Diện tích Bá Hộ Sở chật hẹp, bởi vì là phân quản tuần tra bên trong thành, cũng không có nuôi ngựa, vốn là Tần Lâm muốn mua ngựa nhưng lo lắng không có chỗ nuôi. Nếu Từ Duy Chí đáp ứng cho mượn một phần vườn hoa phía Đông, vậy thì không thành vấn đề.
Biết được sẽ đi mua ngựa ngay bây giờ, Lục mập cùng Ngưu Đại Lực đều cao hứng xoa tay.
- Hai ngươi...
Tần Lâm chợt ôm bụng cười như điên:
- Chớ, chớ cỡi ngựa, nên mua voi mà cỡi! Với thân thể các ngươi, cũng chỉ có voi mới chở nổi!
Tên mập cùng Ngưu Đại Lực nhất tề đảo cặp mắt trắng dã: Tần Lâm đây là kỳ thị hết sức trần trụi.
Chợ ngựa Nam Kinh ở An Bí phường bên trong Tụ Bảo Môn, chỉ cần có bạc, loại ngựa tốt tới mức nào cũng có thể mua được.
Tần Lâm vừa đến chợ ngựa, nhìn thấy hắn là một Bá Hộ Cẩm Y Vệ tuổi còn trẻ, đều cho là thế tập công tử gia nhà nào tới, rất nhiều người môi giới xông ra tranh nhau mời gọi. Cuối cùng một người phương Bắc vừa ốm vừa cao thắng, bởi vì y chỉ nói câu:
- Không cần biết ngựa các ngươi là loại nào, làm sao hơn được Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của ta?
Quả nhiên hảo mã!
Chỉ thấy ngựa này thân cao chân dài, khắp cả người trắng như tuyết, từ đầu tới chân không có sợi lông tạp nào. Dưới cổ có bờm nhìn qua giống như sư tử, vừa thấy người đến lập tức khịt mũi hí vang, không an phận dùng chân đá đá, khiến cho bụi đất tung bay.
Tần Lâm đang muốn mặc cả với người môi giới, chợt sau lưng vang lên giọng quan thoại Nam Kinh giòn giã:
- Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, thật là hảo mã, bao nhiêu tiền, bản tiểu thư muốn mua!
Vị tiểu thư vừa hỏi cỡi một con Ô Vân Cái Tuyết, đầu đội Tử Kim Quan phượng sí xung thiên, ngang mày buộc dải lụa nhị long hí châu, tóc đen bóng như tơ xõa xuống vai. Thân nàng mặc một chiếc áo gấm thêu chỉ vàng bách điểu triều phượng, thắt lưng dương chỉ bạch ngọc buộc chặt quanh eo thon nhỏ, càng làm cho bộ ngực căng phồng, vóc người yểu điệu.
Nàng ngồi chỉnh tề trên lưng ngựa, hai chân đặt trên bàn đạp, bắp đùi thon dài tròn trĩnh căng lên dưới quần hồng hoa bạc đủ để nhịp tim bất kỳ nam nhân nào gia tăng kịch liệt.
Bên người nàng là một nữ tử trẻ tuổi mày thanh mắt sáng ăn mặc như nữ binh, ngân khôi ngân giáp, mang thay tiểu thư mình tước họa cung, điêu linh tiễn, cỡi một thớt ngựa cao màu xanh.
Tần Lâm thấy trang phục nữ binh kia giống nhau như đúc với Giáp Ất Bính Đinh, cũng biết nữ tử vừa hỏi nhất định là Từ Tân Di Từ Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ.
Từ Tân Di một thân trang phục vàng đỏ, nhìn qua giống như một ngọn lửa đang cháy bừng bừng. Định thần nhìn kỹ mới thấy gương mặt trứng ngỗng của nàng vô cùng xinh đẹp, mắt to hơi sâu, sống mũi cao ngất, ngũ quan cực kỳ rõ ràng, giàu vẻ đẹp mang tính xâm lược. Đôi môi đỏ mọng thật căng cực kỳ cám dỗ, nước da bánh mật tràn đầy sức sống vận động, đôi chân trên bàn đạp dài miên man… Nào phải là xấu xí không ai thèm lấy như lời Từ Duy Chí, rõ ràng mà một mỹ nhân xinh đẹp vóc dáng thể thao.
Cẩn thận suy nghĩ lại cũng đoán được nguyên nhân: các nam nhân thời này chỉ thích cô nương chân nhỏ Sơn Tây Đại Đồng phủ, hoặc là gầy ốm yểu điệu giống như Tây Thi ở Dương Châu. Mỹ nữ mạnh mẽ như Từ Tân Di tự nhiên bị coi là ngựa chứng khó có thể thuần phục, dĩ nhiên sẽ bị kính nhi viễn chi.
- Tiểu thư thật là tinh mắt, thớt đại bạch mã này rõ ràng rất xứng với một thân áo đỏ của người, tốt hơn cả con ngựa đen này.
Nữ binh đeo cung híp mắt cười nói với Từ Tân Di.
Đùng một cái, Từ Tân Di từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi lên sờ đầu Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, cười khẩy nói:
- Cái gì đại bạch mã? Đây là Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử Tây Vực, truyền thuyết năm Hồng Vũ Lam Đại tướng quân đã từng đoạt một thớt từ trong tay Hoàng đế Thát Tử. Ha ha, không nghĩ tới Nam Kinh chúng ta cũng có thể thấy được! Môi giới, con ngựa này bao nhiêu tiền, bản tiểu thư mua!
Lục Viễn Chí nóng nảy:
- Này này, hình như là chúng ta tới trước...
Tên môi giới cao gầy họ Đậu, vốn là lúc Tần Lâm tới đã nói giá một ngàn năm trăm lượng, lúc này nghe Từ Tân Di muốn mua, lập tức hai mắt đảo tròn liên hồi, vội vàng đứng ngăn trước mặt Lục Viễn Chí, cười bồi nói:
- Tiểu thư, giá thật hai ngàn lượng bạc, không thể thấp hơn nữa.
Lục Viễn Chí giận đến nỗi mặt mập méo xệch, người này không phải là ra ‘tọa địa khởi giới’ (giá cố định ban đầu) sao, hơn nữa mới vừa rồi còn nói thật hay… Ủa vì sao Tần Đại ca không lên tiếng nói?
Thì ra từ khi Từ Tân Di nhảy xuống ngựa, Tần Lâm lại lấy làm kinh hãi: thân hắn trong phái nam đã không phải là thấp, mà Từ Tân Di lại có chiều cao ngang ngửa với hắn, cao hơn đại đa số nữ tử đương thời chừng nửa cái đầu. Nhìn lại vóc người, đai sư tử buộc ngang eo nhỏ, ngực căng phồng, mông tròn trịa cũng căng không kém, chân thẳng tắp thon dài, quả thật là số đo lý tưởng.
Lòng thích cái đẹp ai ai cũng có, Tần Lâm lẩm bẩm:
- Chân thật dài, mông thật căng, ngực cao ngất…
Không ngờ Từ Tân Di nghe được, thốt nhiên biến sắc, mắt hạnh trợn tròn, chuẩn bị quát tháo Tần Lâm.
Tên mập lại hiểu sai ý của Tần Lâm, kéo hắn một cái, tức giận nói:
- Chân dài mông căng, ngày đi ngàn dặm còn có thể nhảy, ngựa này đương nhiên tốt, nhưng sắp bị người khác mua mất. Tên môi giới này nâng giá như vậy thật là đáng ghét.
Thì ra là nói ngựa! Từ Tân Di cũng có vẻ ngượng ngùng, nữ binh phụng bồi nàng cũng nhìn ra mấy phần, ở bên cạnh cười khanh khách, chọc cho Từ Tân Di tát nàng một cái:
- Đáng ghét! Thị Kiếm ngươi dám giễu cợt bản tiểu thư, hừ hừ, bắt ngươi gả cho một tên dã tiểu tử.
Thị Kiếm ghé đến bên tai Từ Tân Di, thấp giọng nói:
- Khi nào Đại tiểu thư gả cho người ta mới là quan trọng, Thị Kiếm không quan trọng.
Dứt lời cười hì hì, vội vàng né tránh.
Nói đùa xong, Từ Tân Di lại quay sang nói với tên môi giới họ Đậu:
- Hai ngàn lượng phải không? Ừm, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử là thiên lý câu nổi danh, giá này không mắc.
Không mắc? Hồng thanh quan nhân số một Tần Hoài chỉ cần có một ngàn lượng bạc là có thể chuộc thân, hai trăm lượng bạc có thể mua một tiểu thiếp tương đối xinh đẹp. Giá một con ngựa bằng hai hồng thanh quan nhân, hoặc là mười tiểu thiếp bình thường, cũng chỉ có Từ Tân Di mới cảm thấy không mắc.
Tên môi giới họ Đậu hối hận muốn tát cho mình mấy cái, nếu biết Từ Đại tiểu thư muốn mua, y đã kêu giá năm ngàn lượng.
Lục Viễn Chí tỏ vẻ không phục, bĩu môi nói:
- Rõ ràng là chúng ta tới trước, ngươi cũng đã nói giá, đây không phải là giá cố định ban đầu sao? Ta sẽ đến hội giao dịch buôn bán tố cáo ngươi!
Triều Minh giao dịch thương phẩm với số lượng lớn, bao gồm tơ lụa, ngựa, đồ sứ, nhà cửa vân vân, đều có hội giao dịch buôn bán làm cơ cấu trung gian kiêm trọng tài phân xử tranh chấp. Người môi giới buôn bán đều phải nghiêm thủ chữ tín cùng quy tắc buôn bán thông hành, nếu có kẻ không tuân theo quy củ, hội giao dịch buôn bán có thể thi hành biện pháp trừng phạt nặng nề.
Giống như tình cảnh hôm nay, rõ ràng là Tần Lâm tới trước, tên môi giới họ Đậu cũng nói giá cả, vậy nhất định phải chờ sau khi Tần Lâm trả giá xong y mới có thể mặc cả với khách hàng khác, nếu không chính là làm rối loạn quy củ hội giao dịch buôn bán, ắt sẽ bị phạt nặng.
Mặc dù tên môi giới họ Đậu muốn kiếm một khoản lớn, nhưng cũng sợ hội giao dịch buôn bán trừng phạt, trợn trừng đôi mắt nghĩ biện pháp ứng đối.
Từ Tân Di liền mất hứng, mặc dù Ô Vân Cái Tuyết của nàng cũng là thiên lý mã, nhưng một thân áo đỏ của nàng phối với hắc mã sẽ không đẹp mắt bằng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử toàn thân trắng như tuyết, cho nên hết sức muốn mua Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử.
Nàng bèn đưa mắt ra hiệu, Thị Kiếm liền đứng ra, miệng như họng súng liên thanh nhắm vào Lục Viễn Chí khai hỏa:
- Cái gì hội giao dịch buôn bán, các ngươi ỷ thế hiếp người ư? Một tay giao tiền một tay giao hàng, các ngươi còn chưa mua, tại sao chúng ta không thể mua? Vị đại thúc bán ngựa này, chớ sợ bọn họ, tiểu thư nhà ta phát một tờ danh thiếp, Phủ Doãn Thuận Thiên cũng phải chạy tới, ngươi sợ hội giao dịch buôn bán cái gì!
Tên môi giới họ Đậu cao hứng tới nỗi không ngậm miệng lại được, đã nâng giá ban đầu, đối phương còn làm chỗ dựa cho y, trên đời này không còn chuyện tốt như vậy nữa. Đúng như Thị Kiếm nói, nếu là Quốc Công phủ Từ Đại tiểu thư giúp y nói chuyện, đừng nói là một hội giao dịch buôn bán nho nhỏ, cho dù là lật cả Thuận Thiên phủ lên cũng không sao.
Tần Lâm thủy chung ở bên cạnh quan sát, trên căn bản xác định vị Từ Đại tiểu thư Quốc Công phủ này hoàn toàn là bán mình cho người khác còn giúp người ta đếm tiền, thoáng động trong lòng, khẽ nhếch môi.
Lục mập bị Thị Kiếm mắng không thể mở miệng, đang chuẩn bị cầu viện với Tần Lâm, đã nhìn thấy sắc mặt lão nhân gia lại trở nên ‘Âm trầm đáng sợ’, nhất thời vui mừng, tiến lại gần thấp giọng hỏi:
- Tần Đại ca, lại có chủ ý xấu xa gì vậy?
Tần Lâm sờ cằm cười cười:
- Tòa nhà lớn bên sông cạnh Văn Đức kiều của Thi Ngự Sử kia, lão đòi bao nhiêu bạc mới bán?
Chê địa phương Bá Hộ Sở cũ nát, chật hẹp, Tần Lâm chuẩn bị mua một ngôi nhà để làm nơi ở kiêm nha môn, hỏi thăm được bên cạnh Văn Đức kiều ở đối diện Bá Hộ Sở có vị Ngự Sử họ Thi muốn cáo lão về quê, rao bán toàn bộ tòa nhà lớn bên sông, bất quá đòi giá rất cao.
Tên mập nháy nháy mắt:
- Nhà kia là trên bờ Tần Hoài hà, ba ngôi đại viện bên bờ sông, đình đài lầu các, thực giá phải năm ngàn lượng bạc! Tần ca xài tiền hào phóng, tiện tay dùng loạn, chúng ta còn phải phát trước tiền cữ thường lệ cho Bá Hộ Sở, còn phải giữ lại một khoản bạc kinh doanh bút chì ở chỗ này…
- Bảo Từ Đại tiểu thư xuất ra khoản này thay ta đi!
Tần Lâm cười bại hoại.
Tên mập bĩu môi:
- Hừ, huynh cho rằng mình là con rể Quốc Công phủ, nàng là lão bà của huynh sao?
Tần Lâm chợt cao giọng gọi:
- Ngựa này là do ta nhìn thấy trước, ta nhất định phải mua được, hai ngàn lượng bạc đã đáng gì? Ta ra giá ba ngàn!
Tên môi giới họ Đậu mừng rỡ thiếu chút nữa ngất đi, trời ơi, hai vị con nhà giàu phá của cùng nhau đấu giá tranh mua, là một kẻ môi giới, thử hỏi trên đời này còn có chuyện nào hạnh phúc hơn chuyện này không?
Thị Kiếm quan sát Tần Lâm, nhếch môi nhỏ nhắn phì cười một tiếng: người này bất quá là cẩm y Bá Hộ, nhiều nhất chỉ là một tên con cháu thế tập Cẩm Y Vệ, mặc dù cũng là võ công huân thần, có thể so sánh cùng đệ nhất khai quốc huân thần Trung Sơn Vương sao? Cho dù là gia đình hắn có chút tiền, có thể vượt qua Ngụy Quốc Công phủ giàu số một cả Nam Kinh thành sao?
Quả nhiên, Từ Tân Di không thèm liếc nhìn Tần Lâm lần nào, hé mở đôi môi lạnh lùng nói:
- Bốn ngàn lượng.
- Nàng…!
Tần Lâm cắn răng, làm ra quyết định hết sức chật vật:
- Được, ta ra bốn ngàn năm trăm lượng!
- Năm ngàn lượng!
Một ngàn lượng cùng một vạn lượng đối với Từ Tân Di tựa hồ không có khác nhau bao lớn, nàng căn bản không chút nghĩ ngợi.
- Quá đáng thật...
Tần Lâm tới gần Từ Tân Di, ra vẻ không cam lòng nói:
- Chúng ta tăng giá như vậy chỉ tiện nghi cho tên môi giới kia, chi bằng dừng tay tại đây. Thật sự tại hạ rất muốn mua con ngựa này, nếu như tiểu thư có thể nhường lại, tại hạ nguyện dâng tặng một ngàn lượng bạc.
Từ Tân Di hừ một tiếng hết sức khinh thường, quay mặt sang bên cạnh.
Tần Lâm giận đến mặt bừng đỏ, thở hổn hển:
- Giỏi cho nữ tử xấu xí không biết tốt xấu! Được, ta ra giá sáu ngàn lượng!
Bị người nói xấu xí, Từ Tân Di tức thở không ra hơi, mắt hạnh trợn tròn, oán hận nhìn chằm chằm Tần Lâm:
- Một vạn lượng!
Trời ơi, một vạn lượng một con ngựa! Đám môi giới vây xem cũng sắp sửa phát điên.
Mà tên môi giới họ Đậu thuộc về trung tâm xoáy nước bị hạnh phúc to lớn làm cho sắp ngất đi, đời này y chưa thấy ai tranh mua súc vật mà không tiếc bạc như vậy. Từ Tân Di là Đại tiểu thư Quốc Công phủ, chỉ sợ vị cẩm y Bá Hộ này cũng là con nhà giàu thế tập nào đó.
Như vậy, Tần Lâm còn tăng giá nữa không?
Rốt cục Tần Lâm không tranh nữa, mặt tái xanh, vung tay áo quay đầu bước đi, miệng còn lẩm bẩm:
- Thật là đáng hận, rõ ràng là nữ nhân này không coi bạc ra gì. Ta cũng không thể nổi điên theo nàng, nếu thật sự bỏ ra một vạn lượng mua một con ngựa, lão thái thái trong nhà không đánh chết ta mới là lạ.
- Thiếu gia, thiếu gia!
Lục mập, Ngưu Đại Lực cũng vội vàng chạy theo sau, biểu lộ ra chức nghiệp người hầu và hộ vệ của công tử nhà giàu hết sức đầy đủ.
Từ Tân Di cười khinh miệt, ra hiệu cho Thị Kiếm trả tiền... Phải làm cho kẻ dám tranh mua ngựa với mình bẽ mặt một phen, không dạy dỗ hắn một phen là không được. Hừ, xấu xí, bản tiểu thư là người xấu xí ư? Bản tiểu thư là nữ hiệp!
Mười tờ ngân phiếu mỗi tờ ngàn lượng bạc, tiền trang thấy phiếu lập tức đổi, lập tức đưa sang tay tên môi giới họ Đậu.
Từ Tân Di cùng Thị Kiếm dắt ngựa ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi giữa tiếng tặc lưỡi khen ngợi của mọi người, tựa như Đại tướng quân đắc thắng hồi triều.
Tên môi giới họ Đậu hạnh phúc đếm ngân phiếu, cao hứng muốn té xỉu.
Các vị môi giới bán ngựa nhìn thấy tên môi giới họ Đậu kia tự dưng phát đại tài, ai nấy đều hâm mộ ghen tỵ, bàn tán xôn xao, ai cũng nói y vô cùng may mắn.
- Ngươi có thể lấy được số ngân phiếu này không?
Một thanh âm bình thản lạnh nhạt thình lình vang lên sau lưng y.
- Có thể chứ, nhiều hơn nữa cũng lấy được.
Tên môi giới họ Đậu cười hì hì đáp, chợt y phát hiện không khí xung quanh trở nên quỷ dị, không những yên lặng như tờ, ngay cả biểu lộ của mọi người cũng mơ hồ thay đổi, từ hâm mộ biến thành vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
Tên môi giới họ Đậu chuyển động cổ có vẻ hơi cứng, thấy được Tần Lâm đang cười híp mắt. Mới vừa rồi chính là hắn hỏi, mà Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cũng không biết từ đâu lại xông ra.