Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 21: Chương 21: Có muốn làm bạn gái tôi không?




Edit+Beta: Mẫn Mẫn.

Lúc tan cuộc thì đã rất muộn, đèn đường “làm hết phận sự” đứng ở đầu phố, vào buổi tối cuối hạ đầu thu, mùi hoa nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí.

Có vài nam sinh đã hơi say, trên mặt Từ Phỉ còn có vết bánh kem bị mọi người bôi lên, Trần Thư Thư lấy một tờ khăn ướt từ trong túi xách nhỏ ra đưa cho cậu ta.

Trong trò chơi vừa rồi, Khương Linh cũng bị trúng mấy lần, hơn nửa chai bia vào bụng nên đi đứng cũng không vững.

“Đi thôi, mình và Khương Linh về với nhau.” Trần Thư Thư và Khương Linh sống gần nhau, đỡ lấy Khương Linh từ tay Thời Niệm Niệm, “Niệm Niệm, lát nữa cậu có ai đưa về không?”

Ở đây không có ai ở cùng hướng với nhà cô.

“Tôi đưa.” Phía sau có một tiếng nói vang lên.

Xung quanh im bặt.

Vừa rồi lúc chơi trò chơi, Giang Vọng vừa nói lời kia thì mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn Thời Niệm Niệm, ban ngày Tieba của trường vừa mới có một phen ồn ào, ý nghĩa sâu xa trong câu nói kia cũng chẳng khó đoán chút nào.

Thời Niệm Niệm ngồi ở bên kia bàn trà, bởi vì câu nói mang ý nghĩa sâu xa không rõ ràng của anh mà tay hơi run rẩy, cốc nước trái cây thấm ướt đầu ngón tay cô.

Cô ngẩng đầu, tầm mắt Giang Vọng nhàn nhạt dừng trên người cô, vừa thẳng thắn vừa trắng trợn, giống như một lưỡi dao sắc bén xé toạc sự mập mờ và khao khát.

Giang Vọng nói anh đưa, tự nhiên sẽ không có ai tranh với anh nữa, mà cũng không có ai dám.

Khương Linh đã hơi hơi tỉnh, liếc mắt nhìn Giang Vọng một cái, rồi lại liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm một cái, ngồi dậy: “Cái đó, Niệm Niệm, sau khi cậu về đến nhà thì nhắn cho mình một tin nhé, mình nhận được rồi sẽ ngủ.”

Giang Vọng bật ra một tiếng cười từ khoang mũi.

Thời Niệm Niệm gật đầu: “Mình tự, gọi xe...về.”

Đây là ý muốn từ chối.

Những người khác sửng sốt, không dám nhìn Giang Vọng, mà ngược lại Giang Vọng cũng chẳng có phản ứng gì, cũng không tức giận vì bị từ chối, tay đút túi nhàn tản đứng ở kia.

Đã không còn sớm, rất nhanh mọi người đều tụm năm tụm ba cùng nhau đi mất.

Thời Niệm Niệm nói “tạm biệt” với người ở lại sau cùng là “thọ tinh” Từ Phỉ, lại nói thêm một câu “sinh nhật vui vẻ” rồi cũng đi luôn.

Giang Vọng giơ tay lên với Từ Phỉ: “Đi đây.”

Rồi đi theo.

Trước chỗ gọi xe.

Thời tiết sau đêm khuya vẫn rất lạnh, Thời Niệm Niệm mặc một chiếc áo liền váy bằng sợi bông mềm mại, hơi lạnh chui vào từ cổ áo.

Giang Vọng bước nhanh mấy bước, đi bên phải cô.

Dường như Thời Niệm Niệm cảm thấy gió đêm vốn đang táp vào người đã bị chặn lại hơn nửa.

“Người bạn nhỏ à.” Giang Vọng chọc mặt cô, lười biếng nói, “Em như vậy làm tôi mất mặt lắm đấy.”

Thời Niệm Niệm đột nhiên không kịp phòng bị bị đầu ngón tay anh đụng vào mặt, cô rất ít tiếp xúc với người khác phái hoặc có thể nói là gần như không có, cô nhíu mày nghiêng đầu tránh khỏi tay anh, thoạt nhìn có hơi bực bội.

Giang Vọng thật sự rất cao, Thời Niệm Niệm đứng bên cạnh chỉ tới bả vai anh, ngay cả ánh đèn vốn đang dứng trên mặt cô cũng bị che đi hơn nửa.

Hai người cùng nhau đi đến chỗ gọi xe.

Thời Niệm Niệm đứng ở giao lộ, Giang Vọng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, lấy ra một điếu thuốc từ trong bao, không đốt lửa, chỉ ngậm trong miệng, thoạt nhìn cà lơ phất phơ.

Sự côn đồ và tàn nhẫn trên người anh là thứ không ai bắt chước được, lúc ngồi xổm xuống cộng với vẻ mặt vô cảm như vậy thì điều đó được thể hiện rất rõ ràng.

Cả người đều toả ra một loại khí chất người sống chớ lại gần đáng sợ.

Hứa Ninh Thanh có quan hệ tốt với anh, cũng là cùng đi đánh nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng trên người Hứa Ninh Thanh không có sự tàn nhẫn đè ép người khác như vậy.

Nhưng thành tích của anh lại tốt như thế, Thời Niệm Niệm cũng không ngờ được.

Cô đứng ở một bên, cụp mắt dừng trên tai trái của anh, ánh sáng quá tối, không thấy được cái máy trợ thính mỏng manh đặt trong tai kia.

Cô thất thần trong chốc lát, cũng không chú ý tới Giang Vọng đã ngẩng đầu lên từ lúc nào.

Giang Vọng huýt sáo một tiếng: “Nhìn gì vậy?”

Thời Niệm Niệm dời tầm mắt, bước một bước đến gần anh.

Cô đứng, Giang Vọng ngồi, lúc phải nhìn xuống, Thời Niệm Niệm hơi cúi người, đuôi ngựa trượt từ trên vai xuống.

“Tôi có thể....tự, về.”

“Tôi đưa em về.” Thanh âm chẳng chút để ý.

Thời Niệm Niệm nhấp môi, đôi mắt giống như hai quả nho đen sáng long lanh, ánh mắt Giang Vọng sâu xa, dường như là cô cảm thấy được gì đó, lần nữa thẳng lưng lên, nhìn trạm dừng xe buýt sáng lên ở đường cái phía đối diện.

“Em...”

Giang Vọng kéo dài âm, bởi vì đang cắn điếu thuốc nên tiếng nói không rõ ràng, “Có muốn làm bạn gái tôi không?”

Anh hỏi.

Mùi rượu nhàn nhạt trên người thiếu niên bị gió phất qua, yết hầu sắc bén nhô ra, tiếng nói bị chút vị bia bao phủ, quấn quít lấy đầu quả tim người ta.

Thời Niệm Niệm chớp chớp mắt, quay đầu, nhìn thẳng vào người anh.

Giang Vọng không nhịn được bật cười.

Anh vốn còn tưởng rằng Thời Niệm Niệm sẽ ngượng ngùng đến mức đôi mắt cũng sẽ không dám nhìn lung tung, kết quả người ta trực tiếp nhìn sang chẳng chút né tránh, cũng chẳng hề giữ lại cho người khác một đường lui.

Giang Vọng không tự chủ thẳng lưng lên, tay kẹp điếu thuốc rũ xuống.

Ánh đèn đường mờ nhạt rọi xuống, chiếu lên gương mặt Thời Niệm Niệm, tia sáng tinh tế rớt xuống đất.

Giang Vọng nuốt “ực” một cái, khó có khi cảm thấy căng thẳng.

Kết quả giây tiếp theo lại nghe người ta hỏi.

“Anh uống, nhiều rồi hả?”

“...” Giang Vọng nở nụ cười, thoả hiệp, “Được thôi*.”

(*) ý là “nếu em nghĩ thế thì cứ cho là thế đi” =))))

Anh lại tạm dừng một lát, lười biếng nói, “Chắc là có một chút.”

Xe chạy trên đường cái như thoi đưa, có chiếc taxi sáng đèn cách đó không xa chạy qua đây, Giang Vọng đứng lên, giơ tay đón xe.

“Em...” Giọng nói anh thấp xuống, khoé mắt lại thoáng nhìn thấy một người đàn ông ở bên đường cái, mặc chiếc áo sơ mi bình thường cũng với chiếc quần dài nhạt màu, tay xách một cái cặp công văn cũ nát.

Thời Niệm Niệm kéo cửa xe ra, người vừa rồi còn ở bên cạnh cô đột nhiên tiến lên.

Cô còn chưa kịp thấy rõ thì Giang Vọng đã nắm lấy cổ áo một người đàn ông kéo ra ngoài, vẻ mặt tối tăm, gân xanh trên cổ hiện ra, sự lạnh nhạt trên khuôn mặt không che đi được nỗi tức giận hung hãn.

Người đàn ông trực tiếp bị anh kéo tới một bên đường, ngay sau đó thì cái mũi lập tức ăn một quyền.

“Mày tới làm gì?”

Giang Vọng chỉ vào mặt gã ta, khàn giọng hỏi.

Người đàn ông bị anh bóp cổ, mặt đỏ bừng lên ho khan, thoạt nhìn vừa nghèo túng vừa nhếch nhác.

Thời Niệm Niệm kéo cửa xe, sững sờ đứng ở kia.

Thanh âm tài xế chen vào: “Cô gái nhỏ, đây là sao vậy! Có lên xe hay không?”

“Xin, xin lỗi.” Thời Niệm Niệm cúi người: “Có thể, chờ chúng tôi...một chút không?”

Cô chạy tới, níu chặt lấy tay áo của Giang Vọng, ngẩng đầu nhìn anh.

Lồng ngực Giang Vọng phập phồng, cơ bắp căng thành từng đường cong sắc bén, nghiêng đầu nhìn cô, sự tàn nhẫn nơi đáy mắt vẫn chưa biến mất.

Người đàn ông nhân cơ hội một phen đẩy anh ra, khuôn mặt máu me, một tay đỡ đầu gối thở hổn hển, một tay khác chỉ vào Giang Vọng: “Mày, mày có bản lĩnh thì...”

Giang Vọng lại dễ dàng bị chọc giận lần nữa, xoay người nắm lấy cổ áo gã mạnh mẽ ném một cái vào lan can.

Đối diện chính là một con sông, chiếc lan can “rầm” một tiếng lớn vang lên, lung lay mấy cái, người đàn ông suýt chút nữa thì ngã xuống nước.

Thời Niệm Niệm nhìn đến, đứng sững ra đó.

Người đàn ông không động đậy, mềm oặt ngã trên đất.

Cơn thịnh nộ của Giang Vọng có vẻ đã bình tĩnh lại, cả người mang theo sự tàn nhẫn còn chưa tan đi, nóng rực nướng chín cô, không hiểu sao khiến người ta có chút nghĩ mà sợ.

Vừa rồi anh như vậy, hoàn toàn không để ý đến việc người đàn ông kia có thể rớt xuống sông hay không.

“Đi, đưa em về.” Giang Vọng nói.

“...A?”

Giang Vọng không để ý đến cô, một mình đi về phía trước.

Thời Niệm Niệm đành phải đuổi theo, rồi lại quay đầu nhìn.

Đến khi lên xe cũng chưa nói gì.

Lúc sắp đến chỗ ngoặt Thời Niệm Niệm mới chần chừ hỏi: “Người kia...chắc là, sẽ không chết đâu nhỉ?”

Giang Vọng vẩy vẩy tay, nhìn cô một cái, lại còn trả lời rất nghiêm túc: “Chắc là đã chết rồi.”

“...”

Thời Niệm Niệm quay đầu nhìn người đàn ông đã đứng lên ở phía xa, khẽ thở ra.

Lên đại học Hứa Ninh Thanh chọn chuyên ngành tài chính nên cực kì bận bịu, mới khai giảng xong là những buổi tiếp đón người mới, các loại hoạt động đoàn thể, cho dù thuê nhà trọ đối diện trường học thì cũng thường bận đến mức không rảnh về, trực tiếp ngủ ở phòng ngủ.

Cho đến hôm nay mới thảnh thơi một chút, giữa trưa hẹn Giang Vọng và Thời Niệm Niệm đi ăn bữa cơm, buổi tối rốt cuộc cũng có thời gian về nhà.

Kết quả còn chưa ngồi được bao lâu thì đã bị nữ sĩ Trần giục đi tìm Thời Niệm Niệm.

(*) Chương trước thì tác giả viết nữ sĩ Lâm, đây lại viết nữ sĩ Trần, tui không biết phải làm sao nữa =)))

Hứa Ninh Thanh lấy chìa khoá xe, vừa đi xuống bậc thang trước cửa vừa gọi điện cho Thời Niệm Niệm.

Còn chưa đi được hai bước thì nghe được tiếng chuông di động cách đó không xa, Hứa Ninh Thanh nhìn qua.

Dưới một dãy đèn đường thẳng tắp, Giang Vọng và Thời Niệm Niệm đi tới.

Thời Niệm Niệm vừa chuẩn bị nhận thì cuộc gọi bị cắt, vì thế ngẩng đầu.

Hứa Ninh Thanh đứng trước mặt bọn họ, ngón trỏ móc chìa khoá xe quơ quơ mấy vòng, khoé miệng nhếch lên thành một độ cong khéo léo, bình tĩnh nhướng mày.

“Anh.” Cô chạy nhanh mấy bước đến bên cạnh Hứa Ninh Thanh, “Sao anh, lại về rồi?”

Hứa Ninh Thanh hất cằm khoe khoang với Giang Vọng.

Giang Vọng “Chậc” một tiếng.

Hứa Ninh Thanh lười biếng cười nói: “Rảnh rỗi nên về một chuyến, em mau về nhà đi, mợ em lại bắt đầu tái diễn vở kịch thấp thỏm hoài nghi trong đầu rồi.”

“Em đây...về nhé, tạm biệt anh.”

Thời Niệm Niệm vẫy vẫy tay, đi lên trước mấy bước, lại quay đầu liếc mắt nhìn Giang Vọng một cái, chạy rất nhanh.

Chờ cô đi rồi, Hứa Ninh Thanh ôm lấy bả vai Giang Vọng một phen, cười cực kì bỉ ổi: “Thế nào, em rể, có tức không hả, người ta ngay cả một câu “tạm biệt” cũng không nói với cậu đó.”

Giang Vọng liếc mắt nhìn hắn một cái, mất kiên nhẫn: “Cút.”

“Em rể! Em rể dừng bước! Đừng đi mà em rể!” Hứa Ninh Thanh mở miệng ngậm miệng đều là “em rể”, cười vui sướng khi người gặp xui xẻo, “Đi thôi, để “anh vợ” của cậu lái xe đưa cậu về.”

Hắn đuổi kịp Giang Vọng, lúc này mới chú ý đến vết máu nơi góc áo sơ mi trắng trên người anh: “Cậu đây là...chuyện là sao vậy, máu ở đây ra thế?”

Giang Vọng thờ ơ nói: “Cao Thịnh.”

Ý cười trên mặt Hứa Ninh Thanh bỗng thu hết về, nhíu mày: “Tên súc sinh đó lại tới tìm cậu hả? Không sao chứ, máu này là làm sao vậy?”

“Gặp được trên đường, máu cũng là của gã.”

“Cậu...” Hứa Ninh Thanh dừng bước.

Giang Vọng giễu cợt một tiếng: “Không mang dao, lúc đó không chém người, hơn nữa Thời Niệm Niệm đang ở đó.”

“Vừa nãy cô nhóc kia ngay cả câu “Tạm biệt” cũng không nói với cậu là bởi vì bị cảnh cậu đánh người doạ hả? Không phải chứ, nó cũng không sợ mấy cái này mà.”

“Đúng là không sợ.” Giang Vọng khẽ cười, “Vừa mở miệng đã hỏi tôi là có chết không.”

Anh quả thực không đoán được phản ứng vừa rồi của Thời Niệm Niệm, những cô gái khác mà gặp phải tình cảnh này thì sẽ trốn rất xa, trốn không được thì sẽ thét chói tai gào khóc, kết quả Thời niệm Niệm như bị choáng váng đứng tại chỗ, tránh cũng không tránh.

Bật thốt lên lại là một câu, “Chắc là sẽ không chết đâu nhỉ?”

Giống như người đã trải qua việc đời vậy.

Lời nói của Giang Vọng trong ghế lô ở KTV không hiểu sao lại bị quay video trực tiếp ghi âm lại rồi đăng lên Tieba, trong một đêm lần nữa trồi lên thành một “toà nhà chọc trời”*, trở thành toà có số lầu* cao nhất của Nhất Trung.

(*) Bên đó người ta ví từng bình luận là mỗi lầu ý, số lầu tức là số bình luận, có lầu một lầu hai...lầu n, toà nhà chọc trời ở đây tức là có rất nhiều người bình luận =))))

Trong video ánh sáng tối tăm, thiếu niên một thân sơ mi trắng, đốt ngón tay thon dài cầm ly rượu đặt xuống bàn trà, tiếng nói tản mạn trêu người, “ở đây cũng có cô gái mà tôi thích“.

Cuối video hình ảnh nhoáng lên, là Thời Niệm Niệm đang cúi đầu.

Nháy mắt khiến cho trái tim của toàn thể nữ sinh Nhất Trung vỡ nát.

Hôm nay Thời Niệm Niệm vừa vào cổng trường đã thấy không đúng lắm, cô không phải là một người có tính khí khiến người khác phải chú ý, bởi vì tật nói lắm nên cũng ít khi xuất đầu lộ diện, như chuyện đại diện học sinh lên diễn thuyết sẽ không tìm đến cô.

Nhưng hôm nay cô vừa vào đến cổng trường thì liền chú ý tới nhưng ánh mắt quan sát tới tấp phóng đến của những người khác.

Giày và quần áo cũng không có vấn đề gì mà.

Thời Niệm Niệm nắm quai cặp trên vai, đi lên tầng ba, cửa tầng lầu dán bảng lớn xếp hạng, có một vòng người vây xung quanh.

Dòng chữ đen gạch đỏ, cực kĩ dễ thấy.

Còn dán cả ảnh chụp của hai người được trên 700 điểm.

Một trái một phải, dán bên cạnh nhau, là ảnh chụp lúc vừa vào cấp 3, tấm ảnh kia của Giang Vọng tính ra đã được ba năm, không khác nhiều lắm so với bây giờ.

Làn da không trắng như vây giờ, vẻ mặt lạnh nhạt, lộ ra chút cảm giác thiếu niên, cùng với cảm giác cấm dục.

“Ài, nhìn thế này có cảm giác như đang chụp giấy kết hôn ấy.”

“Ha ha ha ha ha ha, đúng là có hơi giống thật!”

Thời Niệm Niệm nghe được tiếng bàn tán, bước chân nhanh hơn trở về phòng học.

Bình thường nếu anh không tới thì cũng sẽ qua mấy tiết rồi mới nghênh ngang đi vào từ cửa sau.

Giờ này người trong phòng cơ bản đã đến đủ, sớm hơn rất nhiều so với ngày thường.

Hôm qua sinh nhật Từ Phỉ có một nửa số người đến, bây giờ cả đám đều vừa ngáp vừa làm bài tập, Thời Niệm Niệm mới vừa đi qua đã bị Khương Linh chặn lại đòi bài tập về nhà.

Cô lấy từ cặp sách ra đưa cho cô ấy.

Giang Vọng ở một bên nghe thấy thanh âm ở phía trên nên đứng lên nhường chỗ cho Thời Niệm Niệm.

Cô nhẹ giọng nói cảm ơn rồi ngồi vào.

Trần Thư Thư cách một hành lang cúi người nghiêng đầu qua: “Niệm Niệm, cho mình chép đề toán cuối cùng của cậu với!”

Khương Linh cười rộ lên phất phất bài tập trong tay: “Xếp hàng đi xếp hàng đi, nhé, chờ mình chép xong đã!”

“Vậy cậu nhanh lên.”

Bên kia Từ Phỉ vẫy tay: “Ê! Trần Thư Thư! Mình làm xong rồi, mình cho cậu chép nè!”

Trần Thư Thư nghiêng đầu, trợn trắng mắt: “Không cần, xác suất cậu chép đúng còn chẳng quá rõ rồi sao.”

“Mình có đáp án bộ đề thi này, bảo đảm đúng hết!”

Lúc này Trần Thư Thư mới đưa tay lấy bài tập của Từ Phi.

“Đúng rồi.” Từ Phỉ khập khiễng đi đến bên cạnh Giang Vọng, chọc chọc vai anh: “Giang Vọng.”

Giang Vọng không nhúc nhích, tiếp tục ngủ.

“Anh Vọng.”

“...”

“Ài, anh Vọng à.”

“...”

“Giang...”

Giang Vọng đột nhiên ngồi dậy, lạnh mặt, tóc có hơi rối, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn và lạnh lùng, khàn giọng: “Nói chuyện.”

Từ Phỉ nhịn không được rụt rụt cổ: “...Ừ thì, thì trường học sắp có một trận bóng rổ, vốn em là đội trường của lớp chúng ta, nhưng chân không thể khỏi trong ngày một ngày hai được, anh có thể thay vị trí của em không?”

“Không chơi.”

“Đừng mà.”

Từ Phỉ là một cán sự môn thể chuyên khuyên nhủ mọi người đăng kí tham gia đại hội thể thao, cũng cực kì hiểu làm thể nào để thuyết phục được người khác một cách vững chắc vừa chuẩn xác vừa ngoan độc, cậu ta nhìn Thời Niệm Niệm nói:

“Sẽ tổ chức cho mọi người cùng đến xem đó, đến lúc đó Thời Niệm Niệm chắc chắn cũng sẽ đi, còn có khả năng vào đội cổ động viên của lớp nữa, mặc cái loại đồng phục đó đó!”

Dứt lời, Trần Thư Thư đã đập cuốn bài tập lên lưng cậu ta: “Từ Phỉ, cậu đúng là ghê tởm!”

Giang Vọng hừ một tiếng cười khẽ từ khoang mũi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm một cái từ đầu đến chân: “Đồng phục, thì thôi đi.”

Cuối cùng thái độ cũng không còn khủng bố như lúc mới bị đánh thức nữa.

“Vậy anh chơi không?”

Giang Vọng vuốt tóc ra sau, hỏi: “Cậu chơi ở vị trí nào?”

“Hậu vệ.”

“Tôi tiền đạo, không chơi được.”

“Chuyện này không vấn đề gì! Những người khác có thể phối hợp chơi với anh!” Ánh mắt Từ Phỉ tha thiết nhìn anh.

“Đồng đội là ai?”

“Là mấy người từng chơi với anh hồi trước, đám Hoàng Hạo ấy.” Mắt Từ Phỉ sắp toả ra những vì sao nhỏ đến nơi, “Chơi không chơi không?”

Thật ra Giang Vọng chẳng có hứng thú chơi cùng với nhóm người này chứ đừng nói gì tới đấu với đám người trong khối, cũng là thi đấu, trước kia có chơi mấy lần trong tiết thể dục, thực lực chẳng ra gì, độ phối hợp ăn ý kém xa so với đám người Hứa Ninh Thanh kia.

Có lẽ là liên quan tới chuyện từng tập luyện thi đấu thể thao hồi trước, Giang Vọng đối với những cuộc thi đấu chỉ muốn giành hạng nhất.

“Nói sau đi.”

“Được được, vậy tiết thể dục buổi chiều anh thử với bọn họ xem sao nhá!”

Tiếng chuông vào học vang lên, Thái Dục Tài cầm sách giáo khoa bước vào, Từ Phỉ không cách nào, đành phải quay về chỗ ngồi.

Tiết này giảng lại đề thi toán, bài thi được 148 điểm của Thời Niệm Niệm bị sai ở đề điền vào chỗ trống, bên cạnh đó đã được sửa lại ngay ngắn bằng bút đỏ.

Khi đó cô đột nhiên tới kì nên cũng không nghĩ xem còn cách nào khác tốt hơn hay không, định dùng thời gian này suy nghĩ một chút.

Viết được một nữa thì bài thi bị người bên cạnh kéo sang.

“Ài.”

Giang Vọng chống đầu nghiêng mặt: “Em sẽ đến xem trận đấu bóng rổ à?”

Editor nói thay tiếng lòng đại ca: “Em đến xem thì anh đi, em không đến thì dẹp =))))”

Hết chương 21.

Chương 22 sẽ được post vào ngày 30/11/2019.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.