Ọc…
Bụng Tần Lâm chợt phát ra thanh âm kỳ quái.
Đợi
không biết bao lâu, Tần Lâm trẻ tuổi tiêu hóa cực tốt, sáng sớm ăn một
chút đồ đã sớm không còn, trong bụng trống trơn, dạ dày bị đói bèn phát
ra thanh âm kháng nghị.
- Trương lão tiên sinh, Từ Đại ca, ngự yến này còn chưa mở, bụng tại hạ đã không chịu nổi…
Tần Lâm cười hì hì nói lời xin lỗi, lấy trong ngực áo ra bánh hoa quế Từ Tân Di đưa cho, chuẩn bị dằn bụng một chút.
Không nghĩ tới Trương Cư Chính cùng Từ Văn Bích khẽ mỉm cười, không hẹn mà
cùng lấy túi giấy dầu trong ngực áo ra, mở ra toàn là thức ăn vặt như
bánh bao, mứt hoa quả trong đó.
Thì ra hội triều Đại Minh thời
gian rất sớm, trình tự lại kéo rất dài, đám triều thần lúc trời còn chưa sáng đã bò dậy vào triều, có lúc rất khuya mới về nhà, mùa Đông lại
lạnh, thường vào triều hội bụng đói kêu ọc ọc. May nhờ Trương Cư Chính
cải cách triều chính mới, đổi mỗi ngày lâm triều thành ba sáu chín vào
triều, giảm bớt gánh nặng triều thần. Nhưng lúc gặp phải triều hội, các
đại thần vẫn thường thường đối mặt nguy cơ đói bụng.
Cho nên bất
kể quan lớn tới mức nào, lúc vào triều tùy tùng cũng sẽ chuẩn bị canh
nóng, cháo… ở triều phòng bên ngoài ngọ môn, bản thân mình cũng mang
theo chút thức ăn vặt bên người, gặp phải triều hội thờì gian quá dài
bèn lấy ra ăn một chút.
Tần Lâm không biết được còn có điều này, may nhờ Từ Tân Di biết, chuẩn bị trước thay hắn.
Từ Văn Bích mang theo bánh nướng thịt vịt, lấy ra cắn vài cái, nhìn thấy bánh hoa quế của Tần Lâm bèn nói:
- Đây nhất định là hiền muội mang tới từ Nam Kinh, ha ha, ngu huynh lấy bánh nướng đổi với đệ.
Tần Lâm liền lấy một cái bánh hoa quế đổi bánh nướng thịt vịt, thuận tay lấy một cái bánh khác đưa cho Trương Cư Chính.
Trương Tướng gia đang ăn tôm cuốn mình mang theo, thấy Tần Lâm đưa bánh hoa
quế tới, hơi ngẩn người ra, sau đó đón lấy trong tay hắn.
Lại
thấy tay Tần Lâm cũng không lùi về, vẫn để lòng bàn tay ngửa lên chỗ cũ, Trương Cư Chính suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái cười bất đắc dĩ, lại lấy một con tôm cuốn đặt vào lòng bàn tay Tần Lâm, lúc này tay hắn mới
rụt trở về.
Cho dù là đối mặt đương triều đế sư Thủ Phụ, Tần trưởng quan của chúng ta cũng quyết không chịu nửa phần thua thiệt.
Cả triều văn võ nhìn cảnh tượng này cũng không biết nên nói cái gì cho
phải, người trẻ tuổi này rốt cục không biết sợ, hay là nghé mới sinh
không sợ hổ, không hiểu biết gì, là một thanh niên lỗ mãng?
Bất kể thế nào, cái tên Tần Lâm này bắt đầu từ hôm nay ở kinh sư sẽ không còn lặng lẽ không ai biết tới nữa.
Cuối cùng ngự yến cũng bắt đầu.
Ban yến mồng Một Tết không phải là bữa tiệc đơn giản, là bổ sung cho đại
triều hội, bản thân quốc yến chính là một phần đại lễ quốc gia.
Thượng Bảo Ty bày bàn ngồi ở Hoàng Cực điện, Cẩm Y Vệ được bày ở bên ngoài
điện Đông Tây, hai mươi bốn quan hộ vệ như Kim Ngô vệ được ngồi trong
điện Đông Tây. Giáo Phường Ty ca múa nhạc ở trong điện, đại nhạc ngồi
ngoài điện, dưới điện có ba đội ca múa. Quang Lộc Tự bày Tửu đình ở bên
dưới phía Tây ngự tọa, Thiện đình ở bên dưới phía Đông ngự tọa, Trân Tu Ê Hải đình ở hai bên Tửu Thiện đình, thiết yến ngự tọa.
Nghi Lễ Ty mời thăng tọa, nhạc tấu vang, Vạn Lịch đế cùng đạo dẫn trước sau từ từ đi lên ngự tọa, nhạc ngừng lại.
Thái giám quất ba roi tịnh tiên, văn võ bá quan lên điện không theo cửa
chính, mà từ hai cửa Đông Tây hai bên chia nhau tiến vào Hoàng Cực điện. Lúc này bàn tròn lớn, ghế cao chân cũng đã dọn xong, nhưng quần thần
không vội vàng vào ngồi, trước hết phải tiến hành nghi thức tán bái
Hoàng đế.
Quang Lộc Tự vào ngự diên, tiếng nhạc tấu vang lần nữa, Phùng Bảo cầm đầu thái giám hiến hoa trước ngự tọa, Quang Lộc Tự rót
rượu, bưng chén thứ nhất đi tới trước ngự tọa, Giáo Phường Ty bèn tấu
lên Viêm Tinh Chi Khúc…
Lục tục đổi bảy bộ khúc, vũ, Hoàng Phong
Chi Khúc, Bình Định Thiên Hạ Chi Vũ… trừ đạo thứ nhất quần thần quỳ lạy
tán lễ, mỗi một đạo khúc, vũ sau đều phải tiến tửu, tiến thang triều
ngự, quần thần còn phải đứng lên đứng nghiêm.
Một hồi quỳ, một
hồi đứng, một hồi ngồi, trình tự phức tạp như vậy diễn ra tới bảy lần,
làm Tần Lâm váng đầu hoa mắt, rốt cuộc minh bạch tại sao Trương Cư
Chính, Từ Văn Bích chuẩn bị trước thức ăn vặt. Nếu không phải nhờ dằn
bụng trước, tiến hành xong quy trình này, thức ăn còn chưa vào miệng
quần thần đã chết đói trước.
Vất vả lắm mới thực hiện xong trình
tự, Tần Lâm thấy có một số lão thần tóc bạc hoa râm trán đổ mồ hôi lạnh. Những đại thần văn làm đến tứ phẩm, võ từ Đô Đốc trở lên toàn là hạng
người già dặn lão luyện trong quan trường mấy chục năm, tham gia quốc
yến cũng không phải một lần hai lần, ai nấy uể oải nhẫn nại tới cực
điểm, không hề có vẻ nơm nớp lo sợ, vì quá được yêu mà kinh sợ gì cả.
Vạn Lịch đế Chu Dực Quân trên ngự tọa thấy quần thần nhiệt tình không cao,
tự nhiên trong lòng cũng không thoải mái, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai kêu lão tổ tông truyền xuống nhiều lễ nghi trình
tự phức tạp dài dòng như vậy?!
Bảy lần nhạc, vũ, bảy lần tiến rượu, tiến thang, cuối cùng cũng xong, từ Hoàng đế đến thần tử đồng loạt như trút được gánh nặng.
Quốc yến uống rượu là uống rượu, ăn cơm là ăn cơm, Quang Lộc Tự theo như
trình tự lại lấy chén ngự tửu và chén rượu của quần thần đi. Lúc này
nhạc lại tấu vang, tiến thang, tiến đại thiện, quần thần đứng dậy lần
thứ tám, chờ thức ăn rượu thịt dọn xong, lúc này mới ngồi xuống chính
thức ăn uống.
Có thể tưởng tượng được những đại thần tuổi cao, có bệnh trong người, chịu đựng cho tới lúc này cũng không còn chút khẩu vị nào cả. Ai nấy ngồi trên ghế thở hổn hển, làm sao còn ăn được nữa?
Cho dù Chu Ứng Trinh thế tập Quốc Công vẫn còn trẻ tuổi, cả ngày ở trong
phủ quen với cuộc sống nhung lụa, thân thể cũng không khỏe mạnh lắm. Bắt đầu đại triều hội phải đứng một hồi trên thềm rồng thật cao gió thổi
lạnh lẽo, lại đứng lên quỳ xuống mấy phen, hai má y đã ửng hồng, thái
dương ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn thức ăn đầy bàn chỉ trợn mắt, không muốn động đũa chút nào.
Trương Cư Chính hàng năm uống thuốc bổ, tuy
mùa Đông tháng Chạp không cần đội nón lông điêu, nhưng từ khi bắt đầu
đại triều hội cho tới bây giờ cũng cảm thấy tinh thần mỏi mệt, chỉ miễn
cưỡng ăn chút đỉnh, mà bọn Từ Văn Bích cũng gần như vậy.
Duy chỉ
có Tần Lâm là cố ý muốn tới ăn ngự thiện, ở nhà ngay cả điểm tâm cũng ăn rất ít, mấy miếng điểm tâm không chịu nổi, đã sớm đói meo. Hắn lại
thường cỡi ngựa rèn luyện, thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh hơn người khác,
cho nên lúc này bất kể quá nhiều, đưa đũa ra gắp đại, bất chấp là vây
cá, hải sâm, tay gấu, vó lạc đà, ăn nhanh như gió cuốn mây tan.
- Rốt cuộc là người tuổi trẻ, khẩu vị thật tốt.
Các vị lão thần vô cùng hâm mộ nhìn Tần Lâm, nhớ lại thời mình còn trai tráng.
Lưu Thủ Hữu lại hừ một tiếng từ trong mũi:
- Một chút lễ nghi cũng không hiểu, thật là thô tục hết sức.
Vị cẩm y Đô Đốc này rất có phong độ gắp lên một miếng chả cá có màu
như Đào Hoa tửu, từ từ cho vào trong miệng thưởng thức. Thân là danh
thần thế gia, y cảm thấy mình rất có ưu thế tâm lý so với Tần Lâm.
Chu Dực Quân ở trên ngự tọa, nhìn trăm món sơn hào hải vị lại không có cảm
giác gì, quần thần khổ cực, y cũng chẳng nhẹ nhàng hơn. Quần thần tung
hô quỳ xuống, y trên ngự tọa cũng phải ngồi ngay thẳng, bị vô số con mắt nhìn chằm chằm, mọi cử động không thể thất lễ, cũng không phải là dễ
dàng gì.
Tình cờ nhìn thấy ở một cái bàn gần cuối, Tần Lâm đang
một mình ăn như gió cuốn mây bay, Chu Dực Quân mừng thầm trong lòng, nói với tả hữu:
- Họ Tần quả nhiên tâm tính chất phác, không có lòng dạ quanh co suy nghĩ nhiều. Có câu nói ‘Trưởng giả ban cho, không dám
từ’, nhưng yến tiệc ngự ban quần thần đều cảm thấy vô vị, duy chỉ có họ
Tần ăn ngon lành như vậy, có thể thấy được trong lòng hắn nhất định
trung quân ái quốc.
Lúc này Phùng Bảo đi qua chỗ Lý Thái hậu, chỉ có hai Trương bồi ở bên người Chu Dực Quân.
Trương Kình nghe Hoàng đế rất có hảo cảm đối với Tần Lâm, trong bụng không
vui, nhưng lại không muốn rước lấy Tần Lâm trả thù, không dám nói thẳng
nói xấu hắn, con ngươi chuyển vài vòng lại nói:
- Hoàng gia, vị
Tần trưởng quan này thật sự là giao du rộng rãi, vừa rồi nô tỳ nghe đám
nhãi con môn hạ nói, hắn và Trương Tướng gia chia bánh ăn trên thềm
rồng.
A? Chu Dực Quân cau mày lại, nhất thời sinh ra ác cảm đối
với Tần Lâm, thầm nói chẳng lẽ họ Tần này cũng là một kẻ xu viêm phụ
thế, chỉ biết xu phụng đế sư Trương tiên sinh?
Trương Thành nghe vậy khẽ mỉm cười, nói bổ sung:
- Đúng vậy, lúc ấy Định Quốc Công Từ lão gia tử cũng ở bên cạnh, ba người bọn họ lấy bánh ra ăn. Trương tiên sinh lấy trong lòng bàn tay họ Tần
một miếng bánh hoa quế, họ Tần cũng không rụt tay về, cho đến khi Trương tiên sinh đưa hắn một con tôm cuốn, hắn mới chịu thôi.
Trương
Kình nghe vậy ánh mắt híp lại, xoay mặt lại va chạm với ánh mắt Trương
Thành, cả hai lập tức dời ánh mắt đi nơi khác rất nhanh. Bây giờ không
phải là lúc hai người đấu lẫn nhau, trên đầu bọn họ còn đang lơ lửng
ngọn núi lớn Phùng Đại Bạn đè ép xuống.
Thì ra là như vậy, Chu
Dực Quân nghe vậy trong lòng buông lỏng, chân mày cũng giãn ra, văn thần cùng vũ huân từ trước đến giờ không hề thân cận với nhau, nếu Từ Văn
Bích cũng ở bên cạnh chia bánh, vậy không phải là Tần Lâm xu phụng
Trương Cư Chính.
Lão sư của mình, Trương Thủ Phụ uy nghiêm thường hay nghiêm mặt dạy dỗ cũng có lúc bị người khác xòe tay đòi đồ. Nghĩ
đến tình cảnh này, Chu Dực Quân nhếch môi, cười vui vẻ:
- Trẫm
thấy tên họ Tần này cũng hay hay, đầu tiên là làm cho Ngụy Quốc Công đem Từ biểu tỷ, không, Từ thị gả cho hắn làm bình thê, ngay cả mẫu hậu cũng vô cùng kinh ngạc. Tới đây lại chia bánh ăn với Trương Tướng gia, Định
Quốc Công, ha ha…
Tần Lâm đang ăn hùng hổ, bên người đột nhiên có thanh âm vang lên:
- Tần tướng quân cảm thấy yến tiệc trong cung ngon lành lắm hay sao?
Quay đầu nhìn lại, là tên mập nhỏ, sai rồi, là Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân cười híp mắt đứng ở bên cạnh.
Miệng Tần Lâm còn đang đầy hải sâm, tay gấu, nuốt xuống không còn kịp nữa,
phun ra thì thất lễ, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.
- Lớn mật, Hoàng gia hỏi, sao không trả lời?
Trương Kình cáo mượn oai hùm thay Vạn Lịch rống lên một tiếng.
- Không vội, chớ làm Tần tướng quân mắc nghẹn...
Chu Dực Quân vô cùng hòa khí khoát khoát tay, lại cảm thán nói:
- Trẫm nghe nói Tần tướng quân biết cưa đầu người, mổ bụng moi ruột,
không biết là một đại hán uy phong sát khí tới mức nào. Tới hôm nay nhìn thấy là một tướng quân bạch diện, không khỏi thất vọng vô cùng, thế
nhưng vào lúc này thấy tướng quân thẳng thắn hào sảng như vậy, mới biết
quả nhiên là tráng sĩ như Phàn Khoái, Trình Giảo Kim
Lúc này Tần Lâm mới nuốt thức ăn xuống, thành thật gật đầu nói:
- Rất ngon, Hoàng gia ban tặng, đây là lần đầu trong đời thần được ăn sơn hào hải vị như vậy.
- Nếu là như thế, vậy thưởng thêm cho Tần tướng quân một bàn ngự yến, trở về từ từ ăn, dù sao người khác cũng không lạ gì…
Chu Dực Quân cười híp mắt, lại đi tới nơi khác.
Ặc… lần này lại được thưởng một bàn ngự yến?
Tần Lâm tỉnh tỉnh mê mê nhìn Vạn Lịch đế đi xa, cho dù là hắn có trăm mưu
ngàn kế cũng ngàn vạn lần không nghĩ tới lần đầu lấy được hảo cảm của
Hoàng đế, lại là trong lúc thưởng thức tân niên âm nhạc hội và trong
buổi yến ăn to uống lớn như vậy.
Từ cổ chí kim danh thần tao ngộ, Tần trưởng quan cũng là vô cùng hiếm có.
Không cần biết, không ăn bỏ phí, Tần Lâm lại ngồi xuống, dưới ánh mắt nhìn
chằm chằm hâm mộ của bá quan văn võ, lại đưa đũa về phía một con hải sâm béo mập.
-----------
Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, mặc dù trình tự quốc yến kéo dài, nhưng rốt cục cũng có
lúc tiệc tàn người tán. Trên Hoàng Cực điện Vạn Lịch đế bãi giá hồi
cung, công khanh trăm quan tạ ơn thối lui ra, đại triều hội cùng ban yến ngày mồng Một Tết coi như chấm dứt, nếu có lần sau nữa thì phải đợi đến ngày này sang năm.
Cho tới bây giờ toàn là sướng khổ không đồng, trong lúc Tần Lâm thưởng thức sơn hào hải vị vô cùng phong phú, ba
người Hồng Dương Thiện cùng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đứng tránh gió ở
triều phòng bên ngoài ngọ môn phía Nam, nói chuyện phiếm với đám tùy
tùng do các vị quan viên dẫn tới, chờ đợi ước chừng hai canh giờ.
May là Hồng Chỉ Huy vô cùng lão luyện, biết rất rõ ràng chuyện kinh sư,
biết Tần Lâm cùng các đại thần tham gia quốc yến, trong lúc nhất thời
nửa khắc không thể ra ngoài. Cho nên lão theo cửa Tây ra ngoài, nơi đó
có một dãy quán ăn cung cấp cho triều thần cùng tùy tùng, mua chút cháo, bánh nướng mang về cho hai tên Lục, Ngưu ăn.
Cho đến xa xa trông thấy một đoàn công khanh quan phục đỏ từ dịch môn hai bên ngọ môn tiến
ra, ba người vội vàng đồng loạt nghênh đón. Thế nhưng trong đám quan
viên này có Trương Cư Chính, có Từ Văn Bích, có Lý Vĩ vân vân, chỉ là
không có Tần trưởng quan mà bọn họ đang chờ đợi.
Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu cũng ở trong đám người này, Hồng, Lục, Ngưu là quan giáo dưới
trướng y, bèn cùng nhau đình tham với y, chờ Lưu Đô Đốc trả lời, sẽ
thuận tiện hỏi xem vì sao Tần trưởng quan của bọn họ vẫn chưa đi ra.
Lưu Thủ Hữu ngoài cười mà trong không cười đáp:
- Tần tướng quân được mặt rồng ưu đãi, sợ rằng còn phải đợi lát nữa mới ra ngoài.
Dứt lời phất ống tay áo một cái, cũng không quay đầu lại rời đi.
Hồng Dương Thiện biết tính Lưu Thủ Hữu chẳng ra gì, nghe không hiểu rốt cục
là y nói lời thật hay có ý ngược lại, trong lúc nhất thời nơm nớp không
yên, lo lắng cho trưởng quan mình.
- Hừ, lão Hồng chớ có lo lắng…
Lục mập vung tay, khẩu khí vô cùng chắc chắn:
- Tần trưởng quan chúng ta có bảy tim chín mạng, tuyệt sẽ không bị thiệt thòi gì.
Hồng Dương Thiện ngoài miệng đáp phải, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an, có
câu nói gần vua như gần cọp, chuyện trong cung cũng không phải là đơn
giản.