Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Vì xem phim nên toàn bộ đèn trong phòng học đều tắt hết, và vì màn mở đầu bùng nổ kia, mà phòng học tưng bừng đến mức nổ tung, không ai chú ý đến một màn trong góc phòng này.
Nửa bàn tay của thiếu niên chống mặt, tay kia thì duỗi thẳng sang, che trước mắt Thời Niệm Niệm.
Thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng hàng mi đang chớp rất nhanh của cô, nhẹ nhàng cào vào lòng anh, có chút ngứa ngáy.
Ánh sáng từ màn hình chiếu xuống khuôn mặt cô, ánh ra thứ ánh sáng màu trắng xanh.
Khi Thời Niệm Niệm hậu tri hậu giác phản ứng lại được hình ảnh vừa nãy trên màn hình rốt cuộc là cái gì thì mặt tức khắc đỏ lên.
Cô nhích ra sau, tránh đi bàn tay của Giang Vọng, tai đỏ bừng cúi đầu xuống thấp.
Giang Vọng nheo nheo mắt, nở nụ cười.
Tâm tình không tốt lắm bởi vì cú điện thoại hồi chiều của huấn luyện viên cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Sau tiết tự học buổi tối, Thời Niệm Niệm đi ra cổng trường thì nhìn thấy xe của Hứa Ninh Thanh.
Cô ngẩn người, vẫy tay tạm biệt Khương Linh rồi chạy về phía chiếc xe kia.
“Anh trai?” Cô hơi hơi cúi người, gõ gõ cửa sổ xe.
Hứa Ninh Thanh vừa khéo đi qua chỗ này, thấy sắp đến lúc tan học thì đợi một lát: “Lên xe đi.”
Thời Niệm Niệm ngồi vào xe cài dây an toàn: “Sao anh lại...đến?”
“Vừa mới đưa bố mẹ em và Thời Triết ra sân bay, tiện đường tới đón em luôn.”
Cô sửng sốt: “Bọn họ, về rồi sao?”
Sau một lúc Hứa Ninh Thanh rất ngạc nhiên nhướng một bên mày lên.
Đám người một nhà này thật đúng là ghê gớm, về cũng không nói với con gái ruột đang ở lại đây một tiếng, hắn “À” một tiếng dài, không đáp lời.
Chỉ hỏi: “Hôm nay là ngày đại hội thể thao của trường em nhỉ?”
“Dạ.”
“Em có tham gia không?”
Cô gật gật đầu: “800m.”
“Giỏi thật đấy, có giành được phần thưởng không?” Hứa Ninh Thanh cười hỏi.
Thời Niệm Niệm cũng cười rộ lên, có chút ngượng ngùng: “Huy chương...bạc ạ.”
“Đỉnh thế à, xem ra mấy ngày chạy trốn người khác cũng không phải uổng phí, chạy đến mức dành được huy chương bạc rồi này.” Hứa Ninh Thanh khởi động ô tô, thuận miệng hỏi: “Người đạt huy chương vàng giỏi hơn à?”
Thời Niệm Niệm lại “Dạ” một tiếng,
“Gần đây không có ai bắt nạt em đấy chứ?”
Hứa Ninh Thanh hỏi, nhìn lướt qua quần áo của cô, không phát hiện vết bẩn nào.
“Không có.” Cô bình tĩnh lắc đầu.
Lại nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, cô chạy trốn như điên, túm lấy cánh tay Giang Vọng cầu cứu.
Nếu hôm đó không gặp được Giang Vọng, đám người Trình Kỳ lại đông như vậy, Thời Niệm Niệm không biết cuối cùng sẽ như thế nào.
Nhưng mà kể từ lúc đó, Trình Kỳ cũng không đi gây phiền phức cho cô nữa.
Sau khi tan tiết tự học buổi tối thì con đường phía trước trường học chen lấn chật như nêm, Hứa Ninh Thanh đi một hồi lâu mới thoát khỏi lớp lớp vòng vây, vừa mới đi ra ven đường thì nhìn thấy Giang Vọng đi ở phía trước.
Hứa Ninh Thanh bật đèn pha, Giang Vọng nghiêng đầu nhìn sang.
Hắn kéo cửa kính xe xuống, huýt sáo một cái với Giang Vọng: “Lên xe không?”
Giang Vọng giơ chùm chìa khoá móc trên ngón tay lên cho hắn xem.
“Lát nữa có đến chơi không?” Hứa Ninh Thanh hỏi.
Giang Vọng cười nhạt một tiếng: “Cậu đừng có mà chơi tới mức hư thận đấy.”
“Đang có vị thành niên ở đây, chú ý chút đi.” Hứa Ninh Thanh nâng cằm về phía Thời Niệm Niệm ở bên kia.
Lúc này Giang Vọng mới chú ý tới trong xe còn có một người khác nên nuốt ngược về mấy lời vốn định nói ra.
“Vậy sao đây, có đến không?”
“Không đến.”
Hứa Ninh Thanh “Chậc” một tiếng.
Sau xe vang lên một chuỗi tiếng còi, lúc này Hứa Ninh Thanh mới vội vàng nói một tiếng rồi nhấn ga chạy đi.
“Em và Giang Vọng...” Hứa Ninh Thanh cân nhắc một chút, hỏi, “chung đụng thế nào?”
“Dạ?” Thời Niệm Niệm chớp chớp mắt, “Cũng được ạ.”
Câu trả lời cực kì rập khuôn.
Tuy Hứa Ninh Thanh cảm thấy hỏi thế với một người đang vị thành niên rất không giống một người anh trai nhưng vẫn không thể nhịn cười được.
Cái tên Giang Vọng này, nếu đổi lại là nữ sinh khác thì chắc có thể tóm lấy dễ dàng.
Nhưng Thời Niệm Niệm không giống thế.
Cô nhóc này bẩm sinh đã thiếu một cái gân, nếu không phải thành tích học tập vẫn luôn rất tốt thì có đôi khi Hứa Ninh Thanh còn cảm thấy có phải chỉ số thông minh của cô nàng này hơi thấp không đây.
Đối với việc Giang Vọng sẽ “gặp nạn” như thế nào, Hứa Ninh Thanh vẫn cảm thấy cực kì hứng thú.
Ngày thứ hai của đại hội thể thao là thi chạy cự li dài và một số bộ môn điền kinh.
Hôm qua Thời Niệm Niệm đã giặt qua bộ đồng phục lớp kia, sau một đêm khô ráo thì lại mặc vào lần nữa.
Buổi sáng không có tiết tự học sớm, tất cả mọi người đều bừng bừng hứng thú nói về chuyện sắp bắt đầu cuộc thi ngày hôm nay.
Khương Linh vẫn chưa đến, Thời Niệm Niệm cúi đầu làm bài tập của kì nghỉ lễ Quốc khánh, sau khi đại hội thể thao kết thúc thì sẽ nghỉ học luôn nên giáo viên các bộ môn đều đã soạn xong đống bài tập chất thành ngọn núi nhỏ.
Chờ đến khi cô làm xong một đề toán thì Khương Linh mới bước vào phòng học, Thời Niệm Niệm đưa bài tập đã làm xong cho cô ấy.
“Cậu cũng quá trâu bò rồi đó Niệm Niệm, đang đại hội thể thao mà cậu vẫn có thể tĩnh tâm đi làm mấy cái loại bài tập “đê tiện” này.”
“Không, khó.”
Khương Linh cười cười, cất bài tập vào xong thì kéo cô đến sân thể dục.
Hạng mục đang thi đấu là chạy cự li dài 5000m, trên khán đài đã tụ tập đầy người, lớp ba chỉ có Từ Phỉ tham gia, còn chưa bắt đầu thi đấu mà mọi người đã cùng nhau hô tên cậu ta.
“Đi đi đi, bọn mình qua bên kia!” Khương Linh kéo tay cô chạy qua đường băng.
“Thời Niệm Niệm, Khương Linh, lát nữa các cậu có muốn cùng cổ vũ không?” Trần Thư Thư đi tới hỏi các cô.
Khương Linh: “Vậy đứng ở bên cạnh đường băng kêu à?”
“Không phải, cổ vũ thì đứng xem trên đài, loa cũng chuẩn bị xong rồi.” Trần Thư Thư nói, “Thi 3000m cũng phải để vài người đưa nước nữa.”
Khương Linh: “Được thôi.”
Thời Niệm Niệm cũng gật đầu.
Trần Thư Thư lấy hai chai nước ở trong thùng ra đưa cho các cô, chỉ cho các cô xem: “Đứng ở hai chỗ kia là được, sau đó khi Từ Phỉ chạy tới thì đưa một chai nước, nếu cậu ta muốn uống thì sẽ lấy, mỗi một vòng thì duỗi tay một lần, cậu ta cũng không chắc chắn sẽ uống.”
Hai người gật đầu, chạy tới chỗ chỉ định đứng.
Vị trí đứng của Thời Niệm Niệm ở gần vạch đích.
Theo tiếng súng tín hiệu vang lên cùng với tiếng thét chói tai che trời lấp đất, thi chạy 3000m nam bắt đầu.
Ngay từ đầu Từ Phỉ đã dẫn trước, sau đó chậm rãi kéo giãn khoảng cách với vị trí thứ hai.
Đây là lần đầu tiên Thời Niệm Niệm nhìn cậu ta chạy bộ, không ngờ cậu ta lại giỏi như vậy.
Đến vòng thứ năm thì Từ Phỉ mới cầm chai nước Thời Niệm Niệm đưa tới, trực tiếp đưa tay dội từ trên đỉnh đầu dội xuống, quần áo thấm ướt một mảng lớn, cậu ta hất hất đầu tóc, bọt nước theo mái tóc văng ra ngoài.
Tiếng cổ vũ trên đài càng thêm vang vọng.
Cậu ta đổ hết cả chai nước kia xong thì lần nữa ném chai rỗng vào trong đường băng.
Thời Niệm Niệm chạy chậm nhặt cái chai kia về.
Ngước mắt thì nhìn thấy Giang Vọng đứng ở chỗ cách đường băng phía bên kia.
Quần áo trên người có chút quen mắt...
Sau khi thu ánh mắt về cô mới nhớ tới, đó là đồng phục lớp, của nam sinh chính là một chiếc áo đen kiểu dáng đơn giản và quần đen.
Khoác lên người Giang Vọng thế nhưng lại khiến cho anh mang một hơi thở tuổi trẻ mà ngày thường không có.
3000m, tổng cộng có bảy vòng.
Đến vòng cuối cùng, người vốn đang ở vị trí thứ hai mới bắt đầu tăng tốc, đó là một học sinh chuyên thể thao, bàn về kĩ thuật chạy hay phương pháp chạy hẳn là đều tốt hơn so với Từ Phỉ.
“Chạy nhanh lên đi Từ Phỉ!”
“Cán sự thể thao cố lên!!!”
Từ Phỉ nghe được những thanh âm càng ngày càng cao vút lên thì có một linh cảm, người ở vị trí thứ hai sắp vượt qua cậu ta rồi.
Cậu ta muốn tăng tốc, nhưng lúc trước sức lực cũng đã hao hết, cậu ta nghe thấy bước chân phía sau càng ngày càng gần.
“A...!”
“Mẹ nó! Đây chính là cố ý đụng phải mà!”
“Từ Phỉ!”
Khán đài đột nhiên bùng nổ một loạt tiếng mắng chửi, mọi người ở lớp ba cũng mặc kệ sân thể dục đang thi đấu, nhao nhao chạy về phía Từ Phỉ.
Người phía sau đau đớn ôm mắt cá chân, cả người cuộn lại ngã xuống sân thể dục, mồ hôi lạnh túa ra, quần áo nháy mắt ướt đẫm.
“Mấy cô cậu làm cái gì thế!” Thầy thể dục cầm đồng hồ đếm ngược chạy tới, “Làm trái quy tắc thi đấu của đại hội thể thao thì sẽ bị huỷ điểm tích luỹ của lớp đấy có biết không hả?”
Khương Linh cũng chạy tới từ bên kia: “Dựa vào cái gì chứ! Rõ ràng là bạn kia cố ý dẫm lên bạn học sinh ở lớp em, vốn không về nhất thì cũng sẽ về nhì rồi!”
“Cụ thể thế nào thì trường học sẽ ra quyết định tiếp theo, mấy cô cậu đừng đứng chắn trên đường băng nữa.”
Thầy thể dục tống cổ bọn họ ra khỏi đường băng.
Có vài nam sinh đã cõng Từ Phỉ chạy tới phòng y tế.
“Vậy phải làm sao bây giờ, tức thật đấy!”
“Buổi chiều có phải Từ Phỉ còn một hạng mục nữa không?”
“Mẹ nó chứ! Còn thi chạy tiếp sức 4x100* nữa! cậu ta là người cầm gậy cuối cùng!”
(*) 4x100: cái này tui nghĩ là bốn người chạy tiếp sức, mỗi người 100m.
...
Mọi người nói kháy cả một buổi sáng, cũng may trường có một học sinh chuyên phụ trách ghi hình, nghe nói Thái Dục Tài tìm người ghi hình tới, cùng vài bạn học cùng lớp đến khoa thể.
Cuối cùng chấm dứt bằng cách huỷ bỏ thành tích đứng đầu.
Nhưng cuối cùng Từ Phỉ cũng không chạy hết, nên thành tích không được tính.
Bởi vì chuyện này, rất nhiều người ở lớp ba cực kì khó chịu với kì đại hội thể thao lần này.
Thi chạy tiếp sức 4x100, lớp ba vốn là có hi vọng dành hạng ba, tuy rằng không so được với hai lớp khác nhưng thực lực cũng không kém, giờ chân Từ Phỉ đã như vậy, thay người bổ sung vào thì thực lực liền không theo kịp.
“Không đi xem à?”
Trong phòng học đã không còn ai, Thời Niệm Niệm đẩy đẩy Khương Linh đang nằm sấp trên bàn nói.
Cô nàng oán giận: “Chắc chắn là xếp bét, có cái gì hay mà xem.”
Cô ấy vừa dứt lời thì liền nghe được tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang phòng học, cùng với tiếng vui mừng của các nữ sinh.
“Nhanh lên nhanh lên! Giang Vọng thế mà lại muốn thay cán sự thể dục của lớp ba chạy tiếp sức đấy! Mình thấy lần này lớp ba có cơ hội dành hạng nhất rồi đó!”
Khương Linh gần như là nhảy phắt lên từ chỗ ngồi.
Đến khi tới được sân thể dục thì từ rất xa đã bị vây chật như nêm cối, còn có không ít nữ sinh ở trường đối diện không biết là nghe được tin tức từ đâu, cũng nhao nhao trà trộn vào.
Khương Linh nắm tay Thời Niệm Niệm xuyên đến xuyên đi trong đám người cuối cùng mới đến được khán đài bên cạnh.
Có bốn nam sinh đứng cạnh đường băng.
“Anh Vọng à, anh muốn chạy lượt thứ mấy?” Một nam sinh hỏi.
Giang Vọng: “Không phải lượt đầu là được.”
Tiếp sức 4x100, quan trọng nhất chính là lượt đầu và lượt cuối, nghe anh nói thế, thì Giang Vọng hiển nhiên là được sắp xếp vào lượt cuối.
Ai cũng không ngờ được, hạng mục cuối cùng của đại hội thể thao lại trở thành trận đấu thú vị và kịch tính nhất.
Đường băng thứ nhất là của lớp ba, Giang Vọng đưa lưng về phía khán đài, đứng ở vạch trắng trước lượt bốn.
Bóng dáng anh bị ánh hoàng hôn chiếu xuống nhiễm đỏ.
Trên người anh có một loại cảm giác đan xen giữa thiếu niên và một người đàn ông cấm dục, chiếc quần màu đen kéo lên đến mắt cá chân, lộ ra một đoạn đường cong cơ bắp rõ ràng cũng với mắt cá chân thon gầy trắng nõn.
Thẳng tắp tựa như thân cây bạch dương.
Trận đấu bắt đầu!
Một cơn gió thổi qua.
Quần áo anh bị thổi về trước, phác hoạ rõ ràng dáng hình bờ vai rộng và vòng eo gầy.
Thoạt nhìn có vẻ bát phong bất động*, bách độc bất xâm.
(*) Cái này ở chương trước mình đã chú thích, các bạn không nhớ thì chịu khó lội lại nha.
“Aaaa!!” Khương Linh kéo tay Thời Niệm Niệm kích động nhảy lên tại chỗ.
Lượt thứ nhất.
Lượt thứ hai.
Lượt thứ ba.
Trước sau lớp ba vẫn miễn cưỡng giữ vững vị trí thứ tư trên bảng xếp hạng.
Giang Vọng làm xong tư thế xuất phát, vươn tay ra phía sau.
Khi anh bùng phát chạy đi thì chỉ trong nháy mắt, sau khi nhận được gậy thì chớp mắt một cái liền trực tiếp lao đi, trong lúc chưa người nào phản ứng lại được thì anh đã vượt qua một người rồi.
“Nhanh thật đấy!”
Trên khán đài oà lên những tiếng thét chói tai ngày một vang dội.
Ánh mắt Thời Niệm Niệm nhìn theo anh, đầu quả tim nhẹ nhàng nhảy lên một cái.
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua Giang Vọng hỏi mình, vì sao không dành hạng nhất?
Cô không có chấp nhất đối với vị trí thứ nhất, đối với cô mà nói thì có phải vị trí đầu hay không dường như cũng chẳng phải việc gì quan trọng lắm, nhưng bây giờ bộ dáng Giang Vọng đón gió chạy về phía trước như vậy khiến cô bỗng cảm thấy.
Mục tiêu của Giang Vọng rất rõ ràng, anh chỉ cần vị trí thứ nhất.
Anh vẫn đang chạy đi.
Vượt qua một người, hai người, ba người.
Mặc dù người dẫn đầu vẫn không ngừng tăng tốc, chỉ ngắn ngủi 100m, anh từ vị trí thứ tư vươn lên vị trí thứ nhất, hơn nữa còn không ngừng kéo giãn khoảng cách với vị trí thứ hai.
Mọi người thậm chí còn không biết thì ra tốc độ của một người lại có thể nhanh được như thế.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Giang Vọng vượt qua vạch đích.
Trên khán đài, sau khi mọi người im lặng hai giây thì hoàn toàn điên cuồng, những tiếng thét chói tai cuồng nhiệt lẫn lộn, hô to tên Giang Vọng.
“Giang Vọng!!”
“Giang Vọng!!”
“Giang Vọng!!”
“Giang Vọng!!”
...
Trong lúc chạy bộ Giang Vọng đã tháo máy trợ thính xuống, những tiếng la cùng tiếng thét chói tai đều như gia tăng thêm hiệu quả làm âm thanh trở nên mơ hồ hơn.
Nghe thấy được, nhưng không rõ ràng.
Khiến anh bỗng nhiên giật mình, có một loại ảo giác như trở về lúc trước kia.
Cái loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này.
Trên khán đài có rất nhiều người chạy xuống dưới, bọn họ nói gì anh cũng không nghe được rõ ràng lắm.
Cho đến khi có một đôi tay đưa ra trước mặt anh.
Anh ngước mắt, nhìn thấy Thời Niệm Niệm cầm một chai nước đưa cho anh, cánh tay mảnh khảnh đến mức dường như gập lại thì sẽ gãy.
Bên cạnh là dòng người ồn ào ầm ĩ tới lui.
Thời Niệm Niệm ngẩng đầu.
Đường cong cổ vừa dịu dàng lại yếu ớt, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, trong veo thấy đáy, bốn mắt nhìn nhau với anh.
Cô lại đưa chai nước khoáng ra trước.
Trong tầm mắt, môi cô mấp máy, anh không nghe rõ, chỉ nghiêng đầu cười một cái, nhận lấy chai nước từ tay cô.
Hết chương 15.
Editor có lời muốn nói: Lễ độc thân vui vẻ, hihi <3