Không hổ là đệ tử chân
truyền của thần y Lý Thời Trân, mặc dù mũi Lục mập không thính như chó
nhưng ngửi một vết thuốc đã khô mà có thể phân biệt ra chủng loại dược
liệu, cũng có thể coi là một bản lãnh hơn người của y.
Thời gian trước Đỗ chưởng quỹ mắc bệnh kiết lỵ, mỗi ngày đều phải uống
Thược Dược thang đối chứng trị liệu, thử hỏi vì sao trên đầu gối quần
trong của Dương Ba Bình lại dính Thược Dược thang như vậy? Bốn tên người làm đều từng hầu hạ qua Đỗ chưởng quỹ, quần ngoài dính nước thuốc cũng
không kỳ quái, thế nhưng vị trí tương ứng ở đầu gối quần ngoài Dương Ba
Bình không có vết dơ, quần trong lại có, chuyện này thật sự hết sức kỳ
quái.
- Là y quỳ trên ngực Đỗ chưởng quỹ hành hung, Đỗ chưởng quỹ sặc ho văng thuốc ra ngoài dính vào quần!
Lục mập vỗ đùi một cái thật mạnh, đôi mắt nhỏ trở nên sáng ngời. Dường
như toàn bộ vụ án theo vết dơ Thược Dược thang xuất hiện sắp sửa được
giải quyết một cách dễ dàng.
Sau khi được Tần Lâm khích lệ, Lục Viễn Chí bèn dõng dạc nói, dựa theo
phân tích của y, vụ án dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Dương Ba Bình mắc du hồn chứng, vào đêm đó y lại lên cơn mộng du, nửa
đêm bò dậy đi gõ cửa phòng Đỗ chưởng quỹ. Đỗ chưởng quỹ biết tật xấu của y, xuất phát từ lòng hảo tâm muốn giúp y, kết quả sau khi mở cửa lại bị Dương Ba Bình đang trong trạng thái mộng du hạ thủ sát hại.
Bởi vì Dương Ba Bình bắt đầu du hồn từ trong giấc mộng, trên người chỉ
mặc áo ngủ quần trong. Lúc y quỳ đè trên ngực Đỗ chưởng quỹ hành hung,
Đỗ chưởng quỹ ho khan sặc ra nước thuốc dính vào quần trong của y ở vị
trí đầu gối, để lại vết dơ trên đó.
Hôm sau tỉnh lại Dương Ba Bình cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra đêm
trước. Lúc y mặc quần ngoài vào không nhìn thấy vết dơ trên quần trong,
hoặc là nhìn thấy cũng không để ý. Sau đó bởi vì bận rộn lo cho Đỗ
chưởng quỹ sau khi chết, bốn tên người làm bận túi bụi không kịp cởi áo, khiến cho y không hề chú ý tới vết dơ trên quần trong.
Cho đến trước đây không lâu, Dương Ba Bình cởi quần ngoài ra kiểm tra
mảnh vá đột nhiên phát hiện vết dơ trên quần trong, mà vị trí đối ứng
trên quần ngoài lại không có, nhất thời hiểu ra hết thảy: chính là y đã
mặc áo ngủ quần trong giết chết Đỗ chưởng quỹ trong trạng thái mộng du.
Tự trách, áy náy, sợ hãi làm cho Dương Ba Bình hoàn toàn mất đi can đảm
sống tiếp. Nhất là áy náy vì cái chết của Đỗ chưởng quỹ, tự ti mặc cảm
về chứng mộng du của bản thân mình, ý niệm tự sát của y vô cùng mạnh mẽ, cho nên kết thúc tính mạng của mình bên trong nhà xí.
Lục Viễn Chí dứt lời, trên mặt mập có mấy phần đắc ý, lần này phân tích vô cùng hợp tình hợp lý, đã có vết dơ làm chứng.
- Cao, thật sự là cao minh!
La Đông Nham tươi cười hớn hở nhìn về phía Tần Lâm, Lục Viễn Chí giơ ngón tay cái lên:
- Quả nhiên dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, Tần Thiếu Bảo xét âm
đoán dương nổi danh khắp thiên hạ, thoạt nhìn vị Lục trưởng quan đi theo bên cạnh ngài này đôn hậu thật thà, không ngờ rằng cũng có tuệ nhãn như đuốc. Lấy tướng mạo xét đoán con người là hoàn toàn sai lầm, hiện tại
hạ quan đã tin câu này.
La Đông Nham thân là Tri Huyện Long Du, dĩ nhiên vô cùng mong mỏi vụ án
sớm kết thúc một chút. Nếu như kết luận vụ án này là ‘sau khi Dương Ba
Bình mộng du giết chết Đỗ chưởng quỹ bèn tự sát’, vậy toàn án đã có thể
kết thúc, trọng trách của y coi như được giải. Hơn nữa hung thủ đã tự
vận, ngay cả trình tự xét xử, trình lên trên, chờ duyệt lại, sau đó xử
trảm… cũng được tiết kiệm, đối với y là một kết cục tốt hoàn toàn không
ngờ tới.
Trong không khí vui mừng của mọi người, duy chỉ có Tần Lâm cau mày thật
chặt, dường như bị ngăn cách với thế giới nói cười vui vẻ của mọi người
hiện tại, tỏ ra hết sức bình thản lạnh lùng.
Hắn cúi đầu âm thầm nghĩ ngợi: cố nhiên vết dơ là một chứng cứ rất mạnh, nhưng vết dơ cũng có thể bị bất cứ kẻ nào bôi lên quần, hơn nữa làm
được điểm này cũng không khó. Nếu hung thủ thật sự là…
Quan trọng hơn nữa chính là mặc dù kết luận của tên mập là suy luận phù
hợp nhất trước mắt, nhưng vẫn không thể giải thích được mấy điểm nghi
vấn mà Tần Lâm đã nêu lên trước đó. Cẩn thận đóng cửa sổ, lúc hành hung
sử dụng vật mềm bao tay, đây không giống như là chuyện mà người mắc
chứng mộng du có thể làm ra.
- Chúng ta nên tìm ra chứng cớ xác thật hơn, tên mập, chẳng lẽ đệ không
muốn dùng vân tay hay những chứng cứ khác rõ ràng hơn để chứng thực
cho suy luận của mình sao?
Tần Lâm cười vỗ vỗ vai Lục Viễn Chí, làm cho y phục hồi tinh thần lại từ trong hưng phấn.
Lục Viễn Chí gật đầu một cái thật mạnh, quả thật là như vậy, có lẽ ở nơi khác đến bây giờ đã có thể tuyên cáo kết án. Nhưng dưới tay Tần Lâm,
những chứng cứ vững chắc như vân tay, dấu chân, huyết dịch… sẽ làm cho
suy luận trở nên không còn sơ hở.
Vì vậy La Đông Nham không thể làm gì khác hơn là vô cùng buồn bực nhìn
theo bóng lưng Tần Lâm, thở dài thật dài: ôi, Tần Thiếu Bảo thật sự là
người tỉ mỉ, chỉ không biết hắn còn muốn tìm chứng cứ thế nào…
Bên trong căn phòng Đỗ chưởng quỹ ở khi còn sống, Lục Viễn Chí vô cùng
nôn nóng mở túi da trâu đựng công cụ, lấy cọ quét vân tay và bột bạc ra, hào hứng bắt đầu công việc.
Lần đầu tiên vào căn phòng này, còn chưa xác định nguyên nhân cái chết
Đỗ chưởng quỹ, bọn họ cũng đã kiểm tra tương đối cẩn thận. Hiện tại đã
nhận định lão bị giết chết, kiểm tra càng tỉ mỉ hơn cả lần trước.
Nếu là Dương Ba Bình sát hại Đỗ chưởng quỹ, như vậy hẳn phải tìm được
vân tay của y trên cửa sổ đóng chặt, hơn nữa phải là rõ ràng nhất, ở lớp ngoài cùng nhất. Bởi vì người cuối cùng chạm vào cửa sổ ngoại trừ Tần
Lâm và Lục Viễn Chí ra cũng chỉ có y, mà Tần Lâm và thuộc hạ phá án từ
trước tới nay đều mang bao tay lụa.
Chấm cọ quét vân tay vào trong bột bạc quét qua quét lại, Lục Viễn Chí
cố gắng kềm chế niềm vui sắp sửa phá án, kiên nhẫn tiến hành công việc.
Theo động tác của y, từng dấu vân tay màu bạc sâu cạn bất đồng dần dần
hiện ra trên cửa sổ.
- Không ngờ rằng Cẩm Y Vệ lại có thủ đoạn lợi hại như vậy!
La Đông Nham mắt thấy từng dấu vân tay dần dần hiện ra giống như bóng
ma, trong lòng giật mình không nhỏ, không dám coi thuộc hạ Tần Lâm là
một đám vũ phu nữa.
Lục Viễn Chí đã được Tần Lâm truyền thụ, lúc y kiểm tra vân tay, Tần Lâm thong thả đi qua đi lại trong phòng, hết sức bình thản quan sát khắp
nơi. Các huynh đệ quan giáo quen thuộc với hắn biết rất rõ ràng, lúc này trưởng quan mình đang dồn hết tinh thần suy nghĩ vụ án.
Cuối cùng Tần Lâm dừng lại ở trước mặt một đống bã thuốc nhỏ nằm ở góc
phòng. Đống bã thuốc này vốn rất tầm thường, nhưng tựa hồ Tần Lâm cảm
thấy hứng thú vô cùng, ngồi chồm hổm xuống từ từ quan sát.
- Không có, vì sao lại không có vân tay Dương Ba Bình?
Lục Viễn Chí khẽ lẩm bẩm,
thần sắc tỏ ra ngơ ngác thất vọng. Y nhìn cửa sổ hiện ra nhiều dấu vân
tay màu bạc sâu cạn khác nhau, lại nhìn sang vân tay Dương Ba Bình vừa
dùng mực đỏ đóng dấu lấy xong, sắc mặt tỏ vẻ không cam lòng.
Y tìm được nhiều dấu vân tay cũ mới không đồng nhất ở trên cửa sổ, nhưng không có bất kỳ một dấu nào thuộc về Dương Ba Bình. Hơn nữa mấy dấu vân tay rõ ràng nhất, in ở lớp ngoài cùng trên cửa sổ, nói cách khác mấy
dấu vân tay cuối cùng chạm qua cửa sổ lại thuộc về Đỗ chưởng quỹ.
Là Đỗ chưởng quỹ tự đóng cửa sổ sao? Lục Viễn Chí nhìn vân tay trên cửa
sổ, lại nhìn sang vân tay Đỗ chưởng quỹ trước đây không lâu đã in vào
trong sổ, phát giác là giống nhau như đúc. Y ra sức gãi gãi đầu mình,
thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Vào mùa mưa dầm ẩm ướt như vậy, một bệnh nhân tự nhốt mình trong phòng
chờ nổi mốc hay sao? Sợ gió thổi càng không phải là lý do, sóng gió trên biển lớn tới mức nào, chẳng lẽ Đỗ chưởng quỹ còn sợ chút gió nhẹ trên
đất liền? Trước đó thẩm vấn bốn tên người làm, cùng với tra hỏi tiểu nhị khách sạn đã chứng thực Đỗ chưởng quỹ thủy chung ngủ vẫn mở cửa sổ ra.
Như vậy là Đỗ chưởng quỹ tự đóng cửa sổ lại sao? Kết luận này càng thêm không thể tưởng tượng nổi...
Tần Lâm cũng đứng ở bên cửa sổ không biết từ khi nào:
- Cho dù là kết luận ly kỳ tới mức nào, chỉ cần có chứng cớ ủng hộ cũng
nhất định phải chấp nhận. Tên mập đệ xem vị trí mấy dấu vân tay của Đỗ
chưởng quỹ trên cửa sổ này, có hiểu được không?
Vị trí mấy dấu vân tay này nằm ở sát mép cửa sổ, trong đó ngón tay cái ở bên trong, bốn ngón tay còn lại bên ngoài, chính là động tác khép cửa
sổ vào trong. Nếu là động tác đẩy cửa sổ ra, như vậy tất cả vân tay phải nằm ở mé trong cửa sổ.
- Xem ra đúng là Đỗ chưởng quỹ tự đóng cửa sổ lại...
Lục Viễn Chí chớp chớp đôi mắt nhỏ, nghi hoặc không hiểu:
- Thật là kỳ quái, thẩm vấn bốn tên người làm đều nói đêm đó lúc bọn họ
rời khỏi phòng lão, cửa sổ vẫn còn mở. Chẳng lẽ là hung thủ kia có Nhiếp Tâm thuật, làm cho Đỗ chưởng quỹ tự đóng cửa sổ nhận lấy cái chết...
Ủa, Bạch Liên Ma giáo!
Bạch Liên giáo hành sự kỳ bí, mặt nạ da người, độc dược kịch độc đều có, nói không chừng cũng rất có khả năng có một môn Nhiếp Tâm thuật khống
chế tâm trí người ta.
Nghe đến đó, La Đông Nham cùng bọn bộ khoái sai dịch Long Du huyện đều
cảm thấy sống lưng lạnh toát, nếu là Bạch Liên giáo thật sự có môn kỳ
thuật có thể khống chế tâm trí người ta, khiến cho người ta cam tâm nhận lấy cái chết, vậy càng vô cùng đáng sợ.
La Đông Nham xua tay lia lịa, không ngừng lẩm bẩm:
- Ngàn vạn lần chớ nên là Bạch Liên giáo, Chiết Tây chúng ta từ triều
Tống đã có Minh giáo quỷ dị, hiện tại mặc dù chúng đã ẩn nấp nhưng một
khi gây chuyện sợ rằng không thể thu thập...
Hết sức trùng hợp, Bạch Liên giáo khiến cho y sợ hãi không thôi thật sự
là đang ở Long Du huyện, hơn nữa vị Bạch Liên giáo chủ thần long thấy
đầu không thấy đuôi kia đang ở một ngôi biệt viện trên một ngọn đồi nhỏ
cách đó chừng mấy dặm, có vẻ hưng phấn nhìn về phía Thuận Hưng khách sạn ngoài xa. Với nội lực kinh thế hãi tục của nàng, mục quang sắc bén tới
cực điểm, loáng thoáng thấy được bóng bận rộn của Tần Lâm.
Trên mặt Bạch Liên giáo chủ đeo mặt nạ bạc, người khác không nhìn thấy
biến hóa thần sắc của nàng, Cao Thiên Long ở bên cạnh âm thầm quan sát
hồi lâu mới thử thăm dò hỏi:
- Thánh giáo chủ, Tần ma đầu này như âm hồn không tiêu tan, không ngờ rằng cũng tới Long Du huyện, không biết hắn có...
- Cao Tả Sứ quá lo xa.
Bạch Liên giáo chủ khoát tay áo một cái, giọng nói hết sức nhẹ nhàng:
- Đỗ chưởng quỹ chết thuần túy là chuyện ngoài ý muốn, hắn tra thế nào
cũng không tra ra được chúng ta. Hừ hừ, nếu không phải vì bảo toàn cơ
nghiệp chúng ta ở Long Du huyện, bản giáo chủ cũng muốn gặp hắn một lần!
Cao Thiên Long lớn tiếng khen ngợi:
- Thánh giáo chủ anh minh thần võ, Tần Lâm tiểu nhi muốn đối phó Thánh
giáo cũng như chuồn chuồn lay cột đá. Thánh giáo chủ chỉ cần ra tay đã
có thể đùa bỡn Tần ma đầu trong lòng bàn tay.
Các cao thủ Bạch Liên giáo rối rít gật đầu khen phải, trong mắt bọn họ,
các đời giáo chủ toàn là kỳ tài ngút trời, là hình chiếu phân thân của
Minh Vương trên thế gian này. Cho dù là Tần Lâm lợi hại tới mức nào đi
nữa, rốt cục cũng chỉ là đom đóm làm sao có thể tranh sáng với ánh
trăng, người phàm sao thể chống lại thần linh cho được?
Thế nhưng sắc mặt Bạch Liên giáo chủ phía sau mặt nạ bạc chợt nóng bừng
lên. Nàng nhớ tới chuyện cũ ở Trấn Thủy Quan Âm am uống Mật Tảo Hòa Hợp
trà, sau đó lại ở nóc phòng Kim Anh Cơ nghe lén suốt đêm, chỉ cảm thấy
có lỗi với lòng tin của giáo chúng.
Ngả Khổ Thiền luôn luôn trung thành cảnh cảnh đối với giáo chủ cũng không phát giác điểm khác thường của nàng, góp vui cười nói:
- Đỗ chưởng quỹ chạy tới đây thu mua tiền đồng là chuyện cực kỳ bất lợi
đối với đại kế bản giáo, thế nhưng lão lại chết đi bất ngờ như vậy, đây
thật sự là Vô Sinh Lão Mẫu ở quê quán chân không phù hộ cho chúng ta.
Bạch Liên giáo chủ khẽ vuốt cằm:
- Ngả Hữu Sứ nói chí phải, bất quá tên Tần Lâm này vô cùng gian trá giảo hoạt, nếu y đã tới Long Du, chúng ta không thể không đề phòng. Bảo các
huynh đệ tỷ muội phải thật cẩn thận hành động lời nói, không nên để hắn
phát hiện cái gì. Hừ hừ, nếu ai tiết lộ phong thanh, bất kể vô tình hay
cố ý, bản giáo chủ nhất định nghiêm trị không tha! Nhằm vào Tần Lâm,
không cho bất cứ kẻ nào tự tiện hành động, một khi có cơ hội, bản giáo
chủ muốn đích thân ra trận!
Dứt lời giáo chủ khẽ phất tay ngọc, chỉ nghe phập một tiếng nhỏ, góc bàn bát tiên đã bị cắt đứt ngọt.
Các cao thủ Bạch Liên giáo nhất thời kinh hãi trong lòng, tất cả đều bắt chéo hai tay trước ngực, cúi người ầm ầm đáp lời.
-----------
- Không, không phải là vụ án do Bạch Liên giáo gây ra.
Bên trong phòng Thuận Hưng khách sạn, Tần Lâm vẫn đang đi qua đi lại suy tư:
- Thủ đoạn của Bạch Liên Ma giáo sẽ kỳ bí hơn, cũng sạch sẽ hơn nhiều.
Vào năm cuối triều Nguyên Bạch Liên giáo cũng từng tạo phản lập quốc,
sau đó lại đối đầu không khoan nhượng với triều Minh hai trăm năm, từ vụ án giết người phân thây, tạo mặt nạ da người ám sát Đặng Tử Long, ẩn
nấp trong Huyền Diệu quán tham dự tranh đoạt Kinh Vương phủ, bạc ngân
khố Giang Nam bị cướp, cho đến án Tôn Hoài Nhân thật giả ẩn trong Tử Cấm thành, Tần Lâm đã lãnh giáo rất nhiều thủ đoạn của Bạch Liên giáo, đó
là vừa tàn nhẫn lại dứt khoát, làm cho quan phủ triều đình khó lòng
phòng bị.
Mặc dù vụ án Đỗ chưởng quỹ chết một cách quỷ dị, nhưng các loại thủ đoạn lại có cảm giác dài dòng lê thê, khác hẳn tác phong gọn gàng dứt khoát
vốn có của Bạch Liên giáo. Tần Lâm gặp gỡ Bạch Liên giáo vô số lần,
đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, cảm nhận được khác biệt trong đó.