Cẩm Y Vệ

Chương 300: Chương 300: Xâu chuỗi vụ án




Thì ra chén Quế Viên Hồng Tảo trà Kim Anh Cơ bưng được nấu hết sức nồng đậm, màu sắc của nó là màu đỏ tươi, đựng trong chén sứ trắng giống như máu tươi. Vốn Lưu Thể Đạo sắp sửa hóa điên, nhìn thấy nước trà đáng sợ như vậy bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.

- Kim trưởng quan, nàng không ngoan ngoãn chút nào…

Tần Lâm thừa dịp người khác đều chú ý Lưu Thể Đạo, lặng lẽ vỗ vào mông căng tròn của Kim Anh Cơ một cái, sau đó đoạt lấy chén trà uống hết, còn chép miệng một cái:

- Mùi vị không tệ, chỉ là hơi ngọt.

Đáng ghét! Kim Anh Cơ liếc hắn một cái.

Ngũ Phong hải thương có hảo thủ tinh thông thủy tính, không phí nhiều sức đã vớt được cỗ thi thể kia từ dưới biển lên. Thì ra là một tên thủy thủ trên phong chu, thi thể đã bị nước biển ngâm trắng nhợt, vết thương chí mạng chính là vết đao trên cổ kia.

- Con bà nó, cũng thật là kỳ quái...

Tần Lâm vuốt huyệt Thái Dương, cố ý lớn tiếng nói:

- Đông Dương đại hải mịt mờ vô biên, thuyền thuận dòng nước trôi tới nơi này, ngay cả thi thể cũng trôi tới, Đại Cù Sơn đảo này thật đúng là có lực hút!

Hắn chú ý quan sát thần sắc Lý Tự Hiền cùng Lưu Thể Đạo, không có phát hiện biến hóa gì rõ ràng.

Lời còn chưa dứt, Quy Bản Vũ Phu mang guốc gỗ chạy như bay trên bờ cát, sau lưng còn có mấy tên thủy binh đi theo. Từ xa y đã kêu lên bằng tiếng Hán cứng nhắc, rống lên thật to:

- Không xong, không xong, bên kia cũng có hai cỗ thi thể bị sóng đánh giạt lên bờ biển.

Mọi người tâm sự nặng nề xuống thuyền, theo Quy Bản Vũ Phu đi tới chỗ bờ biển phát hiện thi thể.

Cũng là hai cỗ thi thể trắng nhợt, lúc phát hiện mới vừa bị sóng biển đẩy lên bờ, hiện tại đã bị đám thủy binh kéo lên mảnh đất trống phía sau phòng tuyến ngăn thủy triều.

Khác với cỗ thi thể phát hiện trước đó, tay của hai cỗ thi thể này bị dây trói quặt ra sau lưng, đầu bị trùm vải bố màu đen, vết thương chí mạng là ở ngực bụng, không biết bị đâm bao nhiêu đao.

Bởi vì ngâm lâu trong nước, máu tươi đã sớm chảy khô, da thịt xung quanh vết thương trở nên trắng nhợt mở rộng, giống như tử thần đang toét miệng cười.

Trước hết Tần Lâm cẩn thận quan sát một phen, mới tháo vải trùm đầu ra. Cỗ thi thể thứ nhất mọi người không quen biết, sau khi hắn tháo trùm đầu cỗ thi thể thứ hai ra, tất cả mọi người đều phát ra tiếng kinh hô thất thanh trầm đục.

Mặc dù cơ mặt đã bị vặn vẹo biến hình, lộ ra tư thế kêu cứu trước khi chết, hơn nữa bị nước biển ngâm có hơi trương sình biến dạng, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra, vị này chính là phó sứ sắc phong Hành Nhân Ty Hành Nhân Tạ Kiệt.

- Trời ơi...

Lương Xán cùng Vệ Vinh tuyệt vọng kêu lên.

Trước đó phong chu bị cướp, cả thuyền đầy vết máu, hai người bọn họ còn ôm một chút hy vọng mong manh cuối cùng, đó chính là thiên sứ sắc phong còn sống trên đời. Nhưng giờ này một chút hy vọng cuối cùng cũng bị vô tình bóp tắt, nhiệm vụ đi sứ thỉnh phong của bọn họ hoàn toàn tan biến.

Thậm chí hai người bọn họ còn nghĩ tới chuyện thiên sứ triều Đại Minh ngộ hại giữa đường tới Lưu Cầu, không biết triều đình dưới cơn nóng giận có thể trút hết vào Lưu Cầu hay không.

Cặp mắt thi thể Tạ Kiệt mở to, tựa hồ cho đến chết vẫn không dám tin, bị nước biển ngâm trở thành đôi mắt cá chết.

Tần Lâm thở dài, đưa tay vuốt mắt cho y, trong lòng có cảm giác là lạ.

Mặc dù không có hảo cảm gì đối với tên quan văn cuồng vọng tự đại này, nhưng tóm lại từng có duyên gặp mặt một lần. Mấy ngày trước còn ngồi chung một chỗ nói chuyện, đảo mắt đã hóa thành một cỗ thi thể lạnh như băng, không khỏi khiến cho người ta sinh lòng bùi ngùi cảm khái.

Lắc đầu một cái, Tần Lâm thu lại suy nghĩ tạp nhạp, lệnh cho Lục Viễn Chí khám nghiệm thi thể Tạ Kiệt.

Nguyên nhân tử vong của những thi thể này đều rất rõ ràng, không có gì tranh cãi, rất nhanh tên mập đã cho ra kết luận:

Ngoại trừ vết thương chí mạng nơi ngực bụng, thân thể Tạ Kiệt không có vết thương ở những nơi khác, nói rõ y không trải qua chống cự đã bị trói lại, sau đó bị hại. Vết thương chí mạng gồm có chín vết đao ở vùng ngực bụng, đao nào cũng đâm sâu tới nội tạng, bất cứ đao nào trong đó cũng đủ để lấy mạng y. Trong buồng phổi không có nước biển, chứng minh y bị mất mạng tại chỗ, là sau khi chết mới bị ném thi thể xuống biển, theo sóng đánh tới nơi này.

Về phần thời gian tử vong là chừng một ngày rưỡi, cũng tức là trong khoảng nửa đêm ngày hôm kia đến tờ mờ sáng ngày hôm qua.

Tần Lâm gật đầu một cái, đến đây thời gian mấu chốt diễn ra vụ án đã được xâu chuỗi lại: sáng sớm ngày Hai Mươi Lăm tháng Tám (ngày hôm kia), phong chu bị cướp ở Chu Sơn. Ước chừng đến trưa, hai vị sứ giả Lưu Cầu đi thuyền ‘Chạy thoát’ đuổi giết, lại trở về vùng biển xảy ra vụ án tra xét, kế tiếp chạy về Hàng Châu báo án. Khuya hôm đó đến rạng sáng ngày Hai Mươi Sáu, hành khách cùng thủy thủ trên phong chu ngộ hại, bị ném xuống biển ở gần Đại Cù Sơn đảo.

Sáng ngày Hai Mươi Sáu Ngũ Phong hải thương trên Đại Cù Sơn đảo phát hiện có thuyền mắc cạn trên bãi biển, sau khi kiểm tra phát hiện là phong chu của thiên sứ sắc phong ngồi, trên thuyền vết máu loang lổ, lập tức phái bát lỗ khoái thuyền trở về Hàng Châu bẩm báo Kim Anh Cơ.

Bởi vì phúc thuyền người Lưu Cầu hơi chậm, bát lỗ khoái thuyền Ngũ Phong hải thương mau hơn, cho nên mặc dù thời gian lên đường chậm hơn khoảng mười canh giờ, hai bên lại gần như đồng thời đến Hàng Châu vào đêm Hai Mươi Sáu. Tần Lâm, Kim Anh Cơ cùng Lưu Thể Đạo, Lý Tự Hiền cơ hồ đồng thời nhận được tin tức, hai bên xảy ra một trận xung đột đêm qua, cuối cùng đi suốt đêm tới Đại Cù Sơn đảo.

Trải qua cả đêm đi thuyền, hôm nay cũng chính là ngày Hai Mươi Bảy, các vị quan viên đến Đại Cù Sơn đảo, cũng phát hiện thi thể nổi ở gần bờ biển.

Kiểm tra thi thể phát hiện nguyên nhân cái chết vô cùng đơn giản, xem ra vụ án này đơn thuần từ kiểm tra thi thể cũng không có biện pháp có được đột phá.

- Ai biết trên phong chu có bao nhiêu thủy thủ cùng hành khách không?

Tần Lâm hỏi hai vị sứ giả Lưu Cầu.

Lương Xán nhớ lại một hồi, sau đó đáp:

- Tính cả hai vị thiên sứ cùng tùy tùng, thị vệ của bọn họ, tổng cộng có mười bảy hành khách, thủy thủ trên thuyền cộng ba mươi chín người... ý của Tần trưởng quan là?

- Nếu như ta đoán không sai, sẽ tiếp tục phát hiện thi thể mới.

Tần Lâm ngẩng đầu nhìn trời, thở ra một hơi thật dài.

Kim Anh Cơ lập tức lệnh cho Quyền Chính Ngân điều khiển thuyền trong thủy trại tìm kiếm thi thể dưới biển.

Nơi xa pháo đài thủy trại vang lên ba tiếng pháo, tất cả thuyền bè lớn nhỏ chen chúc ùa ra, phúc thuyền, quảng thuyền, ngô công thuyền, bát lỗ khoái thuyền… xếp đội hình rẽ quạt tìm trên mặt biển, chỉ chốc lát sau có thuyền dừng lại, dùng thiết trảo móc vật gì đó từ dưới biển lên.

Trên bờ các vị quan viên ở cách khá xa, không nhìn thấy rốt cục là móc lên vật gì, nhưng trong lòng ai nấy đều biết rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.