Đêm Khuya.
Hôm nay là trăng khuyết, nó đang tỏ ánh sáng trắng nhưng lại pha chút sắc hồng nhợt nhạt mờ ảo.
Nếu là bình thường Giang Phong Duệ nhất định sẽ chú ý đến sự khác lạ đó
nhưng ngay lúc này đây anh chỉ một lòng lo lắng cho Nhược Du sợ cô nhất
thời không chú ý để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cãi lời anh ngay cả khi được anh cưng chiều tính tính có
hơi bướng nhưng chỉ cần anh nghiêm khắc một tí cô liền nghe lời vì thế
đây là lần đầu tiên cô cùng anh gây gỗ.
Mà nguyên nhân là cô tận mắt nhìn thấy anh cùng Quan Ny Vi, hai người ở sân thượng mập mờ dây dưa.
Giang Phong Duệ anh làm cho tôi thật ghê tởm!
Lời cô mắng anh vẫn nhớ rất rõ.
Không nghĩ tới cô lại có phản ứng kịch liệt như thế vừa hận vừa chán ghét làm anh không khỏi rối bời.
Từ trước đến nay anh hết mực yêu thương Nhược Du đáp ứng hết thảy yêu cầu
của cô bảo đảm cuộc sống của cô luôn hạnh phúc, lúc nào cũng muốn cô vui vẻ, cố gắng trở thành một người anh tốt.
Anh thích cô cười chỉ cần cô vui vẻ cuộc sống ảm đạm của anh liền thêm mấy phần màu sắc.
Nhược Du là người thân duy nhất của anh, cô đối với anh rất quan trọng, thế nhưng tối nay anh lại làm cô tổn thương……
“Thật xin lỗi, Nhược Du, là anh không tốt, em vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.” Giang Phong Duệ tự nhủ, tìm khắp các hẻm lân cận vẫn không thấy cô,
trong lúc anh nôn nóng không biết phải làm sao thì trước mắt xuất hiện
một bóng dáng màu đen ngăn anh lại.
Sống lưng anh run lên, lông tơ toàn thân dựng đứng.
“Ngươi là……………”
“Không nhận ra ta sao?” Người đàn ông chậm rãi đi về phía anh, giọng nói thản nhiên nhưng hàm chứa một tia tà ác.
“Thật là đau lòng, dù sao ta cũng rất cực khổ mới lưu lại được kí hiệu trên người ngươi nha………….”.
Giang Phong Duệ sợ hãi trừng mắt.
“Robert?”
“Ngươi thật sự biết ta.” Robert cười lạnh, kéo xuống áo khoác, lộ ra gương mặt tuấn mỹ.
“Là Quan Ny Vy nói cho ngươi biết tên của ta?”
Giang Phong Duệ không có trả lời cơ thể căng thẳng ngước nhìn gương mặt giống mình như đúc ở trước mắt, trên trn1 bất giác rơi xuống vài giọt mồ hôi
lạnh.
“Ta vốn nghĩ phải làm sao tìm và tiếp cận ngươi không ngờ tới ngươi lại tự mình đưa tới cửa”.
Robert liếc nhìn bốn phía, hài lòng mỉm cười.
“Xem ra Quan Ny Vy không có bên cạnh ngươi”.
“Cuối cùng ngươi muốn như thế nào?”. Giang Phong Duệ đề phòng trừng hắn.
“Ta muốn như thế nào, chẳng lẽ Quan Ny Vy không nói cho ngươi biết?”.
Robert giơ tay chạm đến kí hiệu trên mặt Giang Phong Duệ. “Thật sự cô ấy không nói cho ngươi biết ta làm cái này mục đích là gì sao?”.
“Cô ấy nói ngươi muốn hủy gương mặt của ta.” Anh cắn răng giận giữ vô cùng.
“Hủy dung?”. Robert nhướng mày, hứng thú cười. “ Tốt….đó cũng là một lý do hay bất quá mục đích của ta không chỉ như thế.”
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào.”
“Đây là lệnh tiêu diệt”. Robert tuyên bố, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, tròng mắt tóe ra tia nguy hiểm. “Ta muốn giết chết ngươi”.
“Ngươi muốn……..giết ta?”.
“Không sai.”
Thân thể Giang Phong Duệ run lên nhưng chốc lát anh đã lấy lại bình tĩnh.
“ Năm đó có cơ hội giết ta vậy sao ngươi không làm mà phải chờ đến bây giờ?”.
“Ngươi không nhớ chuyện năm đó sao?”. Robert hừ lạnh. “Không phải ta không muốn mà là do không kịp.”
“Không kịp?”. Giang Phong Duệ ngẩn người, cố gắng nhớ lại chuyện năm đó nhưng
trước mắt chỉ hiện ra những hình ảnh không hoàn chỉnh.
“Ngươi không nhớ cũng đúng, bởi vì đêm đó ngươi bị ta thôi miên.”
Thôi miên? Giang Phong Duệ khó hiểu nhìn hắn.
“Lúc đó, ta đang bị Hủy Diệt Giả đuổi bắt trong lúc chạy trốn tình cờ gặp
ngươi hình dáng của ngươi thật sự quá giống ta làm ta kinh ngạc vô
cùng.” Robert giải thích, môi khẽ nhếch. “Chỉ là Hủy Diệt Giả rất nhanh
liền đuổi tới ta chỉ có thể tạm thời dùng máu của ta lưu lại ấn ký trên
mặt ngươi.”
“Kí hiệu này là dùng máu của ngươi?”.
“Đây là một loại nghi thức cổ xưa, khi người của Trường Sinh loại muốn tiêu diệt ai đó thì sẽ dùng ấn ký lưu lại trên mặt hắn.”
Nói như vậy anh có thể đã sớm chết nhưng do tên Vampire này bị bắt nên anh mới có thể sống đến bây giờ.
Cuối cùng Giang Phong Duệ cũng hiểu rõ sự tình.
“Cho nên ngươi vừa trốn thoát liền chạy tới Đài Loan để giết ta?”
“Chính xác, ngươi hiểu chuyện cũng quá nhanh đi!”. Robert tán dương.
Bị một tên Vampire có ý định giết mình khen ngợi thật sự không có gì đáng vui mừng.
Giang Phong Duệ mím môi tự giễu.
“Nhưng giờ ngẫm lại đầu óc của ngươi linh hoạt như vậy nếu giết chết thì thật
đáng tiếc ta thấy vẫn là đem về nghiên cứu có vẻ hay hơn”.
Nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì chứ? Có khi nào bị hành hạ đến chết không?
Trong đầu Giang Phong Duệ nhanh chóng xẹt qua nhiều hình ảnh kinh dị mỗi một
loại đều vô cùng đáng sợ, tuy vậy vẻ mặt của anh vẫn vô cùng bình tĩnh
nhưng ánh mắt đã bắt đầu liếc nhìn xung quang để tìm đường chạy trốn.
Bằng một mình anh chắc chắn không đấu lại tên Vampire cường đại này rồi xem ra trong 36 kế chạy là thượng sách.
Vấn đề là nên trốn chỗ nào đây?
“Nhìn ta”. Robert ra lệnh.
Nói giỡn! Sao có thể tùy tiện nhìn loạn chứ? Anh tin chắc chỉ cần tầm mắt anh cùng tên Vampire này tiếp xúc liền bị thôi miên.
“Ngươi nhìn ta!”. Robert quát.
Anh ngẩng đầu, khi ánh mắt sắp chạm đến mắt đối phương liền xoay người bỏ chạy.
Sau lưng anh lại truyền đến tiếng cười điên cuồng của Robert tựa như cười
sự ngu ngốc củ anh vọng tưởng có thể trốn được sự đuổi giết của hắn.
Cho dù có vô vọng đi chăng nữa anh vẫn muốn chạy. Trước đây, anh từng nghĩ
có chết cũng chẳng sao nhưng bây giờ anh rất muốn sống tiếp.
Anh
muốn tiếp tục sống không muốn chết, hiện nay với anh mà nói thế giới này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm ví như ban đêm có thể ban công hóng gió
mát, cùng bạn tốt đi công viên tản bộ....
Hay như nhìn cô gái đáng yêu nào đó ăn kem, nhìn cô ấy đùa giỡn.... ......
Còn có, anh cũng chưa nói lời xin lỗi với Nhược Du……………..
Anh không thể chết được!
“Ngươi thật cho mình có thể thoát được sao?”. Robert đuổi theo đưa tay bóp cổ
anh chỉ hơi dùng sức liền ép Giang Phong Duệ không thở nổi.
Trước mắt anh dần dần trở nên mờ mịt.
Robert ghé vào tai anh cảnh cáo. “Ngươi chớ nên chọc ta tức giận nếu không ta liền giết chết ngươi!”.
Từ từ anh lâm vào hôn mê.
“Buông anh ấy ra!”. Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo rơi xuống, đồng thời
một thanh chủy thủ cũng nhanh chóng đâm xiên cánh tay Robert.
Hắn bị đau bắt đắc dĩ buông tay.
Giang Phong Duệ lấy lại tự do dùng sức hít thở cảnh tưởng mờ mịt trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn.
Anh thấy Quan Ny Vi tựa như lần đầu gặp nhau cô vẫn tùy tiện đứng trên mái hiên mặc cho gió đêm.
Bóng hình xinh đẹp nhanh chóng bay xuống tựa như thiên nga tung cánh tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp trong màn đêm.
“Anh không sao chứ?”. Cô nhẹ giọng hỏi anh.
Anh lắc đầu, thấy tim mình bắt đầu loạn nhịp.
Cô nở nụ cười yếu ớt nhưng chuyển sang Robert thì lập tức trở nên lạnh lùng.
Sau đó hai người rơi vào cuộc hỗn chiến.
Giang Phong Duệ hầu như không thấy được cách hai người họ ra chiêu động tác
thật sự quá nhanh chỉ kịp nhìn hai đạo bóng đen qua lại như con thoi.
Đột nhiên, trong màn đêm yên tĩnh mấy tiếng súng vang lên máu bắn tung tóe.
Anh rùng mình mở to mắt cố gắng nhìn rõ người bị thương là ai.
Là Robert. Bộ ngực cùng đùi phải của hắn đều trúng đạn thân hình ngã ngụy dưới đất tràn ra một vũng máu tươi.
Máu.
Giang Phong Duệ hít sâu rõ ràng ngửi được mùi máu tươi trong không khí ngay
cả ánh trăng giờ phút này cũng giống như bị nhuộm đỏ.
Một chuỗi tiếng cười băng lạnh phát ra.
Giang Phong Duệ kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện tiếng cười kia là của Quan Ny
Vi môi của cô giờ phút này đặc biệt đỏ tựa như máu ánh mắt cũng trở nên
yêu dị hơn.
Cô gái này không giống như lúc ăn kem đối với anh
cười ngây ngô, thậm chí so với lần gặp đầu tiên càng lộ ra vẻ đáng
sợ------ là bởi vì máu sao? Là mùi máu kích thích ma tính trong cô ấy?
Anh hít một hơi khí lạnh.
Cô nhìn thoáng qua anh sau đó nhanh chóng đến chỗ Robert lấy chủy thủ đâm sâu vào cổ họng hắn tựa như đêm đó cô cắn anh.