Thật may là có một vị đại trung thần can đảm trung thành ngang trời
xuất thế, ngăn cơn sóng dữ, liên thủ cùng Phùng Đại Bạn trục xuất Cao
Củng hoành hành ngang ngược, cứu vãn cục diện Hoàng đế còn quá nhỏ, phò
trì cô nhi quả mẫu ngồi vững vàng giữa giang sơn. Vị đại trung thần này
có thể so sánh với Gia Cát Lượng được Lưu Bị gởi gắm con thơ, Tạ An giơ
tay chống trời, đương nhiên chính là Giang Lăng tướng công Trương Cư
Chính đứng đầu quan văn, chấp chưởng triều cương.
Từ khi bắt đầu
tức vị, suốt tám năm Chu Dực Quân đều làm học trò ngoan của đế sư Thủ
Phụ Trương Cư Chính. Y giống như tên học trò ngu dốt lão sư nói gì nghe
nấy, bình loạn biên cương, tiến hành triều chính mới, cách chức quan lại kém cỏi, chỉnh trị lại trị… Nhìn Trương Cư Chính vẽ ra từng nét trên
bức họa giang sơn gấm vóc.
Nhưng càng ngày càng trưởng thành, Chu Dực Quân đã không còn cam lòng vĩnh viễn sống dưới cái bóng của lão sư. Y muốn tự mình thể nghiệm vị ngọt của quyền lực, y tưởng tượng ra mình
cũng sẽ là một vị đế vương cứng rắn quyết đoán.
Hơn nữa nghiêm sư Trương Cư Chính cùng từ mẫu Lý Thái hậu nghiêm khắc quản thúc, khiến
cho Chu Dực Quân dần dần sinh ra tâm lý nghịch phản, thỉnh thoảng lén
lút oán trách mấy câu với Trương Thành, Trương Kình tương đối thân tín.
Thậm chí có lúc y nghĩ rằng, trước khi mình lên ngôi Cao Củng gây ra trận
phong ba kia, có lẽ chân tướng sự thật có khoảng cách nhất định với lời
mà Phùng Bảo nói.
Hiểu lầm như vậy khiến cho Chu Dực Quân càng
ngày càng khát vọng thoát khỏi quản thúc, cũng làm cho y càng ngày càng
không nhịn được Trương Cư Chính, Phùng Bảo. Dần dần cảm giác không kiên
nhẫn này chuyển hóa thành oán khí, nhắm vào đế sư Thủ Phụ Trương Cư
Chính bây giờ đang đứng sừng sững giữa thềm rồng, chấp chưởng triều
cương, nhắm vào Phùng Bảo Phùng Đại Bạn đang đứng bên cạnh ngự tọa, thậm chí còn mơ hồ nhắm vào mẹ đẻ Lý Thái hậu đang sống một mình trong Từ
Ninh cung.
Hoàng đế Chu Dực Quân trẻ tuổi ngự trên Hoàng Cực
điện, khao khát được thần phục, khao khát được tôn trọng hơn hết bất cứ
lúc nào.
Trung Hòa Thiều nhạc ầm ầm vang, nhịp điệu hợp với tiết
tấu thánh nhân đã định. Thế nhưng những quần thần bên dưới lại tỏ ra mơ
màng buồn ngủ, bằng không cũng châu đầu ghé tai nói chuyện, ngay cả
Trương Cư Chính, Từ Văn Bích đứng ở trước văn quan võ viên cũng lộ không vẻ kiên nhẫn. Mấy chục năm qua bọn họ nghe qua mấy khúc nhạc này vô số
lần, cho dù là tiên nhạc cũng cảm thấy chán ghét, huống chi là Trung Hòa Thiều nhạc này vừa dài vừa dở.
Ngược lại phía sau đám quan viên cấp thấp có một số là lần đầu tiên thấy được mặt rồng lại có cảm giác khác. Có người lộ vẻ háo hức nhìn chằm chằm
trên điện, mong đợi giản tại đế tâm, có kẻ nơm nớp sợ hãi cúi đầu nhìn
chằm chằm mũi giày mình, e sợ thất lễ trước long nhan, lúc ấy mình sẽ
như gà đất chó ngói.
Duy chỉ có một vị quan viên cẩm y thanh niên tuổi tương đương với mình đứng ở hàng sau, không ngừng gật gù theo tiết tấu, thân thể cũng giật giật theo tiếng nhạc, hoàn toàn chìm đắm trong
âm tiết Trung Hòa Thiều nhạc.
Chu Dực Quân thấy vậy, trong lòng nhất thời dâng lên mấy phần vui mừng, nhìn quanh tả hữu hỏi:
- Tên cẩm y quan chuyên tâm nghe thánh nhạc kia tên gì? Vì sao tất cả
chúng quan mơ màng, duy chỉ có hắn nghe nhạc lại tỏ ra vui vẻ như vậy?
Phùng Bảo thân là Đại Bạn, Hoàng đế ngồi lão đứng bên cạnh, vốn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng tư của mình. Lão đang thầm tính toán Kỳ Liêu
Tổng Đốc Dương Triệu mới vừa dâng cho mình một tòa Tu Di sơn bằng ngọc
thạch điêu khắc, không chỉ là điêu khắc tinh mỹ, khối ngọc kia lúc
nguyên vẹn hoàn chỉnh nặng đến vạn cân càng là khó được. Hiện tại dùng
nó để lấp vào tiếc nuối Thanh Minh Thượng Hà Đồ ít ngày trước mất đi,
cũng phải nghĩ biện pháp cất nhắc đề bạt họ Dương kia mới được.
Vạn Lịch đế đột nhiên mở miệng hỏi, Phùng Bảo lên tinh thần, mở to hai mắt
nhìn về phía đó, từ trên cao nhìn xuống lập tức thấy đó là người quen
Tần Lâm Tần trưởng quan, nhất thời đã cảm thấy huyệt Thái Dương hơi căng phồng giật giật: tên khốn này lại muốn giở trò gì đây?
Mặc dù
trong lòng vô cùng muốn nói xấu Tần Lâm vài câu, nhưng trong lòng xoay
chuyển ý niệm nghĩ lại tên này toàn thân đầy gai, bất quá chỉ là tứ phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự. Nếu mình so đo với hắn chẳng khác nào chén ngọc chọi
với chén đá, không thể liều mạng với hắn được, vì vậy Phùng Bảo cúi đầu
nói:
- Hồi bẩm Hoàng gia, lão nô biết người nọ, hắn gọi là Tần
Lâm, là một Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Thiêm Sự. Tưởng có lẽ vì bài hát trong cung dễ nghe, cho nên trong lúc nhất thời nghe mê mẩn.
Phùng Bảo nói
như vậy không hề thiên lệch chút nào, trên thực tế không hề nói xấu Tần
Lâm, tránh cho chọc vào con nhím kia sẽ bị đâm thủng tay, lại làm giảm
hứng thú của Hoàng đế, khiến cho y mau sớm quên người này.
Cái
gọi là giản tại đế tâm chính là có thể làm cho Hoàng đế nhớ tới một
người, lúc ấy cất nhắc sẽ rất nhanh. Những chuyện hoàn toàn không phải
là ‘chính diện’, tỷ như gây ra một chuyện nực cười nào đó, làm ra cái gì xấu xí… để cho Hoàng đế nhớ tên của người này, cũng đủ để các quan viên khác hâm mộ đỏ mắt. Bởi vì không ngừng suy tính lúc nào chức vị gì
khuyết chỗ, Hoàng đế thuận miệng nói một câu ‘Để cho người nào đó lên’,
chính là đường tắt thăng quan nhanh hơn người khác rất nhiều.
Tuy Phùng Bảo không yên lòng, ngược lại trả lời cũng nằm trong quy củ.
Không nghĩ tới người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Chu Dực Quân càng cảm thấy hứng thú, đưa ngón tay ra điểm điểm vào trán mình:
- A, thì ra hắn chính là Tần Lâm ngày hôm trước trẫm nghe mẫu hậu nói
đến, Từ thị con gái Ngụy Quốc Công chính là gả cho người này. Sau đó nhờ có hắn nhắc nhở, hoàng muội mới nhớ tới tiên hoàng để lại di vật trong
ngự thư phòng, thay tiên hoàng hoàn thành di chiếu ban thưởng Thành Quốc Công. Hôm nay lại thấy mọi người mơ màng, duy chỉ có hắn chìm đắm trong hoàng nhạc thanh bình, có thể thấy được là một thần tử trung thành.
Vạn Lịch đế tư chất tầm thường, ngay cả lão sư của y Trương Cư Chính cũng
lén lút nói sau lưng rằng tên đệ tử này thật ra chỉ có tư chất trung
bình. Lúc còn nhỏ vị phụ hoàng của y vì quá bận rộn cho nên rất ít khi
dạy dỗ, mẫu phi Lý thị làm bạn chỉ là con gái thương nhân, cũng không
thể nào chỉ điểm cho quá nhiều, cho nên Vạn Lịch đế nhận xét người khác
đa phần từ trực giác và yêu ghét cá nhân. Thường bởi vì chữ viết người
khác thật tốt, một câu nói hay của người khác liền gia tăng cất nhắc
trọng dụng.
Nếu Hoàng đế nói như vậy, Phùng Bảo cũng không tiện
nói loạn gì nữa, thế nhưng Vạn Lịch đế thấy Tần Lâm gật gù như vậy lại
cảm thấy thú vị, tiếp tục hỏi:
- Nghe nói vị Tần Chỉ Huy này chuyên cưa đầu người, mổ bụng phá ngực, có chuyện này không?
Sắc mặt Phùng Bảo trầm xuống, tỏ ra nghiêm trang trịnh trọng dạy dỗ:
- Hoàng gia sao thể nói những lời thô bỉ ngoài đường ngoài chợ như vậy,
nếu truyền vào tai Thái hậu nương nương cùng Trương tiên sinh, sẽ không
tốt chút nào.
Hừ, nếu truyền vào tai mẫu hậu cùng Trương tiên sinh, nhất định là lão lén lút tố cáo.’
Chu Dực Quân ngoài miệng không nói, trong bụng oán hận Phùng Bảo, Phùng Đại Bạn này có thói quen hay báo cáo, khiến cho y cảm thấy không được tự
nhiên.
Phùng Bảo thấy Hoàng đế không nói lời nào, âm thầm đắc ý,
vừa đúng nhạc khúc sắp kết thúc, lão phải đi ra ngoài khen ngợi chỉ đạo
vũ đạo, bèn từ bên cạnh ngự tọa đi ra cửa Hoàng Cực điện.
Có
Phùng Đại Bạn, Trương Thành cùng Trương Kình giống như bị ai bịt miệng
không nói nửa lời. Chờ Phùng Bảo vừa đi, hai người bọn họ nhìn quanh
quất, thấy trong triều hội này xung quanh Hoàng đế cũng không còn thái
giám nào khác, lập tức phấn chấn tinh thần.
- Hoàng gia chúng ta
đã có mười tám tuổi, đám cưới đã có hai năm, Phùng Ty Lễ còn ngạo mạn tự đại như vậy, không khỏi có chút khi quân phạm thượng…
Trương Kình nhìn thần sắc Chu Dực Quân, ra sức nói xấu Phùng Bảo.
Trương Thành dùng chiêu bọc lót vu hồi, nói giúp cho Tần Lâm:
- Hồi bẩm Hoàng gia, chẳng những nô tỳ nghe nói Tần Lâm biết cưa đầu
người, mổ bụng moi ruột, còn có bản lãnh đoán âm xét dương. Bảo toàn thể diện cho thiên gia trong vụ án tranh đoạt Kinh Vương phủ, lại nhiều lần đánh bại Bạch Liên giáo ở Nam Kinh, công lao rất lớn. Phùng công công
chấp chưởng Đông Xưởng, danh tiếng còn bị Tần Lâm Cẩm Y Vệ vượt qua,
đương nhiên trong lòng lão không vui.
Trương Kình nghe vậy ngẩn
ra, thật ra y giống như Phùng Bảo, cũng không thích Tần Lâm, nhưng lúc
này phải tranh thủ thời gian nói xấu Phùng Bảo trước mặt Hoàng đế, cho
nên cũng không quản được rất nhiều, phụ họa lời của Trương Thành.
Chỉ bất quá Trương Thành là mắng Phùng Bảo một câu, sau đó khen ba câu Tần
Lâm. Trương Kình lại là khen Tần Lâm một câu, lại mắng Phùng Bảo ba câu.
Chu Dực Quân xưng Phùng Bảo là Đại Bạn, sợ hãi không dám thân cận quá
nhiều, thân tín chân chính là hai Trương Ty Lễ Giám này. Nghe hai người
bọn họ đều nói Tần Lâm là một trung thần, càng thêm tin tưởng phán đoán
của mình, gật đầu nói:
- Trẫm nói không sai, hừ hừ, Phùng Đại Bạn xem trẫm như đứa trẻ, lão nhìn người còn không chính xác bằng trẫm nữa
là. Tên họ Tần này, trẫm cũng muốn cho hắn chút ích lợi…
Trương
Thành cùng Trương Kình liếc mắt nhìn nhau, không biết Vạn Lịch sẽ cho
Tần Lâm ích lợi gì. Hiện tại Phùng Bảo cai quản chuyện phê hồng, phiếu
nghĩ (ý kiến tham khảo) là do Trương Cư Chính định đoạt, hai vị này
trông chừng Hoàng đế gắt gao như vậy, trong Từ Ninh cung còn có Lý Thái
hậu, dường như Chu Dực Quân không thể làm chủ bất cứ chuyện gì…
Tần Lâm đang chuyên tâm nghe ‘Tân niên âm nhạc hội’, nằm mơ cũng không ngờ
rằng chỉ là nghe nhạc cũng có thể gây ra giản tại đế tâm.
Lúc này Phùng Bảo đi tới cửa chính Hoàng Cực điện, chắp tay ngạo nghễ đứng trên thềm, lớn tiếng quát khen, gọi công khanh trăm quan quỳ lạy vũ đạo.
Phùng Bảo đặc biệt nhìn chăm chú vào Tần Lâm, xem thử hắn có ngoan ngoãn quỳ
lạy hay không, kết quả làm Phùng công công có hơi thất vọng: lần này Tần trưởng quan vô cùng ngoan ngoãn, xen lẫn trong đám đông văn võ bá quan, mọi người quỳ hắn quỳ theo, mọi người lạy hắn lạy theo, như cánh bèo
trôi theo dòng nước, cũng không có hành động gì khác thường.
Coi như ngươi thức thời! Phùng Bảo không tìm được sơ hở nào của Tần Lâm.
Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước cùng Lý Hình Bá Hộ Trần Ứng Phượng
đều có gia quan, một gia đến tam phẩm Chỉ Huy Đồng Tri, một gia đến tứ
phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự, xem sắc đoán ý thấy Xưởng Công mình nhìn chằm
chằm Tần Lâm, liền thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ dời chân, tới đứng
bên cạnh Tần Lâm, nhìn chằm chằm hắn như hổ đói rình mồi.
Người khác sợ Đông Xưởng như sợ hãi hổ lang, Tần Lâm lại hồn nhiên không hãi sợ, còn cười nhìn hai người bọn họ gật đầu một cái.
Hắn không biết lúc này quan viên bên cạnh tim đập thình thịch: Từ Tước,
Trần Ứng Phượng tiếng xấu vang xa, Tần Lâm cũng không phải là hạng tốt
lành gì. Chuyện hắn cưa đầu nghiệm não sớm không cánh mà bay, cả kinh sư đều biết Cẩm Y Vệ lại vừa xuất hiện một vị hắc sát thần.
Ba vị này tụ lại một chỗ, lập tức sát khí tuôn trào như muốn lấy mạng người ta.
Cũng may Phùng Bảo thủy chung không có tỏ vẻ gì, Từ, Trần cũng không có làm
gì Tần Lâm. Cho đến khi kết thúc, tấu khúc Hạ Thánh Minh, Thượng Bảo ty
ôm bảo, Đạo Giá hồi cung, cũng không hề xảy ra chuyện gì.
Hồng Dương Thiện lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo kéo Tần Lâm:
- Cuối cùng xong rồi, ôi, thật là làm cho hạ quan vô cùng lo lắng…
- Đi liền sao?
Tần Lâm quay đầu nhìn bốn phía:
- Không phải nói mồng Một Tết có ban yến sao? Lão bà ta nói, yến trong cung rất ngon lành.
Tên nhà quê lên tỉnh này, ngươi cho mình là Ngụy Quốc Công sao? Từ Tước,
Trần Ứng Phượng cùng mấy tên quan võ cùng cấp đều cười rộ lên.
Trong cung ban yến vào mồng Một Tết, từ năm Long Khánh chính là đại viên
triều đình văn chức tứ phẩm, vũ chức Đô Đốc trở lên mới được ban yến ở
Hoàng Cực điện, còn lại đều ‘Chiết sao’, tức là tính phí bữa ăn chiết
thành bạc mặt phát cho.
Tần Lâm chẳng qua là Chỉ Huy Thiêm Sự, còn cách Đô Đốc thật là nhiều cấp, dĩ nhiên là không có tư cách tham gia ban yến.
Từ Tước cũng còn giữ gìn một chút, Trần Ứng Phượng vốn là tính tình thô
lỗ, cười tới nỗi cằm cũng sắp sửa rớt xuống đất, chế nhạo nói:
- Tần trưởng quan, ngươi cho là mình là Đô Đốc hay là Quốc Công? Ban yến cũng có phần ngươi sao?
Như vậy sao?! Tần Lâm sờ sờ cằm, hơi có chút thất vọng, hắn cũng rất muốn nếm thử mùi vị ẩm yến trong cung.
Sắc mặt Hồng Dương Thiện đỏ bừng, lúng túng muốn tìm thang cho Tần Lâm hạ đài.
Không nghĩ tới đột nhiên trong điện có một tiểu thái giám vội vã chạy tới, nói với bên này:
- Tần trưởng quan, mới vừa rồi Hoàng gia truyền dụ, dạy ngươi lưu lại tham gia ban yến Hoàng Cực điện.
Ôi chao! Trần Ứng Phượng đang cười to, lập tức cắn phải đầu lưỡi của mình.
- Ha ha, xem ra khẩu phúc bản quan không tệ...
Tần Lâm cười híp mắt, xoa xoa bụng sôi òng ọc, phải nói rời khỏi nhà từ lúc trời chưa sáng, cho tới bây giờ đã hai ba canh giờ.
Có thể được tham gia ban yến ở Hoàng Cực điện vào ngày mồng Một Tết, chính là vinh dự chỉ có Công Hầu Phò mã cùng quan viên cao cấp mới được
hưởng. Tần Lâm không nằm trong số người này mà được đặc biệt ban cho,
càng là vinh dự khó được.
Bất quá nhìn bộ dáng của hắn cũng không có vẻ gì là vì được quá yêu mà kinh sợ, thoạt nhìn tựa hồ thuần túy chỉ là được ăn một bữa thỏa mãn khẩu phúc mà cao hứng, chảy nước dãi ròng
ròng.
Trời ơi, Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng khóc không ra nước
mắt: chẳng lẽ người này không biết vinh dự đặc thưởng Hoàng Cực điện ban yến sao? Hắn xem Thiên gia ban yến chẳng khác nào ăn vịt quay ở Tiện
Nghi phường ư?
Đây quả thật là kẻ hết sức muốn tham gia lại không được, người không hiểu quy củ tham ăn hốt uống lại được đặc chỉ ban yến.
Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ, Lý Hình Bá Hộ kế dưới Đốc Công Phùng Bảo,
bàn về quyền thế còn lớn hơn nhiều những Bá Tước, Đô Đốc chỉ có quan hàm không cầm quyền, ngày thường gặp bọn họ còn phải chắp tay thi lễ, sắc
mặt tươi cười. Thế như quy củ bên trong Tử Cấm thành vô cùng nghiêm
ngặt, hai vị Từ, Trần không có tư cách tham gia, không thể làm gì khác
hơn là tràn đầy hâm mộ ghen tỵ nhìn Tần Lâm, ủ rũ cúi đầu rời đi.