Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 19: Chương 19: Tôi cũng thấy vậy




Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Hai người cùng nhau báo danh ra khỏi trường học ở chỗ gác cổng, quán lẩu chỉ cách cổng trường mấy chục mét, là một nhà hàng rất lớn, mặt tiền lung linh kia nhìn qua cực kì có mặt mũi giữa một loạt các nhà hàng nhỏ xung quanh.

Đến ăn lẩu đều là những nhóm người, trước kia hồi còn học cấp 3 Hứa Ninh Thanh và Giang Vọng thường tới cùng đám bạn xấu, ăn đến khi giờ tự học buổi trưa kết thúc thì mới trốn giáo viên trở về.

Thời Niệm Niệm thật ra ngoại trừ một lần tụ tập bên ngoài hồi lớp 10 thì chưa từng đến đây, bình thường cô cũng sẽ rất ít ăn ở bên ngoài trường.

Băng qua đường cái, cô vừa ngước mắt thì nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đứng ở giao lộ.

Sơ mi trắng và quần đen, áo sơ mi sơ-vin một nửa trong quần, vai rộng eo hẹp, cảm giác ngả ngớn cực kì rõ rệt, khiến cho không ít nữ sinh xung quanh vì bị hấp dẫn mà chụp lén hắn.

Rõ ràng là bằng tuổi nhau, Giang Vọng vẫn còn phải mặc đồng phục.

Hứa Ninh Thanh nhìn thấy hai người họ, vừa giơ tay vẫy họ một cái, vừa cầm di động tiếp tục nói chuyện.

Khi đến gần Thời Niệm Niệm mới nghe thấy rõ được hắn nói gì.

“Bây giờ con đang ở cổng trường học của em ấy rồi, ây dà, em ấy cũng sắp thành niên rồi, ra bên ngoài cổng trường còn có thể bị lừa sao ạ?” Hứa Ninh Thanh vừa nói vừa vỗ vai Thời Niệm Niệm, chỉ chỉ vào trong, “Em vào trước đi.”

Thời Niệm Niệm hỏi: “Bàn số...mấy ạ?”

“Anh quên rồi, Phạm Mạnh Minh cũng ở đó đó, cái tên mập lần trước em gặp.” Hứa Ninh Thanh nói xong rồi lại nói vào di động, “Đúng vậy, con đang nói chuyện với Thời Niệm Niệm, cái gì gọi là “Thời Niệm Niệm làm sao cùng ăn cơm với bạn bè con được” hả, yên tâm, bạn bè con nào dám động tâm tư gì đối mới em gái ruột của con đâu ạ.”

Hứa Ninh Thanh đổi tay cầm di động: “Không phải còn có con ở đây sao, con còn có thể để em ấy bị bắt nạt sao hả?”

Thời Niệm Niệm mới vừa đi được mấy bước thì lại bị Hứa Ninh Thanh tóm cổ kéo về, dán điện thoại vào tai cô: “Nói một câu đi.”

“...” Mắt cô nhìn ghi chú, là nữ sĩ Lâm.

Ở một bên Giang Vọng dựa vào cột đèn nghiêng đầu gẩy tàn thuốc, khoé miệng lưu manh nhếch lên.

Thời Niệm Niệm thở ra một hơi, nói vào di động: “Mợ.”

“Ai!” Mợ rất vui vẻ đáp lời, “Anh trai cháu ngày thường rất đần độn, mấy người bạn bè đó của nó, cháu phải vững tâm đấy nhé...”

Lời mợ còn chưa dứt, Hứa Ninh Thanh đã dời điện thoại ra khỏi tai cô, hất cằm với cô, ý bảo cô đi vào trước.

Trong quán lẩu có rất nhiều học sinh mặc đồng phục, Thời Niệm Niệm nhìn một vòng thì lập tức thấy một cái tay mập mạp giơ cao lên, Phạm Mạnh Minh dùng răng cắn mở nắp chai bia, nói: “Em gái, ở đây nè!”

Thời Niệm Niệm đi sang.

“Anh gọi tên của tôi...là được, Thời Niệm Niệm.”

Phạm Mạnh Minh cởi mở đưa tay lên, “Em gái của anh Hứa thì chính là em gái của anh, đừng khách khí với anh làm gì.”

“...”

Ở bên ngoài.

Hứa Ninh Thanh cúp điện thoại, bị nữ sĩ Lâm ầm ĩ lảm nhảm đến mức có chút đau đầu, quàng lấy bả vai Giang Vọng thở dài: “Hôm nay hẹn cậu cùng đi ăn cơm thế mà lại ra thật, trọng sắc khinh bạn là không được đâu nhé, người anh em.”

Giang Vọng nghiêng đầu thở ra một làn khói.

Hứa Ninh Thanh nhìn anh một cái, cười cười: “Xem ra cậu với cô nhóc kia hình như chung đụng cũng không tệ đó nha.”

Lúc này Giang Vọng mới nhìn hắn một cái, phủi phủi khói bụi: “Cũng được.”

“Chậc chậc.” Hứa Ninh Thanh cười lắc lắc đầu, “Mẹ tôi còn suốt ngày lo lắng đám người bên cạnh tôi sẽ dạy hư cô nhóc kia, tôi thấy người mẹ nó cần phải đề phòng nhất chính là cậu ấy.”

Người kia ở bên cạnh không nói gì, dụi đầu mẩu thuốc lá lên nắp thùng rác.

Từ góc độ của anh nhìn vào quán, vừa khéo có thể nhìn thấy cái trán của cô bé ngồi cùng bàn với mình, bên thái dương có vài sợi tóc không vào nếp, Phạm Mạnh Minh ngồi đối diện với cô, đang dùng mọi bản lĩnh của mình muốn chọc cho cô cười.

Tiếc là Thời Niệm Niệm cực kì nghiêm chỉnh, đoán chừng cũng chưa phản ứng được là Phạm Mạnh Minh đang muốn trêu cô.

Tiếp đó, Thời Niệm Niệm ngồi thẳng, mắt nhìn ra cửa.

Giang Vọng và cô nhìn nhau mấy giây, vỗ vai Hứa Ninh Thanh: “Vào đi.”

“Ài...” Hứa Ninh Thanh định duỗi tay cản lại một chút, kết quả Giang Vọng lại tránh hắn đi vào, “Tôi mẹ nó còn chưa hút xong điếu thuốc mà.”

Hắn đứng tại chỗ ở bên ngoài một lát, cuối cùng đành phải dụi tắt điếu thuốc vừa mới châm lửa rồi đi vào quán lẩu.

Giang Vọng đi ở phía trước, vỗ vai Phạm Mạnh Minh: “Sang bên cạnh ngồi đi.”

Phạm Mạnh Minh không cảm thấy gì, dịch sang bên cạnh, Giang Vọng chân dài bước ra, ngồi xuống cạnh Thời Niệm Niệm.

“Anh Vọng, anh xem coi muốn ăn gì.” Phạm Mạnh Minh đưa thực đơn qua, bi thương nói: “Bây giờ anh chính là một học sinh cấp ba mất đi tự do, không giống bọn em rồi.”

Giang Vọng liếc xéo cậu ta một cái, Phạm Mạnh Minh lập tức làm động tác khoá miệng lại, ngậm miệng.

Anh cầm bút trong ống đựng ở một bên lên ghi chú, nắp bút cắn giữa răng, rất thành thạo đánh mấy dấu trên thực đơn.

Rồi sau đó cuộn tờ giấy, nghiêng đầu hỏi cô gái nhỏ bên cạnh: “Em uống gì?”

Vì răng cắn nắp bút nên anh nói không rõ lắm, giọng mũi rất nặng, còn có chút lười biếng.

“Uống bia đi em gái!” Phạm Mạnh Minh nói: “Ăn lẩu nhất định phải uống bia, không uống bia cũng giống như uống canh suông dưới đáy nồi vậy, đây là chuyện rất tội lỗi đó.”

Thời Niệm Niệm ngơ ngác nhìn cậu ta, không hiểu nổi cái lí do thoái thác kia.

Giang Vọng đưa tay lên đập một cái lên đầu Phạm Mạnh Minh: “Cậu im mồm.”

Sau đó anh quét một vòng thực đơn, viết số ba ở chỗ ghi bia, rồi đánh dấu một ly nước dưa dấu.

“Vị thành niên thì uống cái này đi.”

Phạm Mạnh Minh ngẩn tò te, hít một hơi thật sâu, cười có chút bỉ ổi: “Anh Vọng, em thấy, bây giờ nhân vật này của anh có phải có chút giống tổng giám đốc Hứa (chỉ Hứa Ninh Thanh) rồi không, đoạt vai diễn của người khác là không tốt đâu.”

Hứa Ninh Thanh đi vào từ phía sau: “Không phải cậu nói rồi đó sao, em gái của tôi chính là em gái của mọi người.”

Giang Vọng và Hứa Ninh Thanh một trước một sau đi vào quán lẩu lập tức khiến không ít người đồng loạt nhìn sang.

Hứa Ninh Thanh gắp hai viên đá vào cốc, bia dâng đầy lên, bọt bia tràn ra, ngửa đầu trực tiếp uống một ngụm, chọc chọc Giang Vọng, cười nói.

“Cậu cái người này nhiều năm không gặp nhưng sức quyến rũ vẫn không giảm nhỉ, nhìn mấy cô gái nhỏ say mê kia đi.”

Ba nam sinh ăn lẩu, lượng đồ ăn rất nhiều, trên cái bàn đã xếp đầy những cái đĩa lớn lớn bé bé, hơi nóng từ nồi lẩu uyên ương cuồn cuộn bốc lên.

Đang mùa hè thế mà giữa trưa quán lẩu vẫn đông như vậy.

Thời Niệm Niệm ăn được một hồi thì lập tức cảm thấy nóng, lấy thùng đá từ bên chỗ Phạm Mạnh Minh sang, bỏ hai viên vào ly nước dưa hấu của mình.

Phạm Mạnh Minh là một tên thích lảm nhảm, Hứa Ninh Thanh lại là người kiệm lời, một tiến một lùi giống như đang tấu hài*.

(*) Hai hoặc một người nói, không cần cốt truyện, nội dung, chỉ cần nói những lời thú vị khiến người khác cười.

Bàn bọn họ đang nói chuyện sôi nổi thì lúc này trang Tieba của trường học cũng phá lệ tưng bừng.

[Bảng điểm cả khối vẫn chưa được dán, lén đến văn phòng xem điểm, phát hiện được một bí mật lớn động trời của một vị đại ca trường học]

Ở lầu thứ nhất có một tấm hình không rõ ràng lắm, chụp lén màn hình máy tính của giáo viên, nhìn kỹ là có thể thấy một cái tên không xa lạ gì nhưng khi dán trên tờ thông báo lại cực kì xa lạ kia.

Giang Vọng.

Con trai của cổ đông trường học.

Là anh đại vì suýt đâm chết người mà ngồi tù nửa năm, lại bởi vì bố ruột quyên tặng cho trường học mấy toà nhà mà tiếp tục đi học.

Thành tích đứng thứ 2 trong kì thi tháng.

706 điểm.

Không phải thành tích mà người bình thường có thể đạt được.

[Fuck, nếu tin tức của chủ lầu là thật thì tôi sẽ livestream cảnh nhai bánh!]

[Nếu tin này là thật, tôi đây cũng đã bắt đầu hoài nghi tính chân thực của việc Giang Vọng đâm người đến gần chết!!]

[Anh đại Triệu của lớp chọn cũng chưa đạt được đầu 7 đâu! Cái lớp ba này là cái lớp thần kì gì thế này, hai người đứng đầu và năm người đứng cuối đều thuộc lớp ba!!? Ngay cả đại ca cũng mẹ nó là học bá giấu tài???]

[Tôi cảm thấy cái này là lỗi tieba* thôi? Giang Vọng rất nổi tiếng, trước kia lúc học cấp hai còn có một nhóm người lập fanclub cho Giang Vọng, nhưng cũng chưa từng nghe nói thành tích của anh ta tốt bao giờ mà?? Đối với người như Giang Vọng, chỉ đơn giản là nhìn khuôn mặt kia thôi, so với đại ca thì bảo là học bá còn khó tin hơn đó được không hả?]

(*) Gốc convert là “lục tieba”- là hình ảnh lúc tải lên bị ám xanh do lỗi (hệ thống?), ý của người trên mình nghĩ chắc là ảnh này bị lỗi nên có phải Giang Vọng hay không thì không chắc.

...

[Tôi! Bạn cùng lớp với đại ca Giang! Tôi có quyền lên tiếng! Buổi sáng lão Thái đã công bố với lớp rồi, Giang Vọng chính là người đứng thứ hai!! Hơn nữa vốn còn là “học sinh dự bị”* cho vị trí thứ nhất! Lần này thi toán đạt được 148 điểm với IQ biến thái, hai điểm cuối cùng kia là bởi vì lười viết một bước cuối cùng! Vốn là đồng hạng nhất với học thần lớp bọn tôi đó!!!]

(*) Ý chỉ vốn là đứng nhất rồi nhưng vì Niệm Niệm nên là =)))

[Tôi cũng là một người xem trực tiếp ở hiện trường lớp ba! Bổ sung một chút, lúc thi toán đại ca Giang còn nộp bài trước!]

[Đúng vậy, tiếp lời lầu trên, cô gái nhỏ đứng nhất kia cũng nộp bài trước!! Cả hai người đều đạt 148 điểm!!! Lại còn ngồi cũng bàn nữa!!!!!]

...

[Không đúng mà, thành tích của Giang Vọng trâu bò như thế thì sao trước giờ không nghe ai nhắc tới cả vậy?]

[Có lẽ là sức mạnh của đại ca che lấp mất ánh sáng của học bá.]

[Không đâu!! Làm học bá thì mẹ nó có cái gì tốt hả!! Tôi đã từ em trai của đại ca Giang chuyển sang hội trưởng fanclub!!!]

[Tôi đang học lớp 12, trước kia Giang Vọng từng là đàn anh của tôi nhưng cũng chưa từng nghe nói thành tích của anh ta tốt, cũng chưa bao giờ thấy tên anh ta trên bảng vàng, nghe nói luôn không đến thi]

[Mấy lầu trên kia bảo muốn theo đuổi Giang Vọng là nghiêm túc đó hả?? Không phải Trình Kỳ của lớp ba đã tuyên bố Giang Vọng là người cô ta coi trọng sao?? Chị đại xã hội đen hở tí là đánh nhau, không thấy sợ hả?]

[ (Ỷ vào chuyện giấu tên thuận miệng BB hihi) Rõ là Giang Vọng chẳng có hứng thú gì với Trình Kỳ mà, hơn nữa Trình Kỳ cũng chơi đùa thành thói rồi, một tuần đổi một người bạn trai, cậu cho rằng cô ta nghiêm túc được bao nhiêu chứ?]

[Đàn chị lớp 12 ở lầu bốn nhìn nhóm đàn em nữ xuân về hoa nở*, nếu có người mà đại ca thực sự thích, Trình Kỳ thì có tính là cái quái gì đâu? Nhưng mà, chủ yếu là, đại ca anh ta có vẻ cũng không thích con gái có được không hả? Trước kia khi đại ca còn chưa xảy ra chuyện thì luôn có một đàn anh phong vân đứng bên cạnh đấy có được không? Hai người xứng đôi lắm á!]

(*) Ám chỉ cơ hội đến.

Thời Niệm Niệm nhìn Khương Linh liên tiếp gửi cho cô nội dung bài đăng.

Hai mươi phút trước khi chia sẻ thì đã sắp lên đến trăm lượt bình luận.

Cô cắn chiếc đũa, ngón trỏ trượt xuống.

[Sau khi xảy ra chuyện bên cạnh đại ca cũng vẫn là vị đàn anh phong vân kia đó, Hứa Ninh Thanh đúng không nhỉ!? Bây giờ tôi đang ở bên cạnh thổi bong bóng hồng đây này!!]

Phía dưới còn có hình ảnh kèm theo.

Chính là hình ảnh Hứa Ninh Thanh và Giang Vọng cùng nhau dùng cơm ở quán lẩu lúc này.

Thời Niệm Niệm: “...”

Hứa Ninh Thanh nhìn cô chốc lát, thấy cô không ăn gì, duỗi tay phất phất trước mặt cô.

“Nhìn cái gì vậy, học cả một buổi sáng không thấy đói bụng à?”

Thời Niệm Niệm bị doạ cho nhảy dựng, giống như người bạn nhỏ làm chuyện xấu bị bắt được, di động “lạch cạch” một tiếng, đặt trên bàn.

Hứa Ninh Thanh quét mắt, nhìn thấy tên của mình.

“...”

Hắn bình tĩnh nhướng mày, đôi mắt đào hoa cong lên, cầm di động liếm môi dưới.

Gằn từng chữ một từ từ đọc ra: “Tôi có thể sống quãng đời còn lại trong cô độc, nhưng couple Vọng-Thanh của tôi hàng đêm phải “chấn động” cấp 8 trên giường mới được.”

Phạm Mạnh Minh đang cắn thịt bỏ ngẩng đầu: “Cái gì mà couple Vọng-Thanh cơ?”

Hứa Ninh Thanh đưa điện thoại cho cậu ta nhìn.

Phạm Mạnh Minh chớp chớp mắt, sau khi phản ứng lại được thì thầm cười trộm.

“Ài, người anh em à.” Hứa Ninh Thanh khoác vai Giang Vọng, “Hiểu lầm này hình như rất nghiêm trọng đó.”

Giang Vọng quét mắt, nhướng mày lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thời Niệm Niệm.

Anh khàn giọng cười một cái, hỏi: “Người bạn nhỏ, em cũng xem cả mấy cả này hả?”

Thời Niệm Niệm cũng thấy ngượng ngùng: “Bạn của tôi...gửi cho.”

Phạm Mạnh Minh làm vẻ mặt như vừa ăn phải phân, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Hứa Ninh Thanh, ghé sát sang thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra với anh Vọng thế ạ, nếu không phải vừa rồi kẻ hèn này bị ảo giác, thì hình như là anh Vọng...đang trêu chọc em gái anh phải không?”

Hứa Ninh Thanh cười nhạo một tiếng: “Bây giờ thì không phải là em gái cậu nữa rồi hả?”

“Em mẹ nó...” Phạm Mạnh Minh quả thực là kinh ngạc, “Nhận chị dâu thành em gái, cái này không phải làm rối loạn bối phận sao.”

Giang Vọng cầm di động lên, dựa lên lưng ghế, trượt xuống xem.

[Tôi xây một lầu đây...Tôi cảm thấy hình như đại ca rất có hứng thú với người bạn nhỏ ngồi cùng bàn mềm mại đáng yêu...Nhưng mà có thể là do mắt kính soi couple của tôi quá dày*!]

(*) Cái này mình đoán là đi soi nhiều quá nên giờ nhìn đâu cũng thấy mùi couple =))

Sau khi Thời Niệm Niệm bị bắt quả tang thì cảm thấy mất mặt, cô xoa xoa đôi tai đỏ ửng, cúi đầu ăn một miếng rau.

Nuốt xuống rồi mới nhớ ra, di động vẫn còn trong tay Giang Vọng.

Cô vươn tay: “Trả, cho tôi.”

Hai tay Giang Vọng cầm di động, hình như là đang gõ chữ, sau khi ấn gửi đi thì lật tay thả xuống bên cạnh Thời Niệm Niệm.

Cô cầm lấy.

[Tôi xây một lầu đây...Tôi cảm thấy hình như đại ca rất có hứng thú với người bạn nhỏ ngồi cùng bàn mềm mại đáng yêu...Nhưng mà có thể là do mắt kính soi couple của tôi quá dày!]

Phía dưới là câu phản hồi đăng vào hai giây trước:

Tôi cũng thấy vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Vọng: Tôi cũng cảm thấy tôi rất có hứng thú đối với bạn cùng bàn của mình.

Hết chương 19.

Chương 20 sẽ được post vào ngày 20/11/2019.

Editor có lời muốn nói: Phúc lợi kết thúc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ <3

Tui phải tạm rest một tẹo vì đã quá lao lực edit hết 10 chương cả hai bộ nên chương kế sẽ được post hơi lâu chút nhe:3 Xie xie <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.