Trong vụ án Lương Bang Đoan lừa gạt cưới Trưởng Công chúa, kiểm
nghiệm thi sáp của Tằng Xuân Đào, Lục Viễn Chí và các huynh đệ quan giáo khác không có ở hiện trường, nhưng có Thị Kiếm ở đó. Sau khi trở về
nàng bèn kể lại với nữ binh Giáp, may là Thị Kiếm cũng thường phụng bồi
Từ Tân Di đi săn, thường thấy máu, nhưng nhớ lại mùi thối đáng sợ kia
vẫn không rét mà run.
Nữ binh Giáp biết, dĩ nhiên Lục Viễn Chí
cũng biết, cho dù là thần kinh tên mập hết sức vững vàng nhưng tưởng
tượng mùi thối của thi sáp moi lên từ lòng đất, cũng cảm thấy sống lưng
lạnh toát một phen.
Không trị được tên mập ngươi sao… Tần Lâm thấy Lục Viễn Chí co đầu rụt cổ không dám nhiều lời nữa, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Lâm phân phái cẩm y quan giáo giả trang thành khách
thương ngoại địa dò xét tin tức, trong lúc nhất thời Long Du huyện thành nho nhỏ ở sơn khu Chiết Tây phảng phất biến thành yếu đạo thông thương
ba tỉnh, khắp nơi toàn là thương khách từ Nam chí Bắc.
Đương
nhiên hành động này của cẩm y quan giáo không gạt được kẻ có lòng, nhưng tựa hồ Tần Lâm cũng không quan tâm. Hắn ẩn trong khách sạn hiện tại đã
trở thành hành dinh Khâm Sai tạm thời, thỉnh thoảng nghịch mấy món di
vật Đỗ chưởng quỹ lưu lại, thỉnh thoảng nhìn về phía bản đồ Long Du
huyện ngưng thần suy nghĩ sâu xa.
Hôm ấy có mười mấy con khoái mã từ phương hướng Hàng Châu chạy vào địa phận Long Du huyện. Trên con
ngựa dẫn đầu, gương mặt đầy bụi của Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang Trương
Văn Hi có vẻ buồn rầu.
Sau khi y nhận được thư của lão đồng niên La Đông Nham, từ Hàng Châu vội vã chạy tới.
La Đông Nham kể khổ trong thư, nói Tần Lâm ỷ vào thân phận Khâm Sai liên
tục bức bách như thế nào, vô cớ sinh sự xem bệnh mất bình thường thành
giết người hại mạng. Y không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cầu xin lão đồng niên chạy tới thuyết phục, xin Tần Thiếu Bảo bớt
giận.
Sau khi Trương Văn Hi nhận tin vạn phần kinh ngạc, theo
hiểu biết của y về Tần Lâm, hẳn là không đến nỗi nào, hơn phân nửa là La Tri Huyện và Tần Thiếu Bảo có hiểu lầm.
Vì vậy Trương Tuần Án
vội vã chạy tới, hy vọng trợ giúp lão đồng niên giải thích rõ trước mặt
Tần Thiếu Bảo, hòa giải hiềm khích lúc trước.
Dẫn người đi tới Long Du huyện nha, La Đông Nham mặt đầy gió Xuân ra đón:
- Trương niên huynh, quả thật là khách quý. Đến Long Du huyện ta đây,
quan dân dân chúng được hưởng đạo đức giáo hóa, chính là cái may của bản huyện.
Trương Văn Hi lại ngẩn người ra, thấy dáng vẻ La Đông
Nham cười vui vẻ như vậy, trong lòng không thể nào hiểu được. Theo y suy đoán nếu La Đông Nham đắc tội Tần Lâm, nhất định là phải có dáng vẻ khổ sở, sớm không giữ được đến tối, vì sao lại có vẻ mặt tươi cười như vậy?
- Lão đồng niên đệ cũng đừng đóng kịch với ta.
Trương Văn Hi lập tức kéo lấy La Đông Nham:
- Biết đệ không đắc ý trước mặt ở Tần Thiếu Bảo, ngu huynh mới khoái mã
ra roi chạy tới giảng hòa. Đệ không nên xem thường Tần Thiếu Bảo kia,
tuy hắn còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn vô cùng lợi hại!
La Đông Nham nở một nụ cười khả ái:
- Ôi chao, trước khác nay khác, sau khi gởi lá thư kia cho Trương niên
huynh được nửa ngày, tiểu đệ đã hối hận không ngừng. Thì ra Tần Thiếu
Bảo quả thật tuệ nhãn như đuốc, khả năng có xét âm đoán dương, tiểu đệ
xem hắn xử án quả thật được lợi không nhỏ.
Trương Văn Hi chỉ cảm
thấy dở khóc dở cười, biểu lộ trên mặt trở nên hết sức cổ quái, vốn
tưởng rằng sau khi gặp mặt La Đông Nham sẽ kể khổ liên hồi. Không ngờ
rằng y lại luôn miệng tán dương Tần Lâm, không hề có chút gì là bất mãn.
Sau khi nghe từ đầu đến cuối quá trình vụ án Đỗ chưởng quỹ, Trương Văn Hi cũng phải buông lời khen ngợi:
- Tần Thiếu Bảo không chỉ có xử án như thần, còn thâm nhân hậu nghĩa, làm cho tử tội bị xử phải cảm tạ ân đức, chẳng phải là giống như Tây Bá Hầu Cơ Xương vẽ đất cầm tù, để tù nhân tự do…
Nói tới chỗ này, Trương Văn Hi liền dừng lại không nói tiếp nữa.
Đương nhiên La Đông Nham biết lão đồng niên muốn nói gì, Tây Bá Hầu Cơ Xương
pháp độ nghiêm minh, vẽ đất cầm tù mà phạm nhân không dám rời đi, lại
được tiếng nhân nghĩa, cho tử tù kỳ hạn trở về nhà thăm thân nhân, đến
kỳ hạn, tử tù đều tự động trở lại thọ hình.
Chuyện mà Tần Lâm đã
làm cũng có chỗ tuyệt diệu chẳng khác nào Cơ Xương. Nhưng Vũ Vương phạt
Trụ, Tây Bá Cơ Xương trở thành Chu Văn Vương, là một đời thánh quân,
Trương Văn Hi thân là minh thần, lấy Chu Văn Vương so với Tần Lâm ắt có
hiềm nghi mạo phạm.
Hai người đang nói chuyện phiếm ở huyện nha, chợt bên ngoài nha dịch thông truyền, Khâm Sai Tần Thiếu Bảo giá đáo.
La Đông Nham vội vàng đứng lên đi ra ngoài, Trương Văn Hi cũng theo sát phía sau, tiến ra bên ngoài huyện nha nghênh đón.
Chúng quan giáo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực tiền hô hậu ủng, Tần Lâm áo xanh
áo vải cỡi ngựa tới, trước tiên chắp tay đáp lễ La Đông Nham đang cúi
người chào, sau đó nhìn về phía Trương Văn Hi cười nói:
- Ngọn gió nào thổi Trương Tuần Án tới Long Du huyện như vậy?
Trương Văn Hi vô cùng khách sáo:
- Nghe Tần Thiếu Bảo còn nấn ná ở chỗ này, hạ quan đặc biệt chạy tới, nguyện ra chút sức mọn vì Thiếu Bảo.
La Đông Nham giật thót mình, Trương Văn Hi không nghĩ tới y lại khen ngợi
Tần Lâm như vậ cũng không nghĩ tới Trương Văn Hi lại tỏ ra kính cẩn
trước mặt Tần Lâm như hiện tại.
Chế độ triều Minh đại tiểu tương
chế, mặc dù chức Tuần Án của Trương Văn Hi này chỉ là quan thất phẩm,
nhưng quyền lực cũng không nhỏ hơn Bố Chính Sứ, Án Sát Sứ một tỉnh. Y có quyền giám đốc Tuần Phủ, thời chiến giám đốc Tổng Đốc, cũng có quyền
nhất định tạm thời xử trí, tục xưng Bát Phủ Tuần Án, uy phong cực lớn.
Tuy rằng Tần Lâm là đại quan nhị phẩm, nhưng dù sao xuất thân quan võ,
trong quan trường thông thường sẽ không cho là hắn lớn hơn Tuần Phủ
Chiết Giang. Trương Văn Hi là người dám ra oai ngay cả trước mặt Tuần
Phủ, vì sao lại tỏ ra cung kính với Tần Lâm?
La Đông Nham chỉ có
thể thầm kêu may mắn trong lòng, còn tưởng rằng bằng vào thân phận địa
vị của lão đồng niên, ước chừng có thể sánh ngang cùng Tần Lâm, cho nên
trước đó mời y chạy tới điều giải, không nghĩ tới căn bản không phải có
chuyện như vậy, may là mình điều chỉnh thái độ đối với Tần Thiếu Bảo,
nếu không lần này bêu xấu không nhỏ.
Sau khi tân chủ ngồi xuống, La Đông Nham thử thăm dò hỏi:
- Bản huyện cũng phái ra nha dịch bộ khoái, đáng tiếc không thu hoạch
được gì, không biết Tần Thiếu Bảo có có đầu mối gì hay không?
Tần Lâm quét mắt nhìn đám bộ khoái nha dịch đứng hai bên, những sai dịch này lập tức biết điều rút đi, lúc này hắn mới hỏi:
- Quý huyện có chỗ nào bí ẩn có thể chứa được một số đông người mà không
ai hay biết hay không? Ta nghi ngờ điểm đúc tiền thông bảo Vạn Lịch giả
đang ở trong địa phận quý huyện!
Sắc mặt của La Đông Nham nhanh chóng biến đổi, ấp úng nói:
- Tần Thiếu Bảo, ngài... ý của ngài là? Hạ quan có hơi... có hơi không hiểu...