Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Cuối cùng Thời Niệm Niệm cũng không lấy xe đạp nữa, đi sang một bãi đất trống dùng để đỗ xe ở bên kia, ở cửa hiệu sách có rất nhiều người qua lại, hầu hết đều là những học sinh có độ tuổi xấp xỉ nhau.
Cô cúi đầu đi trên đường, Giang Vọng đi theo cách cô hai bước.
Bên cạnh hiệu sách có một quán trà sữa, Thời Niệm Niệm đứng xếp hàng ở sau hàng người.
Giang Vọng đứng bên cạnh cô, người kia thân cao chân dài, làn da rất trắng, rất nhanh đã hấp dẫn những ánh mắt của một số nữ sinh ở xung quanh, khoa trương hơn nữa là còn cầm di động lên chụp lén.
Hai người vẫn không nói gì.
Thời Niệm Niệm mua hai cốc trà sữa trân châu, nhớ tới lúc trước Giang Vọng bảo không thích ăn đồ ngọt, vì thế gọi một cốc 100% đường, một cốc khác 50% đường.
Cô đưa cốc 50% đường kia cho Giang Vọng.
Giang Vọng không nhúc nhích, cụp mắt nhìn cô.
Anh không muốn bất kì ai nhìn thấy cảnh vừa rồi, cho dù hình ảnh như vậy hầu như luôn diễn ra ở nhà mỗi ngày khi anh còn nhỏ.
Anh bây giờ, vừa thấy bực bội vừa thấy nhục nhã.
Thời Niệm Niệm bình tĩnh nhìn anh, giống như tất cả những chuyện vừa rồi kia đều chưa từng xảy ra.
Cô đưa tay, Giang Vọng không nhận, nụ cười cà lơ phất phơ lúc trước cũng giấu đi.
Thời Niệm Niệm gục đầu xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đặt trà sữa vào trong lòng bàn tay.
Trà sữa là đồ ngọt.
Uống vào có lẽ tâm tình sẽ tốt hơn một chút.
Thời Niệm Niệm định uống trà sữa một lát rồi sẽ đi lấy xe đạp, đi đến vị trí trong góc quán trà sữa rồi ngồi xuống.
“Có phải em rất ghét tôi không?” Giang Vọng đột nhiên hỏi.
Thời Niệm Niệm sửng sốt, đúng là không đến mức thích, nhưng cũng chỉ là bởi vì anh luôn nói với cô mấy lời khó hiểu, thoạt nhìn rất xấu xa.
Nhưng anh không xấu.
Anh đã cứu cô hai lần, Thời Niệm Niệm cũng nhớ rất rõ ràng.
“Không có.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, uống trà sữa.
Lại là một khoảng im lặng.
Thời Niệm Niệm mở miệng, tiếng nói trong trẻo mà sâu lắng: “Tôi không, ghét, anh.”
“À” Anh nhàn nhạt mỉa mai ra tiếng, “Người ghét tôi rất nhiều.”
Thời Niệm Niệm không hiểu những lời này, ngày hôm qua Khương Linh nói với cô, trong vòng bạn bè lẫn Tieba của trường đều dậy sóng, nữ sinh thích anh nhiều vô kể.
Tuy cô không biết vì sao chỉ một lần thi đấu thôi cũng có thể khiến cho những nữ sinh đó muốn tỏ tình với Giang Vọng, nhưng chắc chắn là Giang Vọng rất được chào đón.
Cô dừng một chút, đổi đề tài: “Vừa rồi vì sao...anh, lại đánh nhau, với người kia?”
“Người vừa rồi kia có thể coi là bố tôi.” Giang Vọng nói.
Còn một câu vì sao lại đánh nhau, thì không quan trọng.
Đôi mắt Thời Niệm Niệm hơi mở to, lại cảm thấy như vậy là không lễ phép,vội nói: “Thật xin lỗi, tôi...không biết.”
Anh hoàn toàn không thèm để ý nhún vai.
Uống được một nửa, Thời Niệm Niệm cũng no rồi, cô đứng dậy, vẫy vẫy tay với Giang Vọng: “Tôi, về trước...”
“Ừ.”
Cô ra khỏi quán trà sữa, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ lại nụ cười vừa rồi trên khuôn mặt của Giang Vọng, đó là sự cô đơn.
Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Thiếu niên ngồi một mình ở nơi kia, cô đơn lẻ loi.
Cốc trà sữa ở trước mặt dường như vẫn chưa được đụng đến, cụp mắt vô cảm ngồi ngẩn ra.
Thời Niệm Niệm hít sâu một hơi, vòng về quán trà sữa.
Cô cúi người, ôm lấy Giang Vọng một cách rất nhẹ nhàng, bàn tay vỗ nhè nhẹ hai cái lên lưng anh.
“Anh đừng sợ, Giang Vọng.”
Tóc trên trán anh rối như đầu quạ, lúc ngước mắt lên thì Thời Niệm Niệm đã vội vã rụt về, chạy nhanh như chớp, chỉ còn thấy một bóng dáng.
Lễ Quốc khánh Thời Niệm Niệm không ra ngoài đi chơi, dù sao khi quay về trường thì lập tức sẽ phải thi sát hạch tháng, đây là đợt thi đầu tiên sau khi phân ban, cô không muốn thi không tốt.
Các môn khoa học xã hội của cô đều không tồi, cho nên năm nào cũng đứng đầu bảng, nhưng trong kì thi cũng có không ít người học lệch môn rất nặng, nếu bỏ điểm số môn văn thì có thể sẽ còn cao hơn cả cô.
Thời Niệm Niệm rất rõ bản thân cũng chẳng được coi là học thần* hay gì, chỉ có ôn tập nghiêm túc thì mới có thể đạt được thành tích tốt.
(*) Mình phân biệt một chút về hai từ “học thần” và “học bá”: Học thần là kiểu thiên tài, học ít vẫn có thể điểm cao, còn học bá là giỏi nhờ cố gắng chăm chỉ. Thực ra mình đã nghĩ ra được hai từ để thay thế là “thiên tài” và “mọt sách” nhưng mình vẫn đang phân vân không biết có nên thay không vì từ “mọt sách” nó không quá khớp với nghĩa nhưng thật sự thì mình không muốn để hán việt hic =(((
“Nghỉ ngơi nào nghỉ ngơi nào, đừng đặt cho mình áp lực lớn như vậy.” Mợ mang theo hoa quả gõ cửa đi vào, đặt đĩa trái cây xuống cái bàn bên cạnh cô.
“Cảm ơn mợ.” Thời Niệm Niệm gấp quyển sách đã ôn tập xong lại: “Áp lực...cũng không lớn lắm, vẫn muốn cố gắng, thi...tốt một chút ạ.”
“Nếu Hứa Ninh Thanh có được nửa phần ngoan ngoãn của cháu thì ta đã thắp hương vái lạy rồi.” Mợ thở dài.
Thời Niệm Niệm cười nói: “Thành tích, của anh..cũng có kém đâu ạ.”
Mợ ghét bỏ xua tay: “Cứ cho là vậy đi.”
Mà lúc này, Thời Niệm Niệm không ngờ rằng mình bên này thì đang nói lời hay giúp Hứa Ninh Thanh, còn Hứa Ninh Thanh bên kia thì lại đang dồn hết tâm trí bán cô đi.
“Cậu, nói một tiếng “Hứa Ninh Thanh là bố tôi” thì tôi sẽ đưa số di động của Thời Niệm Niệm cho cậu.” Hứa Ninh Thanh cười bỉ ổi, click mở ghi âm trong di động đặt ở bên miệng Giang Vọng.
Giang Vọng lười phải để ý đến hắn, nhàn nhạt nói: “Cút.”
“Em rể à, cái thái độ theo đuổi này của cậu thế là không được đâu.” Hứa Ninh Thanh sờ sờ mũi, “Sao lại nói chuyện với anh vợ cậu như vậy chứ?”
Giang Vọng liếc xéo hắn một cái.
Hứa Ninh Thanh cười cười giơ hai tay lên đầu hàng, rồi lại tiếp tục cười.
“Được rồi.” Hứa Ninh Thanh vừa cười vừa nói, xách một bình rượu ở bên cạnh lên, “Uống hết cái này, tôi sẽ nhận người em rể là cậu!”
...
Thời Niệm Niệm nói chuyện với mợ được nửa chừng thì di động đột ngột vang lên.
Là một dãy số lạ, địa điểm hiển thị cùng một vùng.
“Alo?” Thời Niệm Niệm nhận cuộc gọi.
Bên kia im lặng trong chốc lát, không có âm thanh gì.
Thời Niệm Niệm nhìn mợ, lại “Alo” một tiếng.
“Là tôi.”
Một giọng nam hơi trầm, giọng nói rất dễ nhận ra.
Thời Niệm Niệm sửng sốt.
Mợ hỏi: “Ai thế? Có chuyện gì vậy?”
“...Bạn ạ.” Cô nói theo bản năng, “Hỏi cháu, bài tập.”
“Ừ, vậy cháu nói chuyện với bạn đi, mợ ra ngoài trước.”
Thời Niệm Niệm quá ngoan ngoãn, mợ nghe cô nói là bạn thì cảm thấy chắc là nữ sinh nào đó trong lớp, không nghĩ nhiều cũng không hỏi nhiều, đóng cửa phòng ngủ lại cho cô rồi đi ra ngoài.
Giang Vọng đứng trước cửa sổ, Hứa Ninh Thanh đã đi rồi, trong phòng chỉ có một mình anh, nghe được lời Thời Niệm Niệm nói thì nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp, truyền ra từ cổ họng.
Thời Niệm Niệm xoa xoa tai, hỏi: “Làm sao anh có được...số của tôi vậy?”
“Tôi đã muốn thì sao lại không có được.” Giọng điệu như lẽ đương nhiên.
Thời Niệm Niệm cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, tầm mắt dừng trên phương trình hoá học: “Anh tìm tôi, có chuyện...gì vậy?”
Anh cười: “Không phải là hỏi em bài tập à?”
“...” Thời Niệm Niệm dừng một chút, bút hơi hơi đè lên mặt giấy, vẽ một nét ngang lên phương trình hoá học: “Nếu không có chuyện gì, thì tôi cúp đây.”
“Tôi thật sự muốn hỏi em bài tập mà, người bạn nhỏ à, dạy tôi nhé?”
Thời Niệm Niệm nghĩ thì thấy trong khoảng thời gian này số tiết anh dự thính chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lời này trước sau vẫn không đáng tin chút nào, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh không biết...chỗ nào?”
Giang Vọng xoay người tuỳ tiện lấy một cuốn sách vật lí xuống, lật ra một trang.
Trước kia anh từng học qua, trên đó còn có bút tích.
Anh tìm một đề luyện tập của tiết hôm sau, đọc cho Thời Niệm Niệm nghe.
Thời Niệm Niệm rút ra một tờ giấy, nhanh chóng viết xuống những điểm chính mà anh nói, viết được một nửa, ngừng bút, chờ anh đọc xong, cô mới nói: “Cái này, không thuộc...phạm vi sát hạch.”
“Hửm?” Giang Vọng nhướng mày, không để ý, “Vậy phạm vi sát hạch là gì?”
“Không phải chương ba mà là chương hai.” Thời Niệm Niệm có chút không nói nên lời, để tờ nháp sang bên cạnh, “Đề bài anh nói...vẫn chưa được, dạy.”
Giọng nói của cô rất khẽ khàng, hoà lẫn với tiếng gió, thanh âm vừa ngọt ngào vừa êm ái, bởi vì không muốn nói lắp quá rõ nên ngữ tốc rất chậm, khiến cho lòng người phải ngứa ngáy.
Đầu lưỡi Giang Vọng quét qua hàm răng: “Ồ, vậy đề kia em sẽ sao?”
“Sẽ?”
“Dạy tôi?”
Thời Niệm Niệm dừng hai giây, nói: “Chờ một chút”, liền nhớ lại đề bài anh vừa nói rồi viết các bước vào giấy nháp, sau đó kiên nhẫn, khó khăn nói cho anh từng bước một.
Cân nhắc đến việc thành tích của Giang Vọng có khả năng là không tốt lắm nên cô nói rất nhỏ.
“Nghe hiểu...không?” Cuối cùng cô hỏi.
Giang Vọng căn bản là không nghe cẩn thận rốt cuộc là cô đang giảng cái gì, chỉ cảm thấy giọng nói của cô nhóc này quả thực như là chạm trúng điểm yếu của anh vậy.
Trước đây sao lại không phát hiện ra ánh mắt của tên béo Phạm Mạnh Minh kia lại không tệ đến thế nhỉ.
Ngọt ngào đến tận tâm can.
“Nghe hiểu.” Anh cười nhẹ, “Cảm ơn cô giáo Thời.”
Ngày thi tháng kia Thời Niệm Niệm dậy rất sớm, kiểm tra bút chì và tẩy lần nữa rồi cất hết vào hộp đựng bút.
Chỗ ngồi thi sát hạch không chiếu theo thành tích thi mà trực tiếp ngồi ở vị trí của mình làm bài, chỉ cần tách chỗ ngồi cùng bàn ra là được.
Thời Niệm Niệm vừa đến đã bị vài người vây quanh.
“Niệm Niệm! Ngôi sao hi vọng của mình ơi!” Trần Thư Thư véo cánh tay cô một cái, “Buổi chiều thi toán cậu nhớ ra hiệu cho mình nhé! Tính mạng của mình và gia đình đều nằm trong tay cậu đó!”
Trần Thư Thư ngồi cách Thời Niệm Niệm một lối đi, ở giữa cách một người là Giang Vọng.
Thời Niệm Niệm gật đầu, nói, “Được.”
Những người khác ngồi ở xa thì quấn lấy Trần Thư Thư bảo cô ấy chuyền lại đáp án lần nữa.
Môn thứ nhất là thi ngữ văn, Thời Niệm Niệm ngồi tại chỗ học thuộc thơ cổ.
Chờ đến lúc sắp bắt đầu thi Giang Vọng mới vác cặp sách đi vào.
Thời Niệm Niệm mới vừa đứng dậy, định tách hai cái bàn đang kê sát nhau của hai người ra, tay vừa mới đặt lên thì phía sau bị thứ mùi vị chỉ có trên người Giang Vọng bao trùm.
Anh ném cặp sách lên một bên ghế: “Để tôi.”
Thời Niệm Niệm bỏ tay ra, liền thấy cánh tay anh nhẹ nhàng dùng lực một chút, nâng cái bàn lên.
Bộ dáng rất nhẹ nhàng.
“Được rồi, mọi người cất sách đi, nộp di động lên! Chúng ta bắt đầu thi!”
Thầy giám thị cầm một chồng bài thi được niêm phong đi vào phòng học.
Giang Vọng lười biếng ngồi trên ghế, Thời Niệm Niệm nộp di động xong về chỗ ngồi, anh vươn tay với cô: “Cho tôi mượn một cái bút.”
Thời Niệm Niệm lấy một cái bút để lên bàn anh.
Khương Linh xoay người làm một cái mặt quỷ với cô, bài thi được phát xuống, cô ấy lại nhanh chóng quay đầu lên.
Bài thi ngữ văn vẫn rất đơn giản, thành tích ngữ văn của Thời Niệm Niệm rất tốt, nhất là viết văn, cô nhìn đề viết trước, là một đề văn nghị luận về tuân thủ pháp luật, sau khi trong đầu đã có ý tưởng sơ lược thì lập tức lật qua xem đề tiếp theo.
Cô làm bài cực kì nghiêm túc, lưng thẳng tắp, tóc mái trên trán cũng dùng kẹp tóc kẹp lên, để lộ cái trán trơn bóng.
Mà Giang Vọng ở bên cạnh lại không được nghiêm túc như vậy, một bàn tay chống mặt, nhìn qua cũng không viết nghiêm túc.
Gương mặt cao ngạo kia vẫn hấp dẫn ánh nhìn như trước, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện hàm dưới của anh có một mảng máu đọng rất nhạt, tuy vậy cũng không có ai lại đi bới móc nhìn cẩn thận như vậy.
Là do lần trước bị Giang Thân đánh.
Ngày đó Thời Niệm Niệm đột nhiên xuất hiện khiến Giang Vọng cảm thấy như bị tát một cái vào mặt, anh chẳng có chút hứng thú để người khác biết về cái gia đình không chịu nổi kia của anh, và cả người bố khó chịu kia.
Cũng may là Thời Niệm không hỏi gì nhiều.
Cô gái nhỏ cực kì ngầu, hoàn toàn mang thái độ việc không liên quan đến mình, Giang Vọng quả thực không biết cô là thấu hiểu lòng người hay là lạnh nhạt.
Anh nhìn đề trắc nghiệm trước mặt, gạch một dấu nhân lên đáp án, viết ngoáy một chữ “A“.
Bỗng nhiên lại nhớ đến ngày đó, thiếu nữ cúi người nhẹ nhàng ôm lấy anh, giọng điệu bình tĩnh nói với anh, “Anh đừng sợ, Giang Vọng.”
Anh có thể sợ cái gì đây.
Trong gần 20 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng, đừng sợ.
Anh khinh thường cụp mi, chẳng chút để ý viết đáp án tiếp theo xuống.
Bỗng dây thần kinh sau cổ nhảy lên, cái cổ trắng nõn với đường cong mượt mà và đôi mắt đen láy như mắt nai của thiếu nữ hiện lên trong đầu.
Lưng anh dựa vào ghế, hít một hơi.