Rốt cục Trầm Lãng Phi cũng
đã hiểu ra tại sao từ sau khi Hàn Hải Chu thẩm vấn trở về tỏ ra tâm sự
trùng trùng, ánh mắt cũng lấm la lấm lét không dám nhìn thẳng mình.
May mà cho tới bây giờ Hàn Hải Chu vẫn chưa bán đứng y, bất quá Hàn Hải
Chu có thể chịu đựng được đại hình hay không, có thể chịu đựng được cám
dỗ của giải thưởng không?
Tim của Trầm Lãng Phi lại nhảy lên thình thịch một lần nữa, dường như
máu toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, huyệt Thái Dương giần giật liên
tục, trong đôi mắt lộ hung quang: trên thế giới này chỉ có một loại
người vĩnh viễn sẽ không nói ra bí mật trong lòng, đó chính là người
chết.
Tử vong, hoàn toàn mai táng hết thảy bí mật!
Nhìn Hàn Hải Chu nói mớ một chút, lại nhìn Tưởng Triều Sinh ngáy như sấm một chút, rất nhanh Trầm Lãng Phi có chủ ý mới, y cười gằn, hung hăng
cắn răng, đưa hai bàn tay như kềm sắt về phía cổ của Hàn Hải Chu.
Đột nhiên ánh đèn sáng lên, trong phòng ngoài phòng trở nên sáng rực.
Trầm Lãng Phi vì kinh ngạc đứng ngây người ra tại chỗ, động tác giơ tay
ra bóp cổ Hàn Hải Chu cũng dừng phắt lại.
Tần Lâm cười khanh khách vượt qua đám người tiến ra:
- Ừm, động tác này thật là tuyệt diệu, lúc ngươi giết chết Đỗ chưởng quỹ cũng bóp như vậy phải không?
- Tên này bóp cổ người ta đã thành thói quen.
Lục Viễn Chí thở dài, trong đôi mắt nhỏ của y lộ vẻ đắc ý.
Hàn Hải Chu lập tức lăn từ trên giường xuống, nhanh chóng tránh ra xa Trầm Lãng Phi:
- Tần Thiếu Bảo, Lục trưởng quan, tiểu nhân đã làm theo lời dặn dò của các vị.
Trong ba tên người làm, kẻ duy nhất chẳng hay biết gì chính là Tưởng
Triều Sinh, mắt y trợn to hơn cả mắt bò, sững sờ chằm chằm Trầm Lãng
Phi:
- Không... Không thể nào… Tiểu Trầm, là... là đệ giết Đỗ chưởng quỹ, mới vừa rồi đệ còn muốn giết Hàn Hải Chu ư?
Trầm Lãng Phi cúi thấp đầu, hung hăng cắn răng, quai hàm bạnh ra, không nói nửa lời.
- Y không riêng gì muốn giết Hàn Hải Chu, sợ rằng kế tiếp sẽ còn giá họa cho ngươi, nếu không y làm thế nào thoát thân?
Lục Viễn Chí cười hì hì, trả lời thay Trầm Lãng Phi.
- Tiểu Trầm, tại sao?!
Tưởng Triều Sinh rống giận, làm sao cũng không dám tin tưởng huynh đệ
cùng thôn cùng nhau lớn lên từ nhỏ lại làm ra chuyện như vậy. Trước đây
nghe nói Dương Ba Bình giết chết Đỗ chưởng quỹ, dù sao cũng là trong
trạng thái mộng du, nhưng Trầm Lãng Phi đây chính là giết người hại mạng hết sức rõ ràng.
Trầm Lãng Phi nắm quả đấm thật chặt, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hàm răng
cắn chặt tới nỗi khóe miệng giật giật, dường như đang chịu nhịn đau đớn
và nhục nhã tới cực độ.
Thấy y vẫn chấp mê không tỉnh, tất cả mọi người đều đùng đùng nổi giận,
Tri Huyện Long Du La Đông Nham vượt qua đám người tiến ra, chỉ tay mắng
to:
- Giỏi cho điêu dân hung ngoan gian giảo, dám giết người hại mạng trong
địa phận Long Du huyện ta, hiện tại đã bị vạch trần còn muốn giả vờ sao? Cho dù là tim ngươi cứng như sắt đá, ta cũng có luật lệ sâm nghiêm,
vương pháp như thành đồng.
- Khụ khụ, La Tri Huyện, sợ rằng Trầm Lãng Phi cũng không phải là ngoan cố không hối cải, mà là trong lòng như đã chết.
Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, ngăn La Đông Nham đang nổi giận, sau đó lại nhìn Lục Viễn Chí cười cười:
- Tên mập, buổi chiều đệ đã dặn dò Hàn Hải Chu thế nào, hiện tại lặp lại cho mọi người nghe một lần nữa đi. Ha ha, nhờ có đệ mới có thể phá vụ
án này.
Rốt cục đã giúp được Tần Lâm, Lục Viễn Chí cao hứng ngoác miệng tới tận
mang tai. Nhưng tuyên bố trước mặt mọi người vào lúc này y lại cảm thấy
xấu hổ ngượng ngùng, cho đến khi Ngưu Đại Lực cũng không nhịn được cười
lên, y mới nhăn nhó nói ra.
Lúc thẩm vấn ba tên người làm, Hàn Hải Chu bị giữ lại thời gian dài
nhất, hơn nữa là thẩm vấn ở bên trong phòng bí mật, chỉ có Tần Lâm, Lục
Viễn Chí cùng mấy tên cẩm y quan giáo có thể tin nhất ở tại trường.
Lục Viễn Chí uy hiếp lợi dụ, bảo sau khi Hàn Hải Chu trở về giả bộ tâm
thần không yên khiến cho Trầm Lãng Phi nghi ngờ. Sau đó buổi tối chớ
ngủ, làm bộ nói mớ, dùng lời nói mớ của mình dẫn dụ Trầm Lãng Phi rơi
vào bẫy.
Hàn Hải Chu chẳng qua là người làm xuất thân trong một ngư thôn nhỏ,
chưa từng trải qua thủ đoạn cả cứng lẫn mềm của Cẩm Y Vệ. Y cũng chỉ có
thể nhắm mắt nhận lời, trong lòng lại vô cùng sợ hãi, ở trước mặt Tưởng
Triều Sinh cùng Trầm Lãng Phi căn bản không cần giả bộ, vốn là vừa kinh
vừa sợ.
Ngay đêm đó quả thật Hàn Hải Chu lên tinh thần không ngủ, đợi đến đêm
Trầm Lãng Phi thức tỉnh, y bèn nói ra những lời nói mớ vừa rồi.
Đã chuẩn bị bằng dáng vẻ hồn bất phụ thể vào buổi tối, Hàn Hải Chu nói
mớ lại là bệnh cũ mười mấy hai mươi năm, tự nhiên Trầm Lãng Phi sẽ không nghi ngờ chút nào, lập tức chui vào bẫy rập. Đến khi y động thủ hành
hung, đám cẩm y quan giáo đã sớm mai phục đồng thời đốt đèn lên, làm bại lộ cảnh tượng phạm tội trong đêm mưa ra ánh sáng.
Hàn Hải Chu liền lăn một vòng nhào tới bên chân Lục Viễn Chí:
- Trưởng quan, tiểu nhân đã làm đúng như lời ngài căn dặn…
- Yên tâm, hai trăm lượng treo thưởng sẽ không thiếu phần ngươi!
Lục Viễn Chí cười cười, vừa ném xuống một tấm ngân phiếu vừa cười nói:
- Nói mớ vài câu kiếm được hai trăm lượng bạc, mối làm ăn này thật tốt.
Tần Lâm trợn mắt nhìn tên mập một cái, chúng ta thân là ưng khuyển triều đình, đại ma đầu Xưởng Vệ, phải khích lệ ủng hộ người mật báo thật
nhiều. Tên này lập tức lộ vẻ dụ dỗ, tìm lời ôn hòa an ủi:
- Hàn Hải Chu, ngươi không cần sợ, Cẩm Y Vệ chúng ta hết sức coi trọng
đạo lý, chẳng những phần thưởng đã hứa với ngươi nhất định đầy đủ, tương lai còn sẽ thông báo quan phủ địa phương bảo vệ cả nhà ngươi an toàn.
Hàn Hải Chu lại trợn tròn mắt run lên lẩy bẩy, chỉ lo nắm chặt ngân
phiếu trong tay, khiếp đảm nhìn Tần Lâm, tựa như chỉ sợ hắn đoạt lại.
Các huynh đệ cẩm y quan giáo bật cười, chẳng lẽ Tần Thiếu Bảo của chúng ta thèm hai trăm lượng bạc sao?
Tần Lâm lấy tay vỗ trán, uy phong của Thái Tử Thiếu Bảo, thể diện của
Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, sát khí của quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty vào
giờ khắc này gặp phải thất bại nghiêm trọng.
La Đông Nham cũng không hiểu rõ, y không nghe đã hồ đồ, nghe xong những
lời của Lục Viễn Chí càng hồ đồ hơn, chắp tay một cái hỏi:
- Tần Thiếu Bảo, Lục trưởng quan, thứ cho hạ quan lắm miệng, làm sao hai vị biết Trầm Lãng Phi là hung thủ sát hại Đỗ chưởng quỹ, giá họa Dương
Ba Bình, từ đó an bài Hàn Hải Chu dụ y mắc bẫy?
Tần Lâm lấy mắt ra hiệu cho Lục Viễn Chí, nếu là ngươi nghĩ tới trước, vậy ngươi hãy giải thích đi.
Lục Viễn Chí cười cười nói:
- Thật ra thì rất đơn giản, căn phòng không có dấu hiệu dùng bạo lực xâm nhập, rất rõ ràng cho thấy người quen gây án, mà điểm Đỗ chưởng quỹ tự
đóng cửa sổ lại cũng từng làm cho chúng ta nghi hoặc không hiểu. Khi Tần ca trước sau nhắc tới thủy thủ hẳn không sợ gió thổi, vào tiết trời mưa dầm dễ sinh ẩm mốc quá nửa là phải mở cửa sổ ngủ, cùng với Đỗ chưởng
quỹ đi biển lâu năm, ăn cá biển sống, thịt có giòi cũng sẽ không đau
bụng, lần này đau bụng như vậy cũng hết sức kỳ quái, ta đã có ý tưởng mơ mơ hồ hồ.
Chợt Lục Viễn Chí cười gian giảo nhìn Tần Lâm, sau đó mới nói:
- Bất quá cho đến cuối cùng, trong lúc vô tình Tần ca nhắc tới hồ yêu gõ cửa mới hoàn toàn thức tỉnh ta. Nếu trong bốn người làm này có một
người nữ, chúng ta đã sớm nghi ngờ nàng.
- Cái gì, chẳng lẽ Trầm Lãng Phi là một nữ tử?
La Đông Nham cả kinh trợn mắt há mồm, định thần quan sát kỹ hung thủ.
Chỉ thấy da mặt Trầm Lãng Phi trắng nõn, môi hồng răng trắng cũng có mấy phần âm nhu, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện rõ ràng là có cục xương ở cổ
họng.
Nhưng Trầm Lãng Phi nghe được lời của Lục Viễn Chí lập tức cúi gằm đầu
thấp hơn, gân xanh trên trán nổi vồng lên trông vô cùng đáng sợ.
Lục mập vội vàng tới nỗi liên tiếp khoát tay:
- Không không không, La Tri Huyện, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ừm, nói
như thế nào đây… Hung phạm đúng là nam tử, Đỗ chưởng quỹ lại xem y là nữ tử, cũng vì vậy gieo xuống mầm họa sát thân.
La Đông Nham chợt hiểu ra:
- Thì ra là như vậy, ôi chao, vì sao bản quan không nghĩ tới, những kẻ kiếm sống trên biển này, mười người cũng có hai ba người…
Phân bố dấu tay trên cửa sổ đã chứng tỏ là Đỗ chưởng quỹ là người cuối
cùng đóng cửa sổ lại. Hiện tại đang là tiết mưa dầm, bên trong phòng ẩm
ướt như vậy, lão là thủy thủ từng trải qua gió lớn sóng to cũng không
thể nào sợ gió thổi, như vậy vì sao lão đóng cửa sổ lại, làm chuyện gì
mà nửa đêm phải đóng cửa sổ?
Nếu như trong đám nghi phạm dù chỉ có một nữ tử, mọi người cũng sớm nghi ngờ đến điểm này. Thế nhưng sở thích của Đỗ chưởng quỹ lại có hơi khác
thường, bốn tên người làm hiềm nghi toàn là nam tử, cho nên mới khiến
cho phương hướng phá án sai lầm.
Thật ra thì sở thích của Đỗ chưởng quỹ cũng không lạ gì ở triều Đại
Minh, rất nhiều thư đồng thanh tú ở nhà đại gia cũng là vật chơi của
công tử ca nhi. Vai kép nam ca diễn Nam Bắc hai kinh thường cũng kiêm cả mối làm ăn xác thịt, bất quá tính ra vẫn là tương đối lưu hành trong
giới đạt quan hiển quý, dân gian không thấy nhiều, cho nên lúc ban đầu
công việc điều tra phá vụ án Đỗ chưởng quỹ không có cân nhắc về phương
diện này.
Cho đến khi Tần Lâm nhắc vài lần chuyện Đỗ chưởng quỹ là thủy thủ lâu
năm, trong đầu Lục Viễn Chí đột nhiên xuất hiện linh quang: điểm đặc thù của thủy thủ hải thương vào thời này, ngoại trừ không sợ phong ba bão
táp, ăn uống đã quen không sợ sống không sợ lạnh, còn có một điểm khác
biệt với người thường, chính là tỷ lệ thích nam nhân nhiều hơn người
bình thường.
Mấy chiếc cự hạm bốn ngàn liêu to lớn vô kể của Kim Anh Cơ là tọa hạm
của Ngũ Phong thuyền chủ uy chấn tứ hải, ý nghĩa tượng trưng và uy hiếp
vượt xa thực dụng. Vào thời này hải thuyền chân chính mua bán có điều
kiện tương đối gian khổ, dĩ nhiên không thể nào mang theo nữ thủy thủ ở
trên thuyền, nam nhân cả thuyền cô độc tịch mịch khó tránh khỏi có mấy
vị sinh ra sở thích khác người. Chỉ cần không ảnh hưởng người khác, từ
thuyền trưởng đến thủy thủ khác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chuyện này có tỷ lệ khá cao, cũng coi như một đặc điểm của thủy thủ đương thời.
Chỉ cần nghĩ thông suốt điểm này, nghi nan lớn nhất trong toàn vụ án nhất thời được giải quyết dễ dàng.
Chính là bởi vì Đỗ chưởng quỹ và Trầm Lãng Phi có một tầng quan hệ như
vậy, cho nên lão không hề phòng bị. Nói không chừng hai người đã ước hẹn trước với nhau, khi Trầm Lãng Phi gõ cửa nửa đêm, Đỗ chưởng quỹ vô cùng cao hứng đóng cửa sổ lại, chuẩn bị Xuân phong nhất độ, kết quả lại
nghênh đón ma trảo tử thần.
Thậm chí ngay cả động tác quỳ đè trên ngực khống chế phản kháng của Trầm Lãng Phi có lẽ cũng trùng với tư thế khi làm chuyện kia. Sau khi Đỗ
chưởng quỹ bị khống chế mới bừng tỉnh ngộ, nhưng đến lúc đó đã quá muộn
màng, lão đã bị bàn tay quấn khăn trải giường mềm mại bóp mạnh vào cổ…
Lục Viễn Chí phân tích đâu đó rõ ràng, mọi người nghe xong đều không nhịn được phát rét trong lòng.
Trầm Lãng Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, trong hai mắt chứa đầy lửa giận,
đi tới bước này y đã buông bỏ hết thảy, rống to khàn cả giọng:
- Đúng vậy, Đỗ chưởng quỹ là ta giết, nhưng lão đáng chết, lão chết thật đáng đời! Lão ép ta, là lão ép ta, mặc dù bề ngoài ta giống như một cô
nương nhưng dù sao cũng là đường đường nam tử hán đại trượng phu, dựa
vào cái gì phải nhịn nhục trước mặt lão, dựa vào cái gì phải làm những
chuyện hết sức ghê tởm kia với lão? Lão rùa đen kia!
Tựa hồ phát tiết ra xong dễ chịu hơn một chút, đến bây giờ Trầm Lãng Phi cũng không cố kỵ gì, dứt khoát nói hết đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện.
Từ nhỏ y đã có bề ngoài môi hồng răng trắng, là nam tử hơi âm nhu một
chút cũng không có gì là kỳ quái, nhưng kể từ khi được Ngũ Phong hải
thương chiêu mộ, điều đến làm thủ hạ Đỗ chưởng quỹ, cơn ác mộng đã tới
với y.
Đây là đường lối vô cùng quen thuộc, Đỗ chưởng quỹ đối với Trầm Lãng Phi vô cùng hòa ái thân thiết, như bậc cha chú, dần dần chiếm được lòng tin của y. Kết quả sau một lần say rượu, chuyện không nên xảy ra đã xảy ra, Đỗ chưởng quỹ lấy đủ loại phương thức uy hiếp, bức bách Trầm Lãng Phi
trở thành vật chơi của lão.
So với quan hệ của người khác giống như vậy, lòng căm phẫn của Trầm Lãng Phi lớn hơn gấp mười lần, bởi vì y không hề có sở thích trên phương
diện này. Theo y thấy hành vi của Đỗ chưởng quỹ đã làm cho mình cảm thấy nhục nhã và đau khổ khó có thể chịu đựng được, vì vậy mầm mống cừu hận
dần dần mọc rễ nảy mầm trong lòng y, rốt cục gây ra án mạng này tại Long Du huyện.
Lục Viễn Chí nghe vậy liền gật đầu một cái, nói với Tần Lâm:
- Tần ca, Trầm Lãng Phi nói không ngoa, đệ đã hỏi qua Tưởng Triều Sinh,
sau khi Trầm Lãng Phi theo Đỗ chưởng quỹ, rõ ràng chứng dạ kinh của y
càng ngày càng tệ hại hơn, hẳn là đêm nào cũng gặp phải ác mộng.
- À, thì ra là như vậy.
Tần Lâm chợt hiểu ra, ánh mắt chuyển sang Trầm Lãng Phi, ba phần đồng tình, bảy phân nghiêm nghị:
- Hành động của Đỗ chưởng quỹ tuy đáng chết thật, nhưng Dương Ba Bình có tội tình gì? Ngươi vì muốn bản thân thoát tội mà dùng nước thuốc bôi
vào quần trong y, hãm y tới chỗ chết sao?
- Ta... Ta cũng không nghĩ tới y sẽ chết!
Trầm Lãng Phi gục trên mặt đất, đau khổ ôm lấy đầu:
- Ta cho là y mắc du hồn chứng, giết người trong khi mộng du, có lẽ tội y không phải là quá nghiêm trọng...
- Như vậy mới vừa rồi ngươi còn muốn hạ thủ với Hàn Hải Chu thì sao?
Tần Lâm nghiêm giọng truy hỏi.
Tới đây Trầm Lãng Phi không còn gì để nói, có rất nhiều chuyện chỉ cần
đi sai lầm bước đầu tiên, sau đó càng đi càng sai, không thể nào quay
trở lại được nữa.
Đỗ chưởng quỹ tự chuốc cái chết, nhưng từ khoảnh khắc Trầm Lãng Phi giết chết lão cũng đã bước lên con đường làm ác không thể quay đầu.
Trầm Lãng Phi cúi đầu không nói, đám cẩm y quan giáo cũng không nhàn
rỗi, liệu y có chắp cánh cũng khó thoát cho nên cũng không có vội vã bắt y, nhìn y chằm chằm giống như mèo vờn chuột.