Vị đại quan này hết sức cẩn thận tự tay đóng cửa lại, sau đó lập tức sụp lạy:
- Ân đề bạt của minh công, Cảnh Nhị trọn đời không quên, nguyện lấy tấm lòng thành báo đáp, như có hai lòng, thiên địa bất dung!
Đừng nói trong tay Tần Lâm còn nắm tài liệu đen của y, chỉ riêng chuyện lần
này, Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu tổ chức nhiều năm, kết thân Giang Lăng tướng quốc, Tần Lâm nói lật đổ liền lật đổ. Nhân tuyển cho chức Kế Liêu Tổng Đốc, ngay cả Binh bộ Thượng Thư cũng không thể nói gì, phải đại
lão cấp bậc như Trương Cư Chính, Phùng Bảo mới có thể quyết định, kết
quả Tần Lâm nói để cho Cảnh Định Lực lên, y thật sự làm được vị trí này.
Cảnh Định Lực có thể không hết lòng thần phục, nơm nớp lo sợ hay sao?
Tần Lâm dùng lời lẽ ôn hòa an ủi một phen, sau đó giơ ra hai ngón tay:
- Lần này tới đây thứ nhất là dặn ngươi không được làm khó tướng lãnh
biên quân, mọi chuyện phải thương lượng với Thích Kế Quang mà làm, hai
là không cho phép tham ô lương hướng...
- Dạ dạ dạ, nhất định thương lượng cùng Thích Soái, tuyệt không làm khó…
Cảnh Định Lực gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhưng sau nghe nói không cho
phép tham ô lương hướng, y lập tức nhăn nhó mặt mày vô cùng khổ sở.
Làm Thiêm Đô Ngự Sử nhiều năm, y đã vô cùng mong đợi ra ngoài kiếm chác một phen. Hiện tại không cho phép tham ô chút nào, vậy cần gì làm chức quan này, ở lại kinh sư tiếp tục làm thanh lưu danh túc không tốt sao?
Tần Lâm thấy dáng vẻ khổ sở của y, thật sự không dám vi phạm mệnh lệnh của
mình, suy nghĩ một chút thói quen thường thấy thời này, cũng chỉ đành
cười khổ:
- Thôi, hàng năm cho phép ngươi tham hai vạn lượng bạc đi... Vượt hơn một lượng, cẩn thận đầu chó của ngươi!
- Đa tạ minh công thể tuất hạ tình!
Cảnh Định Lực vô cùng cao hứng phục lạy lần nữa.
Tần Lâm không thể làm gì sờ sờ lỗ mũi mình, lòng nói ta làm như vậy là xúi giục tham ô rồi sao?
Đường đường Kế Liêu Tổng Đốc phong cương đại lại, ngay cả số lượng tham ô
cũng phải răm rắp vâng theo Tần Lâm, nếu nói ra chuyện này có ai tin
được?
-----------
Tháng Giêng năm Vạn Lịch thứ tám, Tần
Lâm nghênh đón thu hoạch dồi dào. Thành phần ban bệ của hắn càng ngày
càng hùng hậu, dưới Giang Lăng đảng như mặt trời đứng bóng che lấp,
không có mấy người chú ý tới Tần Lâm cũng đang lặng lẽ phát triển thế
lực. Mặc dù vẫn còn non nớt so với các phe phái lớn như đại thụ, nhưng
cũng đã có được hình dáng ban đầu.
Đến cuối tháng Giêng, kinh sư
liền náo nhiệt lên, thi Hội khoa Canh Thìn năm Vạn Lịch thứ tám sắp cử
hành, sĩ tử trên khắp cả nước vào kinh thành đi thi, mong mỏi cá nhảy
long môn, từ nay học thành văn võ nghệ, hóa thành đế vương gia.
Trong lúc nhất thời kinh sư lọng quan tụ tập, thanh niên tài tuấn tứ phương
lấy văn kết bạn, bái đồng hương, làm văn hội. Cả kinh sư bao la rộng lớn như vậy nhất thời tràn ngập khí tức chua lét, khiến cho người ta nghi
ngờ là có nơi nào đó đổ ra mấy chục lu dưa cải.
Những chuyện này
không có quan hệ với Tần Lâm chút nào, hắn cũng không thèm quan tâm,
chẳng qua là từ nay hắn muốn đi gặp Trương Tử Huyên có chút không thuận
tiện.
Lần trước từ tướng phủ chạy mất, muốn đi gặp Trương Tử
Huyên lần nữa có chút ngượng ngùng. Vốn đang định mượn danh nghĩa bái
kiến hai vị bằng hữu Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu để tiến vào, nhưng
hai vị này bận rộn đi dự các loại văn hội, cả ngày không ở trong nhà, vì vậy ngay cả lý do này Tần Lâm cũng không có.
Từ Tân Di viết thơ cho Lý Thanh Đại, thúc giục nàng mau sớm vào kinh.
Không lâu sau nhận được tin Nam Kinh, vào tháng Tư Thanh Đại sẽ được Tam thúc Lý Kiến Phương, Tam thẩm Trầm thị phụng bồi cùng nhau tới.
Thì
ra Bản Thảo Cương Mục quá dài, công việc xuất bản phức tạp bận rộn, Lý
Thời Trân tiếp tục ở lại Nam Kinh để tiện đối chiếu đính chính. Mà Tam
thúc Lý Kiến Phương được Kinh Vương tiến cử vào ngự y Thái Y viện, bèn
từ Kỳ Châu đi Trường Giang thủy lộ đến Nam Kinh, sau đó phụng bồi Thanh
Đại ngồi thuyền đi theo Đại Vận Hà tới kinh sư.
Tần Lâm cũng âm thầm cho nữ binh Giáp triển khai hệ thống thăm dò tình báo nghe ngóng tin tức, các loại tình huống.
Theo Bản Thảo Cương Mục xuất bản, Lý Thanh Đại có tên trên đó, kiệt tác y
học đồ sộ như vậy, lại có đương triều Thủ Phụ Trương Cư Chính cùng thủ
khoa văn đàn Vương Thế Trinh đề bạt đề cử, Lý Thời Trân danh chấn hạnh
lâm, tên nữ y tiên Thanh Đại cũng truyền khắp Giang Nam, mở ra cục diện
cực tốt cho Cận Đại nữ y quán.
Lại chiêu thu nữ nhi, tức phụ hiểu y thuật của chư vị lang trung Huệ Dân dược cục Nam Kinh, trải qua Thanh Đại bổ túc khảo hạch sung vào đội ngũ y sư. Có lúc Lý Thời Trân cũng
chỉ đạo lý thuyết, bây giờ không chỉ có Cận Đại nữ y quán Nam Kinh có
năm tên nữ y sư chính thức, lại còn mở hai phân quán ở Dương Châu, Hàng
Châu.
Ba y quán này làm ăn hết sức phồn hoa tấp nập, thiên kim
quan phủ địa phương, nữ quyến quyền quý đều chẩn bệnh ở nữ y quán, cho
dù là không có bệnh cũng tới làm đẹp, massage một chút.
Nữ y quán hành y là bên ngoài, thu nhặt tin tình báo mới là quan trọng. Ba nữ y
quán này đều có nữ tử cơ trí Từ Tân Di chọn ra trong số nữ binh dưới
quyền âm thầm phụ trách công tác tình báo, chẳng qua là thời gian ngắn
ngủi còn chưa có thành tích gì rõ rệt. Nhưng cũng thu được không ít bí
mật của các đạt quan hiển quý từ những lời tán gẫu của nữ khách hàng
trong lúc rỗi rảnh.
Những nữ binh này đều là thân phận tôi tớ
Ngụy Quốc Công phủ, độ trung thành tương đối cao, mặt khác, Nam Kinh có
Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy, Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh, Bá Hộ sở chữ Canh Hàn Phi Liêm, Dương Châu Tri Phủ Quy Mộ Quang là quen biết
đã lâu, Hàng Châu có Hoàng Tri Hiếu Hoàng công công cùng Hoắc Trọng Lâu
Hoắc Ty Phòng, Tào Bang và Ngũ Phong hải thương cũng là bạn tốt, vạn
nhất nữ y quán có cái gì phiền phức mời bọn họ ra mặt, bảo vệ tầng tầng
như vậy tuyệt đối hữu hiệu.
Tần Lâm liền kêu Giáp Ất Bính Đinh
giao công việc lại cho thuộc hạ đắc lực làm tiếp, đến tháng Tư bảo vệ
Thanh Đại cùng nhau lên kinh. Thuyền bè thì bảo Điền Thất gia giao một
chiếc đại quan thuyền, đi theo Kinh Hàng Đại Vận Hà vào kinh, an toàn
dọc đường do Tào Bang phụ trách.
Kim Anh Cơ cũng gửi tới một
phong thơ, lời lẽ cay nghiệt hết sức: ‘Tiểu oan gia, bỏ nô gia mà đi như vậy quả thật là phụ tình bạc bẽo. Nô gia ở trên biển mỏi mắt chờ mong…’
Chỉ tiếc phong thư này không có giao tới tay Tần Lâm, mà là Từ Tân Di ở nhà thu được. Đại tiểu thư đọc thư một lần ở trước mặt Tần Lâm vô cùng sinh động, cho dù là Tần trưởng quan của chúng ta da mặt dày tới mức nào,
nghe thấy nội dung thư cũng không tránh khỏi mặt đỏ tới mang tai, chỉ có thể sờ cằm cười khan hắc hắc.
Đặc biệt là lần này Từ Đại tiểu
thư cũng không đánh long trời lở đất với Tần Lâm, cuối cùng lên giường
tiếp tục ‘chiến đấu’, mà là nghiêm trang trả thư lại cho hắn.