Cẩm Y Vệ

Chương 459: Chương 459: Trưởng quan thi ân không cầu báo (Thượng)




Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực nhất tề chắp tay làm lễ ra mắt cùng Trương Công Ngư.

Ngưu Đại Lực vào lúc Trương Công Ngư nhậm chức Kỳ Châu đã làm tráng ban Ban Đầu, vẫn theo cách gọi khi trước luôn miệng gọi y là Đường Tôn. Lục Viễn Chí cũng thu hồi sắc mặt giết heo, ra vẻ nho nhã:

- Trương Đô Đường nhậm chức ở Kỳ Châu dạy dỗ dân chúng, ty chức nhận thư nhà gởi tới nhắc tới dân chúng có nhiều hoài niệm, Trương Đại lão gia có thể nói yêu dân như con.

Mấy câu nói này không phải là nịnh hót, Trương Công Ngư làm quan có hơi hồ đồ, nhưng từ trước tới nay chưa từng bóc lột hút máu dân chúng. Vì muốn cho êm chuyện còn tự móc tiền túi để cho nguyên bị cáo dàn xếp ổn thỏa, trong đám quan địa phương thời này tuy rằng không phải là hoàn toàn thanh liêm nổi bật, nhưng cũng được dân chúng yêu mến.

Trương Công Ngư cũng cười ha hả làm lễ ra mắt cùng bọn họ, khách sáo nói:

- Hai vị ở Kỳ Châu, bản Đô Đường đã biết không phải là vật trong ao, đi theo Tần lão đệ ta hiển nhiên phong vân tế hội, hẳn bây giờ cũng đã làm tới Tiểu Kỳ, Tổng Kỳ rồi phải không?

- Quá khen, quá khen!

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực khiêm tốn cười ha hả.

Trương Công Ngư hỏi Tiểu Kỳ, Tổng Kỳ, dĩ nhiên không phải coi thường hai người bọn họ. Bá tánh bình dân sung vào Cẩm Y Vệ làm lên từ Lực Sĩ, muốn thăng Hiệu Úy phải mất năm năm mười năm, đi lên nữa càng cần có công lao đặc biệt vô cùng mới được. Chỉ trong ngắn ngủi hai ba năm từ bá tánh bình dân lên tới Tiểu Kỳ, Tổng Kỳ, đã là tốc độ thăng tiến kinh người.

Thế nhưng Trương Công Ngư vẫn đoán sai rất xa. Lục mập cùng Ngưu Đại Lực đi theo Tần Lâm, quan chức bọn họ cũng nước lên theo thuyền. Hai người bọn họ đều là Bá Hộ, Tần Lâm chưởng Nam Nha, đang chuẩn bị nghĩ biện pháp cho bọn họ thăng Phó Thiên Hộ.

Nhìn nhau cười một tiếng, hai vị huynh đệ Lục Ngưu không có vạch trần, quả thật không hẹn mà cùng nhìn Tần Lâm một chút: lúc trước ở Kỳ Châu thành, cảm thấy cẩm y Bá Hộ Thạch Vi đã là cao cao tại thượng, xa không thể với. Không nghĩ tới có một ngày Tần Lâm chắp cánh bay cao làm tới Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, hai người mình cũng đến vị trí Bá Hộ, giống như Thạch Vi Thạch Đại lão gia trước kia, đây không phải là hoàn toàn dựa vào Tần Lâm Tần trưởng quan cất nhắc sao?

Lão hữu gặp lại, Thân Thời Hành lại không ở nhà, mọi người liền đi tới quán cơm ngồi một chút.

Quan viên bên ngoài vào kinh, chỗ thứ nhất không thể không đi chính là Tiện Nghi phường, chưởng quỹ nhìn thấy là tân nhậm Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty chưởng nha đến, dáng vẻ rón rén sợ hãi khiến cho bản thân Tần Lâm cũng cảm thấy không chịu nổi.

Trương Công Ngư càng kinh ngạc không cần phải nói, bất quá ý nghĩ của y lại khác: Tần lão đệ vơ vét bóc lột thật là lợi hại, hù dọa cho chưởng quỹ trở thành như vậy. Chậc chậc, ở Nam Kinh đã nghe nói hắn nhậm chức sở chữ Canh dạy cẩm y quân dư thu tiền cữ thường lệ, hiện tại toàn bộ cẩm y quan giáo Nam Trực Lệ đều hát chiến ca do hắn sáng tác.

Cái gì ‘Tú Xuân đao ra nhanh như sét đánh, Đại Minh ưng khuyển là cẩm y’, hát lên cũng thuận miệng thỏa thích, sau đó là ‘đập tan tành, đánh vỡ tan, thu cho đủ tiền cữ thường lệ’, không khỏi có vẻ khí thế hung hăng một chút. Cứ xem chưởng quỹ này sắp sửa tan gan vỡ mật cũng có thể biết.

Tần Lâm cũng không nói rõ những chuyện lật đổ Dương Triệu, giúp cho Cảnh Định Lực làm Kế Liêu Tổng Đốc, lại đề cử Trương Công Ngư tiếp nhận Thiêm Đô Ngự Sử, chẳng qua chỉ cười nói bình thường với Trương Công Ngư, tán gẫu vài chuyện cũ Kỳ Châu, phong cảnh Giang Nam.

Nhắc tới chuyện nóng bỏng nhất Nam Kinh khoảng thời gian này, đó chính là Cận Đại nữ y quán, thay đổi lệ cũ không đặc biệt cung cấp y liệu phục vụ vì bệnh phái nữ, nữ y quán từ y sinh tọa đường đến hộ công, dược phòng tất cả đều là phái nữ, hết sức hợp với yêu cầu lễ giáo. Lại cung cấp y liệu phục vụ cho rộng rãi phụ nữ đồng bào, từ nay về sao không còn ‘liệt nữ’ vì nam nữ thụ thụ bất thân mà cự tuyệt thầy thuốc trị bệnh, từ đó hương tiêu ngọc tán nữa.

Trương Công Ngư nhắc tới lập tức chĩa ngón cái lên:

- Chuyện khác Tần lão đệ có công với nước, cũng không cần nhắc lại, chỉ riêng chuyện nữ y quán thật sự là công lao rất lớn, có lợi thiên thu. Cho dù là ở thành thị, châu phủ khác cũng có không ít nơi bắt chước noi theo. Hiện tại cả Giang Nam, chỉ cần thành thị hơi lớn một chút cũng mở ra nữ y quán.

Tần Lâm khẽ mỉm cười, kết quả này sớm nằm trong dự liệu của hắn.

Các lão gia đạt quan hiển quý mười người có hết chín hận không được nhốt lão bà nữ nhi thêm bảy tám phòng tiểu thiếp ở hậu viện, ngay cả người khác liếc mắt nhìn cũng phải ghen tỵ. Mặc dù ngã bệnh tìm thầy thuốc là vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ sợ tổn phụ đạo, ngay cả biện pháp cột tơ chẩn mạch cũng nghĩ ra, quả thật là làm khó cho người khác.

Bây giờ có nữ y quán toàn bộ do nhân viên phái nữ làm việc tạo thành, dĩ nhiên những quý phụ tiểu thư này sẽ tới nữ y quán chẩn bệnh. Rất nhiều bệnh chứng kín đáo khó nói hiện tại cũng có thể thoải mái nói ra, xoa bóp châm cứu cũng không cần che che giấu giấu, chẳng phải là rất tốt hay sao?

Về phần người khác bắt chước, Tần Lâm cầu còn không được. Nếu như khắp thiên hạ chỉ có Cận Đại nữ y quán, vậy thì quá mức nổi bật thu hút người khác, người bắt chước theo càng nhiều, khắp nơi đều mở nữ y quán, vậy nữ y quán Cận Đại của mình mới không còn độc quyền, như vậy sẽ có lợi cho khai triển công tác tình báo.

Cũng không sợ đoạt mối làm ăn, Cận Đại nữ y quán là đi theo con đường cao cấp, thu thập tình báo của đám đạt quan hiển quý ở mấy nẻo đường giao thông quan trọng như Nam Kinh, Dương Châu, Hàng Châu… Ở huyện thành châu phủ thông thường, Tần Lâm quả thật không rảnh mở nữ y quán.

Nói chuyện nãy giờ ai nấy rượu bốc lên cao, Trương Công Ngư vỗ ngực ra vẻ hào phóng:

- Trước kia thiếu nợ ân tình của lão đệ quá nhiều, hiện tại ngu huynh làm đến Đô Đường, Tần lão đệ có chuyện gì chỉ cần tìm lão ca, nhất định sẽ giúp.

- Như vậy, vậy phải đa tạ Trương lão ca!

Tần Lâm cười híp mắt uống rượu trong chén một hơi cạn sạch.

Thấy đã đến lúc, Trương Công Ngư liền cáo từ đi ra ngoài bái kiến tọa sư Thân Thời Hành.

Tần Lâm nhìn bóng lưng Trương Đô Đường khẽ gật đầu, mặc dù người này không có bản lãnh gì lớn, nhưng ở trong quan trường cũng coi là người trung hậu khó được, không uổng công mình cất nhắc y một phen.

Lục mập ở bên cạnh chu mỏ:

- Tần ca, vì sao huynh không nói cho y...

Mới vừa rồi trong tiệc Lục Viễn Chí năm lần bảy lượt muốn nói rõ, nhưng Tần Lâm hết lần này đến lần khác dùng lời nói cho qua, không đề cập tới quan trường, đến cuối cùng thủy chung không nói một chữ.

- Như vậy không phải là thi ân cầu báo hay sao?

Tần Lâm sờ sờ mũi, chính khí dâng trào:

- Bản quan làm người đường đường chính chính, cho tới bây giờ thi ân không cầu báo, vừa rồi tên mập đệ muốn nói rõ ra, không khỏi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Trời ơi, huynh là quân tử ư… Lục mập bĩu môi, lòng nói đời này mập gia ta chưa từng thấy qua người nào âm hiểm xảo trá hơn Tần ca ngươi, hai chữ quân tử e rằng cách xa Tần trưởng quan ngài như trời với vực.

Trương Công Ngư đi bái kiến Thân Thời Hành, Thân Các Lão hàng năm nhận lễ vật hiếu kính, vị môn sinh họ Trương này lúc nào cũng đưa nhiều nhất. Hơn nữa mặc dù Thân Thời Hành tinh minh khôn khéo hơn Trương Công Ngư nhiều, nhưng cũng có thể coi là người tốt, hai thầy trò này cũng rất hợp với nhau. Thân Thời Hành nói chuyện với y ước chừng hơn nửa canh giờ mới bưng trà tiễn khách, trong số khách nhân tới phủ Đại Học Sĩ bái phỏng coi như là coi trọng có thừa.

Thân Thời Hành ở quan trường đã lâu, nói chuyện cũng tỏ ra ấp a ấp úng, nửa ngày hỏi mấy câu, nhìn như bất động thanh sắc hỏi Trương Công Ngư, Cẩm Y Vệ Tần Lâm là huynh đệ ngươi sao.

Trương Công Ngư vốn tính hồ đồ, nghe câu hỏi không ăn nhập gì này làm sao có thể hiểu ý cho được, thuận miệng đáp đúng vậy, không nói gì nữa, Thân Thời Hành khẽ mỉm cười một cái, cũng không hỏi nữa.

Bái tọa sư xong, Trương Công Ngư mới đến nha môn Đô Sát Viện nhậm chức.

Danh tiếng vị Đại lão gia hồ đồ này đã sớm truyền đi không ít, Thiêm Đô Ngự Sử bên ngoài quan uy hiển hách, ở trong Đô Sát Viện lại chẳng ra gì. Trên có Tả Hữu Đô Ngự Sử, Phó Đô Ngự Sử, phía dưới mười ba đạo Giám Sát Ngự Sử lại là khoác lác tới trời, tự xưng thanh lưu ngôn quan, trực gián trung thần, cho tới bây giờ chỉ nhận tông chủ, tọa sư mình, không xem tên Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư ngoại địa mới tới này ra gì.

Mặc dù cùng là Thiêm Đô Ngự Sử, nhưng danh vọng thanh lưu, địa vị sĩ lâm của Trương Đô Đường kém người tiền nhiệm của mình là Cảnh Nhị tiên sinh quá xa. Từ trước tới nay y chỉ làm quan địa phương, trong kinh sư cũng không hề nghe nói có nhân vật như thế, trong thanh lưu cũng không có mấy phần danh tiếng, lại càng không giống như Cảnh Định Lực, có thật nhiều môn sinh cố lại tung hô giúp y, có thể hô lên một tiếng người người hưởng ứng.

Cho nên Trương Đô Đường nhậm chức, sau khi bái qua Tả Đô Ngự Sử Trần Bính lập tức bị lạnh nhạt, ngày ngày ngồi trong nha thự của mình giống như tượng gỗ, cho dù là tính y ruột để ngoài da, hiện tại cũng cảm thấy có vẻ khác thường.

Hôm ấy đám Ngự Sử vừa tới, ra bảng điểm danh gạch một cái coi như có mặt, Khâu Tranh cùng hai vị bằng hữu cùng là Giám Sát Ngự Sử, Tôn Thừa Nam, Lôi Sĩ Tránh cùng nhau đi tới nha môn.

- Mậu Thực huynh, huynh xem Trương Đô Đường mới tới kia dáng vẻ đần độn giống như kẻ ngốc, có tài đức gì mà nhận vị trí Cảnh Nhị tiên sinh để lại?

Tôn Thừa Nam nghi ngờ không hiểu hỏi, cũng không có băn khoăn gì, căn bản không sợ bị người khác nghe.

Khâu Tranh đang điểm danh trên bảng thay đồng liêu, cũng không quay đầu lại nói:

- Có lẽ là triều đình nhắm mắt chỉ bừa trên danh sách quan viên, bằng không lão nhân gia cũng không có may mắn như vậy, ha ha…

Chợt cảm thấy không khí có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tôn Thừa Nam cùng Lôi Sĩ Tránh đang nháy nhó nhau, xa hơn một chút là Trương Công Ngư lộ vẻ lúng túng.

- Trương Đô Đường tới sớm!

Khâu Tranh không thèm để ý, phía sau y có tọa sư Cảnh Nhị tiên sinh, Kế Liêu Tổng Đốc mới ra lò, cho nên không xem Trương Công Ngư ngu ngơ khờ khạo này ra gì.

Khâu Tranh cùng hai vị bằng hữu cười cười nói nói đi ngang qua Trương Công Ngư.

Dáng vẻ Trương Công Ngư ủ rũ như đưa đám, lẩm bẩm nói:

- Tần Lâm Tần lão đệ ôi, những tưởng huynh làm Đô Đường thì có thể chiếu cố cho đệ đôi chút, không nghĩ tới… không nghĩ tới lão ca vô năng, ngay cả bản thân mình cũng…

Nghe thấy Trương Công Ngư lẩm bẩm than thở như vậy, Khâu Tranh đi đầu đột ngột ngừng bước, mỗi cơ bắp đoạn xương trên người ngưng đọng lại như tượng, cơ mặt cũng trở nên cứng như sắt đá.

Tiếp theo Khâu Ngự Sử đột nhiên xoay người tại chỗ một trăm tám mươi độ, cơ mặt cứng đờ nháy mắt trở nên vô cùng linh hoạt:

- Trương... Đô... Đường..., vị huynh đệ kết nghĩa mà ngài nói phải chăng là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty Tần Lâm Tần trưởng quan?

Trương Công Ngư nghe vậy cũng sợ hết hồn:

- Tần lão đệ đã làm tới Chỉ Huy Sứ, chưởng Bắc Nha rồi sao? Đã làm bao lâu rồi?

Trong phút chốc, khóe mắt khóe miệng Khâu Tranh đồng thời nhăn nhúm lại, vẻ mặt phút trước còn tỏ ra hết sức khinh thường hiện tại nở một nụ cười tươi tắn:

- Ôi chao, thì ra Trương Đô Đường Trương tiên sinh là minh huynh của Tần trưởng quan, thất kính thất kính. Tọa chủ hạ quan là Cảnh Nhị tiên sinh cùng Tần trưởng quan là chí giao hảo hữu, xét ra Trương Đô Đường chính là trưởng bối sư môn, xin nhận học sinh một xá!

Tôn Thừa Nam cũng tỉnh ngộ ra, vội vàng nói:

- Trương Đô Đường thật sự là vô cùng khiêm tốn, bao nhiêu ngày qua không hé răng nói nửa lời, hết sức hết sức khiêm nhường.

Lôi Sĩ Tránh làm bộ oán giận, cực kỳ nịnh hót:

- Có một vị minh đệ như vậy, sao Trương Đô Đường không nói sớm? Hôm nay Tần tướng quân tay không ngăn voi, ngự tiền cứu giá, là hồng nhân chữ Thiên số Một trong văn võ cả triều. Trương Đô Đường là huynh đệ bát bái chi giao với hắn, nhất định cũng là rồng trong loài người.

Lúc này gió đã xoay chiều, vốn là gió Tây Bắc khắc nghiệt hiện tại đã hóa thành gió Đông Nam ôn hòa. Vốn là đồng liêu trước đây mặt lạnh xem thường, đổi thành nụ cười nhiệt tình, lời lẽ nịnh hót. Khâu Tranh, Tôn Thừa Nam, Lôi Sĩ Tránh cùng mấy tên Giám Sát Ngự Sử khác nhất thời như chúng tinh phủng nguyệt vây Trương Công Ngư vào giữa, mỗi người một câu, thổi phồng tung hô y lên tận chín tầng mây.

Trương Công Ngư ngây người tại chỗ, tương phản kịch liệt trước sau khiến cho lão nhân tốt này không biết làm sao, bất quá chỉ có thể lẩm bẩm:

- Tần Lâm, Tần lão đệ lại lợi hại như vậy? Cái gì gọi là ngăn voi cứu giá, vì sao ta không hiểu...

- Chậc chậc, Trương Đô Đường cùng Tần tướng quân thật là quân tử chi giao bình đạm như nước, xem công danh lợi lộc như mây trôi!

Khâu Tranh luôn miệng khen ngợi, làm lão ca không thèm nghe ngóng tới đường công danh của huynh đệ kết nghĩa, đây là phẩm hạnh cao khiết tới mức nào, có thể so sánh với Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh năm xưa.

Tôn Thừa Nam chĩa ngón tay cái:

- Trương Đô Đường tính bình đạm như ánh trăng sao, giao tình với Tần tướng quân giống như cao sơn lưu thủy, hạ quan bội phục bội phục!

Lôi Sĩ Tránh lộ vẻ kính ngưỡng, vái chào Trương Công Ngư thật sâu tới đất:

- Trên đời tất cả trọc, chỉ có mình ta thanh, Trương Đô Đường rất có phong thái cổ nhân, tương lai ắt sẽ là trụ cột của thanh lưu chúng ta. Cảnh Nhị tiên sinh từ Tả Thiêm Đô Ngự Sử thăng chức, lại có Trương Đô Đường kế nhiệm, Đô Sát Viện chúng ta thủy chung chính khí tràn trề, chí sĩ người sau nối đuôi người trước, quả thật là giai thoại trong sĩ lâm.

Trương Công Ngư chỉ biết cười ngây ngốc, từ trước tới nay y chưa từng được tung hô tới tận mây xanh như vậy, trong lòng vừa cao hứng lại ngượng ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.