Cẩm Y Vệ

Chương 117: Chương 117: Từ biệt




Hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu nghe vậy im lặng hồi lâu, so với chuyện trong triều đình, đương nhiên là chuyện này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mới có lợi cho Trương Cư Chính thúc đẩy triều chính mới, nhưng...

Vương Chi Viên thấy huynh đệ Trương gia khó xử, bèn cảm khái nói:

- Trương Thái Nhạc tiên sinh có ân tiến cử, lại có công đề bạt với Vương mỗ, hôm nay Vương mỗ thân mang trách nhiệm thống trị một phương, tất sẽ lấy máu đền đáp Trương tiên sinh. Hai vị công tử chớ lo, hãy nhìn lão thế thúc thi triển thủ đoạn, cho dù là sóng lớn ngập trời cũng sẽ làm cho gió êm sóng lặng.

Hai vị công tử cũng không phải có ý này, thấy lão thế thúc trượng nghĩa như vậy, cũng do dự không biết nên lựa chọn thế nào.

- Thế thúc có hảo ý, bất quá chuyện này... Có lẽ gia phụ sẽ có tính toán khác.

Hàm răng Trương Tử Huyên khẽ cắn đỏ thắm đôi môi, chậm chạp mà kiên quyết lắc đầu một cái, cự tuyệt đề nghị của Vương Chi Viên.

Vương Chi Viên biết vị chưởng thượng minh châu này của Trương Cư Chính thật là nữ trung Gia Cát, được chân truyền của phụ thân còn nhiều hơn ba thành so với mấy vị huynh trưởng. Nếu là chuyện khác lão sẽ nghe theo Trương Tử Huyên, nhưng chuyện này quả thật liên quan trọng đại, không thể không khuyên nhủ:

- Vương mỗ cũng không phải là chỉ vì báo ân đức lệnh tôn, chỉ vì lệnh tôn thi hành triều chính mới, trong ngoài triều có nhiều hạng người cứng đầu ngoan cố nhiều lời chỉ trích. Một khi án này truyền ra, sợ rằng cựu đảng sẽ sinh sự không nhỏ, trở ngại cho triều chính mới, trở ngại cho trật tự trị an lâu dài của xã tắc Đại Minh. Mà Vương mỗ tiêu trừ án này chính là nửa vì tư, nửa vì công, vì triều chính mới là công, còn hơn cả tư là báo ân đức lệnh tôn.

Trương Tử Huyên mỉm cười khẽ lắc đầu:

- Ở đây cũng không có người ngoài, điệt nữ xin hỏi một câu: với quyền bính của gia phụ, muốn thi hành triều chính mới có thể triển khai trên cả nước, cần gì phải tiến hành thử nghiệm chỉ vài nơi như Phúc Kiến, Hồ Quảng?

Chẳng lẽ? Vương Chi Viên thoáng động trong lòng.

- Năm xưa Vương An Thạch người mất triều vong, triều Bắc Tống thi hành triều chính mới có chỗ bất tiện. Gia phụ không muốn là Vương Kinh Công thứ hai, lúc đầu thử nghiệm triều chính mới ở vài nơi, xem xét ưu khuyết điểm, sau đó mới mở rộng thi hành trên cả nước, đây gọi là không mưu nhất thời mà mưu cho đời sau.

Trương Tử Huyên giải thích một phen, Vương Chi Viên nhất thời chợt hiểu ra, gật đầu nói:

- Giang Lăng tướng công thật là Đại Minh đệ nhất hiền tướng. Thế nhưng chuyện này vừa tiến hành đã gặp trắc trở, bắt đầu từ lúc có chuyện ‘đoạt tình’, lớp người cổ hủ mỉa mai châm chọc Trương tướng công không ít.

Năm ngoái phụ thân Trương Cư Chính, cũng chính là tổ phụ huynh muội Trương gia bệnh qua đời, dựa theo chế độ triều Minh, Trương Cư Chính nên hồi hương thủ chế ba năm, tức là để tang. Mà Ty Lễ Giám chưởng ấn thái giám Phùng Bảo, chư đại thần triều đình tấu thỉnh ‘Đoạt tình’, khiến cho Trương Cư Chính không để tang mà vẫn tiếp tục đảm nhiệm Thủ Phụ. Chuyện này đã khiến cho đám sĩ tử nho lâm thủ cựu mỉa mai không ít, cho nên Vương Chi Viên rất bận tâm đối với án Hưng Quốc châu bộc phát, sợ đưa tới trong ngoài triều phản đối.

- Vương thế thúc quá lo xa...

Trương Tử Huyên khẽ cau đôi mày chếch lên vào tận tóc mai, đôi mắt sáng như sao lóe lên, thanh âm êm ái mang theo lực lượng nào đó khó lòng nắm bắt:

- Gia phụ được tiên hoàng ủy thác, đứng hàng Tể Phụ, chấp chưởng triều cương, chưởng quyết khiếu càn khôn, lấy thiên hạ làm ý chí, há lại sợ hãi mấy câu thư sinh mỉa mai châm chọc.

Trong khoảnh khắc này, thần trí Vương Chi Viên có hơi mơ hồ, dường như thấy được cái bóng của Trương Tử Huyên trên người phụ thân nàng, vừa thán phục vừa thầm suy nghĩ: đáng tiếc, cuối cùng nàng là thân nữ nhi... Cũng không biết công tử nhà ai mới có thể cưới được vị nữ trung Gia Cát này?

Lúc này một tên quản gia khom người, ở ngoài cửa khoang nhắc nhở nói:

- Công tử, tiểu thư, đã đến Ngọ rồi.

Vương Chi Viên biết huynh muội Trương gia còn có chuyện khác, liền đứng dậy cáo từ, chợt nghe được Trương Mậu Tu nói với Trương Kính Tu:

- Tần Lâm đi Nam Kinh nhậm chức gấp như vậy sao? Đáng tiếc tiểu muội phải đi Tô Hàng, nếu không chúng ta có thể ở Nam Kinh thêm mấy ngày...

Tần Lâm? Vương Chi Viên cả kinh, chợt thân thể lảo đảo: nghe khẩu khí huynh muội Trương gia hẳn là đúng Ngọ đi tiễn hắn. Tên Bá Hộ Cẩm Y Vệ này có lai lịch thế nào, có thể làm cho công tử, tiểu thư Nguyên Phụ Thiếu sư Trương Cư Chính tranh thủ thời gian đưa tiễn?

Chẳng lẽ... nhìn lại sắc mặt Trương Tử Huyên lộ vẻ chờ mong, Vương Chi Viên cảm thấy mình đã đoán được nguyên nhân, nhất thời vì mới đầu vô lễ đối với Tần Lâm mà cảm thấy hối tiếc.

-----------

Các cấp quan viên Hồ Quảng chạy tới Hưng Quốc châu, vụ án liền có người tiếp nhận, bọn Hồ Tri Châu, Phương Sư Gia, còn có những hào cường sĩ thân cấu kết quan phủ lấn áp dân chúng đều sẽ bị trừng trị theo như luật. Mà Tần Lâm chỉ là quan qua đường, không cần ở lại chỗ này, cho nên tranh thủ chuẩn bị lên thuyền rời đi.

Một chính lục phẩm cẩm y Bá Hộ qua đường lên đường, những đại quan như Phân Thủ Đạo Thành Thủ Lễ, Phân Tuần Đạo Lý Kỳ Ngọc, Án Sát Ty Vệ Thể Nhân chắc là sẽ không tới đưa, Chính Thiên Hộ lĩnh hàm Chỉ Huy Thiêm Sự Dương Kế Ân hôm qua mới chạy tới Cẩm Y Vệ Hồ Quảng Thiên Hộ Sở lại càng không tới đưa tiễn một tên thuộc hạ tới nhậm chức.

Tới bến thuyền đưa Tần Lâm chỉ có Tri Phủ Vũ Xương Trương Công Ngư cùng Cẩm Y Vệ Phó Thiên Hộ Thạch Vi.

- Lão đệ rất có tình nghĩa, chân chính nghĩa bạc vân thiên, ca ca thật không biết nói gì!

Thạch Vi cười cầm tay Tần Lâm mà đi, cao giọng nói:

- Lần này ngươi lại chia công lao cho Phùng Tiểu Kỳ, ngay cả ca ca cũng được hưởng lây...

Nhưng so với Trương Công Ngư, nét mặt Thạch Vi vẫn có vài phần không vui, bị Tần Lâm giỏi về xem sắc mặt đoán ý phát hiện cũng không phải là chuyện lạ.

- Khụ khụ, chuyện này...

Thạch Vi do dự một chút, rốt cục nói thật:

- Vu Thiên Hộ phụng lệnh đóng cửa sám hối, vốn là ngu huynh hẳn phải được tiếp chưởng một gian hàng mà y cai quản, nhưng Dương Thiên Hộ cố ý độc chiếm quyền to... Ôi... Ta nói những thứ này làm gì? Đúng rồi, Nam Kinh Lục Triều kim phấn, Tần Hoài hà nổi danh thiên hạ, là địa phương giàu nhất triều Đại Minh, Tần lão đệ ở bên đó cố gắng sống tốt, ngu huynh sẽ chạy qua đầu lão đệ.

Tần Lâm lập tức phải đi Nam Kinh nhậm chức, suy nghĩ một chút cũng không có gì có thể giúp được Thạch Vi.

Ba huynh muội Trương gia đã sớm chờ ở bến tàu, thấy Tần Lâm tới bèn hàn huyên sôi nổi với hắn.

Tần Lâm vẫn cảm thấy chột dạ, mặc dù còn không biết thân phận ba vị này, nhưng cũng biết bọn họ nhất định là con nháu nhà quan quyền phú quý. Hừ, ngực nữ nhi người ta há có thể tùy tiện sờ như vậy sao… Ánh mắt hắn đảo tròn liên tục, nói chuyện cùng hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu thì không sao, lại nghĩ cách tránh né Trương Tử Huyên. Mỗi lần nàng lên tiếng nói bèn cười ha hả nhìn trời, nói ra toàn những lời vô bổ.

Trương Tử Huyên rất có hàm dưỡng, cũng không so đo chuyện Tần Lâm vô tâm, có lòng muốn thỉnh giáo vấn đề. Nhưng mãi tới bây giờ Tần Lâm vẫn giữ dáng vẻ bại hoại như vậy, rốt cục Trương Tử Huyên không còn kiên nhẫn nữa, kéo hắn qua một bên, mắt hạnh trợn tròn, mày liễu liếc xéo:

- Tần huynh, không biết tiểu khả có chỗ nào chọc ngươi tức giận, lại đối xử với ta lạnh nhạt như vậy? Tiểu khả cũng không phải là người không biết tiến thối, chỉ có mấy câu chính đề muốn hỏi, vì sao ngươi cứ mãi tránh né như vậy?

Hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu hiểu sai ý, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau: tiểu muội cũng quá mạnh… Lúc này chỉ mới mấy ngày đã ngửa bài hết với người ta như vậy… Tên họ Tần này cũng vậy, có thể lấy được tiểu muội nhà ta phải vui mừng mới đúng, ngươi còn cố ý né tránh nhiều lần.

Vương Chi Viên cũng tặc lưỡi than thầm, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển nữ, Trương Tử Huyên thật sự có phong thái của phụ thân.

Bọn họ không biết Trương Tử Huyên hỏi cũng không phải là vì tình nhi nữ, nàng bất chấp nam nữ hữu biệt, tiến tới Tần Lâm bên người thấp giọng hỏi:

- Tần huynh, cởi chuông phải do người buộc chuông, nếu ngươi hiểu được phải thêm thương thuế, giảm nông thuế vậy hãy nói tỉ mỉ ra, đừng hàm hồ từ chối nữa.

Tần Lâm gãi gãi đầu, cười nói:

- Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở vị trí nào thì đừng bàn về việc ấy).

Trương Tử Huyên ngạc nhiên, khẽ nhếch môi,

Huynh đệ Trương gia không có nghe thấy muội muội nói cái gì, chỉ biết là Tần Lâm cự tuyệt, Trương Mậu Tu thiếu chút nữa nhảy dựng lên:

- Trời ơi, Đại ca thấy không? Tiểu muội lại bị cự tuyệt, đây là nữ truy cầu nam!

Vương Chi Viên càng kinh hãi, có câu nói nam truy nữ cách núi non, nữ truy nam cách tầng giấy mỏng. Như vậy vị họ Tần này chẳng phải là rất có khả năng trở thành thừa long khoái tế của Nguyên Phụ Thiếu sư Trương Cư Chính sao?

Đợi Trương Tử Huyên đi ra, lão vội vàng tiến lên thi lễ, mở miệng ra là gọi Tần lão đệ, hết sức nhiệt tình.

Trương Tử Huyên lo cho quốc sự, suy nghĩ các loại vấn đề triều chính mới của phụ thân, mặt phấn ngậm sương, mơ hồ có vẻ rầu rĩ, nhưng theo người khác thấy lại giống như buồn bực cùng bất đắc dĩ sau khi bị Tần Lâm cự tuyệt.

Vì sao Tuần Phủ Đại nhân trước kiêu ngạo sau cung kính?

Trương Công Ngư ở phía sau giậm chân, thầm nói: “Tần lão đệ ôi Tần lão đệ, không trách Thân lão sư gởi thư nói Trương Cư Chính đè ép chuyện cất nhắc ngươi, ngươi bạc tình bạc nghĩa với nữ nhi người ta, lão Thái Sơn có thể không sửa trị ngươi sao?”

Tuần Phủ Hồ Quảng tới đưa Tần Lâm, những kẻ như Phân Thủ Đạo, Phân Tuần Đạo, Án Sát Sứ, cẩm y Thiên Hộ cũng đều tới.

Người ngoài không nói, Dương Kế Ân thấy cảnh tượng này chợt giật nảy mình: không trách Thạch Vi, họ Tần được cất nhắc nhanh như vậy, lại lập công không ít, thì ra cốt lõi ở chỗ này... Người ta có đường dây với Trương Cư Chính!

- Thạch Đại nhân, lão Vu gây ra loạn, bị phạt đóng cửa sám hối, ta thấy ngươi nên lo chuyện cửa hàng của lão đi.

Dương Kế Ân mặt mũi tươi tắn nói với Thạch Vi.

Thạch Vi vui mừng quá đỗi, nhìn Tần Lâm một chút, trong lòng thầm nói: “Tần huynh đệ, lần này lại nhờ phúc của ngươi.”

Tần Lâm từ giã mọi người, Giao Bạch thuyền rời bờ đi xa, dần dần biến mất ở chỗ giao tiếp giữa trời và nước.

- Hai vị ca ca, qua vài ngày nữa chúng ta cũng đi Nam Kinh đi!

Trương Tử Huyên nhìn thuyền Tần Lâm đi xa, như có điều suy nghĩ.

Trương Mậu Tu lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Không phải là muội ghét tên Lưu Kham Chi kia, nói thuyền không ngừng ở Nam Kinh, chạy thẳng tới Tô Hàng sao?

Trương Kính Tu kéo đệ đệ một cái, cười mà không nói.

Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng, uể oải vuốt ve đuôi tóc, dáng vẻ phong tình vạn chủng:

- Dường như tiểu muội lại có hứng thú với Nam Kinh.

-----------

Tần Lâm ngồi Giao Bạch thuyền thuận dòng mà xuống nhanh hơn ngựa chạy, qua Cửu Giang, An Khánh, Vu Hồ, thẳng tới Nam Kinh.

Sáng sớm hôm ấy nghe ngoài khoang thuyền có tiếng ồn ào, Tần Lâm đi lên trên boong thuyền xem thử, đã có thể trông thấy tường thành Nam Kinh xa xa, đáng tiếc trên sông có sương mù mờ mờ, từ xa nhìn không rõ.

Giao Bạch thuyền quá lớn, không tiện đi vào bên trong Tần Hoài hà, nhưng Cổ Phú Quý sớm có sắp xếp, phái người đi thuê một chiếc thuyền hoa mời Tần Lâm đổi sang.

Mượn chiêu bài chữ vàng Bá Hộ Cẩm Y Vệ, đoạn đường này không ai dám tới quấy nhiễu, chính thuế lậu quy đều thoát, Cổ Phú Quý kiếm được không ít, vui vẻ từ biệt Tần Lâm, Giao Bạch thuyền đi tới bến thuyền dỡ hàng.

Thuyền hoa mà bọn Tần Lâm ngồi mới không mới, cũ không cũ, là chuyên môn dừng ở cửa Tần Hoài hà đổ vào Trường Giang đón quan viên, phú thương. Chủ thuyền là một người mặt rỗ đội khăn màu lục, họ Tưởng thứ ba, nói chuyện rất khéo, hỏi phải Tần Lâm là lần đầu tiên đến Nam Kinh hay không, dọc trên đường đi giới thiệu cho hắn.

Từ Trường Giang chuyển vào cửa Tần Hoài hà có thể thấy rõ tường thành Nam Kinh, quả nhiên nguy nga tráng lệ, hơn xa châu huyện nơi khác. Theo Tưởng Tam giải thích, cửa nội thành Nam Kinh này có mười ba, cửa ngoại thành mười tám, chu vi tường thành hơn một trăm hai mươi dặm, chính là đệ nhất thắng cảnh Đông Nam.

Thuyền đến Tam sơn môn, cũng chính là Thủy Tây Môn dân chúng hay gọi, qua đập nước vào thành, Tần Hoài hà xuyên thành mà qua Nam Kinh, thuyền hoa có thể chạy thẳng vào trong thành.

Quả nhiên Tưởng Tam không hề khoa trương, bên trong Nam Kinh thành này người người lui tới tấp nập đông đúc, khắp nơi kim phấn lầu đài, trên Tần Hoài hà thuyền hoa qua lại như con thoi. Bên bờ sông nhà cửa ngói xanh tường hồng, các vương phủ, chùa miếu ngoài xa tường đỏ ngói vàng, hết sức đồ sộ hoành tráng.

Người qua lại trên đường y phục tề chỉnh, vẻ mặt ung dung không vội vã, ngay cả phụ nhân bán hoa, phu khuân vác cũng tươi cười, không hề lộ vẻ sầu khổ.

Dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều trà xã ngoài treo cờ phiên đèn lồng, cắm hoa tươi, bên trong toàn là dân chúng tầm thường uống trà nghe kể chuyện, ngồi đầy kín chỗ, ai nấy vui vẻ ra mặt.

Nhà cửa hai bên bờ Tần Hoài hà đều treo rèm châu, lụa mỏng, bóng người thấp thoáng bên trong cửa sổ không nhìn rõ. Nhưng cũng thấy được mấy bóng người yểu điệu yêu kiều ở bên trong đùa giỡn, thêu hoa, chơi nhạc… Tiếng cười trong trẻo dễ nghe như chuông bạc xa xa truyền tới, cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không khỏi cảm thấy rung động trong lòng.

Quả thật là cảnh tượng phồn hoa thời thịnh.

Tần Lâm gật đầu khen ngợi Đại Minh phồn hoa, Kim Lăng thắng cảnh, so sánh với Nam Kinh thành này, Paris ở cùng thời đó hai bờ sông Seine rác chất đống, mà London bất quá là một bến thuyền nhỏ phát ra mùi hôi thối nực mũi.

Dần dần thuyền đến cửa Nam đường cái, Tưởng Tam lại chỉ phía Nam cho Tần Lâm thấy:

- Trưởng quan, bên kia chính là Tụ Bảo Môn, truyền thuyết là địa phương Thẩm Vạn Tam đào được Tụ Bảo Bồn. Tụ Bảo Môn này là nơi phồn hoa tấp nập nhất Nam Kinh, các loại lương thực cung cấp cho dân chúng trong thành như heo dê rau cải đều đi qua nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.