mừng toát ra từ đầu mày cuối mắt.
Chu Dực Quân đi thong thả chậm rãi, từ từ tiến về phía ngự tọa chậm hơn
trước kia gấp mấy lần, ánh mắt uy nghiêm đảo qua phía dưới. Những trọng
thần ngày xưa đứng thẳng người cười ha hả nhìn thẳng vào y, hiện tại
không hẹn mà cùng cúi đầu, thậm chí hốt hoảng dời đi ánh mắt.
Quyền lực, uy nghiêm, hoàng uy vô thượng khơi dậy cuồng phong bạo vũ
trong lòng Chu Dực Quân, tự tay nắm quyền lực mang tới ngọt ngào cực
lớn, cơ hồ làm cho y mê say...
Đi tới ngự tọa chỉ mấy bước ngắn ngủi nhưng phảng phất dài như một thế
kỷ vậy, rốt cục Chu Dực Quân ngồi xuống, ba tiếng tịnh tiên, chuông
trống trỗi lên, quần thần phục lạy tung hô vạn tuế.
Tần Lâm cũng phục lạy theo, bất quá trong lòng cảm thấy vô cùng khó
chịu. Thông qua tao ngộ của Phùng Bảo hắn đã dò xét được tính tình vị
Hoàng đế này bảo thủ cố chấp, hơn nữa khắc bạc cay nghiệt, làm việc dưới tay y thật là gần vua như gần cọp, đáng tiếc bây giờ Giang Lăng đảng
còn chưa biết...
- Có...
Trương Kình lớn tiếng hô.
- Có...
Cùng lúc đó Trương Thành cũng hô lên.
Sau đó hai vị Trương công công đều im lặng nhìn nhau, tiếp theo đồng thời kêu lên:
- Có chuyện sớm tấu, vô sự bãi triều!
Quần thần âm thầm buồn cười trong lòng, tự nhiên không lộ ngoài mặt chút nào. Xem ra hai vị Trương công công còn chưa phân ra thắng bại, Phùng
Bảo để lại cái ghế chưởng ấn Ty Lễ Giám, rốt cục vị Trương công công nào sẽ làm đây?
Tần Lâm thấy rất rõ ràng, hai Trương mâu thuẫn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, trước kia Phùng Bảo còn sống, vì đối phó địch nhân
chung hai người bọn họ còn có thể chân thành hợp tác. Nhưng bây giờ
Phùng Bảo đã bị lật đổ, là lúc thu hoạch quả thắng lợi, hai người bọn họ tranh đấu với nhau cũng đã đến lúc cao trào dầu sôi lửa bỏng.
Lưu Thủ Hữu cũng tràn đầy địch ý nhìn Tần Lâm, y và Trương Kình kết
minh, Tần Lâm bắt tay với Trương Thành, vòng long tranh hổ đấu mới này
sẽ là ai thắng ai thua?
Triều hội hôm nay cũng không có nội dung gì mang tính thực chất, Vạn
Lịch lấy tư thế người thắng quân lâm thiên hạ, tuyên bố tội trạng Phùng
đảng với văn võ bá quan, thần dân thiên hạ, tỏ rõ thành tích lật đổ
Phùng Bảo từ khi y nắm triều chính tới nay là anh minh thần võ đến dường nào.
Về phần chuyện ai sẽ tiếp chưởng Thủ Phụ, tạm thời còn chưa triệu tập
Cửu khanh đình thôi, dù sao biến cố quá lớn, tạm thời chậm một chút đối
với triều đình cũng là quãng thời gian tốt để nghỉ ngơi thở dốc.
Bất quá chính miệng Vạn Lịch tuyên bố Trương Tứ Duy là bị Phùng Bảo vu hãm, rửa sạch tội danh trước đó cho lão.
Hai đại công thần lật đổ Phùng đảng đều được phong thưởng, Vạn Lịch cố ý hạ thấp thanh âm thậm chí còn hơi có vẻ khàn khàn, nhưng vẫn vang vọng
ngoài Hoàng Cực môn:
- Tả Đô Đốc Lưu ái khanh Thủ Hữu, chinh phạt nghịch đảng như cắt cỏ, đặc tấn là Thiếu Phó. Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ Tần ái khanh Lâm, tru lục gian tà tựa như giơ đuốc đốt sào, đặc tấn là Thái Tử Thái Bảo!
Văn võ triều thần nhất thời hâm mộ không dứt, không ít người đưa ánh mắt chú ý nhìn về phía Tần Lâm. Lưu Thủ Hữu xuất thân danh thần thế gia làm cẩm y vũ thần, làm tới quan võ nhất phẩm, tiến vị Thiếu Phó đã là hãn
hữu khó gặp. Mà Tần Lâm mới làm quan có vài năm đã làm tới Thái Tử Thái
Bảo, mới là độc nhất vô nhị quốc triều trong hai trăm năm qua.
Thái Tử Thái Bảo ư? Tần Lâm nhếch miệng, trong lòng âm thầm suy nghĩ lần này từ Tần Thiếu Bảo biến thành Tần Thái Bảo, ngược lại cát lợi nhiều.
Dù sao Vi Tước gia từng nói qua, bất kể Nhạc Thiếu Bảo, Vu Thiếu Bảo hay là Ngao Thiếu Bảo sau đó cũng không có kết quả tốt, nghe người ta gọi
lão tử là Tần Thiếu Bảo, quả thật không nắm chắc chút nào.
Lưu Thủ Hữu, Tần Lâm tung hô tạ ơn, trong lòng hai người bọn họ rất rõ
ràng, Thiếu Phó và Thái Tử Thái Bảo bất quá chỉ là hư hàm mà thôi. Một
mảng lớn quyền lực trống không do Phùng Bảo rơi đài để lại đang chờ bọn
họ bổ sung, mà chức vị đầu tiên quan trọng nhất chính là chưởng ấn Ty Lễ Giám đứng đầu nội đình.
Đây gọi là nắm lấy mấu chốt, mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Chỉ có tranh đoạt chức chưởng ấn Ty Lễ Giám kết thúc, Đông Xưởng, Ngự Mã Giám thậm
chí là những vị trí trống khác của Phùng đảng mới có thể nhất nhất bố
trí được. Đây mới chỉ là Vạn Lịch phong hư hàm, tạm thời không nhắc tới
những nguyên nhân khác.