Đại hán Mông Cổ này chính là Đại tướng Mông Cổ Triết Biệt, y phun nước bọt về phía Vương Dụng Cấp, cất tiếng thóa mạ:
- Trung Thuận phu nhân và Thuận Nghĩa Vương Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ
Triệt Thần Hãn tập trung hai mươi vạn quân, muốn cùng Tần Hầu gia săn
bắn Thổ Mặc Xuyên! Nếu các ngươi còn dây dưa nữa, chúng ta sẽ đánh tới
kinh sư, đoạt lấy đế vị!
Sắc mặt Vương Dụng Cấp vàng như đất, tứ phương man di đều bị Tần Lâm thu phục, cam lòng làm tay sai cho hắn, hôm nay không thể tiến vào nhà hắn
được.
Dương Khả Lập tính tình giảo hoạt, vung ống tay áo lên, làm ra vẻ trung can nghĩa đảm:
- Xem đi, xem đi, quả nhiên Tần tặc không hề có lòng thần phục, cấu kết
man di đối kháng thánh chỉ triều đình, rất có thể là Hán gian…
Ánh mắt lạnh như băng của nàng quét qua trên mặt bọn Vương Dụng Cấp,
Dương Khả Lập, sau đó yêu kiều xá một xá về phía Từ Đình Phụ, Kim Anh Cơ cùng dân chúng kinh sư:
- Chuyết phu Tần Hầu hao tâm tổn trí vì dân vì nước, khai hải mậu chiêu
Doanh Châu, định Âm Sơn thông phong cống, bình Nam Cương diệt địch quốc, mới có cục diện Tứ Di chắp tay, bát phương thần phục như hôm nay, vì
sao gọi là cấu kết man di? Tiên đế ban thưởng không ít, lại ngự tứ cho
một cái cửu long ngọc đái, chẳng lẽ là tiên đế cũng bảo chuyết phu đi
cấu kết man di sao?
Dứt lời nàng ném cửu long ngọc đái ở ngưỡng cửa, cười lạnh nói:
- Muốn tịch biên gia sản nhà ta ư, không sao, đạp lên vật này mà vào!
Biểu hiện của thiên kim tướng phủ vô cùng trung trinh tiết liệt, toàn
trường đầu tiên là yên tĩnh, tiếp theo bộc phát ra một trận hoan hô ủng
hộ như sấm động.
Đám Vương Dụng Cấp, Giang Đông Chi trở thành đám hề đáng khinh, chỉ có
thể ôm đầu trốn chui như chuột dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Trương Tử Huyên xoay người trở về phủ, khóe miệng mỉm cười: dân tâm
hướng tới, Tứ Di thần phục, hôm nay đã lộ ra hết sức rõ ràng.
-----------
Cơ hồ cùng lúc với Vương Dụng Cấp đi Vũ Xương Hầu phủ hẻm Thảo Mạo, Hữu
Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng cũng đã ra kinh, phụng chỉ đi Hà Bắc Bảo Định
phủ điểm tập tinh binh cường tướng, vây bắt Tần Lâm kháng chỉ không
tuân, đại nghịch khi quân.
Triều đình đặt rất nhiều kỳ vọng vào Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định
Hướng. Lão không chỉ là ngọn Thái Sơn được cựu đảng thanh lưu ngưỡng
vọng, có phong thái lãnh tụ quần luân, hơn nữa cương chính liêm minh,
tính như liệt hỏa, coi loạn thần tặc tử như thù địch. Năm xưa vừa về
kinh đã lập tức mang theo khí thế sấm sét hạ gục quyền yêm Trương Kình,
khiến cho thiên hạ chấn động, phái lão ra tay bắt Tần Lâm chính là
chuyện đương nhiên.
Hơn nữa triều đình cũng có chỗ cố kỵ đám đại thần Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô, điều binh mã nơi khác cũng không yên tâm. Tổng Binh Bảo Định
là thuộc hạ Kế Liêu Tổng Đốc, mà Tổng Đốc hiện nhiệm chính là Cảnh Định
Lực đệ đệ Cảnh Định Hướng, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho chuyện
của huynh trưởng mình.
Cảnh Định Hướng không phụ sự mong đợi của mọi người, lúc từ tạ ra kinh
tỏ vẻ hiên ngang khẳng khái, từ ngọ môn bưng thánh chỉ ra lập tức động
thân lên đường đi Bảo Định phủ. Tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng vẫn không ngại cỡi ngựa mệt mỏi, chạy suốt đêm tới Bảo Định, điểm tập tinh nhuệ
Chiết binh Bắc thượng.
Chiết binh là binh tướng tinh nhuệ được chọn ra từ La Mộc doanh chín đại doanh Hàng Châu, lấy danh nghĩa ứng phó Triều Tiên đánh giặc Nhật điều
động Bắc thượng. Bởi vì Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực thượng tấu rút
tinh binh cường tướng chín trọng trấn ra điều đi Triều Tiên chinh chiến, binh lực kinh sư thiếu hụt nên ở lại Bảo Định, làm tổng dự bị đội bảo
vệ kinh sư trong thời gian chiến tranh viện Triều kháng Nhật.
Ngày Cảnh Định Hướng mang theo thánh chỉ đến Bảo Định, Kế Liêu Tổng Đốc
Cảnh Định Lực cũng lấy bảy trăm dặm khẩn cấp đưa trát tới Tổng Binh Bảo
Định phủ, phát năm ngàn Chiết binh cho Cảnh Định Hướng đi Thiên Tân Vệ
chặn Tần Lâm đang theo Đại Vận Hà Bắc thượng.
Tổng Binh Bảo Định vô cùng kỳ quái, mặc dù Chiết binh là tướng sĩ tinh
nhuệ kiêu dũng năm xưa Thích Kế Quang Thích đại soái tự mình huấn luyện, nhưng dù sao cũng là khách quân, điều động không thuận tiện bằng binh
mã bản bộ Bảo Định. Cảnh Tổng Đốc không phát binh Bảo Định mà phát Chiết binh, khiến cho người ta không đoán ra được nguyên nhân trong đó, chẳng lẽ lại là bên trong triều đình có uẩn khúc gì?
Tổng Binh Bảo Định tự nhận là người thô kệch, không nghĩ ra Cảnh Tổng
Đốc muốn làm gì, cũng không quản được nhiều như vậy. Phàm là chuyện của
hai huynh đệ Cảnh gia, lão tử tận tâm là đủ rồi, nếu thật sự cúc cung
tận tụy vì quốc triều… hừ hừ, xem thử Tần Hầu gia có kết cục thế nào…
Vì biểu hiện mình thi hành răm rắp theo mệnh lệnh của Tổng Đốc Đại lão
gia, không hề gây trở ngại chút nào, Tổng Binh Bảo Định rất hào phóng tự móc tiền túi, trả hết phí nhổ trại và tiền ăn còn thiếu của Chiết binh. Y còn phái hai vị Thiên tổng tâm phúc tới doanh trại Chiết binh thi
triển thủ đoạn cả mềm lẫn cứng, bảo bọn họ hãy ngoan ngoãn làm tốt nhiệm vụ Tổng Đốc Đại lão gia giao phó, tương lai nhất định sẽ được bên Bảo
Định báo đáp.
Chuyện làm cho bên Bảo Định kỳ quái chính là, đám Chiết binh được trả hộ món nợ phí nhổ trại và tiền ăn cũng không hề tỏ ra cao hứng, ngược lại
vẻ mặt cổ quái tụm năm tụm ba tụ tập dùng phương ngôn Chiết Giang người
phương Bắc nghe không hiểu bàn chuyện với nhau. Thỉnh thoảng bọn họ còn
liếc nhìn hai tên Thiên tổng được Tổng Binh Bảo Định phái đi, không khí
vô cùng quỷ dị.
Quản con bà nó!
Bên Bảo Định cũng lười để ý tới chuyện này, thể chế triều Minh, khách
quân là đại gia, Bảo Định chỉ cần tận tâm hết sức. Cho dù là có chuyện
gì, Cảnh Tổng Đốc cũng không thể trách tội bọn họ.
Làm sao đám Chiết binh lại không cảm thấy quái dị, năm xưa Chiết binh La Mộc doanh xảy ra biến loạn, một mình Tần Lâm vào trong vạn quân, hóa
giải cuộc biến loạn trong vô hình. Hắn lại tâu lên triều đình xin đổi
lương hướng từ Chiết Giang Đô ty phát thành tổng Thị Bạc ty Hàng Châu
lấy phần thương thuế hải mậu thu được phát ra, đám Chiết binh vẫn còn
nhớ đại ân này rất rõ ràng.
Bên trong đại trướng trung quân đóng ngoài Bảo Định thành, đông đảo quan quân trung hạ cấp vây Du Kích tướng quân Mã Văn Anh, quan Tọa Doanh
trung quân Lưu Đình Dụng vào giữa, mồm năm miệng mười kêu la ỏm tỏi.
Có người cực kỳ trung hậu nhân nghĩa:
- Tần Hầu gia là ân chủ Chiết binh chúng ta, cuộc sống chúng ta lúc
trước thế nào, chẳng khác nào ăn mày ngoài đường ngoài chợ! Hôm nay Thị
Bạc ty phát hướng ngân cho, cơm áo đầy đủ, chúng ta cũng không thể vong
ân phụ nghĩa!
Có kẻ tỏ ra lo âu thực tế:
- Không thể không tuân thánh chỉ triều đình, nhưng tổng quản thái giám
Thị Bạc ty Hoàng Tri Hiếu là môn hạ Tần Hầu gia, chúng ta lại phải phụng chỉ ý triều đình đi bắt Tần Hầu gia, tương lai Hoàng công công sẽ mất
thể diện…
Cũng có kẻ nói thẳng:
- Con bà ngươi, chẳng lẽ không có Hoàng công công, ngươi thật sự sẽ đi
bắt Tần Hầu gia sao? Tương lai trở về Chiết Giang, phụ lão hỏi ‘Các
ngươi đến kinh sư một lần, có từng ra mắt vị Tần Hầu gia diệt Hải Sa
hội, định binh loạn Hàng Châu, chiêu Ngũ Phong hải thương, khai thông
hải mậu không?’, ngươi trả lời rằng ‘chính tay ta đã bắt hắn’. Ngươi
không xấu hổ mà chết, ta cũng sẽ chết vì xấu hổ thay ngươi!
Mỗi người một ý không thống nhất, số người nói muốn kháng chỉ cũng chiếm hơn phân nửa. Có rất nhiều người gào thét nói cho dù là lột một lớp da, cùng lắm thì đi đầu Ngũ Phong hải thương, cũng không thể tự tay hại Tần Hầu gia.
Mã Văn Anh, Lưu Đình Dụng nhìn nhau cười một tiếng, phản ứng của các vị quan quân đã nằm trong dự liệu bọn họ.
- Chư vị, chư vị, nhất định là Tần Hầu gia oan uổng, đến lúc đó chúng ta có thể phải rửa mắt cho sáng, chớ có đứng sai chỗ.
Mã Văn Anh nói đầy ẩn ý.
Chẳng lẽ là…? Các vị quan quân đầu tiên là cả kinh, tiếp theo ngơ ngác nhìn nhau.
Lưu Đình Dụng cười to:
- Cũng không phải là tạo phản làm loạn, các ngươi sợ cái gì? Đến lúc ấy
tự nhiên làm theo lời cấp trên nói, mạnh ai nấy trở về doanh dặn dò các
huynh đệ, đến lúc đó đứng vững trận cước!
Chẳng lẽ trong triều còn có biến số? Các quan quân tâm lĩnh thần hội.
Kế tiếp chạy tới dọc đường Thiên Tân Vệ, Mã Văn Anh, Lưu Đình Dụng đến
các doanh trung hóng gió, thổi lỗ tai quan quân quen biết, từ trên xuống dưới năm ngàn Chiết binh này đều được hai người bọn họ đả thông.
Hai viên Thiên tổng được Bảo Định phái tới hiệp trợ cũng không phải kém
cỏi bất tài, rõ ràng nhìn ra không ổn, bí mật hồi báo tình huống cho
Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng, nhưng Cảnh Định Hướng lòng tin
tràn đầy, ngược lại khiển trách hai người bọn họ một phen, nói:
- Cảnh mỗ một thân hạo nhiên chính khí, yêu ma quỷ quái nhìn thấy phải
kinh hồn khiếp vía. Đây gọi là Khổng Tử sáng tác Xuân Thu mà bọn loạn
thần tặc tử sợ, từ trước tới nay tà bất thắng chính, sợ gì âm mưu quỷ
kế?
Hai viên Thiên tổng lui xuống bèn tự tát tai mình, sau này người nào nói nhảm với Cảnh lão tiên sinh ngài chính là con của kỹ nữ!
Cảnh Định Hướng cùng hai vị môn sinh đắc ý của mình Lưu Thể Đạo, Chu Ngô Chính dẫn dắt quân đội đến phía Nam Thiên Tân đóng lại, bày thiên la
địa võng, chuẩn bị quăng một mẻ lưới bắt Tần Lâm đang theo Đại Vận Hà
Bắc thượng.
Tần Lâm không hề có ý đổi sang đường khác, vẫn theo Kinh Hàng Đại Vận hà một mạch Bắc thượng, qua Đức Châu, Thương Châu, Tĩnh Hải chạy thẳng tới Thiên Tân.
Lúc này đang là mùa Đông, gió Bắc thổi mạnh trên Đại Vận Hà. Từ Tân Di
mặc áo lông điêu đội mũ gấm, Vĩnh Ninh cũng khoác áo choàng lông cừu,
cùng nhau hơ lửa sưởi ấm với Tần Lâm trong khoang, chơi đùa với nữ nhi
Tần Chân do Từ Tân Di sinh.
Bên ngoài chợt vang lên ba tiếng pháo, tiếp theo vó ngựa rầm rập, người
hô ngựa hí, không biết bao nhiêu binh mã từ hai bên bờ Đại Vận Hà vọt
tới.
Đám phu kéo thuyền do Tào Bang phái tới cố gắng trấn tĩnh ngoài mặt,
nhưng đôi chân bọn họ không khỏi run rẩy. Quan thuyền lớn như vậy bị
quân đội đông đúc bao vây, trở nên như chiếc lá nhỏ giữa đại dương mênh
mông bát ngát.
Trong khoang thuyền Từ Tân Di chỉ bĩu môi, ngay cả Vĩnh Ninh nhát gan
thẹn thùng cũng chỉ nhẹ nhàng cau đôi mi thanh tú. Nguyên nhân không vì
gì khác, đoạn đường vừa qua nàng đã thấy tình cảnh như vậy quá nhiều, đã trở nên quen thuộc không còn kinh ngạc nữa.
Tần Lâm vén rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, ung dung nhàn nhã cầm
chung trà lên uống vài hớp, sau đó mới điềm tĩnh đi tới trước boong
thuyền.
Lúc hắn mặc tang phục xuất hiện ở boong trước, năm ngàn Chiết binh thảy đều nghiêm nghị, trong lúc nhất thời yên lặng như tờ.
- Chư vị, bản hầu vào kinh chịu tang tiên đế, cũng không có lòng bội nghịch khi quân, hãy xem đầu thuyền ta viết những gì…
Mũi thuyền treo cao một chuỗi đèn lồng, bốn chữ to ‘Vào kinh chịu tang’ màu đen viết trên nền trắng. vô cùng nổi bật.
Đám Chiết binh ngơ ngác nhìn nhau, trong tai chỉ nghe tiếng tim đập và
tiếng gió Bắc gào thét. Vào giờ phút này phàm là người còn có lương tâm
chưa bị chó ăn mất cũng không có cách nào nói cho ân công biết, triều
đình có chỉ tập nã hắn!
Lại thấy Hữu Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng lấy văn thần cầm quân, râu tóc
bạc trắng, vẻ mặt nghiêm nghị, dẫn theo hai vị môn sinh giục ngựa tới,
nghênh ngang chạy tới mạn thuyền cặp bờ.
Trong lòng đám Chiết binh cảm thấy vô cùng khó chịu, có người đã đỏ ngầu đôi mắt.
Ngàn vạn lần không ngờ Cảnh Định Hướng cách bờ còn có hai mươi bước đã
tung mình xuống ngựa, cung cung kính kính vái chào tới đất:
- Hữu Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng dẫn quân tới đón Tần Hầu gia vào kinh tế bái tiên đế!
Toàn quân trầm mặc chốc lát, rất nhanh phát ra tiếng hoan hô như sấm.
-----------
Theo Tần Lâm tự tiện rời đi đất phong Nam Kinh, lấy danh nghĩa tế điện
tiên đế Vạn Lịch một mạch Bắc thượng, kinh sư nhất quán nghiêng về cựu
đảng thanh lưu. Công báo triều đình bắt đầu đăng tin sát phạt công kích:
- Tần tặc tự tiện rời đất phong kháng chỉ không tuân, lòng lang dạ sói
hết sức rõ ràng, Ngụy Quốc Công, Hoài Viễn Hầu vì tư bỏ công, phải bị
hỏi tội cả thảy.
- Tên tặc tử Tần Lâm đã lộ ra dấu hiệu phản thần, qua Dương Châu vào Đại Vận Hà Bắc thượng, Tri Phủ Dương Châu kém cỏi bất tài không thể bắt
được.
- Quyền gian miệng lưỡi lợi hại, khiến cho Tổng Binh Tào Vận Tân Kiến Bá treo ấn tự thỉnh đợi tội.
- Tần Lâm qua Thanh Giang Phổ, ngu dân Lưỡng Hoài bị hắn mê hoặc, tụ tập dọc theo bờ sông hoan hô, Tần Lâm mặt dày nhận lấy.
- Vũ Xương Hầu vào Thiên Tân, Hữu Đô Ngự Sử Cảnh Thiên Thai dẫn quân nghênh đón.
- Thần tử đắc lực của Tiên đế Vũ Xương Hầu Tần Thiếu Phó về kinh, Định
Quốc Công Từ, Lại bộ Thượng Thư Vương, Binh bộ Thị Lang Tằng, Vương Đô
Đường Trương Đô Đường cùng văn võ bá quan ra khỏi thành mười dặm chào
đón.
Trên thực tế khi Tần Lâm được Cảnh Định Hướng dẫn quân hộ tống, xuất
hiện ở mười dặm trường đình bên ngoài kinh sư, bắt tay nói chuyện vui
mừng với văn võ đại thần Từ Văn Bích, Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô,
Vương Chi Viên, Phan Quý Tuần, Trương Công Ngư, tranh chấp trong triều
cũng đã phân thắng bại rõ ràng, cho nên công báo chuyển hướng cũng là
chuyện hợp tình hợp lý.
-----------
Ninh Tú cung, sắc mặt Hoàng thái hậu Trịnh Trinh tái nhợt không có chút huyết sắc, ôm thật chặt tiểu Hoàng đế Chu Thường Tuân:
- Tần Lâm, ngươi muốn làm gì, khai quan nghiệm thi sao?
Độc dược vốn chính là Tần Lâm cho, hắn muốn tra ra thật sự quá dễ dàng.
Tần Lâm cười cười:
- Cần gì như vậy, Thái hậu nương nương, đại nghĩa danh phận ở phía ngài
và bệ hạ, vi thần đâu thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Trịnh Trinh oán hận cắn môi, nàng biết mình đã thua, thua rất triệt để,
bất quá vạn hạnh trong bất hạnh, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với kết
cục khác.
- Ta chỉ muốn biết là tại sao, tại sao lấy máu nghiệm thân có kết quả như vậy?
Nếu Trịnh Trinh không hỏi rõ ràng, sợ rằng lúc vào trong quan tài cũng sẽ không cam lòng.