- Ha ha ha, cạn một chén vì
Giang Lăng đảng của Tần tướng quân! Từ nay về sau, trong triều đình sẽ
không còn Giang Lăng đảng nữa!
Trong đôi mắt già nua của Từ Văn Trường có ánh lệ, lão đang nhớ lại tao
ngộ trước kia của mình, Hồ Tông Hiến, Du Đại Du, còn có nhiều lão bằng
hữu không phải là cũng có tao ngộ như hôm nay sao?
Tần Lâm nâng chén lên chạm với Từ Văn Trường, sau đó uống một hơi cạn
sạch rượu nóng trong chén. Khác hẳn với Thiệu Hưng Nữ Nhi Hồng êm ái mà
bình thường bọn họ hay uống, loại rượu trắng này sau khi uống vào nóng
bỏng như lửa đốt, cảm giác nóng từ môi chạy thẳng đến dạ dày.
- Trong triều đình, Giang Lăng đảng đã xong đời, bất quá căn cơ Giang Lăng đảng vẫn còn đó, người Giang Lăng đảng vẫn còn đó!
Tần Lâm vỗ bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng nói:
- Ta chính là Giang Lăng đảng, Giang Lăng đảng chính là ta!
- Hay, hay lắm!
Ánh mắt Từ Văn Trường chợt trở nên sáng ngời, lớn tiếng khen:
- Tần Thái Bảo, lão đầu tử cao hứng thay Trương Giang Lăng, lão ta không chọn lầm người! Giang Lăng đảng đã ngã, nhưng Tần đảng sẽ đứng lên!
- Tiên sinh có nguyện giúp ta một tay chăng?
Tần Lâm giơ chén rượu lên lần nữa.
Từ Văn Trường cầm chén chạm với hắn, hai người đồng thời uống một hơi cạn sạch.
Tần Lâm đặt mạnh chén xuống bàn:
- Bước kế tiếp, chúng ta phải làm gì?
- Chịu thiệt thòi, hơn nữa còn phải chịu thật nhiều, nhiều tới mức từ trước tới nay chưa từng bị.
Từ Văn Trường vuốt chòm râu bạc, nở một nụ cười khả ái trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn.
-----------
Trên bờ Đại Vận Hà phía Đông kinh sư dẫn tới Thông Châu, mười dặm trường đình, gió Thu xào xạc.
Vương Quốc Quang mặc cẩm bào bông màu nâu, Tằng Tỉnh Ngô áo xanh mão
trắng, Lý Ấu Tư áo vải giày cỏ, Vương Triện khăn vuông nho phục, sắc mặt ai nấy giống như tiết trời cuối Thu hiện tại, vừa căm phẫn vừa đau khổ.
Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy phản bội tạo thành đả kích chí mạng đối với Giang Lăng đảng, sau khi thua trận trên triều hội lần đó, đả kích
sau đó cũng theo nhau tới.
Mồng Chín tháng Chín, giám sát Ngự Sử Khâu Tranh dâng biểu đạn hặc
Trương Cư Chính được thăng làm Hình bộ Thị Lang, từ quan thất phẩm nhảy
một cái trở thành đại quan tam phẩm. Thông qua hành động này, Vạn Lịch
Hoàng đế đã phô bày chuyện thay đổi hướng gió triều đình cho cả trong
lẫn ngoài triều biết rất rõ ràng.
Vì vậy có nhiều tấu chương đạn hặc công kích Trương Cư Chính và Giang
Lăng đảng hơn, giống như bươm bướm bay về phía Thông Chính Ty, bay về
phía nội các cùng Ty Lễ Giám.
Mười Một tháng Chín, bãi chức Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang, đổi
Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh đảm nhiệm Lại bộ. Mười Hai tháng Chín,
cách chức Lại Bộ Thị Lang Vương Triện. Mười Ba tháng Chín, Hộ bộ Thượng
Thư Trương Học Nhan về hưu. Mười Lăm tháng Chín, Công bộ Thượng Thư Lý
Ấu Tư bị đạn hặc kết bè kết đảng mất chức, triều đình tuyên bố vĩnh viễn không dùng nữa. Mười Sáu tháng Chín, Binh bộ Thị Lang, hiệp lý kinh
doanh nhung chính Lương Mộng Long cách chức hồi hương...
Đối ứng với những chuyện này, Mười Bốn tháng Chín, Vạn Lịch phê chuẩn
tấu chương của Ngự Sử Lôi Sĩ Tránh, giải oan cho Hàn Lâm viện Biên Tu
Ngô Trung Hành, Kiểm Thảo Triệu Dụng Hiền, Hình Bộ Viên Ngoại Lang Ngả
Mục, Chủ Sự Trầm Tư Hiếu, Tiến Sĩ Trâu Nguyên Tiêu… bởi vì chuyện Trương Cư Chính đoạt tình năm xưa mà chịu đình trượng, phục hồi nguyên chức.
Mười Bảy tháng Chín, tân nhiệm Lại bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh thỉnh tấu, triệu hồi tất cả đại thần theo phe thủ cựu bởi vì các loại nguyên nhân
mà chọc giận Trương Cư Chính bị trục xuất cách chức năm xưa như Dư Mậu
Học, Triệu Ứng Nguyên, Phó Ứng Trinh, Chu Hồng Mô, Mạnh Nhất Mạch, Vương Dụng Cấp…
Vương Quốc Quang lúc còn đảm nhiệm Lại bộ Thượng Thư tiến cử hiền tài,
hưng lợi trừ tệ. Trương Học Nhan sửa chữa Vạn Lịch Hội Kế lục, khiến cho tài chính từ cuối thời Gia Tĩnh đến đầu Long Khánh thu nhiều hơn chi,
khiến cho mười năm đầu của triều Vạn Lịch giàu có phong phú.
Tằng Tỉnh Ngô dẫn dắt đại quân bình loạn người Bặc ở thủ phủ Tây Nam hơn trăm năm. Vương Triện làm quan thanh liêm, nhận nhiệm vụ đo đạc ruộng
đất ở Đô Sát Viện, chấp pháp công bình không sợ hào cường, dân chúng
xưng là Thiết Ngự Sử, đại danh được Vạn Lịch đích thân viết lên bình
phong trong triều…
Nhưng hôm nay, đám công thần trọng tướng Giang Lăng đảng ngày xưa làm
mưa làm gió, khai sáng cục diện triều Vạn Lịch trung hưng này, còn là
nhân vật quan trọng trong cải cách triều chính mới lại gặp phải kết cục
bị cách chức thành dân thường. Bọn họ chỉ có thể ủ rũ chán chường rời
kinh về quê, mất đi quyền lực, cũng mất đi cơ hội ra công khuyển mã cho
đại nghiệp trung hưng.
Xe ngựa ra kinh chuẩn bị chỉnh tề, hành lý rương hòm lớn nhỏ chất đầy xe, người làm người ở thần sắc ảm đạm.
Quan viên tới đưa tiễn đạt tới con số hàng trăm người, mặc dù Giang Lăng đảng đã thất thế nhưng môn sinh cố lại của bọn họ vẫn còn rải khắp
triều đình. Mặc dù Vạn Lịch, Trương Tứ Duy có thể đánh ngã Giang Lăng
đảng, nhưng lại không thể thanh trừ sạch sẽ tất cả quan viên từ trên
xuống dưới.
Quả thật Giang Lăng đảng khó có thể chạy trốn số phận rơi đài, cũng có
không ít quan viên bị áp lực bức bách không dám tới đưa tiễn. Nhưng công đạo tự tại lòng người, số người tới đưa liệt vị lão tiên sinh vẫn rất
nhiều, tỷ như Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài, Uyển Bình
Tri Huyện Hoàng Gia Thiện, Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư…
Mọi người hoặc là thở dài thở ngắn, hoặc là bực tức ra mặt, có người cầm một thiên văn chương, nước mắt chan hòa lớn tiếng đọc:
- Cố Trương Thái Sư trị quốc mười năm, trong thiên hạ tự có thị phi công luận. Cảm ân muốn cắt cổ đền đáp mà không thể làm, căm thù muốn mổ bụng lại cũng không thể…
Quan viên xung quanh nghe người này đọc hoặc lộ vẻ cảm khái, hoặc lặng
lẽ rơi lệ, trong lòng ai nấy ôm mối bất bình vì sau khi Trương Cư Chính
chết đi còn bị vu oan, vì trọng thần Giang Lăng đảng bị cách chức. Một
Tú Tài mặt đen trẻ tuổi trong đó vô cùng căm phẫn, sắc mặt đỏ bừng gằn
giọng nói:
- Lãng lãng càn khôn, thanh thiên bạch nhật, không ngờ hôm nay lại có chuyện như thế!
Vương Quốc Quang nhận ra được người nọ đọc văn chương là Hàn Lâm viện Tu Soạn Vương Tổ, lại không nhận ra Tú Tài mặt đen là ai, liền nhỏ giọng
hỏi Vương Triện bên cạnh.
- Là thần đồng danh sĩ Tôn Trĩ Thằng có chút danh tiếng, trước kia nghe
nói y giao hảo với Tam Nguyên hội của Cố Hiến Thành, không ngờ rằng hôm
nay cũng tới tiễn chúng ta.
Vương Triện dứt lời rất là vui mừng cười cười:
- Xem ra công đạo tự tại lòng người, chúng ta cũng không thẹn với lòng mình…
Vương Quốc Quang cười khổ lắc đầu một cái, nhìn về phía Tằng Tỉnh Ngô cười nói:
- Vẫn là Tam Tỉnh lão đệ thấy xa, lấy cớ bệnh từ quan, không tới nỗi xấu hổ mất mặt như chúng ta.
Tằng Tỉnh Ngô thở dài một tiếng:
- Người đi lo nước, dù sao chúng ta thân tại giang hồ xa, trên triều
đình chỉ có thể nhờ vào Nhữ Mặc và Bính Trọng duy trì. Chúng ta có thể
đi, coi như không còn trách nhiệm quan viên một thân nhẹ nhõm, hai vị ấy lại phải nhẫn nhục gánh vác…
Thân Thời Hành Thân Nhữ Mặc và Dư Hữu Đinh Dư Bính Trọng lộ vẻ xấu hổ áy náy, đồng thời chắp tay nói:
- Vốn chúng ta phải từ quan cùng nhau tiến thoái với các vị tiên sinh,
nhưng Tần Thái Bảo và các vị khuyên nhủ nhiều lần nên đành mặt dày tiếp
tục ở lại trong triều, thật là xấu hổ khó tả!
Trương Tứ Duy lâm trận phản bội nhất cử đánh ngã Giang Lăng đảng, ngồi
vững vàng vị trí Thủ Phụ Đại Học Sĩ, lại lấy được lòng tin của Vạn Lịch. Nhưng loại phản đồ như lão vẫn có chút tâm bệnh, cảm thấy Nghiêm Thanh
trong quá khứ thủy chung phản đối Trương Cư Chính, nhất định trong sạch
hơn mình ở trong lòng Vạn Lịch, lại ngồi vào vị trí Lại bộ Thượng Thư
quan trọng nhất trong Lục bộ, e rằng tương lai sẽ vượt quyền mình.
Vì vậy Trương Tứ Duy nhìn trúng Thân Thời Hành là một hảo hảo tiên sinh, Dư Hữu Đinh vùi lấp vào Giang Lăng đảng cũng không phải là quá sâu, bèn nói với Vạn Lịch giữ hai vị này lại trong nội các, làm trợ lực cho mình chống lại Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu.
Trương Tứ Duy rất giảo hoạt, lão biết rõ ràng trên người hai vị này còn
mang theo vết ô Giang Lăng đảng, không thể nào được Vạn Lịch tin tưởng
thật sự, càng không thể nào leo qua đầu mình, ở lại nội các cũng chỉ có
thể ngoan ngoãn làm việc cho mình.
Thân Thời Hành tính tình mềm yếu, làm việc trông trước trông sau, thấy
Trương Tứ Duy giữ lại cũng có chút động lòng, chẳng qua là ngại thể
diện. Dư Hữu Đinh cũng cảm thấy tiến thối lưỡng nan, quan hệ giữa y và
Giang Lăng đảng không sâu như những người khác, tiếp tục ở lại cũng
không có gì. Nhưng không phải là ai ai cũng có thể bất thình lình quay
ngoắt một trăm tám mươi độ như Trương Tứ Duy, cho nên y cũng cảm thấy
xấu hổ.
Lúc này Tần Lâm viết một phong thư giải vây thay bọn họ, trên đó ba câu
vết mực tươi rói: Trương Thái Sư dù chết, Giang Lăng đảng tuy xong, mà
triều chính mới vẫn còn.
Vì triều chính mới không đến nỗi người mất mất theo, Thân Thời Hành cùng Dư Hữu Đinh phải lưu lại.
Chúng đại thần Giang Lăng đảng tất nhiên hết sức đồng ý, Thân Thời Hành
và Dư Hữu Đinh cũng thở phào nhẹ nhõm. Một mặt bọn họ có thể tiếp tục
làm nội các Đại Học Sĩ, ngồi địa vị cao trong triều, mặt khác cũng không tới nỗi trở mặt với bạn cũ, lưng đeo ô danh phản đồ, thật sự là lưỡng
toàn kỳ mỹ.
Hai vị Đại Học Sĩ Thân Dư coi như là nhân vật kỳ cựu của Giang Lăng đảng còn sót lại trong triều, hơn nữa còn bị Trương Tứ Duy áp chế. Nhớ lại
Giang Lăng đảng thanh thế thật lớn năm xưa bây giờ đi tới nông nỗi như
vậy, trong lòng mọi người cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trường đình cổ đạo, gió Thu xào xạc, đám người Vương Quốc Quang, Trương
Học Nhan vọng về phương hướng kinh sư, thật lâu không muốn động thân.
Bọn họ đang đợi chỉ có một người: Tần Lâm.
- Có lẽ Tần Thái Bảo sẽ không tới.
Vương Triện thở dài, hết sức hối hận nói:
- Ta hối hận trước kia không chịu nghe lời thật mất lòng của hắn, tới
bây giờ cục diện tốt đẹp đã tan thành mây khói, cho dù là hắn oán hận ta cũng là chuyện đương nhiên. Đáng tiếc, không có cơ hội nói tiếng xin
lỗi ngay mặt hắn…
Một thời gian trước quả thật Tần Lâm không tiếp xúc với Giang Lăng đảng, ngoại trừ phong thư chỉ viết ba câu kia.
Thân Thời Hành mấp máy môi mấy cái, lẩm bẩm nói:
- Ngu huynh cho là… Tần Thái Bảo không nên tới là hơn. Hắn lật đổ Phùng
Bảo lập được công lao hãn mã, được bệ hạ rất tin tưởng. Lần này hắn
không giống chúng ta, vốn là không bị làm liên lụy, cần gì tới chuyến
này chọc cho bệ hạ không thích?
Vương Triện liếc Thân Thời Hành một cái, trong lòng rất là không thích, thần sắc trên mặt có hơi biến hóa.
Thân Thời Hành nói như vậy có nghĩa là, thật ra lão cũng lo rằng tới đưa tiễn các vị lão bằng hữu sẽ có nguy cơ chọc giận Vạn Lịch và Trương Tứ
Duy. Bất quá vì tình cảm sâu nặng, với tính tình lão không làm được
chuyện quá mức quyết tuyệt, cho nên vẫn nhắm mắt đến đưa tiễn.
Tằng Tỉnh Ngô nhìn ra mấy phần đầu mối, đưa mắt ra hiệu cho Vương Triện. Vào thời điểm này Thân Thời Hành có thể đến đưa tiễn đã là rất trọng
nghĩa khí, cho dù là trong lòng người ta có điều lo lắng, chúng ta cũng
không thể lấy đó ra trách cứ.
Rốt cục Vương Triện không trách cứ Thân Thời Hành, nhưng vẫn có vẻ không nhịn được, trầm giọng nói:
- Ôi, Tần Thái Bảo không đến đưa tiễn mới là chuyện đương nhiên, hắn
được mặt rồng ưu ái, chẳng qua chỉ là con rể Trương Thái Sư, dù sao đi
nữa cũng không làm liên lụy tới hắn, không giống chúng ta, người khác
tránh xa còn không kịp!
Thân Thời Hành đỏ mặt, vuốt vuốt râu không mở miệng.
Bất quá lời Vương Triện nói cũng không sai, thời này hôn nhân nam nữ đối với sĩ lâm trong ngoài triều cũng không đáng kể gì, thậm chí giữa thông gia với nhau trở nên xa lạ như khách qua đường, hay trở thành chính
địch cũng không ly kỳ. Từ Các Lão triều Gia Tĩnh gả cháu gái cho cháu
trai làm Ngiêm Tung làm thiếp, kết quả lúc lật đổ Nghiêm Tung, Từ Các
Lão cũng không có chút tình cảm, có thể nói là tính toán đủ đường giết
chết phụ tử Nghiêm Tung
Cho dù là Tần Lâm không đến, Giang Lăng đảng cũng tuyệt đối sẽ không
trách hắn, ngược lại chỉ có thể tự mình áy náy, ai bảo lúc trước mình
không chịu nghe theo lời thật mất lòng của Tần Lâm?!
- Đi thôi, Tần Thái Bảo sẽ không tới.
Vương Quốc Quang thở dài, vẫy vẫy tay với quản gia, chuẩn bị rời đi.
Đám người Tằng Tỉnh Ngô, Trương Học Nhan, Vương Triện nhất tề xoay
người, thầm than lúc trước mình có mắt không tròng nhìn lầm Trương Tứ
Duy, cũng coi thường Tần Lâm.
- Tới, tới rồi!
Tay Thân Thời Hành có hơi run rẩy, kéo lấy ống tay áo Vương Quốc Quang lớn tiếng nói:
- Tần Thái Bảo tới rồi!
Phương hướng kinh sư, một người một ngựa đang chạy như bay, bụi bốc lên
mịt mù. Tần Lâm thân mặc thường phục màu đen cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử
chạy tới nhanh như điện chớp, tốc độ đạt tới mức kinh người.
- Cuối cùng cũng tới, rốt cuộc hắn vẫn phải tới!
Tâm trạng Trương Học Nhan hết sức kích động.
Vương Triện cắn chặt môi, hồi lâu sau mới thở một hơi dài nhẹ nhõm:
- Cuối cùng Tần Thái Bảo cũng tha thứ cho chúng ta... Nếu như hắn không
đến, chúng ta cứ về quê như vậy trong lòng cũng sẽ áy náy không yên.
Đám môn sinh cố lại tới đưa tiễn Giang Lăng đảng cũng bàn tán xôn xao:
- Tần Thái Bảo quả nhiên trung trực trượng nghĩa, đáng để kết giao!
- Không phải sao? Giang Lăng Thái Sư gả thiên kim cho hắn, quả thật không chọn lầm người!
Tần Lâm giục ngựa tới, mọi người tiễn hành rối rít tránh ra hai bên, hắn chạy tới bên ngoài trường đình, tung người xuống ngựa.
Các trọng thần Giang Lăng đảng Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô đã sớm
nghênh đón, vô hình chung vây Tần Lâm vào giữa, mọi người nhất tề chắp
tay thăm hỏi.
Tằng Tỉnh Ngô cười khổ lắc đầu một cái:
- Tần Thái Bảo, ngài không nên tới đây, nếu để bệ hạ và Trương Phượng Bàn biết được sẽ vô cùng bất tiện.
Tần Lâm vung tay áo lên, ưỡn lưng thật thẳng, vô cùng khẳng khái nói:
- Các vị lão tiên sinh về quê chính là họa Đảng Cố ngày xưa tái hiện, hạ quan thân là nửa con trai của Trương Thái Sư, há có thể khoanh tay bàng quan?!