Mạc Trí Cao cũng run lên
trong lòng, hiểu được ai có thể chịu ba trăm đình trượng vẫn còn mạnh
như rồng cọp đều là kẻ hùng mạnh, không biết sau lưng có bao nhiêu thế
lực bảo vệ hắn.
Thế nhưng nhớ lại ám hiệu hứa hẹn của cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, đây gọi
là ích lợi làm mờ mắt, Mạc Trí Cao đã quyết trong lòng, bèn nháy mắt ra
hiệu cho tâm phúc bên cạnh.
Một tên Hiệu Úy Quỳnh Châu lập tức khom lưng tỏ vẻ nghi hoặc nói:
- Tần trưởng quan thật sự bị cách chức đày tới bản sở làm việc ư, vậy
chính là Hiệu Úy phổ thông. Dường như nên bái kiến thượng quan, phải
đình tham mới đúng.
Mạc Trí Cao cố ý không nhìn Tần Lâm, hai mắt nhìn trời, âm dương quái khí nói:
- Vậy thì khó xử quá, Tần Hiệu Úy, theo ngươi phải làm sao bây giờ?
Đình tham chính là theo lệ quỳ xuống thi lễ cấp trên, thật ra thì nếu
cấp trên hơi khách sáo một chút sẽ miễn đình tham, đầu tiên là chu toàn
mặt mũi của thuộc hạ, kế đó cũng lộ ra mình lòng dạ rộng rãi, thông cảm
cho kẻ dưới.
Huống chi với thân phận trước kia của Tần Lâm là đại quan triều đình,
hiện tại bị cách chức lưu đày tới đây, dựa theo quy củ bất thành văn
thuộc hạ cũ phải khấu đầu với hắn, chứ không phải là hắn đình tham.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực lửa giận ngút trời, xắn tay áo chuẩn bị xông lên đánh người.
Bạch Sương Hoa cúi thấp đầu, trong mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo, chân
đạp mặt đường bằng đất sét nện sâu xuống hơn một tấc. Nếu là tình cảnh
khác, nàng đã đánh một chưởng nát đầu Mạc Trí Cao từ sớm.
Không hiểu vì sao nàng cũng không ưa gì Tần Lâm, nhưng cũng đừng ai coi thường hắn, giáo chủ Đại nhân sẽ vô cùng tức giận...
Không biết vì sao Mạc Trí Cao cảm thấy sau lưng lạnh toát, giống như bị Ma Thần hung ác nhất đáng sợ nhất nhìn chằm chằm vậy.
Tay Tần Lâm để ở sau lưng khoát khoát, sát khí của Bạch Sương Hoa hết
sức nặng nề, hắn đứng ở phía trước cũng cảm thấy dựng tóc gáy.
Rất nhanh Bạch Sương Hoa phát giác không ổn, vội vàng thu liễm sát khí, Mạc Trí Cao mới không bị dọa đến vãi ra quần.
Thật là kỳ quái, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì…? Mạc Trí Cao lau lau mồ
hôi lạnh trên trán, lại nhìn sang Tần Lâm chỉ thấy hắn vẫn mỉm cười,
cũng không có vẻ nổi giận, lúc này mới hạ quyết tâm nghiến răng một
cái, sừng sộ lên không nói lời nào, chỉ dùng dư quang khóe mắt nhìn
chăm chú vào Tần Lâm, chờ hắn đình tham.
Đám tâm phúc của y ở Quỳnh Châu sở đều cười thầm, Bá Hộ Đại nhân chúng
ta đang giở trò, cho dù là họ Tần ngươi từng làm đại quan cũng không sợ, chẳng lẽ ngươi có thể hồi sinh từ đống tro tàn sao?! Đặc biệt ra đón
mới có thể bắt ngươi quỳ xuống ngoài đường phố, hắc hắc hắc, chơi ngươi
một phen thì đã sao?!
Trên trà lâu, Đường Kính Đình thấy vậy lắc lắc đầu:
- Mạc Bá Hộ thật là quá đáng, làm người như thế chẳng lưu đường sống,
quả thật quá tham công trước mắt, ngay cả thể thống giữa cấp trên cũ và
thuộc hạ cũ cũng không để ý, Tuy họ Tần còn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng
đã từng làm Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ...
Trong quan trường đây là quy củ bất thành văn, tỷ như lúc trước Hải Thụy từng làm quan, sau đó bởi vì một ít duyên cớ bị cách chức hồi hương,
chẳng lẽ lão còn phải quỳ xuống hành lễ với môn sinh Đường Kính Đình!?
Vậy thì quá mức không hợp nhân tình, cũng không tuân theo cương thường
Nho gia.
Giữa quan võ với nhau không khách sáo nghiêm khắc như quan văn, nhưng
lúc trước chức quan của Tần Lâm cao hơn Mạc Trí Cao không biết bao nhiêu mà kể. Hiện tại chỉ trong một sớm bị cách chức, Mạc Trí Cao không thèm
cố kỵ, cho nên lộ ra vẻ hết sức ti tiện bỉ ổi.
- Kính Đình, cũng không thể nói như vậy.
Hải Thụy vuốt râu lắc đầu một cái:
- Dù sao đình tham cũng là pháp độ triều đình, Mạc Trí Cao không chịu
chủ động miễn cho, Tần Lâm cũng chỉ có thể... Thôi, để lão phu xem hắn
ứng đối thế nào.
Ngoài đường có không ít người tập trung ánh mắt vào Tần Lâm. Dân chúng
Quỳnh Châu phủ cũng không biết hắn là ai, chỉ biết là hắn là phạm tội bị cách chức, có thật nhiều kẻ rỗi rảnh hiếu sự, du thủ du thực tụ tập lại chờ xem náo nhiệt.
Mạc Trí Cao và đám tâm phúc của y dương dương đắc ý, cảnh tượng hôm nay
càng nhiều người nhìn thấy càng tốt, truyền dương càng rộng, Lưu Đô Đốc
mới càng hài lòng!
- Lưu Thủ Hữu ôi Lưu Thủ Hữu, thì ra ngươi cho ta một lễ hoan nghênh lớn như vậy.
Tần Lâm đột nhiên cười lên khinh miệt.
- Sao hả, còn dám xưng tục danh Lưu Đô Đốc ư?
Tên Lực Sĩ mới vừa rồi lại giơ cao trường mâu, ác thanh ác khí quát:
- Rốt cục ngươi có quỳ hay không, không thì cút đi!
Nếu như Tần Lâm phất tay áo bỏ đi, vậy sẽ trúng gian kế, đám người Lưu
Thủ Hữu và Trương Kình, Nghiêm Thanh lại có thể mượn đó phát huy...
Tần Lâm khoát khoát tay ngăn các huynh đệ sắp bạo phát, vô cùng bất đắc dĩ thở dài, sau đó đưa tay cởi y phục:
- Ôi, tiết trời nóng quá, ta đổ mồ hôi ướt đẫm cả người…
Ặc, lúc này hắn cởi y phục là có ý gì? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Hải Thụy, Đường Kính Đình trên trà lâu cũng không biết rõ tình huống.
Không ngờ rằng hắn mới vừa cởi y phục chưa kịp lột ra, Mạc Trí Cao cùng
toàn thể quan giáo Quỳnh Châu sở lập tức đồng loạt cúi rạp người xuống
tung hô như sấm dậy:
- Cung thỉnh thánh an, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tần Lâm cười hì hì quan sát bọn Mạc Trí Cao, ánh mắt hài hước nhất nhất
quét qua trên mặt bọn họ, ước chừng thời gian nửa nén hương, chờ cho bọn họ quỳ cảm thấy hơi đau đầu gối, lúc này hắn mới không nhanh không chậm chắp tay một cái về hướng kinh sư phía Bắc, hắng giọng nói:
- Thánh cung an.
Phù, Mạc Trí Cao lau mồ hôi đầy đầu, chật vật từ dưới đất bò dậy, cộng
thêm đám thân tín tổng cộng mấy chục ánh mắt, tất cả đều nhìn chằm chằm
vào ngọc đái Tần Lâm đang đeo bên trong Phi Ngư phục. Chất liệu đoạn màu vàng sáng, được khảm Hòa Điền bạch ngọc trơn nhẵn sáng loáng, trên điêu khắc hình phi long tranh châu, rõ ràng là cửu long ngọc đái chỉ Hoàng
đế mới có tư cách sử dụng.
Tần Lâm đeo thắt cửu long ngọc đái ngự tứ ở ngang hông, bất kể người nào thấy cũng phải quỳ xuống cung thỉnh thánh an. Cho nên bọn Mạc Trí Cao
lập tức quỳ xuống tung hô vạn tuế, ai dám không quỳ kẻ đó sẽ phạm tội
khi quân.
Quả thật Vạn Lịch đã cách hết tất cả chức quan của Tần Lâm, nhưng cho
tới bây giờ vẫn không có tịch biên gia sản, thu hồi vật ngự tứ. Như đã
nói qua, mang quan tài can gián cho tới chết nhiều nhất cũng chỉ bị phạt đình trượng, nếu như can gián mà còn bị tịch thu gia sản, không cần Tần Lâm phí sức, quan văn thanh lưu cả triều đã đứng lên phản đối Vạn Lịch
từ lâu: chúng ta chính là dựa vào miệng lưỡi ăn cơm, nếu can gián còn bị tịch biên gia sản, có giết chết chúng ta cũng không thèm can nữa!
Đây là chế độ triều đình, cho dù là Hoàng đế cũng không thể phá hư quy
củ. Nhớ năm đó Gia Tĩnh Hoàng đế lấy thân phận Vương gia kế thừa đại
thống, muốn phong cha ruột mình thành tiên hoàng, đã tranh cãi với quan
văn cả triều lớn tới mức nào?!
Mặc dù về mặt đạo lý rốt cục Gia Tĩnh cũng giành được thắng lợi, nhưng quá trình đi tới thắng lợi là vô cùng gian nan, cũng đủ cho y cực kỳ vất vả.
Vạn Lịch ban cho Tần Lâm cửu long ngọc đái cũng vẫn ở trong tay Tần Lâm, cho dù là Vạn Lịch bãi quan cách chức hắn thế nào đi nữa, cũng không
tiện nói ra lời ‘trả ngọc đái lại cho ta’.
Chỉ bất quá người khác lấy được vật ngự tứ đều cung kính thờ phụng, có
người còn đốt mỗi ngày ba nén nhang. Thắt cửu long ngọc đái ngự tứ ngang hông giống như Tần Lâm, quả thật là độc nhất vô nhị trên đời, cho dù là Mạc Trí Cao nằm mơ cũng không ngờ rằng Tần Lâm còn có chiêu này.
Tần Lâm cười xấu xa, từ từ khoác áo choàng lại lên người, hai tay đặt ở
vạt áo làm bộ sửa sang lại, nhìn Mạc Trí Cao giống như mèo vờn chuột:
- Khụ khụ, Mạc Bá Hộ, bây giờ ngươi có còn muốn tại hạ đình tham hay không?
Tần trưởng quan thật sự xấu xa, khiến cho người ta không biết nói gì cho phải. Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực rất khổ cực mới có thể nhịn được cười, ý của Tần Lâm rất rõ ràng, nếu như Mạc Trí Cao còn dám ra oai, hắn sẽ
lập tức cởi y phục ra, lấy cửu long ngọc đái ra, Mạc Trí Cao và người
của Bá Hộ Sở Quỳnh Châu lại phải quỳ xuống cung thỉnh thánh an một lần
nữa. Hơn nữa trò chơi này còn có thể tái diễn vô số lần, cho đến khi đầu gối đối phương mục nát thì thôi…
Bạch Sương Hoa cúi đầu, bả vai giật giật, rõ ràng đang khống chế cố gắng không cười: tên Tần Lâm này quả thật vô cùng bại hoại, chuyện như vậy
trong bá quan văn võ cả triều sợ rằng chỉ có hắn làm được.
Mạc Trí Cao khó chịu hơn cả vừa nuốt chửng một con ruồi, quả thật hận
mình không thể xông lên nện cho Tần Lâm một trận. Cửu long ngọc đái của
bệ hạ đang thắt ở ngang lưng hắn, ai dám làm gì hắn?! Chỉ cần đụng phải
cửu long ngọc đái, chắc chắn tên này sẽ chụp mũ tội danh cố ý bất kính
với vật ngự tứ, khi quân phạm thượng, không ai chịu nổi.
Huống chi hai bên đường phố có vô số dân chúng ném tới ánh mắt kinh
ngạc, bọn họ cũng không rõ ràng lắm tiền nhân hậu quả, chỉ nhìn thấy Mạc Bá Hộ luôn luôn kiêu ngạo ngang ngược bất ngờ quỳ xuống trước mặt một
cẩm y quan giáo tuổi còn trẻ, thân mặc sắc phục Hiệu Úy, miệng còn tung
hô vạn tuế. Nếu như không phải là Quỳnh Châu cách kinh thành quá xa, bọn họ sẽ nghi ngờ không biết có phải là Vạn Lịch Hoàng đế cải trang vi
hành không.
Sắc mặt Mạc Trí Cao lúc trắng lúc đỏ, cùng đám tâm phúc ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không nghĩ ra biện pháp nào khác.
- Khụ khụ, Quỳnh Châu khí hậu ấm áp, đứng ở dưới mặt trời dường như càng ngày càng nóng.
Tần Lâm dứt lời, lại chậm rãi cởi áo choàng ra.
Sắc mặt Mạc Trí Cao lập tức trở nên tái xanh, hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, quyết định thật nhanh:
- Tần trưởng quan quá khách sáo, đình tham gì chứ!? Ngài là cấp trên cũ
của chúng ta, hành lễ như vậy không phải là muốn giết chết tiểu nhân
sao?
- Ta cũng cảm thấy ngươi không chịu nổi.
Tần Lâm vẫn cười hì hì, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lẽo, khiến cho Mạc Trí Cao run lẩy bẩy.
Ha ha ha, Tần Lâm cười to ba tiếng, dẫn dắt chúng quan giáo nghênh ngang mà đi, còn lại Mạc Trí Cao ở cửa Bá Hộ Sở lau mồ hôi lạnh.
- Nhìn cái gì?!
Đám thân tín của Mạc Trí Cao xua đuổi giải tán dân chúng vây xem, sắc mặt ai nấy đen kịt.
Mạc Trí Cao nhìn theo bóng lưng Tần Lâm trong lòng áy náy không yên, y
chợt phát hiện có lẽ mình đã quyết định sai lầm khi đáp ứng mệnh lệnh
của Lưu Thủ Hữu.
Tần Lâm đi chưa được bao xa đã nghe sau lưng có tiếng vó ngựa vang lên
rầm rập, tựa hồ có mấy người nhắm vào mình mà tới. Chúng thân binh huynh đệ lập tức di chuyển vị trí, mơ hồ bố thành trận thế.
Bạch Liên giáo chủ Bạch Sương Hoa cũng hít sâu một hơi, hai chân không
phải chữ Đinh cũng không ra chữ Bát, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể
phát ra một đòn sấm sét.
- Giáo chủ Đại nhân, chớ có hung tợn như vậy có được chăng, không phải là nàng đã nói bất kể sinh tử của ta sao?
Tần Lâm dùng đầu vai khẽ huých Bạch Sương Hoa.
- Ai… ai thèm quản sinh tử của ngươi…
Sắc mặt Bạch Sương Hoa hơi đỏ lên, đầu vai phát lực khẽ hất Tần Lâm, hất hắn văng ra:
- Hừ, chẳng qua là ta không cho phép ngươi chết sớm, tránh cho đến lúc
đó không thực hiện được ước hẹn đánh cuộc. Cho nên trong vòng một năm,
người nào muốn giết ngươi, ta sẽ giết kẻ ấy!
Rốt cuộc vẫn là giáo chủ Đại nhân uy vũ khí phách...
- Tần trưởng quan xin dừng bước!
Mấy người đuổi theo kêu lên.
Bốn tên người làm áo xanh mũ trắng đuổi theo, đứng xuôi tay nói với Tần Lâm:
- Tần trưởng quan, tệ chủ nhân xin ngài tạm thời dừng bước, có lời muốn nói với ngài một chút.
- Ủa, chủ nhân các ngươi là ai? Ta nhớ cũng không có thân bằng cố cựu ở Quỳnh Châu.
Tần Lâm sờ sờ mũi, không nghĩ ra mình quen biết ai ở Quỳnh Châu.
Một thanh âm già nua mà quắc thước, mơ hồ mang theo tiếng vàng đá chạm nhau vang lên sang sảng:
- Lão phu Cương Phong tiên sinh Hải Thụy, Tần trưởng quan vẫn khỏe!?
Hải Thụy Hải Thanh Thiên? Tần Lâm giật mình kinh hãi, trong mắt hắn Hải
Thụy không chỉ có là đệ nhất đại thanh quan đương triều, thường thỉnh
mệnh vì dân, mà còn là một vị tiền bối cao thủ trên phương diện điều tra phá án. Hải Công Án truyền đi rất thần kỳ trong dân gian, mặc dù trong
đó có rất nhiều chuyện lỳ kỳ cổ quái, thoạt nhìn hết sức hoang đường,
nhưng không phải là Tần Lâm cũng bị đồn đãi ngày đoán dương đêm xét âm,
xâm nhập Cửu U địa ngục tra hỏi hồn phách sao?!
Đã sớm biết Hải Thụy ở Quỳnh Châu, vốn là Tần Lâm chuẩn bị sau khi an
bài xong hết thảy sẽ dành thời gian rảnh đi bái phỏng lão, trao đổi một
số cảm ngộ tâm đắc về xử án với vị tiền bối này. Không ngờ rằng lão lại
chủ động đến tìm mình, đây cũng có thể coi là một niềm vui bất ngờ.
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực cũng nhìn Hải Thụy rất là kính ngưỡng, chỉ
thấy lão nhân gia tuổi gần cổ lai hi, râu tóc bạc phơ, vóc người cao
gầy, da mặt ngăm đen ửng hồng, tinh thần quắc thước, trong đôi mắt toát
ra khí chất quật cường, thân mặc áo vải phất phơ phiêu hốt, chân đi giày vải nhiều lớp, có khí độ của thanh quan lưỡng tụ thanh phong.
Đường Kính Đình cũng đuổi theo tới, nhìn về phía Tần Lâm cười nói:
- Bản quan Đường Kính Đình, thẹn là Tri Phủ Quỳnh Châu, mới vừa rồi đàm
luận thơ văn cùng Hải lão sư trên trà lâu, trong lúc vô tình nhìn thấy
lão đệ giao thiệp với Mạc Bá Hộ, lão sư có vài lời muốn cùng Tần lão đệ
một chút.
Nào phải là trong lúc vô tình nhìn thấy, rõ ràng chính là Hải Thụy chờ ở trà lâu quan sát Tần Lâm, tổng thể lão vẫn tương đối hài lòng, chỉ đến
cuối cùng mới có chút ý kiến.
- Thất kính thất kính, thì ra là Hải Cương Phong Hải lão tiền bối, tiểu sinh xin có lễ!
Tần Lâm hướng về phía Hải Thụy vái chào tới đất.
Hắn là người làm pháp y điều tra phá án mấy trăm năm sau, thi lễ tỏ lòng tôn kính người đi trước cùng lĩnh vực, Hải Thụy cùng Đường Kính Đình
lại hiểu sai ý, nghe thấy hai chữ tiền bối, hai người nhìn nhau mà cười.
Phủ nha ở cách đó không xa, đoàn người Tần Lâm đáp ứng lời mời Đường Kính Đình, trở thành thượng khách của Quỳnh Châu phủ.
Bạch Sương Hoa quan sát bày trí trong phủ nha, chợt cảm thấy buồn cười.
Vốn mình là cường cừu đại địch của triều Đại Minh, cho dù là vào phủ nha nếu không phá hoại vậy cũng dẫn dắt nghĩa quân đánh vào, trở thành
thượng khách như hôm nay chính là lần đầu tiên.
- Không biết Đường Kính Đình này là quan tốt hay là quan xấu… Hải Thụy
cũng là quan tốt, tương lai lật đổ Ngụy triều cũng phải tha cho lão một
mạng. Ủa, thanh quan như vậy, nếu như có thể phục vụ cho Thánh giáo ta…
Giáo chủ Đại nhân lại bắt đầu tính toán đại kế cát cứ xưng hùng, đuổi hươu Trung Nguyên.
Sau khi chủ khách ngồi xuống, đầu tiên Hải Thụy cười nói:
- Tần tiểu hữu, ta đã nghe chuyện ngươi liều chết can gián ở kinh sư,
nghĩa cử này đã truyền dương khắp thiên hạ. Cố Trương tướng công chấp
chính có nhiều thiên lệch, tuy lão phu không dám tán đồng, nhưng thủ
đoạn triều đình thanh toán vô cùng khốc liệt, làm việc vô cùng khắc
nghiệt, lão phu cũng rất không tán thành.
Ừm, thái độ này không tệ! Cảm giác của Tần Lâm đối với Hải Thụy lại tốt
hơn nhiều, cho dù là chính địch cũng phải duy trì lập trường tương đối
công chính. Không giống như bọn Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh thuần túy là bài xích ngoài đảng, hận không được moi thi thể Trương Cư Chính lên
phạt roi mới hợp ý bọn họ.
- Cũng phải nói tiểu tử là noi theo nghĩa cử của lão tiên sinh năm xưa
mang quan tài can gián cho tới chết, không khỏi có vẻ theo đuôi.
Tần Lâm cười hắc hắc tỏ ra khiêm tốn đôi câu.
Tần trưởng quan cũng biết khiêm tốn sao!? Lục Viễn Chí và các huynh đệ
thân binh buồn cười trong lòng, bất quá danh tiếng Hải Thụy rất lớn,
người khắp thiên hạ đều biết lão là một đại thanh quan, mọi người cũng
không cho là khác thường.
Đường Kính Đình cũng góp chuyện:
- Lão sư mang quan tài can gián cho tới chết, Tần lão đệ cũng mang quan
tài can gián cho tới chết, không phải là lão sư giành riêng mỹ danh, mà
là Tần lão đệ ganh đua với người tài đức. Một ở triều Gia Tĩnh, một ở
triều Vạn Lịch, có thể nói trước sau soi sáng. Hôm nay hai vị đều tới
Quỳnh Châu phủ, vận khí nha thự ta thật là tốt, mượn tên hai vị lưu
truyền đời sau.
Hai bên lại hàn huyên đôi câu, chợt sắc mặt Hải Thụy trở nên nghiêm nghị, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Lâm, đổi giọng nói:
- Thế nhưng Tần tiểu hữu thắt vật ngự tứ ở ngang hông, không phải là quá mức bất kính sao? Lấy chuyện này dạy dỗ Mạc Bá Hộ giống như trò đùa, có hiềm nghi là đại bất kính, làm thương tổn lòng trung của thần tử đối
với quân vương, quả thật hết sức không ổn.
Nói tới chỗ này sắc mặt Hải Thụy liền trầm xuống, khẩu khí cũng rất nghiêm nghị.
Đường Kính Đình cất tiếng thở dài, thầm nhủ trong lòng: rốt cục tính
tình lão sư vẫn như xưa, đây gọi là gừng càng già càng cay, có thể nhịn
đến lúc này mới phát tác ra, coi như là cực kỳ thưởng thức Tần Lâm mới
có thể nhịn được.
Trong lúc Tần Lâm cởi áo choàng ra, để lộ cửu long ngọc đái, Hải Thụy
cùng Đường Kính Đình trên trà lâu quan sát cũng biết đã có chuyện gì.
Mặc dù bởi vì y phục Tần Lâm che, bọn họ cũng không nhìn thấy cửu long
ngọc đái, nhưng hai vị đều ở lâu trong quan trường, nghe Mạc Trí Cao
tung hô vạn tuế bèn hiểu được nhất định trên người Tần Lâm có mang theo
vật ngự tứ.
Thần tử không thể tự tiện sử dụng vật ngự tứ, nhất định phải để thờ cúng, hành động của Tần Lâm có hiềm nghi vượt lễ.
Lúc ấy Hải Thụy nhảy dựng lên, may nhờ Đường Kính Đình vất vả khuyên
nhủ, chờ xong rồi mới phái người đi hỏi thăm, quả nhiên là Tần Lâm đeo
một sợi cửu long ngọc đái.
Đến phủ nha, Hải Thụy đã nhịn rất lâu, vừa nhắc tới giống như bùng nổ, lải nhải không thôi:
- Tần tiểu hữu, ngọc đái ngự tứ chính là vật thiên tử đeo, không phải là thần tử có thể sử dụng. Ngươi nhờ ân điển bệ hạ nên được ban cho ngọc
đái, hẳn nên quý trọng đặc biệt, để làm chí bảo gia truyền, cho con cháu đời sau biết được ân đức bệ hạ. Vì sao dám vượt quyền đeo trên người,
mang ra đe dọa bọn Mạc Bá Hộ như vậy? Quả thật là bất kính, quá bất
kính!
Lão đầu này có bị bệnh không!? Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực ngơ ngác
nhìn nhau, Tần ca cũng đã đeo ngọc đái ở kinh sư, nghe nói bệ hạ nhìn
thấy cũng chỉ cất tiếng cười ha hả, còn nói Tần ca là người thành thật.
Vì sao Hải Thụy nhìn thấy bèn lải nhải nói ra một tràng đạo lý tràng
giang đại hải như vậy?
‘Hừ, cho dù lão là thanh quan nhưng cũng rất đáng ghét!’
Trong ánh mắt Bạch Sương Hoa như có tia sét lóe lên, thầm nhủ trong lòng ngụy triều Hoàng đế ban cho ngọc đái đeo chơi thì được, ai thèm thờ
cúng nó?! Tương lai bản giáo chủ làm một sợi ngọc đái cho Tần Lâm đeo ở
ngang hông, sợi của ngụy triều vứt vào hầm phân cho lão đầu nhi ngươi
tức chết.
Trong lòng nàng biết rất rõ ràng, loại thanh quan ngu trung với triều
Minh như Hải Thụy, không có khả năng phục vụ cho tân triều tương lai.
Chỉ bất quá, nếu như Bạch Liên giáo chúng biết thần công thịnh đức quang minh chí đại thánh giáo chủ của bọn họ chuẩn bị tự tay may một chiếc
đai lưng cho Tần Lâm, sẽ có cảm tưởng thế nào?!
Thật ra thì Hải Thụy nói cũng không sai, chẳng qua là tính tình lão quá
cổ hủ quá bảo thủ, làm chuyện gì cũng rập theo khuôn phép. Mà da mặt tên Tần Lâm này quá dày, trung thành lại rất có hạn, hắn không cần biết Vạn Lịch ban cho cái gì, dù sao cũng đã cho ta, ta sử dụng có gì phải khách sáo?!
Đổi lại là người khác dạy đời như vậy, Tần Lâm đã trở mặt với đối phương từ lâu. Nhưng lời này là do Hải Thụy nói ra, hắn xoay chuyển tâm niệm
bèn cười nói:
- Xin lão tiên sinh hiểu cho, thật ra ta làm như vậy mới là tỏ lòng tôn kính bệ hạ, trung thành với triều Đại Minh.
- Vậy sao?
Sắc mặt Hải Thụy dần dần sa sầm, nói thật ra vật ngự tứ ngoại trừ các
loại thức ăn trái cây ra, những thứ khác quả thật là không phải thần tử
có thể sử dụng.
Ôi, lão sư ghét nhất là loại người miệng lưỡi dẻo quẹo, Tần lão đệ ngươi chiều theo lão một chút không được sao?! Đường Kính Đình âm thầm toát
mồ hôi lo lắng thay Tần Lâm, mơ hồ cảm thấy không ổn.
Y không nghĩ rằng bản thân mình tôn kính lão sư vì mục đích khác, nhưng
Hải Thụy không phải là lão sư của Tần Lâm. Bởi vì lão có danh tiếng
thanh quan, chẳng lẽ Tần Lâm phải làm ngược với tâm ý mình, chiều theo ý lão khắp nơi hay sao, làm như vậy không phải là Tần Lâm nữa.
Tần Lâm tỏ ra khẳng khái nói:
- Xin Hải lão tiên sinh hãy nghe ta một lời, ai cũng nói vật ngự tứ này
đặt trong nhà thờ cúng chính là trung thành cảnh cảnh, thế nhưng thờ
trong nhà làm sao bằng được lúc nào cũng mang theo trên người?! Ta đeo
ngọc đái này để thời thời khắc khắc cũng có thể nhớ tới bệ hạ ân cần ủy
thác, nhớ tới những cảnh tượng bệ hạ cùng ta quân thần tương đắc. Nhờ
ngọc đái này mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở ta nên dốc hết toàn lực vì
xã tắc Đại Minh, phải trung thành với bệ hạ, trung thành với triều đình!