“ Tại sao có thể có
cô gái xinh đẹp đến vậy? Ông chủ ngày ngày cùng cô ấy ở chung một chỗ,
như hình với bóng, thật là có diễm phúc a.”
“ Cái gì diễm phúc?” Một giọng nói bén nhọn vang lên. “ Cô ấy cũng chỉ là vệ sĩ mà thôi.”
“A!” Mọi người kinh sợ. đồng thời quay đầu lại, một phen lúng túng. “Đại tiểu thư, cô tới khi nào vậy?”
“ Vừa tới.” Đinh Nhược Du lạnh nhạt trả lời, đôi mắt sáng khinh thường
liếc về phía Quan Ny Vi một cái. Cô khó lắm mới có dịp tới công ty, liền bắt gặp cảnh tượng này, thật sự vô cùng khó chịu. “ Duệ ca ca của tôi
đâu?”
“ Chủ tịch đang họp cùng khách hàng.”
“ Mất bao lâu?”
“ Cũng không biết được, vừa mới đi vào chưa tới nửa tiếng, có thể phải một chút nữa mới xong.”
Nhưng cô không đợi được. Đinh Nhược Du cau mày. “ Tôi vào tìm anh ấy.”
“ Không thể! Đại tiểu thư.” Một nữ nhân viên muốn ngăn lại. “ Hiện tại là hội nghị cơ mật, chỉ có ban lãnh đạo cấp cao mới được phép tham gia,
chủ tịch không cho phép bất cứ ai quấy rầy, ngay cả Lâm thư kí cũng
không thể vào đó.”
Lâm thư kí cũng chỉ là thư kí, mà cô là ai cơ chứ? Cô là em gái Duệ ca ca thương nhất.
Đinh Nhược Du dùng sức trừng mắt với nữ nhân viên nọ, không cần lên tiếng,
đối phương cũng hiểu ý, chỉ đành sờ sờ mũi lui về phía sau.
“ Mời đại tiểu thư.”
Đinh Nhược Du khẽ nâng cằm lên, lấy một loại tư thái cao ngạo đi tới trước
cửa phòng họp, đang muốn mở cửa, Quan Ny Vi kịp thời nghiêng người ngăn
cô lại.
“Đinh tiểu thư, Giang tiên sinh đã thông báo, không cho bất cứ ai đi vào.”
Vẻ mặt Đinh Nhược Du trở lên lạnh lẽo. “ Cô cho rằng cô là ai? Tại sao muốn cản tôi?”
“ Tôi là vệ sĩ của Giang tiên sinh.” Quan Ny Vi cười nhạt.
“ Nếu là vệ sĩ, cứ làm tốt trách nhiệm vệ sĩ của cô là được rồi.”
“ Tôi đang làm hết trách nhiệm đấy thôi.”
“ Trách nhiệm của cô chính là không thức thời làm chó canh cửa sao?” Đinh Nhược Du không khách khí châm chọc. “ Cô không thấy sao? Bọn tôi là chủ nhân của cô.” ( con mụ này, ta chém~ ta chém >
Là thế phải không? Quan Ny Vi nhướng mày.
“ Xem ra cô vẫn chưa hiểu.” Đinh Nhược Du cười lạnh. “ Bất kể Duệ ca ca
tự giam mình ở đâu, trên đời này, chỉ cần tôi đến, nhất định sẽ được gặp anh ấy.”
“Ý của cô là, trên thế giới này chỉ có cô mới được phép ở bên cạnh anh ấy sao?” Quan Ny Vi thừa hiểu hàm nghĩ trong lời nói của cô ta.
“Không sai, chính là như vậy.” Đinh Nhược Du cao cao tại thượng, ném ra một cái nhìn xem thường, tự mình đẩy cửa phòng họp ra.
Bên trong phòng họp lập tức nổi lên một trận xôn xao, lúc chưa thấy rõ
người đến, Giang Phong Duệ giận tím mặt, đang chuẩn bị nổi bão, nhưng
vừa thấy là Đinh Nhược Du, lửa giận lập tức bị dập tắt, đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt cũng nhanh chóng trở nên ôn hoà.
Giở mặt so với giở sách còn nhanh hơn.
Quan Ny Vi thờ ơ quan sát vẻ mặt biến đổi của Giang Phong Duệ, nhìn Đinh
Nhược Du ghé và bên tai anh nói mấy câu, anh dường như không tình nguyện kéo kéo khoé miệng, muốn cười nhưng không cười, chỉ gật đầu một cái.
Tiếp đó, anh tự mình đưa Đinh Nhược Du ra ngoài, vươn tay đóng cửa lại.
“ Em phải cẩn thận, nhớ, đừng về muộn quá.” Anh thấp giọng dặn dò.
“ Vâng, Duệ ca ca.” Đinh Nhược Du làm nũng, nghiêng người đến bên nửa
khuôn mặt tuấn mĩ của anh nhẹ hôn một cái, mắt liếc nhìn Quan Ny Vi, loé lên một tia đắc thắng.
Quan Ny Vi hiểu cô ta đang khiêu khích mình, nhưng cô chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Đinh Nhược Du nhẹ nhàng rời đi, Giang Phong Duệ quay sang phía Quan Ny Vi,
thấy khoé môi cô đang khẽ cong lên, hơi thở lạnh buốt.
“ Sao thế?
“ Tại sao?” Quan Ny Vi nhẹ giọng hỏi.
“Cái gì tại sao?” Giang Phong Duệ không hiểu.
“Tại sao cô ấy không giống với người khác?” Cô yên lặng nhìn anh. “ Tính khí anh nóng nảy đến vậy, đối với người khác đều luôn hung dữ, tại sao chỉ
cô ấy có thể làm trái mệnh lệnh của anh, mà anh lại bó tay với cô ấy?”
Đây là đang oán trách sao? Giang Phong Duệ cau mày.
“ Tôi chỉ muốn nghe anh giải thích một chút.” Cô thản nhiên thỉnh giáo. “ Bởi vì tôi thật không hiểu.”
Anh đưa mắt nhìn tròng mắt trong veo không thấy đáy của cô, bỗng cảm thấy
xao động. “ Tôi không phải đã nói rồi sao? Nhược Du là người quan trọng
nhất của tôi.”
Cho nên? Cô tiếp tục nhìn anh.
Anh biết cô
vẫn chưa hiểu, tự giễu nhếch nhếch môi. “ Người, không thể cô đơn sống
trên đời, khi còn bé tôi vẫn luôn cho rằng một người cũng có thể sống
rất tốt, nhưng kì thật, đây chỉ là một loại ngạo mạn, luôn tự cho mình
là đúng mà thôi.”
“ Ngạo mạn?” Cô chớp mắt mấy cái, cố gắng nghiền ngẫm thâm ý trong lời nói của anh.
Anh quay đầu, không nhìn cô nữa. “ Nhược Du chẳng khác gì người thân duy
nhất của tôi trên đời này, tôi không tốt với cô ấy, thì tốt với ai đây?”
Bỏ lại một câu ý vị thâm trường, anh xoay người trở về phòng họp, để lại một mình Quan Ny Vi đứng bên cửa sổ chờ đợi.
Người, không thể cô đơn sống trên đời.
Cô mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại những lời này không biết bao nhiêu lần
“ Có thể cùng tôi đến một chỗ không?”
Cả ngày hôm nay, Quan Ny Vi luôn yên lặng theo sát Giang Phong Duệ, làm
tròn bổn phận “ vệ sĩ” của mình, lúc gần tối, khi anh chuẩn bị rời khỏi công ty, cô mới nói ra thỉnh cầu.
“ Muốn đi đâu?” Giang Phong
Duệ kinh ngạc hỏi, bấm nút thang máy, khoé mắt liếc thấy mấy nam nhân
viên bên cạnh đang dùng ánh mắt si mê ngắm nữ vệ sĩ của mình, cực kì khó chịu dùng ánh mắt sắc nhọn nhất bức mấy ánh mắt si mê kia quay trở về.
“Đi theo tôi rồi biết.” Cửa thang máy mở ra, Quan Ny Vi nhanh chóng bước
vào, căn bản không quan tâm đến những ánh mắt si mê đang ngắm nhìn mình.
Chẳng lẽ là do thói quen?
Giang Phong Duệ giễu cợt nhếch miệng, đi theo cô vào thang máy.
Hai người xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, ngồi vào chiếc Audi phiên bản mới của Giang Phong Duệ. Trước đi đến cửa hàng mua đồ, sau đó, dưới sự chỉ đạo
của Quan Ny Vi, xe đi chín rẽ mười tám quẹo, cuối cùng dừng lại trước
một căn nhà gạch xinh xắn ở vùng ngoại ô.
Căn nhà có ba tầng, nằm trong núi hẻo lánh, ngoài sân trồng vài cái cây, cây cao ngất, cứng cáp, như đã nhiều năm tuổi.
Quan Ny Vi nhảy một cái, trèo lên một trong những cây đại thụ đó, mấy phiến lá theo động tác của cô mà nhẹ nhàng rơi xuống.
Giang Phong Duệ đưa mắt nhìn lên, thấy bóng hình xinh đẹp của cô ngồi giữa
tàng cây, nhất thời ngơ ngẩn. Cô làm thế nào mà nhảy lên đó, anh hoàn
toàn không nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt, đã thấy cô an vị trên đó.
“ Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Anh khó hiểu hỏi cô.
Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
“Đây là bên ngoài nhà người ta, ngộ nhỡ chủ nhà cho rằng chúng ta là người
xấu thì sao đây?” Anh cũng không hy vọng mình bị người ta hiểu lầm thành trộm cướp gì đó.
“ Tôi chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.” Cuối cùng cô cũng đáp lời, giọng nói rất nhẹ, anh cơ hồ nghe không rõ.
“ Nhìn cái gì?”
Cô lại im lặng. Giang Phong Duệ cau mày, bất đắc dĩ không thể làm gì hơn
là theo cô trèo lên, so sánh với động tác linh hoạt của cô, anh có vẻ
vụng về hơn rất nhiều.
Nhưng cuối cùng anh cũng thành công leo
lên, vịn vào nhánh cây, anh đứng bên cạnh cô, theo tầm mắt của cô nhìn
sang, thấy tầng dưới của căn nhà, ánh đèn ấm áp, mấy người trong phòng
đang sinh hoạt.
Một người đàn ông trung niên nửa nằm nửa ngồi
trên ghế salon xem ti vi, một cậu nhóc ngồi dưới đất chơi ô tô điều
khiển từ xa, một cô gái trẻ đang nắm lấy lan can ở của sổ sát đất luyện
tập nhấc chân, còn có một người phụ nữ, đeo tạp dề, đang bận rộn qua lại trong phòng bếp.
Mấy phút sau, người phụ nữ kia vỗ vỗ tay, dường như là gọi mọi người vào dùng cơm, vì vậy bốn người một nhà tập trung
lại quây quần bên bàn ăn.
Người phụ nữ không ngừng gắp thức ăn cho chồng và hai đứa trẻ, trên mặt nở nụ cười phúc hậu, tràn đầy yêu thương.
Quan Ny Vi hơi thẳng sống lưng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cảnh tượng đang
diễn ra trong nhà, môi anh đào như có như không mỉm cười, tựa hồ cảm
thấy rất vui vẻ.
“ Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Giang Phong Duệ không nhịn được nữa tò mò hỏi. “Nhìn nhà người ta ăn cơm rất thú vị sao?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Anh trợn tròn mắt. “ Có gì thú vị chứ?”
“ Những đồ ăn kia…….thoạt nhìn rất ngon.” Cô lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt không rời hình ảnh ấm áp của mấy người trong nhà.
“ Nếu muốn ăn, đến nhà hàng, tôi mời cô ăn.” Nói xong, anh kéo kéo cánh
tay cô, thử đem cô từ trên cây xuống ___ ___ thật sự là loạn rồi, Giang
Phong Duệ anh khi nào thì luân lạc tới mức phải cùng một cô gái ở đây
nhìn thức ăn nhà người ta đến chảy nước miếng thế này?
“ Không giống như vậy.” Cô nhẹ nhàng thoát khỏi tay của anh.
“ Không giống chỗ nào?”
“ Không phải người đó nấu, không giống.”
Người đó? Người nào cơ?
Giang Phong Duệ không hiểu, quan sát Quan Ny Vi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu
lên khuôn mặt cô, lúc này thoáng hiện lên một tia u buồn.
Thật sự là u buồn, hay do ánh trăng tạo thành ảo giác?
Giang Phong Duệ không khỏi ngửa đầu nhìn trăng, trăng tối nay, như một lưỡi
hái màu bạc, lạnh lẽo lại dịu dàng ẩn hiện phía chân trời.
Ngực anh phập phồng, không biết là do ánh trăng hay do biểu cảm của cô mà anh lại cảm thấy đau lòng. “Đi thôi!”
Cô lắc đầu.
“ Cô không đi, tôi đi.” Anh không muốn cùng cô điên khùng ở chỗ này.
“ Ngồi một lát thôi.” Giọng cô trầm trầm. “ Sắp rồi.”
Nhưng “ một lát” này, kéo dài gần một tiếng đồng hồ, ngồi tới lúc gia đình
nhà người ta đã ăn xong bữa tối, cô gái nhỏ giúp mẹ mình dọn dẹp bàn ăn, xách theo một túi rác lớn đi ra khỏi nhà ném vào thùng rác.
Quan Ny Vi nhẹ nhàng nhảy xuống, chào cô gái nhỏ: “ Này.”
“Đó, này.” Cô gái giật mình, xoay người lại nhìn cô, ngay lập tức bị mê
hoặc, không thể tin trên đời lại có mỹ nhân như tiên nữ hạ phàm thế bày “ Xin hỏi…..có chuyện gì?”
“ Em thích múa ba lê à?” Quan Ny Vi trực tiếp hỏi.
Cô gái sửng sốt.
“ Chị vừa mới nhìn thấy em luyện tập nhấc chân.”
“À, đúng vậy.” Cô gái lấy lại tinh thần. “ Em có học múa ba lê.”
“ Chị biết mà.” Quan Ny Vi lấy ra một hộp quà được gói lại đẹp đẽ đưa cho cô gái. “ Cái này tặng cho em.”
“ Hả? Tặng em?” Cô gái chần chừ nhận lấy. “Đây là cái gì?”
“ Em mở ra thì biết.”
Cô gái do dự mấy giây, sau đó mở lớp giấy bọc, bên trong là một hộp nhạc
bằng thuỷ tinh, mở nắp ra, chính giữa là một búp bê múa ba lê xinh đẹp
đang xoay tròn theo điệu nhạc.
Cô gái ngơ ngác. “ Tại sao lại tặng em cái này?”
Đúng vậy, tại sao lại làm thế? Giang Phong Duệ đứng một bên cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh theo cô nhảy từ trên cây xuống, đi tới sau lưng Quan Ny Vi, rất muốn làm rõ xem rốt cuộc cô đang giở trò gì.
“ Cái
này chị vừa mua trong cửa hàng, chị rất muốn mang nó ra khỏi đó, cho nên tặng cho em!” Quan Ny Vi trả lời mà như không, cô gái dường như vẫn
chưa hiểu.
Nhưng cô vẫn không giải thích, chỉ mỉm cười nói: “ Chị rất vui vì được nói chuyện với em.”
“Ách?”
“ Em vào nhà đi.”
“………”
“ Hẹn gặp lại.”