Khi thấy bộ khoái xông vào quán trà, hán tử lập tức biến sắc. Từ trong quán tiếng ầm ầm nhanh chóng vang lên không dứt, phu thê họ im re không dám lên tiếng.
Quán trà cũng không lớn, mấy tên bộ khoái lục soát một lần từ trong ra ngoài một lần rồi báo cáo đầu lĩnh:
-Bên trong không có ai.
Tên thủ lĩnh đám bộ khoái nhìn xung quanh rồi ném tờ giấy cho hán tử, lạnh lùng nói:
-Đây là cáo thị, mau dán trước quán trà nhà ngươi, chỉ cần thấy mặt tên tiểu tử này dù hắn ta sống hay chết, thì cũng đưa đến giao cho quan phủ, sẽ có thưởng.
Gã không nói nhiều, run dây cương, dẫn mấy tên bộ khoái phi ngựa lao như bay.
Đợi đám bộ khoái rời khỏi, hán tử mới nói với nương tử của mình:
-Tên tiểu ăn mày kia là tội phạm giết người đó, ngươi có nghe rõ chưa. Tại sao ngươi không cho ta bẩm báo.
Không đợi nương tử chưa kịp lên tiếng thì y đã tìm hết quán trà rồi nhẹ nhàng thở ra nói:
-Tiểu tử kia đã đi rồi sao!
Phu nhân đợi bộ khoái đi xa mới chạy ra sau quán trà. Phía sau mấy bước chân có một hàng trúc vây quanh thành một vòng tròn, nhìn sơ qua cũng biết đây là chỗ để ẩn nấp.
Lúc ngày hán tử nọ lập tức hiểu ra, quả nhiên y thấy Dương Ninh chạy từ bên trong ra.
Đám bộ khoái tuy đã lục soát từ trong ra ngoài rất nhiều lần nhưng hết lần này tới lần khác lại chưa xem qua chỗ này.
-Đại thúc, đại thẩm, xin lỗi.
Dương Ninh chắp tay nói:
-Ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức để không liên lụy tới các vị.
Hắn mặc dù biết chắc sớm muộn gì thì vây cánh Tiêu Dịch Thủy cũng sẽ điều tra ra hắn nhưng vạn lần không nghĩ đến đám người này lại có thể điều tra ra nhanh như vậy. Chẳng những đã có thể xác định được hung thủ mà đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Sắc mặt hán tử trở nên lúc xanh lúc trắng, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ hỏi:
-Ngươi thật sự giết người sao?
Dương Ninh cũng không giải thích điều gì. Hắn lấy mảnh vàng lá trên người nói:
-Trên người ta hiện nay không có mảnh bạc nào, chỉ có một lá vàng này liệu có thể đổi được một ít bạc vụn hay không.
Hán tử nhìn thấy mảnh vàng lá thì lắp bắp kinh hãi lập tức khoát tay nói:
-Chúng ta không có nhiều bạc vụn như vậy để đổi, ngươi mau chạy nhanh đi.
Dương Ninh do dự một chút nhưng vẫn nhét mảnh vàng lá vào tay vị phu nhân rồi nhanh chóng bước đi. Vị phu nhân gọi vài lần thì Dương Ninh mới dừng chân lại, phu nhân tiến lên hỏi:
-Tiểu tử, ngươi định đi đâu. Những quan sai kia đều đang đi lùng bắt ngươi đấy.
Dương Ninh cười nói:
-Ta muốn đi đến kinh thành để tìm một tiêu đội. Nhưng tiêu đội đó đi trước ta mấy ngày, không biết có thể đuổi kịp hay không.
Hán tử thấy thế thì nói:
-Tiêu đội mà ngươi nói nếu đi dọc theo quan đạo này thì cho dù đi sớm hơn ngươi mấy ngày cũng chưa chắc đã đi qua đâu.
Y chỉ tay về hướng Đông Nam nói:
-Ngươi đi về hướng này khoảng một ngày đường thì có thể thấy được Ngưu Đầu lĩnh. Nếu như ngươi có thể đi qua Ngưu Đầu lĩnh thì có thề đi nhanh hơn so với đi trên quan đạo hai ngày, nói không chừng còn có thể vượt qua.
- Ngưu Đầu lĩnh.
Hai mắt Dương Ninh sáng lên.
Phu nhân thấy thế thì vội vàng nói:
- Ngưu Đầu lĩnh là chỗ rừng sâu núi thẳm, chỗ đó vô cùng nguy hiểm. Tốt nhất ngươi nên từ bỏ ý niệm nguy hiểm này đi.
Hán tử nói:
-Đường ta đã chỉ rồi, có dám đi hay không thì phải xem đảm lượng của ngươi.. Ngươi đi nhanh lên đi, nếu những tên quan sai kia quay lại sẽ liên lụy tới chúng ta.
Dương Ninh cảm thấy phấn chấn. Hắn chắp tay cười nói:
-Đa tạ hai vị.
Vị phu nhân kia muốn trả lại vàng lá cho Dương Ninh nhưng hắn đã nhanh chóng chạy đi.
Hắn đi theo phương hướng hán tử kia đã chỉ. Trên đường hắn chỉ nghỉ ngơi vài lần.
Đến lúc chạng vạng tối thì hắn đã nhìn thấy bóng dáng của dãy núi phía trước. Sơn mạch trải dài về phía trước, hai bên có hai ngọn núi hơi cao. Nhìn thoáng qua có cảm giác như hai cái sừng trâu.
Khi trời chạng vạng tối, ánh tà dương dần hạ về phía Tây, ánh mặt trời le lói chiếu vào Ngưu Đầu lĩnh khiến cho dãy núi này trở nên âm trầm. Tuy Ngưu Đầu lĩnh nhìn như ngay trước mặt nhưng muốn đi đến được chân núi cũng còn một khoảng đáng kể nữa.
Khi đi đến gần Ngưu Đầu lĩnh Dương Ninh chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên. Hắn xiết chặt tay rồi quay đầu lại thì thấy một đám kỵ binh từ sau gào thét xông tới.
Hắn nắm chặt nắm đấm thầm nghĩ chẳng lẽ mấy tên bộ khoái quay ngược trở lại dò la, hán tử ở quán trà đã tiết lộ hành tung của mình.
Bản thân hắn lúc này đang ở một cánh đồng bát ngát, xung quanh không hể có chỗ trốn. Hơn nữa lúc này những người kia hiển nhiên cũng đã phát hiện thân ảnh của hắn, cho dù muốn tránh né cũng không kịp nữa.
Năm con khoái mã chạy như bay tới,. Dương Ninh thần sắc lạnh lùng, mặc dù hắn biết thế đơn lực bạc nhưng vẫn chuẩn bị liều mạng đánh cược một phen.
Ai ngờ năm con khoái mã kia chạy xẹt qua, chỉ liếc nhìn hắn một cái.
Lúc này Dương Ninh mới hiểu ra năm người này cũng không phải là bộ khoái truy đuổi mình. Bọn họ đều mặc một bộ áo tím. Giữa mi tâm tựa hồ có ấn ký gì đó, chỉ là tốc độ của những người này quá nhanh trong lúc nhất thời hắn cũng không thể thấy rõ ràng.
Dương Ninh hơi nhẹ nhàng thở ra, vài con khoái mã chạy thêm một đoạn đường ngắn thì đột nhiên đều dừng lại quay ngựa đi vòng về tới bên cạnh Dương Ninh thì ghìm chặt ngựa. Một người áo tím dò xét Dương Ninh một phen rồi mới lạnh lùng hỏi
-Ngươi có thấy một lão đầu mặc áo màu xám hay không?
Dương Ninh lắc đầu nói:
-Không có nhìn thấy.
Hắn thầm nghĩ hóa ra mấy người này đang tìm một lão đầu, không biết lão đầu kia là người nào.
Đúng lúc này, Dương Ninh chợt nghe âm thanh chói tai truyền tới từ hướng Ngưu Đầu lĩnh. Hắn ngẩng đầu lên thì chỉ thấy được một luồng sáng bay lên từ Ngưu Đầu lĩnh. Lúc này sắc trời đã tối, một đạo hào quang này trổ nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hơn nữa còn mang theo âm thanh sắc nhọn vô cùng chói tai.
Người mặc áo tím thấy tia sáng kia thì lập tức biến sắc mặt quay đầu ngựa lại , hướng mấy tên khác người mặc áo tím nói: “Liền trong núi , chúng ta mau mau đi qua!”
Năm tên mặc áo tím nhanh chóng chạy về hướng Ngưu Đầu lĩnh, Dương Ninh thấy 5 tên kỵ binh đi ngày càng xa dần thì cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Mấy tên mặc áo tím kia dáng vẻ hung hổ xem ra cũng không phải là người lương thiện gì cũng không biết lai lịch ra sao. Bên trong dãy núi xuất hiện một luồng sáng bay lên hiển nhiên là tín hiệu. Điều này cho thấy lúc này trong núi sâu còn có những người khác.
Dương Ninh đang nghĩ phải chăng hắn nên tránh đi đường này, tìm lối đi khác, chỉ là muốn đuổi kịp tiêu đội chỉ có thể đi qua đường tắt này. Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định tiếp tục đi về phía Ngưu Đầu lĩnh.
Hắn đi thêm nửa canh giờ thì đến được chân núi. Từ xa hắn đã nhìn thấy mấy thớt ngựa đứng dưới chân núi nhưng lại không thấy mấy tên áo tím đâu.
Dương Ninh nghĩ trên núi không tiện đi ngựa nên hẳn là những người kia để ngựa ở nơi này đi bộ lên.
Lúc này nếu lặng lẽ lấy một con ngựa bỏ đi thì có lẽ sẽ không có ai phát hiện ra. Bây giờ hắn lấy ngựa chạy theo quan đạo thì có thể đuổi kịp tiêu đội.
Chỉ là nếu đi trên quan đạo nói không chừng sẽ gặp phải vây cánh của Tiêu Dịch Thủy. Hắn không hề quên, Tiêu Dịch Thủy đã mở rộng mạng lưới tại huyện Hội Trạch, khắp nơi tìm kiếm hắn. Hắc Bạch hai nhà tai mắt vô số, hắn cần phải hết sức cẩn thận đề phòng.
Hơn nữa lởi nói và hành động vừa rồi của những người áo tím cũng khiến cho Dương Ninh cảm thấy hiếu kỳ.
Càng đi lên núi thì con đường càng trở nên gập gềnh, trên núi toàn bộ đều là rừng cây rậm rạp. Dương Ninh chắc chắn rằng những tên áo tím kia sẽ đi về hướng luồng sang bay lên. Hắn cũng nhớ đại khái được vị trí nên vừa chú ý động tĩnh bốn phía vừa đi xuyên thẳng qua khu rừng tiến về phía luồng sáng.
Ngưu Đầu lĩnh, tên đúng như ý nghĩa, con đường lúc lên lúc xuống, không phải chỉ có đi leo lên.
Mặt trăng bắt đầu lên tỏa ra ánh sáng u lãnh. Lúc này là tháng 9 thời tiết đã bắt đầu trở nên mát mẻ hơn, ở trong rừng núi sâu thẳm lại càng trở nên ẩm thấp khiến Dương Ninh cảm thấy lành lạnh trong người.
Trong núi thỉnh thoảng vang lên tiếng sói tru. Trong lúc bất tri bất giác, Dương Ninh đã xâm nhập vào bên trong dãy núi, xung quanh không nhìn thấy một bóng người thậm chí ngay cả con đường trước mặt cũng không nhìn thấy được. Trước mắt hắn là một khoảng không đen sì, u ám mang chút đáng sợ. Dương Ninh tuy gan lớn nhưng giờ phút này hắn cũng cảm thấy lạnh cả người .
Hắn đang hối hận vì xông vào trong núi thì chợt nghe thấy tiếng hò hét từ đằng trước bên trái. Dương Ninh lập tức trở nên cảnh giác, chỉ là âm thanh kia vang lên một chút rồi liền không thấy tiếng động gì nữa.
Dương Ninh chờ trong giây lát để nghe động tĩnh, hắn cẩn thận từng li từng tí đi theo phương hướng phát ra âm thanh. Trong rừng lúc này mọi thứ trở nên mờ mịt. Cảnh vật trước mặt cũng không rõ ràng chút nào. Hắn đi được một lúc thì đột nhiên bị hụt chân một cái giẫm phải thứ gì đó mềm mềm ngay dưới chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cũng may Dương Ninh phản ứng cực nhanh một tay hắn đã nắm được vào một cây nhỏ bên cạnh để giữ được thăng bằng.
Ánh mặt trăng chiếu theo khe hở từ nhánh cây chuyền xuống tạo ra được chút ánh sáng, Dương Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua thì lập tức biến sắc thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Dưới chân hắn là một người nằm ngang không nhúc nhích đang bị hắn dẫm lên bụng. Dưới ánh trăng u lãnh, Dương Ninh có thể nhìn thấy người này không ngờ là đã mất đầu.
Một mùi máu nồng nặng xông vào mũi hắn, Dương Ninh ngược lại cũng không thèm để ý đến điều này, nhưng khi nhìn thấy thi thể không đầu này, hắn cũng cảm thấy hoảng sợ.
Từ quần áo người này mặc thì có thể thấy được đây dường như là một trong số đám người áo tím hắn đã gặp trước đó.
Hắn giơ tay che mũi lại. Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy từ phía trước truyền đến tiếng hét thảm, tiếng kêu rất thê lương nhưng ngay lập tức biến mất. Dương Ninh thầm than trong lòng rồi đi về phía trước tầm 10 bước thì nhìn thấy một thân ảnh đang đứng ở đó. Hắn vội vàng lách mình trốn đằng sau một cây đại thụ.
Chỉ là người bên kia lại không có chút động tĩnh nào, Dương Ninh nhìn qua thì thấy người kia đang đứng thẳng, cả đầu và hai tay đều rũ xuống không nhúc nhích.
Dương Ninh cảm thấy khác thường, hắn từ phía sau cây đi ra nhưng người nọ vẫn không có động tĩnh gì. Dương Ninh nhích tới gần nhẹ nhàng gọi “Này” một tiếng, đột nhiên hắn thoáng nhìn thấy người này đang giữ lấy ngực tựa hồ có vật gì bên trong. Lúc này người nọ cũng không hề có động tĩnh gì, Dương Ninh cũng không lập tức tới gần mà đi xung quanh người nọ. Lúc này hắn nhìn thấy rõ ràng, sau lưng người này có một thân cây lớn bằng cánh tay, thân cây theo đâm vào sau lưng người kia xuyên tới trước ngực.
Dương Ninh càng nhìn càng thấy kinh hãi, hai cỗ thi thể có phương thức tử vong vô cùng bi thảm nhưng lại không biết đến tột cùng là người phương nào đã ra tay.
Hắn tiến sát đến bên cạnh thi thể, hơi thấp thân nhìn xuống coi gương mặt của người nọ, hắn liếc nhìn một cái là nhận ra người nọ đúng là người áo tím đã hỏi thăm hắn ở dưới chân núi. Người này có một hình xăm dường như là một con nhện ở ngay giữa trán.