- Ha ha ha, thì ra dã thú ở Nam giao (ngoại ô phía Nam thành) nhiều hơn so với Bắc giao!
Từ Tân Di cao hứng vô cùng.
Thị Kiếm le lưỡi một cái, thầm nói một tiếng khẩu thị tâm phi
Từ khi họ Tần kia đi Hàng Châu, nếu Đại tiểu thư không đi Vũ Hoa đài
phía Nam thành ngắm cảnh, vậy cũng tới Tần Hoài hà chèo thuyền. Thỉnh
thoảng đi săn thú cũng đổi nơi săn thành Mặt Lăng quan ở phía Nam thành, đây gọi là lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.
- Tiểu thư, tiểu tỳ thấy chúng ta vẫn nên luyện tập hành quân đường dài đi...
Thị Kiếm nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm trang nói:
- Dựng trại, dã ngoại qua đêm, săn bắn, cỡi ngựa bắn cung, chúng ta đều
đã luyện qua, chỉ có hành quân đường dài từ trước tới nay chưa thử qua.
Hành quân đường dài? Từ Tân Di gãi đầu một cái, mắt hạnh trợn tròn, tỏ vẻ ngơ ngác hỏi:
- Hành quân đi đâu, Trấn Giang, Kim Đàn hay Lật Dương?
Thị Kiếm nheo nheo mắt, cười nói:
- Đương nhiên là Chiết Giang Hàng Châu phủ rồi!
Lập tức đám nữ binh cười ầm nghiêng ngả, Thị Kiếm cười ôm bụng, tới nỗi suýt chút nữa rơi xuống ngựa.
- Đám nỡm này, dám lấy bản Đại tiểu thư ra đùa giỡn…
Từ Đại tiểu thư tức tối nghiến răng nghiến lợi, vừa xấu hổ gương mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Không nên nói bậy, bản tiểu thư không thích tên họ Tần kia chút nào,
bề ngoài của y lấm lét xảo trá, hay cười xấu xa, vừa vô sỉ vừa âm hiểm,
lại còn hiếu sắc… Loại người này nên đi chết đi cho khuất mắt.
Nàng vừa nói chỉ thấy biểu lộ của đám nữ binh có vẻ kỳ quái vô cùng, Thị Kiếm há hốc mồm cứng lưỡi, nháy mắt ra dấu liên hồi, chỉ chỉ phía sau
nàng.
Thế nhưng Từ Tân Di hoàn toàn không để ý, hoàn toàn không hiểu ý các nàng, nói một mạch hết câu.
- Quả thật không ngờ rằng Từ Đại tiểu thư ghét tại hạ như vậy.
Từ Tân Di quay đầu nhìn lại, đây không phải là Tần Lâm Tần trưởng quan lấm lét xảo trá, hay cười xấu xa hay sao?
Từ lúc hắn lên đường ngày đi đêm nghỉ, cỡi ngựa chạy tới nơi này, mới
vừa rồi xa xa nhìn thấy binh mã bốn vệ săn thú ở chỗ này, cũng biết là
Từ Đại tiểu thư, bèn nhắm cờ trung quân chạy tới.
Chạm mặt gặp phải người quen cũ Chỉ Huy Sứ Phủ Quân Vệ Vương Thủ Nghĩa,
Vương Thủ Nghĩa lập tức dẫn hắn trực tiếp tới gặp Từ Tân Di, không ngờ
vừa tới đây lại được nghe một phen cao luận.
Từ Tân Di vừa thấy Tần Lâm đang ở phía sau, nhất thời choáng váng, toét miệng cười khan:
- Ngươi... Ngươi xuất hiện lúc nào vậy?
Tần Lâm tươi cười rạng rỡ:
- Đúng lúc nàng nói xấu ta.
Thị Kiếm, chúng nữ binh cộng thêm bốn Chỉ Huy Sứ đồng thời ngửa mặt lên trời cười như điên cuồng.
Từ Tân Di lôi kéo Tần Lâm hỏi han, bốn tên Chỉ Huy Sứ cùng Mã Tứ Bình
hàn huyên cùng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực. Lúc Lục mập cùng lão Ngưu ở
Kỳ Châu, cảm thấy chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ đã là đại quan cao cao tại
thượng cực kỳ khó với tới, vào lúc này cũng là ngồi ngang hàng, tất
nhiên nhờ phúc của Tần trưởng quan.
- Hắc hắc, nếu trưởng quan chúng ta cưới Từ Đại tiểu thư, như vậy mới thật vui.
Lục mập nhìn bóng lưng hai người cỡi ngựa song song trước mặt, xoa xoa mặt mập vui vẻ nói.
Ngưu Đại Lực thấp giọng:
- Ta đây cảm thấy Trương tiểu thư cũng không tồi.
- Đúng vậy!
Lục mập cũng gật đầu, không khỏi cảm thấy khó xử vì rốt cục trưởng quan
không biết cưới người nào. Một người là con gái Ngụy Quốc Công, người
kia là thiên kim tướng phủ, không ai dễ chịu dưới người kia.
Về phần tiểu Thanh Đại đáng thương đã bị hai người bọn họ bỏ quên không
để ý. Cũng không phải là xu viêm phụ thế, dù sao đây cũng là thời đẳng
cấp sâm nghiêm, chớ nói hai vị này, cho dù là trong lòng Lý Thời Trân,
bất kể thiên kim tướng phủ hay là con gái Quốc Công làm chính thê Tần
Lâm, Thanh Đại có thể có thân phận bình thê đã là rất tốt. Mà tính Tần
Lâm trung hậu, lại thêm hai vị Trương, Từ cũng hòa hợp với Thanh Đại,
điểm này là không thể nghi ngờ, cho nên căn bản không cần cân nhắc.
- Từ Quốc Công, thăng trầm với nước, Trương Tướng gia quyền khuynh thiên hạ…
Ngưu Đại Lực đưa ngón tay ra tính toán hồi lâu, tính đi tính lại rốt cục vỗ tay một cái, toét miệng cười ha hả:
- Ôi, thật là Hoàng đế không vội thái giám gấp, chúng ta cần gì lo tới
những chuyện phiền phức như vậy? Trưởng quan chúng ta vô cùng quỷ quyệt, để cho hắn tự quyết định đi.
Tần Lâm cùng Từ Tân Di cùng nhau cỡi ngựa mà đi, Từ Đại tiểu thư hỏi một mạch cảnh sắc Hàng Châu, cảnh Tây Hồ thế nào, Lôi Phong tháp, Linh Ẩn
tự thế nào.
Chút tâm cơ nho nhỏ của Từ Đại tiểu thư làm sao có thể gạt được Tần Lâm, hắn cười thầm trong bụng không ngừng, đại đa số đều nói là không biết.
Hắn ở Hàng Châu xử lý các hạng sự vụ bận rộn tối tăm mày mặt, quả thật
không rảnh đi dạo thăm phong cảnh.
Mới đầu Từ Tân Di hết sức cao hứng, bởi vì Kim Anh Cơ ở Hàng Châu, nếu
như Tần Lâm đi dạo chơi những phong kia cảnh, nhất định sẽ đồng hành
cùng nàng. Nghĩ đến hồ ly tinh giảo hoạt kia cùng Tần Lâm tay trong tay
du ngoạn, nàng cảm thấy tức tối vô cùng. Nhưng lúc này nghe Tần Lâm nói
không rảnh đi dạo, đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Nhưng Từ Đại tiểu thư chẳng qua là tính tình đơn giản, lại không khù khờ chút nào, phát hiện ra chuyện kỳ quái trong đó: chẳng lẽ trong thời
gian đó hai người không đi đâu cả, vậy bọn họ làm gì, chẳng lẽ…
Trong lòng Từ Tân Di không khỏi hiện ra cảnh tượng đêm đó điên đảo cuồng loạn, nghĩ đến Tần Lâm cùng hồ ly tinh Kim Anh Cơ không bước chân ra
khỏi nhà, tất nhiên ngày đêm mải mê làm chuyện kia. Nàng lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy lỗ tai Tần Lâm giận nói:
- Họ Tần, ngươi ở chung một chỗ cùng Kim yêu tinh, đã làm chuyện xấu gì? Ngươi có mặt mũi nào… có mặt mũi nào nhìn Thanh Đại muội muội chứ?
Vốn đang hăng hái, nhưng khi nói gần hết lời Từ Đại tiểu thư lập tức
chột dạ, suýt chút nữa nàng nói rằng ‘mặt mũi nào nhìn bản tiểu thư’,
cũng may kịp thời ngưng lại, đổi thành Thanh Đại muội tử.
Nhưng chuyển niệm nghĩ lại, tựa hồ mình đã làm chuyện hết sức có lỗi với Thanh Đại muội muội, nhất thời tim đập thình thịch như con thỏ nhỏ,
gương mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt rũ xuống không dám nhìn Tần Lâm nữa.
- Ôi chao, buông tay, mau buông tay!
Tần Lâm kêu lên oai oái, tai hắn bị Từ Đại tiểu thư kéo mạnh làm đau.
Từ Tân Di tỉnh lại từ trong sững sờ ngây dại, lúc này mới nhớ tới buông
tay ra, nghe Tần Lâm kêu to quá mức không nhịn được lại liếc hắn một
cái, thầm nói đây cũng gọi là đau sao? Đêm đó ngươi làm cho bản tiểu thư đau mới gọi là đau thật sự, bản tiểu thư đại nhân đại lượng, không so
đo tính toán với ngươi.
Bốn Chỉ Huy Sứ Chu Tiến Trung, Ngô Quảng Hiếu, Trịnh Tư Nhân, Vương Thủ
Nghĩa ở phía sau thấy cảnh tượng này, buồn cười lại không dám cười, ai
nấy nháy nhó nhau, vẻ mặt vô cùng quái dị.
- Tướng môn hổ nữ, quả thật xứng đôi với thiếu niên anh hùng như Tần trưởng quan.
Chu Tiến Trung vuốt râu đen nhánh, gật đầu than thở.
Ngô Quảng Hiếu cười nói:
- Đại tiểu thư cũng có phong thái của… của phụ thân.
Bốn Chỉ Huy Sứ Chu Tiến
Trung, Ngô Quảng Hiếu, Trịnh Tư Nhân, Vương Thủ Nghĩa ở phía sau thấy
cảnh tượng này, buồn cười lại không dám cười, ai nấy nháy nhó nhau, vẻ
mặt vô cùng quái dị.
- Tướng môn hổ nữ, quả thật xứng đôi với thiếu niên anh hùng như Tần trưởng quan.
Chu Tiến Trung vuốt râu đen nhánh, gật đầu than thở.
Ngô Quảng Hiếu cười nói:
- Đại tiểu thư cũng có phong thái của… của phụ thân.
Vốn y muốn nói là phong thái của mẫu thân, nhưng lời lên đến miệng lại cảm thấy nói như vậy chẳng
phải là nói Quốc Công phu nhân cũng là một con cọp cái sao, vội vàng đổi lại là phong thái của phụ thân.
Bốn tên Chỉ Huy Sứ cộng thêm Mã Tứ Bình nhìn nhau bật cười.
Chuyện Từ Bang Thụy sợ vợ đã sớm trở thành bí mật công khai. Y là thế
tập Quốc Công thăng trầm với nước, khác với võ tướng dùng đao thương lập nghiệp ở biên cương, hay quan văn trong triều đình phải trải qua rất
nhiều khoa thi mới được làm quan, vẫn không thoát khỏi tập tính của con
nhà giàu, cho nên mới có chuyện buồn cười như vậy.
Bất quá đời Ngụy Quốc Công này chuyên cần với chính sự, trị quân nghiêm
chỉnh, chấp chưởng Nam Kinh, có thể coi là trụ cột quốc gia, cho nên
binh mã bốn mươi chín vệ dưới quyền cũng vô cùng kính sợ Từ Đại tiểu
thư.
Huống chi thượng quan trực tiếp hiện tại của bọn họ Thủ Bị Nam Kinh
Chưởng Trung Quân Đô Đốc phủ là phụ thân của Từ Tân Di, chưa tới mười
năm hai mươi năm lại đến phiên huynh trưởng nàng Từ Duy Chí, qua bốn năm mươi năm sau con trai Từ Duy Chí tiếp thay, cũng là cháu ruột của nàng, cha truyền con nối hết đời này sang đời khác, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, không cần tranh cãi.
Tần Lâm xoa xoa lỗ tai bị kéo đau, kể lại đầu đuôi chuyện ở Hàng Châu
một lượt, chỉ lược bỏ đoạn tập kích ban đêm Kim Anh Cơ không thành.
- Là như vậy, bản tiểu thư đã trách lầm ngươi...
Từ Tân Di nhất thời tỏ ra lúng túng, ở trên lưng ngựa nắm vai Tần Lâm chồm qua, nhẹ nhàng thổi hơi vào lỗ tai hắn:
- Được rồi, lúc còn bé ta hay nghịch đao nghịch thương, té ngã đau đớn, mẹ ta cũng thổi cho ta như vậy, lập tức hết đau.
Tần Lâm sa sầm nét mặt, nhìn quanh quất, rất may là những người xung
quanh ở cách khá xa, chỉ nhìn thấy Từ Tân Di thổi hơi vào tai cho hắn,
không nghe được nàng nói gì.
Thị Kiếm cùng các nữ binh đã sớm cười nghiêng ngửa: đây quả thật là một
vật khắc một vật, Đại tiểu thư chúng ta cũng chỉ có Tần công tử mới có
thể hàng phục được.
- Đúng rồi, ngươi nói điểu thương kiểu mới thế nào?
Từ Tân Di nhớ tới, hứng thú của nàng đối với điểu thương là rất lớn.
Tần Lâm đang muốn đi xưởng thợ rèn xem thử, bởi vì xưởng nằm ở Tụ Bảo
môn ngoài cửa Nam thành, thuận đường đi xem tiến triển sau đó mới vào
thành về nhà, cũng không trì hoãn chút nào.
Còn chưa tới xưởng thợ rèn đã nghe thấy tiếng súng bắn ầm ầm. Từ Tân Di
cười hì hì nhẹ nhàng quất một roi vào Đạp Tuyết Ô Chuy Tần Lâm đang
ngồi, nhất thời hai con ngựa chạy nhanh về phía trước.
Tất Mậu Khang cùng Lý Hỏa Vượng đều sống ở xưởng, lập tức đi ra làm lễ ra mắt, đón hai người bọn họ vào.
Căn cứ theo ý đồ của Tần Lâm, điểu thương kiểu mới đã làm xong, bởi vì
là làm cho Cẩm Y Hiệu Úy sử dụng, cho nên là loại súng nòng ngắn tiện
mang theo người, dài chỉ có một thước ba tấc, nặng hai cân.
Kết cấu của súng này không khác nhau mấy với hỏa thằng thương, toại phát thương (súng kíp), chủ yếu là cải tiến phương thức phát hỏa, sau khi
bóp cò sẽ gõ vào ngòi giấy, lập tức đạn sẽ bắn ra, không cần mang theo
dây dẫn hỏa rườm rà. Ngoài ra ngòi giấy được ép trong cốc thuốc mồi, đạn nạp sẵn vào nòng súng là có thể mang theo trong người, rút ra bóp cò là có thể bắn, quả thật là sét đánh không kịp bưng tai.
Đạn cũng chọn lựa định lượng nạp thuốc, thuốc súng quấn vào trong giấy,
dính chung với đạn chì cũng giống như đa số súng săn đời sau. Chỉ bất
quá lúc nạp đạn cần phải xé bỏ lớp giấy bên ngoài rót thuốc súng vào
nòng súng, sau đó mới nạp đạn chì có quấn giấy dầu vào nòng.
- Ha ha ha, súng này tốt thật!
Hai tay Từ Đại tiểu thư cầm hai cây súng ngắn, bắn ầm ầm xung quanh, giống như một cao bồi Viễn Tây.
Tần Lâm rất hài lòng, vỗ vỗ vai Tất Mậu Khang, Lý Hỏa Vượng:
- Không tệ, các ngươi chuẩn bị đặt tên cho súng này là gì?
- Nếu như trưởng quan không chê...
Tất Mậu Khang cười nói:
- Vậy gọi là Xế Điện Thương đi!
So với hỏa thằng thương, Xế Điện Thương được cải tiến chủ yếu ở phương
thức phát hỏa, không còn cần sử dụng dây dẫn hỏa thật dài, trước đó chỉ
cần nạp thuốc súng, nạp đạn và ngòi giấy trước, lúc sử dụng bóp cò đập
lên ngòi giấy là có thể bắn, có được năng lực ‘rút ra bắn ngay tức
khắc’.
Kế tiếp vẫn phải tái diễn quá trình nạp đạn vào trong nòng súng, cho
ngòi giấy vào cốc thuốc mồi, tốc độ bắn cũng chỉ nhanh hơn hỏa thằng
thương một chút, là nhờ dùng giấy để quấn thuốc súng vào trong.
Trên thực tế đồ chơi này không khác nào súng tự tạo mà đám Hắc bang dùng ở đời sau, cũng còn chênh lệch không nhỏ với Ngũ Liên phát (loại súng
săn dân dụng, một lần nạp năm viên đạn). Nhưng dù sao hiện tại cũng là
mấy trăm năm trước, không có máy tiện máy khoan, không có kỹ nghệ tân
tiến, không chế tạo ra được khương tuyến trong nòng súng, không chế được băng đạn, có thể làm được như vậy đã là không tệ.
Vốn là có loại toại phát thương (súng kíp), nguyên lý giống như bật lửa
kiểu cũ, dùng miếng sắt đánh vào đá lửa phát hỏa, có thể bớt được một
miếng ngòi giấy so với Xế Điện Thương. Nhưng toại phát thương giống như
hỏa thằng thương, nhất định phải nạp thuốc súng vào cốc thuốc mồi, lúc
mang theo sẽ rơi ra ngoài. Như vậy lúc sử dụng lại phải nạp thuốc súng,
không làm được chuyện ‘rút ra bắn ngay tức khắc’.
Ngoài ra xác suất đánh lửa thành công của đá lửa cũng thấp hơn ngòi giấy tẩm thuốc rất nhiều, cũng như bật lửa kiểu cũ thường là bật vài cái mới có thể cháy. Nhưng bật lửa bất quá chỉ đốt thuốc hút dĩ nhiên không có
quan hệ gì, dùng súng đến thời khắc mấu chốt chính là liên quan tới nhân mạng, cho nên không có áp dụng.
- Hừ hừ, cuối cùng lão tử cũng có súng rồi!
Tần Lâm thuận tay cầm lên một quả đạn giấy, một cây Xế Điện Thương, xé
lớp vỏ giấy ra, rót thuốc theo họng súng vào nòng súng, sau đó nhét đạn
chì quấn giấy dầu vào, dùng cây thông nòng nén chặt. Cuối cùng gỡ ngòi
giấy dán ở đuôi vỏ đạn giấy ra, gắn vào trong cốc thuốc mồi, đậy nắp
lại, coi như hoàn thành công việc nạp đạn.
Đậy nắp cốc thuốc mồi lại, tương đương với khóa an toàn, Tần Lâm bèn đeo Xế Điện Thương thuộc về trạng thái nạp đạn chờ bắn ở ngang hông, nghênh ngang đi qua lại vài bước, cảm thấy mặc dù chậm hơn súng lục trước kia
một chút, nhưng trên căn bản cũng không còn trở ngại gì.
Đúng lúc bốn Chỉ Huy Sứ Chu Ngô Trịnh Vương cũng đi vào, nhìn thấy Tần
Lâm đeo một cây súng ngắn ở ngang hông, đều cười nói còn thiếu một sợi
dây dẫn hỏa.
Chu Tiến Trung vô cùng lanh lợi, hiểu được tương lai Tần Lâm rất có khả
năng là rể đông sàng của Quốc Công gia, vội vàng nịnh hót, đi xung quanh tìm dây dẫn hỏa, muốn đốt thay Tần Lâm gắn lên súng.
- Ha ha, Xế Điện Thương này của bản quan cũng không cần dây dẫn hỏa!
Tần Lâm dứt lời liền rút súng ra thật nhanh, nhắm vào một bồn hoa gần đó bóp cò.
Họng súng chợt lóe ánh lửa, chỉ nghe một tiếng súng ầm vang, bồn hoa kia ứng tiếng mà vỡ, mảnh vụn văng lên hơn trượng, hiển nhiên uy lực súng
này hết sức hùng mạnh.
Chu Tiến Trung vô cùng lanh
lợi, hiểu được tương lai Tần Lâm rất có khả năng là rể đông sàng của
Quốc Công gia, vội vàng nịnh hót, đi xung quanh tìm dây dẫn hỏa, muốn
đốt thay Tần Lâm gắn lên súng.
- Ha ha, Xế Điện Thương này của bản quan cũng không cần dây dẫn hỏa!
Tần Lâm dứt lời liền rút súng ra thật nhanh, nhắm vào một bồn hoa gần đó bóp cò.
Họng súng chợt lóe ánh lửa, chỉ nghe một tiếng súng ầm vang, bồn hoa kia ứng tiếng mà vỡ, mảnh vụn văng lên hơn trượng, hiển nhiên uy lực súng
này hết sức hùng mạnh.