Nhất định là có vần đề!
Giang Phong Duệ kéo Đinh Nhược Du tới bãi đỗ xe sau đó lái xe rời khỏi tòa nhà, suốt quãng đường mặt anh đầy vẻ trầm tư.
Lúc anh đi sắc mặt Quan Ny Vi tái nhợt lạ thường cộng với thái độ mất tự
nhiên như muốn che giấu điều gì của cô còn có sự đau đớn đó, tất cả
những biểu hiện ấy dường như không phải cảm ứng được Robert sẽ đến mà là do nguyên nhân khác!?
Nhưng rốt cuộc nguyên nhân đó là gì thì
anh vẫn chưa thể nào nghĩ ra? Mấy ngày qua, anh tiêm máu cho cô đâu có
chuyện gì xảy ra thế nào hôm nay lại kỳ quái như thế?
Hình như có chỗ không đúng?
Lúc trước tôi cảm thấy cắn sai người nhưng thật ra lại cắn đúng rồi.
Những lời này là có ý gì chứ? Sao tự nhiên cô ấy lại nhắc tới chuyện này? Giống như…..giống như là đang từ biệt anh vậy….
Vừa nghĩ tới đây, Giang Phong Duệ liền cảm thấy lạnh người.
Đúng rồi, chính là chỗ này không đúng. Quan Ny Vi mỉm cười với anh nhưng nụ
cười đó quá mơ hồ làm người ta mù mịt không rõ cứ có cảm giác như có
điều chẳng lành sẽ đến.
“Duệ ca ca, xảy ra chuyện gì sao? Anh định mang em đi đâu vậy?”.
Ra khỏi tòa nhà được một quãng thì Đinh Nhược Du kinh ngạc lên tiếng, lúc
này cô đã thoát khỏi trạng thái hoảng loạn khôi phục thần trí.
Anh cau mày.
“Không lẽ em không nghe thấy lời Vi Vi nói sao”?.
“Là sao? Cô ấy đã nói cái gì?”. Đinh Nhược Du vẫn không hiểu.
Giang Phong Duệ rùng mình, lúc này mới ý thức được từ nãy tới giờ biểu hiện
của cô quá yên lặng giống như là mộng du mất hồn mất vía đến giờ mới lấy lại được tinh thần.
Anh quay qua nhìn cô.
“Em vừa rồi không hay biết gì sao?”.
“Em chỉ nhớ khi về đến nhà thì thấy cô ấy ngồi bệt dưới đất sau đó…..”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó thì cái gì em cũng không nhớ được”. Đinh Nhược Du dừng một chút liền hoảng hốt “Duệ ca ca, chuyện gì xảy ra vậy? Sao em không nhớ được gì
thế này?”.
Bởi vì bị thôi miên.
Trường hợp của Nhược Du hoàn
toàn giống Giang Phong Duệ. Khi anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức gặp
Robert năm 16 tuổi thì cũng hiện lên toàn hình ảnh bể nát không rõ.
“Em có phải đã gặp một tên tóc vàng mắt xanh còn dáng dấp thì y như anh phải không?”.
“Đúng vậy, làm sao anh biết?”. Đinh Nhược Du kinh ngạc.
Quả thật đúng như anh đoán!
Giang Phong Duệ buồn bực. “ Sao em không nói cho anh biết?”.
“Vì hắn bảo em không được nói cho người khác biết, hơn nữa….” Đinh Nhược Du đột nhiên ngừng lại đầu có chút mờ mịt, cô nhớ mang máng là tên kia tựa hồ đã nói với cô chuyện quan trọng nào đó chỉ là hiện giờ làm sao cũng
không nhớ lại nổi.
Giang Phong Duệ nhìn vẻ mặt của cô trong lòng cũng đã rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhược Du chắn chắn đã bị Robert thôi miên nhưng tại sao hắn lại muốn từ trên người cô xuống tay chứ?
Chuyện này cùng với chuyện Quan Ny Vi đột nhiên phát tán đau đớn có liên quan gì sao?
Anh càng nghĩ càng sợ, tức tốc chạy xe đến căn nhà trọ của thư ký Lâm, sau đó đem Nhược Du giao cho cô.
“Thư ký Lâm làm phiền cô trong chừng Nhược Du dùm tôi, trước khi trời sáng nhất định không được để cô ấy bước ra khỏi cửa”.
“Được rồi…Nhưng đột nhiên sao lại thế này!?”. Lâm thư ký vẫn không hiểu.
“Đúng vậy, Duệ ca ca”. Đinh Nhược Du cũng cảm thấy có cái gì không đúng, lôi kéo tay anh.
“Sao anh lại bỏ em một mình ở chỗ này? Anh định đi đâu vậy?”.
“ Nhược Du nghe lời anh ngoan ngoãn ở đây, hiện giờ anh có chuyện rất quan trọng phải làm”.
“Em không muốn!”. Đinh Nhược Du rưng rưng nước mắt, lắc đầu.
“Em không muốn anh bỏ lại em, muốn anh ở cùng em”.
“Nhược Du em nghe lời chút đi”.
“Không cần, Duệ ca ca em muốn cùng một chỗ với anh……..” Đinh Nhược Du gấp đến mức khóc không thành tiếng.
Giang Phong Duệ bắt đắc dĩ nhìn cô, nếu là lúc trước anh nhất định sẽ không
nỡ để cô khóc, cô muốn anh ở bên cạnh anh tuyệt đối sẽ không đi đâu
nhưng hôm nay tâm trí của anh sớm đã bay xa bay đến trên người một nữ
nhân khác.
Anh phải quay về bên cạnh Quan Ny Vi, cô ấy đang gặp nguy hiểm.
“Xin lỗi Nhược Du, em ở nơi này chờ anh”. Anh chỉ có thể nói xin lỗi Nhược
Du, sau đó dứt khoát xoay người rời đi cũng không quay đầu lại.
Đưa mắt nhìn bóng anh dần dần khuất lúc này Quan Ny Vi mới cho phép mình
ngã ngụy xuống đất. Cô quỳ trên sàn nhà cố gắng dùng sức từng bước từng
bước bò lại tủ lạnh.
Chiếc hộp trong tủ lạnh vẫn còn lại một ống
máu, cô run rẩy lấy ra sau đó cẩn thận ngửi cuối cùng xác định đây không phải là máu của loài người.
Cô càng ngày càng mê mang tay không
đủ sức để tự tiêm rốt cuộc không thể làm gì khác là dùng miệng cắn bỏ
cái nắp sau đó uống máu vào.
Cô biết rõ ống máu này chỉ có thể tạm thời đè nén cảm giác đau đớn trong người giúp cô thanh tỉnh được một chút thời gian.
Cô phải nghĩ biện pháp chế phục Robert trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Uống hết ống máu cô liền nằm xuống sàn cố gắng điều hòa hơi thở, ngoài cửa
sổ gió cũng bắt đầu nổi lên chốc lát cửa thủy tinh cũng vỡ tan tành.
Hắn đến rồi!
Quan Ny Vi hít sâu một cái, chậm rãi đứng dậy trong cơn cuồng phong.
Robert bay vòng quanh ngoài cửa sổ chưa dám mạo hiểm xong vào, tựa hồ là đang xác định tình trạng thân thể của cô.
Coi như là hắn cũng thông minh.
Cô thầm giễu cợt.
“Chỉ có ngươi sao?”. Hắn bén nhọn lên tiếng.
“Coi như ngươi cũng can đảm đó nhưng còn tên kia đâu?”.
“Anh ấy không có ở đây”. Cô lạnh lùng đáp lại. “Ta không muốn anh ấy trở ngại chuyện của ta nên kêu anh ấy đi rồi”.
“Vậy sao?”. Robert từ từ tiến vào nhưng vẫn cố ý giữ một khoảng cách nhất định với cô.
“Ta đoán hiện tại ngươi rất khó chịu đúng không”.
“Ý ngươi nói đến chuyện ống máu bị đánh tráo sao?”. Quan Ny Vi bình thản nhướng mày.
“Thật tình mà nói thì hiện tại ta có chút không ổn thật nhưng may mắn là do
phát hiện kịp thời nên chỉ tiêm vào có mấy cc máu bất quá lúc này thân
thể chỉ hơi nóng mà thôi”.
“Chỉ là thân thể hơi nóng?”. Robert hừ lạnh, hoài nghi nhìn cô.
“Ta cảm ứng được cũng không phải là như vậy, mới vừa rồi là ai đau đớn đến nỗi nằm vật vã dưới đất?”.
“Ta xem lần này ngươi lại sai lầm rồi nếu không phải là………..” đột nhiên một cỗ khó chịu mãnh liệt xông tới khiến Quan Ny Vi nhất thời không phản
ứng kịp khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi hộc máu?”. Robert híp mắt, cười điên cuồng mà đánh về phía cô.
Đã có đề phòng trước nên cô liền xoay người tránh thoát sự tấn công của hắn sau đó nhảy tung quả cửa chạy ra khỏi phòng.
Giang Phong Duệ lúc nãy là chạy xuống vì vậy cô quyết định chạy lên phía trên.
Robert rất nhanh liền đuổi kịp.
Trên nóc nhà, một người đuổi một người chạy trong tay Robert còn có súng hắn hướng Quan Ny Vi bắn không ngừng trong màn đêm yên tĩnh nghe đặc biệt
rõ ràng.
Mây đen che mờ ánh trăng khiến bóng đêm càng trầm, Quan Ny Vi thừa cơ trốn phía sau đài nước.
“Ngươi đang ở đâu?” Robert hướng cô khiêu khích. “ Ngươi không phải được xưng
là “nữ thằng chiến thắng” sao? Vậy mà giờ cứ sợ đầu sợ đuôi thì có hơi
khó coi đó…….”
Quan Ny Vi cố gắng nín thở ghé đầu nhìn hắn phát
hiện Robert đang đưa lưng về phía cô, nhìn sợi xích trong tay ý nghĩ
chợt lóe cô nhè nhẹ tiến đến sau lưng Robert sau đó bất ngờ dùng dây
quấn lấy cổ hắn.
Robert bị giật mình sau đó liền kịch liệt giãy giụa.
Quan Ny Vi dùng sức siết chặt hơn nữa khiến Robert càng ngày càng khó thở.
Robert hoảng loạn ngước mắt nhìn cô.
“Chịu chết đi!”. Giọng nói lạnh như băng, đôi mắt sáng tựa hồng quang.
Robert gào thét như phát cuồng kéo ra sợi dây quấn quanh cổ mình để tranh thủ
hô hấp, Quan Ny Vi mắt lạnh nhìn hành động của hắn đầu ngón tay chầm
chậm hướng bên gáy hắn mà đâm xuống.
Đột nhiên một trận choáng
váng như bài sơn hải đảo cuốn lấy toàn thân Quan Ny Vi, một lần nữa cô
phun ra máu khiến đầu óc choáng váng hai lung lay sắp ngã.
Robert vội vàng nắm lấy cơ hội gỡ ra trói buộc nhanh chóng nhảy ra đứng cách xa cô.
Nhưng lúc này cô đã không còn sức để ngăn hắn thậm chí còn không có cách nào
chống đỡ được thân thể càng lúc càng nhũn ra nhanh chóng ngã ngụy xuống
đất.
“Rốt cuộc không được sao?”. Robert cười lạnh, đứng một bên
quan sát cô sau khi xác định cô không thể phản kháng được nữa mới hướng
họng súng nhắm ngay cô.
Hắn bắn liền mấy phát đều bách phát bách trúng, Quan Ny Vi dùng hay tay chống đỡ cố nén đau đớn.
Máu tươi tràn đầy ra đất báo trước một kết cục buồn.
Robert tiến lại gần cô sau đó đưa tay hướng ngực trái của cô, Quan Ny Vi đờ
đẫn nhìn động tác của hắn cô biết chỉ cần trái tim của mình bị hắn lấy
ra thì sinh mạng của cô cũng sẽ kết thúc…………….
Cô mới 25 tuổi, không lẽ cứ như vậy mà chết sao?
Nhưng như vậy cũng đủ rồi vì cô cuối cùng cũng đã biết qua tư vị yêu là thế nào.
Quan Ny Vi nhắm mắt, bình tĩnh chờ tử thần đến đem cô đi……..
“Ngươi mau dừng tay! Buông cô ấy ra!”. Tiếng rít gào tựa dã thú như xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Robert ngẩn người bất giác dừng lại động tác, Quan Ny Vi cũng kinh ngạc mà cố gắng mở mắt ra.
Cô thấy trên tay anh cầm một con daonhưng không hề để ý đến nguy hiểm mà chạy tới dùng sức đâm vào Robert.
Robert nhất thời ứng phó không kịp nên sau lưng bị rạch một vết dài nhưng đối
với hắn mà nói vết thương này cũng chẳng đáng kể gì sau mấy giây liền tự động khép lại.
Giang Phong Duệ cũng rất rõ mình không thể nào giết được hắn vì vậy anh nhanh chóng ôm lấy Quan Ny Vi trốn trong một gốc âm u.
“Anh sao lại trở lại….?”. Cô mơ màng nhìn anh. “Tôi không phải đã dặn anh mau chống tìm chỗ trốn hay sao?”.
"Tôi không thể bỏ cô lại một mình”. Anh chỉ có thể giải thích như thế.
“Nhưng anh tới đây…..cũng chẳng khác nào là tìm chỗ chết!”. Cô lo lắng cho anh.
“Vậy thì cùng nhau chết!”. Giang Phong Duệ cầm tay cô, ôm lấy thân thể lạnh run vào lòng.
“ Anh chỉ biết không thể nào mất đi em”.
“Duệ……..”. Cô run động không thôi
“Đều là anh không tốt”. Anh nhỏ giọng. “Kể từ sau khi em gặp anh, em lúc nào cũng bị thương nếu như lúc trước đừng cắn anh thì hiện tại em cũng
không rơi vào tình cảnh thế này”.
Cô lắc đầu không đành lòng để anh tự trách mình.
“Em không phải đã nói rồi sao….cắn anh là chuyện làm chính xác nhất trong cuộc đời của em”.
“Nhưng…….”
“ Duệ, em yêu anh”.
“Không phải anh từng nói em không hiểu được yêu là gì sao nhưng giờ thì em cũng đã biết được rồi này”.
Anh nhìn sâu vào mắt cô chỉ cảm thấy ngực như bị ai xiết chặc đau đến không thở nỗi.
“Em rất vui vì có thể yêu được anh, yêu anh là niềm hạnh phúc lớn nhất mà em có trong cuộc đời này….
Giang Phong Duệ dịu dàng nhìn cô nhưng đang muốn mở miệng nói chuyện thì phía sau đột nhiên nổi lên một cơn cuồng phong, anh cảnh giác ôm chặt cô
dùng thân thể chính mình bảo vệ cô.
Anh trúng một phát đạn sau lưng, máu chảy không ngừng.
“Duệ!”. Quan Ny Vi thất kinh. “Anh nhanh chạy đi…..”
“Anh nói rồi anh không thể bỏ em lại một mình”. Nếu thân thể của cô đến cuối vẫn không thể chống đỡ được anh nguyện ý chết cùng cô.
Ý đã quyết nên anh không chút nào dao động.
“Duệ….”
Đúng lúc đó tiếng súng vang lên Giang Phong Duệ nhắm mắt lại vòng tay siết chặt ôm người con gái mình yêu vào lòng.
Đến giờ, anh mới dám thừa nhận thật ra anh đã sớm yêu cô……………..
Khi Giang Phong Duệ lần nữa mở mắt thì anh phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Đinh Nhược Du ngồi cạnh anh dáng vẻ vô cùng lo lắng, thấy anh đã tỉnh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi, Duệ ca ca anh có biết hay không em thật sự rất sợ”. Mắt cô đẵm lệ.
“Anh sao lại ở đây? Còn Quan Ny Vi đâu? Cô ấy đâu rồi?”. Thần trí vửa tình anh liền nhớ đến cô.
“Có người dẫn cô ấy đi rồi”.
“Là ai? Là ai dẫn cô ấy đi?”. Giang Phong Duệ kinh hãi giãy giụa muốn đứng dậy.
Đinh Nhược Du vội vàng đè anh xuống.
“Anh đừng kích động nữa nghe em nói này người đó là bằng hữu của cô ấy tên là Jarvis.”
Jarvis?
“Lúc anh rời đi em liền ngoan ngoãn ở chỗ Lâm thư ký, khi trời sáng em nhanh chóng về nhà thì phát hiện cả căn nhà đều là một đống bề bộn, lúc đó
hắn đang ngồi ở phòng khách chờ em”. Đinh Nhược Du giải thích.
“Cho nên……hắn là người đã cứu anh cùng Quan Ny Vi sao?”.
“Là hắn đưa anh tới bệnh viện sau đó còn nhờ em nhắn lại với anh”.
“Nhắn cái gì?”.
Đinh Nhược Du nhìn anh một cái, do dự không biết có nên nói hay không.
“Em nói nhanh đi”. Giang Phong Duệ giục cô.
“Hắn nói anh không tuân thủ lời hứa chăm sóc thật tốt cho Quan Ny Vi vì vậy hắn đem cô ấy về nước Mĩ rồi”.
Ý là….anh đã mất đi cô rồi sao?
Giang Phong Duệ như người mất hồn trong lòng đau đớn không thôi.
Nửa năm sau.
Newyork, Mĩ.
Giang Phong Duệ ngầng đầu nhìn lên tòa nhà cao chọc trời bên đường tuy nằm ở
Newyork náo nhiệt nhưng nó lại mang không khí âm u, quỉ dị.
Phía dưới tầng hầm của tòa nhà này là tổng căn cứ của sở nghiên cứu mà Quan Ny Vi đã từng nhắc tới.
Nửa năm vất vả lắm anh mới tra ra được đặc khu của tổng bộ, tất cả đều nhờ vào chiếc đồng hồ mà Quan Ny Vi để lại cho anh.
Hôm nay, cuối cùng anh cũng có thể tìm đến cô. Anh không quản ngàn dặm xa
xôi cũng không để ý đến nguy hiểm mà một mình đi tìm cô, anh không thể
nào mất đi cô….
Anh nhất định phải tìm được cô…..
Trong lòng đã quyết Giang Phong Duệ nhanh chóng băng qua đường sau đó dùng
tấm thẻ mà trước đó anh đã đặc chế mà vào cửa bảo vệ kiểm tra phát hiện
anh là nghiên cứu viên mới tới, mỉm cười gật đầu.
Vào thang máy nhấn xuống sáu con số mật mã thang máy liền trực tiếp đi xuống dưới tần hầm.
Vừa ra khỏi thang máy là một hệ thống soi tự động, anh chạm vào mắt trái
của mình để máy quét kiểm tra sau đó cửa nhanh chóng được mở ra, trong
khoảng thời gian ngắn anh không biết tiếp theo nên đi theo hướng nào.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ tây trang thẳng thớm đang đi về phía mình nên anh vội vàng chuyển sang hướng khác.
Dọc theo đường đi trên mỗi cánh cửa đều có đánh số làm anh nhớ tới trên chiếc đồng hồ kia cũng có một chuỗi con số như vậy.
Rất có thể đó là số phòng của cô.
Trải qua một loạt cánh cửa cuối cùng anh cũng tìm thấy căn phòng cần tìm.
“Ngươi đang làm cái gì?”. Cánh tay phía sau duỗi tới chụp lấy đầu vai anh.
Bị phát hiện!!!
Thân thể anh cứng đờ trong đầu nhanh chóng liệt kê ra các cái cớ đã chuẩn bị sẵn, sau đó quay đầu lại mỉm cười.
“Ha, tôi là………..”
Anh bỗng khựng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt anh.
“Không nghĩ tới ngươi lại có bản lĩnh tìm được nơi này”. Đứng trước mặt anh
chính là Jarvis, hắn cười như không cười nhìn anh. “Ngươi to gan thật,
ngươi có biết nếu như bị phát hiện kết quả là dạng gì không? Trên thế
giới có thể sẽ có thêm một người biến mất”.
“Ta muốn tìm Quan Ny Vi”. Giang Phong Duệ không để ý đến lời giễu cợt của hắn trực tiếp nói ra lí do.
“Ngươi không có tư cách tìm cô ấy”. Jarvis nhíu mày.
“Ta muốn tìm Quan Ny Vi!”. Giang Phong Duệ vẫn kiên trì.
Bốn mắt nhìn nhau, khí thế nghiêm nghị ai cũng không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng là Jarvis cười cười, hắn cúi đầu nhìn tấm thẻ trước ngực Giang
Phong Duệ. “ Coi như ngươi có lòng nhưng chỉ sợ là uổng phí thời gian
của ngươi rồi bởi vì Quan Ny Vi không có ở đây”.
“Cái gì?” Giang Phong Duệ không tin. “Cô ấy không ở đây thì có thể ở nơi nào cơ chứ?”.
“Cô ấy đã không còn trên thế giới này rồi”.
“Cô ấy không có ở đây……..trên thế giới này?”.
Nghe xong lời Jarvis Giang Phong Duệ liền cảm thấy trước mắt là một khoảng
trống không, đầu óc như ngừng hoạt động thậm chí ngay cả thở cũng khó
khăn cả người đờ đẫn.
Vì muốn được nhìn thấy cô nửa năm
qua anh không tiếc tiền tập hợp tất cả các tinh anh trong giới khoa học, thuê đội ngũ thám tử giỏi nhất thậm chí còn có cả cao thủ hacker, hàng
ngày anh chỉ lấy việc tìm được cô là mục đích sống còn công ty nghiệp vụ thiếu chút nữa cũng đã bị hủy, Nhược Du nhiều lần không nhịn nỗi đã cả
nhau với anh.
Nhưng anh vẫn như cũ làm theo ý mình, vì cô mà mất ăn mất ngủ nếm đủ mùi vị của nỗi tương tư.
Anh chỉ muốn tìm được cô mà thôi………
“Không thể nào! Ngươi nói láo!”. Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo của Jarvis, đôi mắt đỏ hoe thần thái gần như điên cuồng.
“Cô ấy nhất định còn sống chỉ là hiện tại cô ấy đang trốn ở đâu đó thôi, ta phải đi tìm cô ấy nhất định sẽ tìm được…….”.
“Ngươi bình tĩnh chút đi”. Trái với vẻ kích động của Giang Phong Duệ, Jarvis tỏ ra vô cùng ưu nhã bình tĩnh gạt tay anh ra.
“Ta chỉ nói Quan Ny Vi không ở trên thế giới này chứ chưa từng nói ngươi không thể gặp lại người yêu nha”.
Anh sửng sốt.
“Ngươi có ý gì?”.
Jarvis không trả lời anh mà trực tiếp mang anh ra khỏi tổng bộ, hai người cùng lên xe, sau khi qua hết phố lớn ngỏ nhỏ thì chiếc xe dừng lại trước
cổng ngôi nhà có vườn hoa hướng dương trước cửa.
Xung quang ngôi
nhà giăng đèn kết hoa trông rất đẹp, một đám người đang tụ tập quang bếp than nướng thức ăn, mùi thịt tỏa ra bốn phía cực kì náo nhiệt.
“Chuyện gì thế này?”. Giang Phong Duệ đi theo Jarvis xuống xe, ngạc nhiên nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt.
Jarvis quay đầu nhìn anh một cái."Không thể không nói ngươi thật đúng là biết
chọn thời gian, vừa lúc chúng ta thay cô ấy tổ chức tiệc sinh nhật".
“Tiệc sinh nhật? Thay ai?”.
“Chính là cô ấy đó”. Jarvis dùng tay chỉ hướng cái cửa sổ sát đất.
Phía trong cửa sổ là hình ảnh cô gái mặc một bộ lễ phục cung đình màu vàng
ngồi trước chiếc đàn dương cầm, tóc dài phiêu dật phong cách xuất chúng
tựa một nữ vương.
“Cô ấy là Phương Vi Vi”. Jarvis giới thiệu.
“Phương Vi Vi?”. Giang Phong Duệ mơ hồ lặp lại.
“Không sai, cái tên Quan Ny Vi đã không còn tồn tại. Trong tài liệu lưu trữ ở
tổng bộ cô ấy vì nhiệm vụ mà đã hi sinh”. Jarvis dừng một chút, hài hước nháy mắt. “Để tổng bộ tin rằng nữ thần chiến thắng của chúng ta vì
nhiệm vụ mà hi sinh thật sự không dễ dàng gì còn có để dấu vết không bị
lộ nửa năm qua cô ấy đều trốn ở chổ này,cho tới hôm nay mới chính thức
xuất hiện”.
Giang Phong Duệ si ngốc nhìn cô.
Cô ấy gọi là Phương Vi Vi, đó là tên trước kia của mẹ cô vậy ý đây là…….
“Từ nay về sau cô ấy không còn là Hủy Diệt Giả nữa”. Jarvis giống như nhìn thấu suy nghĩ của anh.
“Cô ấy là Phương Vi Vi là một con người bình thường.
Chỉ là………..con người bình thường.
Giang Phong Duệ không nói nên lời.
“Ngày đó, mặc dù sau khi được ta cứu cô ấy bị thương rất nặng nhưng toàn tâm
toàn ý vẫn là nhớ thương ngươi, khi đó ta đã hiểu cô ấy sẽ không thể rời khỏi ngươi được”. Jarvis thở dài. “Cô ấy nói với ta mặc kệ là làm hộ vệ hay bằng hữu đều được chỉ cần cho cô ấy có cơ hội ở cạnh ngươi là đủ
rồi vì vậy chúng ta mới nghĩ ra biện pháp khiến tổng bộ tin rằng cô ấy
vì nhiệm vụ mà bỏ mình”.
Cô làm tất cả chỉ vì muốn ở bênh cạnh anh………..
Giang Phong Duệ cảm động không thôi. Anh như du hồn mà đi vào trong, mặc dù
nửa năm qua anh luôn muốn được nhìn thấy cô nhưng ởngay giờ phút này anh lại có cảm giác như là đang mơ tim không tự chủ mà đập cuồng loạn.
“Vi Vi?”. Anh run giọng kêu cô.
Cô dừng lại động tác đánh đàn, quay đầu lại nhìn anh tròng mắt toát ra niềm vui khôn tả. “Anh thật tới tìm em……”
“Sau em có thể xác định anh sẽ tới?”. Anh mìm cười hỏi cô.
“Anh có thể nguyện chết cùng em vì vậy em tin anh tuyệt đối sẽ không bỏ mặc
em".Cô cười, nụ cười đầy ngọt ngào tinh khiết. “Duệ, em xin lỗi nửa năm
qua không cho anh biết tin tức gì vì em không thể để cho tổng bộ biết em còn sống được”.
“Tất cả đều không quan trọng chỉ cần em còn sống….còn sống là tốt rồi….”. Anh bỗng nghẹn ngào, nắm chặt đôi tay mềm mại của cô.
Hai người nhìn nhau dường như trong mắt chỉ còn có đối phương.
“Duệ, anh là rất thích em đúng không?” Nếu không sẽ không nguyện ý cùng nhau
chết và cũng sẽ không để ý nguy hiểm mà đi tìm cô. Cô xấu hổ cúi đầu,
hai má nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.
“Không phải là rất thích mà
là…..anh yêu em!”. Anh dùng tay nâng cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt
mình, chân thành tha thiết thổ lộ. “Những lời này là anh thiếu em…lẽ ra
anh phải nói ở nửa năm trước rồi”.
“Nhưng còn Đinh Nhược Du….”
“Cô ấy chỉ là em gái anh thôi”.
“Nhưng anh từng nói cô ấy là người quan trọng nhất…….”
“Đúng vậy, đã từng”. Anh cải chính. “Nhưng bây giờ với anh mà nói em mới là người quan trọng nhất”.
Cô khẽ run, giương mắt nhìn Giang Phong Duệ đắm chìm trong tình yêu đầy dịu dàng của anh.
“Chúc mừng, chúc mừng!”. Tiếng hoan hô vang lên, có người còn tận hứng mà đốt pháo không khí náo nhiệt vô cùng.
Hai người không được tự nhiên khi trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Bọn họ là ai?”. Giang Phong Duệ nhẹ giọng hỏi.
“Bọn họ là bằng hữu của em”. Vi Vi cười ngọt ngào, kéo tay của hắn. “Để em
giới thiệu cho anh biết vị này là Finniem đây là Daniel, Jarvis thì anh
biết rồi đó còn vị mỹ nữ đáng yêu này gọi là Đường Tâm, cô ấy quái lắm
áh…..”
Bọn họ mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ, có nhiệt tình có
băng sơn nhưng có điểm giống nhau là tất cả bọn họ đều nhìn Vi Vi với
ánh mắt đầy yêu thương.
Giang Phong Duệ tâm vừa động, chợt phát
hiện cô dùng hai chữ “người nhà” để nói về bằng hữu của cô, có lẽ bọn họ không hiểu cách biểu đạt nhưng chắc chắn giữa bọn họ đều có tình cảm
gắn bó với nhau.
Bọn họ không ngại nguy hiểm liên thủ lừa gạt tổ
chức chỉ vì giúp Vi Vi trở thành người bình thường giúp cô đi tìm hạnh
phúc của riêng mình.
Thật sự bọn họ là một gia tộc rất có tình có nghĩa.
“Được rồi, được rồi hiện tại ta tuyên bố tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu
mọi người cùng nhau hát chúc mừng đi nào!”. Đường Tâm vỗ tay hướng dẫn
mọi người hát.
Tiếng hát hòa cùng tiếng cười vui vẻ vang dội bên trong ngôi nhà.
Ngoài phòng mưa cũng đã tạnh mây đen tản ra ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ấm
áp, mà nam chủ nữ chủ của chúng ta dưới sự chúc phúc của bạn bè mà vĩnh
kết đồng tâm!!!!
HOÀN