Cũng chỉ có Tần Lâm mới không cố kỵ gì như vậy, đổi lại là người khác
dám có thái độ như vậy đối với Từ Văn Trường, lão đầu tử đã sớm rũ hai
tay áo, ta xin bye bye trưởng quan ngài thôi…
Nhưng Tần trưởng quan làm như vậy, Từ Văn Trường cũng chỉ có thể vuốt râu cười khổ:
- Ôi chao, đừng làm như vậy, trưởng quan ngài không biết các Thiệu Hưng
Sư Gia vốn hay úp mở hay sao, được được, ta nói, là cha chết con thừa
kế.
Cha chết con thừa kế?
Tần Lâm buông tay ra, cảm giác mơ mơ hồ hồ nắm bắt được điểm nào đó,
nghi vấn tồn tại trong lòng bấy lâu nay đột ngột được giải.
- Ha ha, thì ra là như vậy! Con bà nó, Hoàng Đài Cát lòng dạ độc ác, cũng coi là hạng người kiêu hùng!
Tần Lâm cười lớn, vỗ bàn thật mạnh.
Thì ra cha chết con thừa kế trên thảo nguyên Mông Cổ so với Trung Nguyên
Hán địa vô cùng đặc biệt, có truyền thống con lấy vợ của cha. Nói cách
khác, Hoàng Đài Cát là người thừa kế Yêm Đáp Hãn, nếu như phụ thân chết
đi y thừa kế Hãn vị là phải cưới tất cả nữ nhân của cha mình, ngoại trừ
mẹ ruột mình.
Tam Nương Tử trên thực tế là ngoại tôn nữ của Yêm
Đáp Hãn, nếu không phải là gả cho Yêm Đáp Hãn còn phải kêu Hoàng Đài Cát một tiếng cữu cữu. Dĩ nhiên nàng không phải là mẹ ruột Hoàng Đài Cát,
như vậy sau khi Hoàng Đài Cát thừa kế Hãn vị, đương nhiên phải cưới
nàng.
Đồng thời trên thảo nguyên còn có một thông lệ đặc biệt tàn khốc, giống như Tam Nương Tử có quyền lực rất lớn, địa vị cũng rất cao
quý, nếu như Hoàng Đài Cát cưới nàng là nhất định phải làm chính thê, để tỏ thành ý, thậm chí trước khi cưới phải giết chết chính thê trước đây
của mình.
Tần Lâm hưng phấn đi qua đi lại, lớn tiếng nói:
- Vả lại không cần biết Tam Nương Tử có bằng lòng gả cho Hoàng Đài Cát
hay không, chỉ xét riêng quan hệ thân mật giữa Đức Mã phu nhân và Tam
Nương Tử, nàng sẽ không đồng ý gả cho Hoàng Đài Cát. Cho nên Hoàng Đài
Cát âm thầm giết chết Đức Mã, cũng là vì dọn sẵn con đường trống trải để cưới Tam Nương Tử. Hừ hừ, tâm cơ thủ đoạn thật là thâm độc!
Tam
Nương Tử không chỉ có xinh đẹp như hoa, được xưng đệ nhất mỹ nữ Tái
Ngoại, nàng còn rất được Yêm Đáp Hãn sủng ái, lại ra sức bảo vệ đại cục
hòa bình, được dân chúng Hán Mông kính yêu. Thủ hạ còn có một Vạn Nhân
đội tinh nhuệ của Yêm Đáp Hãn, là vị đại quý tộc Mông Cổ vừa có uy vọng
lại có thực quyền.
Nếu như Hoàng Đài Cát cưới được nàng, không
chỉ có mỹ nhân tới tay, còn có thể củng cố quyền lực thật to, để cho thế lực của mình tiến thêm một bước bành trướng. Mối mua bán này quả thật
hết sức hời, chẳng trách nào y coi Đức Mã phu nhân giống như giày rách.
- Tam Nương Tử tuyệt đối sẽ không gả cho Hoàng Đài Cát...
Từ Văn Trường lẩm bẩm nói.
Tần Lâm cau mày lại:
- Lão biết nội tình gì? Ủa, chẳng lẽ nàng thật sự cùng Ngô Đoài...
- A?! Không đúng không đúng!
Từ Văn Trường khoát tay liên tiếp, mắt cụp xuống, rất là chột dạ nói:
- Ta đoán, ta chỉ đoán mà thôi…
- Có khách tới bái...
Thân binh Hiệu Úy ở bên ngoài thình lình cao giọng thông báo.
Thái giám tuyên chỉ đến rồi sao? Tần Lâm nhếch miệng cười vui, bỏ mặc Từ Văn Trường bất kể, sải bước đi nhanh ra ngoài.
Vừa ra ngoài nhìn thấy khách tới, Tần Lâm không khỏi buồn bực một phen. Bởi vì người tới không phải là sứ giả trong cung mà là một võ sĩ Mông Cổ
mặt tròn râu quai nón, vóc người không phải là cao, ngực lại vô cùng
rộng, cánh tay vừa to vừa dài. Không ai xa lạ, chính là gia nô của Đức
Mã phu nhân, Thần Tiễn Thủ Triết Biệt.
Y vác một cái bao, trên mặt còn mang theo vết thương ứa máu, đang nơm nớp không yên quan sát bốn phía, có vẻ hết sức chột dạ.
Người làm, nữ binh trong phủ nghe nói tới người Mông Cổ đều cảm thấy ly kỳ,
từ đàng xa chỉ chỏ bàn tán, càng làm cho Triết Biệt thêm quẫn bách.
Tần Lâm thấy bộ dáng như vậy trong lòng lại rất vui mừng, ha ha, không uổng công một phen miệng lưỡi của mình, quả nhiên Triết Biệt chạy tới muốn
đầu phục.
Tần trưởng quan thân hổ rung lên, nhất thời khí bá
vương toát ra bốn phía, mà Triết Biệt cũng lập tức phục xuống lạy, phối
hợp kín kẽ như áo trời.
Trời ơi, khí bá vương của Tần trưởng quan đã đến trình độ này rồi sao? Các vị người làm, cẩm y quan giáo cùng nữ
binh thảy đều kinh ngạc không thôi, lòng hâm mộ Tần Lâm dâng cao mênh
mông cuồn cuộn.
Không nghĩ tới Triết Biệt lau nước mắt, ồm ồm nói:
- Ân công, ngài báo thù thay Đức Mã phu nhân, bắt được con rắn độc Bạt
Hợp Xích này, trong lòng tiểu nhân vô cùng cảm kích. Bất quá Triết Biệt
cũng không phải người ngu, rõ ràng chuyện này dính dáng rất lớn tới
Hoàng Đài Cát, tiểu nhân phải về thảo nguyên nói chân tướng của sự tình
cho Tam Nương Tử Chung Kim Cáp Truân, nói cho Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ nhà mẹ
Đức Mã phu nhân!
Khụ khụ, Tần Lâm sặc một ngụm nước trà, thì ra
không phải là tới đầu phục mình, làm mình uổng công bày ra tư thế, thật
là… sao không nói sớm một tiếng.
Vì vậy Tần trưởng quan chúng ta vội vàng thu hồi khí bá vương, lúng túng đỡ Triết Biệt dậy:
- Lão huynh trung thành với chủ nhân, can đảm vô cùng, bản quan rất vui mừng, ha ha, rất vui mừng…
Vui mừng cái rắm, nụ cười trên mặt Tần Lâm vô cùng giả dối.
Đám nha hoàn người làm cười nghiêng ngả, trừ ra mấy thân binh Hiệu Úy bảo
vệ Tần Lâm ra, ai nấy đều rời đi thật xa, vị trưởng quan này của chúng
ta quả thật hết sức buồn cười.
- Thật ra thì, thật ra thì tiểu nhân đến tìm Tần tướng quân, còn có chuyện muốn nhờ cậy...
Triết Biệt nói tới đây liền đỏ mặt, ấp úng hồi lâu rốt cục nói ra ý tới của y.
Y trở về Hội Đồng quán bèn gây gổ với bọn Hoàng Đài Cát, thế nhưng thế cô lực bạc, bị đánh cho mấy quyền mấy cước. Nhớ tới cái chết của Đức Mã
phu nhân lập tức giận dữ vô cùng, thu thập hành lý bỏ đi.
Muốn
trở về thảo nguyên báo tin, thế nhưng không có văn điệp thông quan, lại
thiếu lộ phí, một mình Triết Biệt vòng vo nửa ngày ở ngoài đường, suy
nghĩ một chút cảm thấy Tần tướng quân là một vị quan tốt, bèn hỏi thăm
đường tìm tới phủ Tần Lâm nhờ giúp đỡ.
- Văn điệp thông quan ư?
Tần Lâm cố làm ra vẻ trầm ngâm.
Thần sắc Triết Biệt ảm đạm:
- Khó khăn lắm sao… ôi, làm khó tướng quân rồi, tướng quân báo thù tuyết
hận thay phu nhân, Triết Biệt đã rất cảm kích, quả thật không nên trở
lại làm phiền như vậy…
Có gì là khó? Đối với quan chưởng ấn Bắc
Trấn Phủ Ty mà nói, làm một văn điệp thông quan có khó gì. Tên Tần Lâm
này giả vờ làm khó, làm cho Triết Biệt cảm kích, quả nhiên khiến cho
lòng dạ võ sĩ Mông Cổ phập phồng lo lắng.
Tần Lâm trầm tư một hồi, sau đó dứt khoát nói:
- Mặc dù bây giờ không dễ dàng gì, nhưng Triết Biệt lão huynh là người
trung nghĩa, bản quan nhất định phải giúp chuyện này. Phải tìm cách mới
có thể làm được…
Triết Biệt vui mừng quá đỗi, suy nghĩ một chút lại nói:
- Còn có một chuyện, chẳng hay ta có thể thiêu thi thể Đức Mã phu nhân, sau đó đem tro cốt về thảo nguyên hay không?
Nói ra khiến cho người ta phải chạnh lòng, Hoàng Đài Cát giả bộ phu thê
ân ái, vụ án vừa kết thúc lập tức xoay người rời đi, không nghe thấy
không hỏi đối với thi thể, cuối cùng ngược lại Triết Biệt còn nhớ ở
trong lòng.
Chuyện này cũng dễ dàng, nếu Hoàng Đài Cát không cần
thi thể nữa, hai ngày nữa giao cho Triết Biệt thiêu, mang về thảo nguyên cũng tốt.
Tần Lâm vỗ ngực, ôm đồm đáp ứng chuyện này.
- Tần tướng quân, ngài thật là, thật là Phật Bồ Tát từ bi!
Triết Biệt quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy ra, đại ân không lời nào tạ hết
được, hảo hán Mông Cổ chỉ làm không nói, Tần trưởng quan ngài hãy chờ
xem.
Tần Lâm ra lệnh thân binh Hiệu Úy dẫn Triết Biệt đi, an bài
chỗ ở cho y, chờ hai ngày nữa làm xong chuyện sẽ đưa y trở về Tái Ngoại.
Triết Biệt vừa đi, Tần Lâm lập tức cười lăn lộn.
Đang rầu không ai thông báo chuyện này cho Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ và Tam Nương
Tử, Triết Biệt liền chủ động đưa tới cửa. Lần này y trở về, sân sau nhà
Hoàng Đài Cát không phải sẽ bốc cháy sao?
Đây gọi là trời chiều lòng người.
Còn có chuyện cao hứng hơn nữa, ngoài cửa lại có thanh âm vừa sắc bén vừa cao vút gọi:
- Tần tướng quân, Từ phu nhân có ở trong phủ hay không, mau ra nhận cáo mệnh!
Cáo mệnh? Phản ứng đầu tiên của mấy nữ binh đứng ở cửa chính là luống cuống tay chân muốn đi tìm Thanh Đại trở về, cho tới bây giờ triều đình chỉ
ban cáo mệnh cho chính thất phu nhân, trừ phi mẫu bằng tử quý (có nghĩa
mẫu thân là chính phòng, con cũng có được thân phận chính thức.)
Trương Tiểu Dương dẫn theo hai tiểu thái giám, cười hì hì nói:
- Không phải là Lý thị phu nhân, là Từ thị phu nhân.
Tiểu Trương công công có thể nói là hiểu rất rõ ràng tình huống trong phủ
Tần Lâm, lúc trước Từ Tân Di đến Kỳ Châu Kinh Vương phủ y đã từng gặp
qua, Thanh Đại tới chơi y cũng đã gặp.
Các nữ binh vừa nghe như
vậy lập tức đi vào thông báo, trong lòng vạn phần kỳ quái, chẳng lẽ
triều đình sửa lại quy củ, trắc thất cũng được phong cáo mệnh hay sao?
Tần Lâm cười hì hì đi ra ngoài nghênh đón, Từ Tân Di cũng chậm không ít,
cùng Kim Anh Cơ, Thị Kiếm, A Sa bất đắc dĩ đi ra ngoài, còn cười lớn:
- Ha ha, các ngươi chớ đùa giỡn, bản tiểu thư không quan tâm cáo mệnh hay không. Muốn gạt người hãy tìm lý do khác có được hay không, chớ có để
ta mừng hụt như vậy…
Đến cửa, Từ Tân Di cũng nhận ra được Trương
Tiểu Dương, lập tức lấy làm kinh hãi, nghe Trương Tiểu Dương bưng ra sắc phong cáo mệnh, miệng kêu một tiếng Từ thị nghe phong, nhất thời luống
cuống tay chân.
Trương Tiểu Dương cũng không nóng nảy, từ từ chờ bày xong hương án, lúc này mới ung dung điềm tĩnh truyền cáo mệnh.
Từ Tân Di mắt hạnh trợn tròn, tay bưng cuộn cáo mệnh mờ mịt không hiểu,
như lạc vào trong mây mù, trong lòng có vài phần vui mừng, nhưng thật ra nghi ngờ nhiều hơn.
Tần Lâm vỗ vai Trương Tiểu Dương:
- Tiểu Trương công công, cung nữ họ Trịnh mà lần trước ta từng nói, ngươi giúp cho một tay... Đúng rồi, ở lại uống một chén?
Trương Tiểu Dương một mực gật đầu, điều động một cung nữ không phải là chuyện
lớn lao gì, nghe tới Tần Lâm muốn giữ y lại uống rượu bèn lắc đầu một
cái:
- Tần tướng quân, hai ta còn kém bữa tiệc rượu này sao?
Không dối gạt ngài, tiểu nhân quang minh chính đại đi ra ngoài một
chuyến cũng không dễ dàng, buổi tối còn có một số việc phải làm, ha ha,
hy vọng ngài hiểu cho.
Dứt lời, y nháy nháy mắt với Tần Lâm.
Lúc này Tần Lâm mới nhớ tới, tiểu Trương công công rất thích đi thanh lâu
kỹ viện, tối nay chắc là có an bài. Chậc chậc, làm thái giám cũng có thú vui đặc sắc như vậy, bội phục bội phục.
Nếu không phải là tiểu
Trương công công thật sự không có đồ chơi kia, Tần Lâm thật sự muốn hỏi
thăm mẫu thân y có phải họ Vi, tên Xuân Hoa hay không. (Mẹ Vi Tiểu Bảo, ý nghi ngờ Trương Tiểu Dương là thái giám giả như Vi Tiểu Bảo).
Đưa Trương Tiểu Dương đi rồi, Tần Lâm quay đầu nhìn lại, Từ Tân Di không có vui mừng như dự liệu, ngược lại giống như đang cầm một củ khoai lang
nóng phỏng tay, thần sắc bọn Thị Kiếm, Kim Anh Cơ cũng tỏ ra hết sức kỳ
quái.
- Thiếp... thiếp không muốn...
Từ Tân Di nhét cuộn cáo mệnh vào trong tay Tần Lâm, sắp sửa bật khóc:
- Chàng làm gì vậy, bảo thiếp làm sao ăn nói với Thanh Đại đây? Vốn chỉ là đùa giỡn, hiện tại đã lấy giả làm thật…
Đây là ý gì? Tần Lâm hoàn toàn không hiểu gì cả.
Kim Anh Cơ kéo hắn qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy, huynh bỏ Thanh Đại rồi sao?
Tần Lâm ặc một tiếng trong cổ, lần này quả thật là không cười nổi.
Thì ra nữ tử bởi vì trượng phu làm quan mà được triều đình cáo mệnh, phải
là chính thất, thông lệ này mấy trăm năm qua ai ai cũng biết. Dựa theo
lễ pháp, nếu như triều đình ban hạ cáo mệnh cho Từ Tân Di, suy luận lý
do hợp lý duy nhất chính là Tần Lâm bỏ Thanh Đại, đưa Từ Tân Di lên làm
chính thất.
Giỏi cho lòng dạ Từ Đại tiểu thư! Tần Lâm vừa buồn cười vừa cảm động, đi tới véo mũi nàng một cái:
- Ngốc ơi, đây là bệ hạ nghĩ tình hôm nay nàng bị oan ức, Ngụy Quốc Công
lão nhân gia trấn thủ Nam Kinh có công với nước, cộng thêm vi phu cũng
có chút công lao phá án cho nên mới đặc chỉ ban thưởng. Hừ, bỏ Thanh Đại ư, cho dù là nàng chịu ta cũng không chịu!
Thật sao? Từ Tân Di
ngẩng đầu lên, tìm được câu trả lời trên mặt Tần Lâm, lập tức nở một nụ
cười, mở cuộn cáo mệnh được dệt bằng tơ ngũ sắc ra xem, sau đó chống eo
thon nhỏ bật cười ha hả:
- Ha ha, rốt cục bản tiểu thư cũng là nhị phẩm cáo mệnh, oan ức sáng nay cũng không uổng chút nào!
Không phải vậy sao, Hoàng Đài Cát bị mất phu nhân lại hao binh, chẳng những
phe Tần Lâm không bị bất kỳ tổn thất nào, ngược lại Từ Tân Di còn được
sắc phong nhị phẩm cáo mệnh.
Phải biết nhị phẩm cáo mệnh này cũng không dễ dàng gì, phong quan nhất phẩm nhị phẩm, cả triều nhiều không
đếm xuể. Nhưng trắc thất thụ phong cáo mệnh phu nhân, nhắc tới không
liên quan đại cục, cũng là chuyện độc nhất vô nhị trong trăm năm qua mới có. Nói ra người khác cũng phải chĩa ngón tay cái khen ngợi: Tần tướng
quân được mặt rồng ưu ái, quả thật không sai!
Trong phủ giăng đèn kết hoa chuẩn bị ăn mừng, không bao lâu sau Thanh Đại trở về, tiểu nha
đầu nghe nói Từ Tân Di cũng được phong nhị phẩm cáo mệnh bèn cười hì hì, mắt cong lại như vầng trăng khuyết:
- A, vậy thì hay quá, Từ tỷ tỷ cũng có cáo mệnh, để muội xem thử, hì hì, cuộn cáo mệnh này được thêu đẹp quá…
Các nàng Giáp Ất Bính Đinh lập tức bật cười, người khác đều nói chúc mừng
gì đó, Thanh Đại tiểu thư lại buông lời khen ngợi cuộn cáo mệnh thêu
đẹp, nếu đổi lại là người khác còn tưởng rằng nàng buông lời châm chọc.
Thanh Đại chỉ cười không nói, tấm lòng của nữ y tiên còn tinh khiết hơn pha
lê, nàng không có chút ý ghen tuông nào cả, thật tâm thật ý vui mừng cho Từ Tân Di.
Kim Anh Cơ bị nàng lây, cũng cảm thấy trong lòng
trong suốt một mảnh, thầm nói không trách tiểu oan gia vô cùng chung
thủy với Thanh Đại như vậy, nàng tinh khiết như pha lê, cho dù ta là nữ
tử cũng phải thích.
Ngay đêm đó trong phủ thiết yến ăn mừng, các quan giáo huynh đệ Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí, Hồng Dương Thiện, Mã Bân đều tới chúc mừng, ai có
phu nhân tự nhiên dẫn theo, Từ Tân Di cầm đầu bồi tiếp ở hậu viện.
Từ lão đầu tử cũng ngồi ở đây, lão gia rượu đến chén cạn, không bao lâu
sau uống đến say mèm, được mấy thân binh Hiệu Úy dìu trở về phòng.
A Sa dắt Đại Hoàng tìm được hung khí cùng hung thủ, hôm nay là nửa công
thần, dứt khoát không đếm xỉa tới gì khác, đôi mắt nó sáng rỡ như mắt
mèo, đôi đũa trên tay hoạt động liên tục, động tác có thể coi là đi vô
ảnh tới vô hình, soạt soạt như gió cuốn mây bay.
- Bánh nhân đậu, thật là ngọt… Hạt sen sữa đông, ta thích. Trời ơi, đây là bánh đậu mật
bách hợp trong truyền thuyết đây sao, ta thích quá…
Đũa của A Sa vẽ trên bàn tiệc những trận tàn ảnh, lượng thức ăn của nó đủ cho một con voi ăn no.
Đến tàn tiệc chia tay, trăng đã lên cao giữa trời, đèn lửa thắp sáng
choang, các tân khách đã sớm cáo từ rời đi, các huynh đệ cũng rối rít
trở về nhà, Tần Lâm đi thong thả lui tới qua lại trong hậu đường, không
có hảo ý nhìn nhìn Từ Tân Di.
Cáo mệnh phu nhân cũng chột dạ,
nghĩ đến chuyện hoang đường ở Thiên Hương các trước đây, sắc mặt lập tức nóng ran ửng đỏ, cố ý giả vờ như không có chuyện gì, đẩy Kim Anh Cơ một cái:
- Còn không theo tiểu oan gia của muội đi, tối nay, tối nay hãy ở lại trong phủ đi. Ha ha, tương lai các ngươi gần nhau thì ít mà
xa cách thì nhiều, ta và Thanh Đại sẽ không đố kỵ, đúng không? Thanh Đại muội thấy thế nào?
Tiểu nha đầu cười khanh khách, đẩy Từ Tân Di một cái:
- Từ tỷ tỷ lựa lời mà nói, dù sao muội cũng không có ý kiến.
Kim Anh Cơ cũng cười mắt cong cong:
- Có một vài cô nương ăn vụng, đừng tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, thật ra thì cuối cùng cũng phải bại lộ.
- Cha chả, dám nói ta ăn vụng!
Từ Tân Di đưa tay thọc lét Kim Anh Cơ.
Kim Anh Cơ cười khúc khích duyên dáng, eo mềm như rắn nước khẽ lách một
cái, chạy thật xa. Lúc chạy ngang qua Tần Lâm còn nắm tay chọc tức hắn:
- Tiểu oan gia, thu thập Từ tỷ tỷ, giở uy phong tối qua của huynh ra!
Yêu tinh này vừa nghịch ngợm lại mê người… Tần Lâm không nhịn được vỗ mông
nàng một cái, Kim Anh Cơ nói xong cũng chạy nhanh hơn.
Thanh Đại
cũng lặng lẽ rời đi, bất kể thế nào, lúc trước Từ tỷ tỷ cũng đã nhường
cho nàng làm chính thê. Hôm nay là ngày vô cùng cao hứng của Từ tỷ tỷ,
Thanh Đại biết nên làm như thế nào, hì hì, Từ tỷ tỷ sẽ bị Tần ca ca nuốt chửng…
Hai mỹ nhân đi rồi, chỉ còn lại một người, Tần Lâm sờ sờ cằm, cười xấu xa nói:
- Lão bà, theo nàng bây giờ chúng ta nên…
Phách lối gì chứ, Từ Tân Di đỏ mặt liếc hắn một cái, lấy khí thế hết sức hiên ngang, coi chết như về trở lại phòng.
Sầm một tiếng đóng cửa phòng lại, Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc, không hề
khách sáo xông về phía đôi thỏ ngọc đang nhảy nhót trước ngực Từ Đại
tiểu thư, ma trảo hắn thò từ dưới vạt áo vào, nắm lấy trái cây mê người
trên đỉnh núi:
- Đại tiểu thư, vì sao không nói cho vi phu biết
chuyện trước đây xảy ra ở Thiên Hương? Làm hại vi phu khổ sở đợi lâu như vậy, hắc hắc, vi phu phải trừng phạt nàng mới được.
- Chuyện gì vậy, rõ ràng chính là chàng cưỡng bách người ta!
Từ Tân Di thở hồng hộc, ngoài miệng lại không chịu nhận thua:
- Sắc lang, dâm tặc, ban đầu là chàng muốn… muốn làm chuyện ấy… người ta
chỉ là bất đắc dĩ. Hừ, cách xa thiếp một chút, tiểu dâm tặc!
Dứt lời hai cánh tay Từ Đại tiểu thư liền dùng sức đẩy Tần Lâm ra.
Tần Lâm nhìn lại thấy sắc mặt Từ Tân Di đã trở nên đỏ ửng, mắt hạnh tròn
xoe cũng lộ ra vẻ dịu dàng, không nhịn được cười lên, biết Từ Đại tiểu
thư muốn chơi trò chơi nữ hiệp cùng dâm tặc.
- Đúng, vi phu chính là dâm tặc, bá vương ngạnh thượng cung thì đã sao?
Tần Lâm cười tà ác ép tới:
- Sớm muộn gạo sống nấu thành cơm chín, còn không phải là ngoan ngoãn theo ta sao, ha ha ha…
- Dâm tặc, nạp mạng đi!
Từ Đại tiểu thư múa may quả đấm, nhưng mềm nhũn không có lực đạo, bị Tần Lâm bắt được rất dễ dàng.
Nàng không ngừng vung quyền đấm đá, ngược lại làm cho dục niệm Tần Lâm dâng
cao. Hắn hung hăng ném Từ Tân Di lên giường, sau đó bắt đầu lột ra từng
món y phục.
- Không... Không muốn!
Từ Tân Di trợn tròn hai mắt, thấp giọng kêu, hai tay giữ lại yếm trên ngực.
Chống cự là không có chút hiệu quả nào, huống chi ý nguyện người chống cự
hoàn toàn ngược lại với bản thân. Tần Lâm cười khành khạch hết sức xấu
xa, một tay lột yếm Từ Đại tiểu thư ra, khiến cho đôi thỏ ngọc đáng yêu
lộ trần ra dưới ánh nến chập chờn khi mờ khi tỏ.
Chợt mất đi quần áo che đậy, tiếp xúc với hơi lạnh gió đêm, trên da thịt nàng nổi lên
một lớp da gà li ti, Tần Lâm xoa nắn đôi thỏ ngọc cũng càng ngày càng
cảm thấy êm ái đàn hồi.
Chuyện cho tới bây giờ còn có thể do dự
nữa sao, Tần Lâm cúi người đè lên thân thể mềm mại nóng ran của nàng, há miệng ra ngậm một quả trái mê người vào miệng, từ từ chuyển động đầu
lưỡi, thưởng thức vị ngọt của nó.
Á... Từ Đại tiểu thư kêu lên một tiếng nũng nịu, tựa hồ hiệp nữ đã thần phục dưới dâm uy của dâm tặc hái hoa.
Tần Lâm nhả trái ra, liếm một mạch dọc theo vùng ngực bụng mịn màng của mỹ
nhân chạy dài xuống dưới. Đến bụng, hắn ra sức dùng miệng xé khố quần
nàng ra, chỉ nghe soạt một tiếng, bắp đùi tròn trịa mịn màng lập tức
hiện ra trước mắt hắn.
- Dâm tặc!
Từ Tân Di khước từ gào
thét, hai chiếc chân dài không ngừng giãy giụa. Nếu không phải là Tần
Lâm giữ lại thật chặt, thật sự sẽ bị nàng hất xuống.
Chẳng lẽ kỹ xảo của Tần trưởng quan chúng ta chỉ có bấy nhiêu?
Tiểu sắc lang đưa ma thủ vào giữa hai chân nữ hiệp, vuốt tới vuốt lui giống
như con lươn, vuốt ve da thịt mềm mại giữa hai đùi tròn trịa của nàng,
chợt vuốt mạnh lên trên một cái.
Nữ hiệp đang phản kháng chợt
trong cổ phát ra tiếng kêu hừ hừ, toàn thân căng thẳng, hai chân kẹp
chặt lấy ma thủ Tần Lâm không ngừng ma sát, lúc này khe suối đã ướt đẫm
Xuân thủy…
Lại một lát sau, toàn thân Từ Đại tiểu thư mềm như
bún, nước da bánh mật giờ đây trở nên đỏ ửng, đôi môi đầy đặn mấp máy
như cá mắc cạn, đôi mắt hạnh bình thường sáng ngời, lúc này cũng như phủ một làn sương mỏng.
Thở ra một hơi thật dài, hai chân dài của Từ Tân Di biết điều tách ra, thanh âm khàn khàn nói:
- Tiểu sắc lang, lại bị chàng đắc thủ nữa, đến đây đi, ta không vào địa
ngục ai vào địa ngục, muốn, muốn làm gì cứ việc nhắm vào bản nữ hiệp!
- Là bá, vương, ngạnh, thượng, cung!
Tần Lâm cười xấu xa nói nhỏ ở bên tai nàng, nói từng chữ một, đồng thời eo dùng sức đầy mạnh về phía trước một cái.
Cho dù là Từ Tân Di thành thục khỏe mạnh cũng có cảm giác bị hoàn toàn xỏ
xuyên qua, mắt hạnh hoàn toàn thất thần, chân dài mê người không tự chủ
được quấn chặt lấy hông Tần Lâm, phối hợp nhịp nhàng theo động tác của
hắn.