Cán Bộ Kỳ Cựu Trọng Sinh Thành Minh Tinh Lưu Lượng

Chương 2: Chương 2: Hồi tưởng




Edit by: Julia

【 Tân sinh mờ mịt vô danh】

Quý Văn Huyên tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Cái tên khốn nạn hôm qua nhiều lần tới tới lui lui xâm phạm hắn đã biến mất từ lúc nào không biết. Khi Quý Văn Huyên đỡ thân thể đau nhức, phần eo mềm oặt tập tễnh bước vào phòng tắm, hắn lập tức bị khuôn mặt xa lạ trong gương doạ cho phát ngốc.

Tóc màu vàng phai không còn mấy sợi, nhuộm xám pha thêm màu xanh lam nổi bật, vành tai ngoài gắn một chiếc khuyên đính đá sáng lấp lánh, bên dưới còn có ba bốn lỗ khuyên nữa. Gương mặt kia...thế mà lại giống với hình dáng của Quý Văn Huyên khi còn trẻ tới bảy tám phần, nhưng còn đẹp trai hơn một chút, chỉ là bị kiểu tóc hỗn loạn không đứng đắn này trấn áp, khuyết thiếu nam tính, âm nhu nữ tính thì lại lộ hết.

“Thứ đồ chơi gì đây?” Quý Văn Huyên xoa tóc lung tung loạn thành ổ gà.

“Đây không phải là mình! Như này giống cái quỷ gì!!” Hiển nhiên bị hiện tượng tách rời các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội này làm cho sợ hãi không biết thế nào cho phải, hắn đỡ tường trở lại giường, lấy ra một chiếc điện thoại Iphone từ đống chăn nệm ngổn ngang. Đây chắc chắn không phải điện thoại nội địa mà hắn quen dùng, để tránh bị ăn cắp thông tin tư mật, đã mấy năm nay Quý Văn Huyên không dùng nhãn hiệu này rồi.

Mà ngay khi nhấc điện thoại lên, tiến hành nhận diện khuôn mặt của Quý Văn Huyên và tự động mở khoá, một loạt tin nhắn và lời nhắc cuộc gọi nhỡ lấp đầy cả màn hình. Nhưng hắn không hề quan tâm mấy cái đó, đầu tiên là mở trình duyệt nhập vào từ khoá mấu chốt “Uỷ ban Cải cách và Phát Triển, Quý Văn Huyên” bắt đầu tìm kiếm, màn hình lập tức hiện ra hơn vạn tin tức liên quan.

Hắn tuỳ tiện nhấn vào một liên kết, liền nhìn thấy nữ MC quen thuộc trên mỗi bản tin thời sự đang vô cùng đau xót thông báo: “Phó chủ nhiệm của Uỷ ban Cải cách và Phát triển Thành phố, ngài Quý Văn Huyên, trong quá trình công tác đột phát nhồi máu cơ tim, đã được cấp cứu tại chỗ nhưng không qua khỏi, hưởng dương 35 tuổi...”

Phải... cơn đau tức ngực cùng hồi hộp trong phòng làm việc đó không phải là mơ, hắn thực sự lên cơn đau tim, thậm chí không thể chịu đựng qua nổi, đã chết rồi. Sau đó lại mơ mơ hồ hồ mà trọng sinh vào thân xác của một chàng trai trẻ tuổi vừa mới qua đời? Cái vấn đề này thực sự đã vượt ra khỏi tầm nhận thức của hắn, hắn cảm thấy tất cả những điều trước mắt vừa hoang đường vừa viển vông.

Hắn mở wechat, nhìn thấy tin nhắn hiện lên đầu tiên trong danh mục trò chuyện là “Tiểu Trịnh”, từ đêm qua tới giờ đã gửi hơn hai mươi cái tin nhắn.

Mới đầu thì ẩn ý hỏi: “Cậu đã gặp người đó chưa?”,”Người kia thế nào?”

Sau đó là một loạt lời khuyên nhủ* mà câu sau đều mâu thuẫn với câu trước: “Tôi đương nhiên không muốn cậu miễn cưỡng bản thân.”, “Nếu như không nắm chặt cơ hội này, công ty sẽ phong sát cậu đó.”, “Không thì cậu chạy khỏi đó đi!”, “Nếu như cậu có thể nhận được vai diễn này thì tiền thuê nhà nửa cuối năm này cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.”

*tác giả dùng từ 拉扯, nghĩa là lôi kéo, dụ dỗ, nhưng tui nghĩ nó k hợp với logic đoạn này cho lắm nên tui sửa lại thành khuyên nhủ nhé!

Quý Văn Huyên nhắm mắt lại, đem ký ức trong đầu nguyên chủ lật lại từ đầu tới cuối một lần.

Nguyên chủ trong vòng giải trí chật vật ở tuyến 18, lúc vừa lên đại học được một người môi giới tìm kiếm tài năng đào vào công ty, dựa vào một quảng cáo kẹo cao su mà được mọi người biết đến. Đường phát triển vốn dĩ có thể thuận buồm xuôi gió lại đột ngột gián đoạn khi hợp tác cùng một nữ minh tinh quay chụp quảng cáo. Bởi vì không cẩn thận đụng phải lưng của đối phương, bị nữ minh tinh nọ lớn tiếng quát to “Sàm sỡ” ngay tại trường quay. Rất nhiều người vì thân phận địa vị trong giới của nữ minh tinh này, đều chạy đến công kích cậu không cần biết đúng sai, ngày hôm sau chuyện này đã bị blog doanh tiêu đưa lên hot search, dưới phần bình luận và tin nhắn riêng tư của cậu bị lấp đầy tiếng chửi mắng và ô ngôn uế ngữ... Kể từ đó, cậu đã mắc phải chứng sợ hãi giao tiếp xã hội nghiêm trọng.

Tham gia chương trình tạp kỹ thì căng thẳng không nói ra lời, đi thử vai thì vào cửa tay chân cùng bước, mỗi khi có ánh mắt của người khác tập trung lên người đều khiến cho cậu hoảng sợ phát run, tật xấu này của cậu trực tiếp dẫn tới kết quả là, con đường nổi tiếng điểm xuất phát thì cao, nhưng dần dần đi xuống, cuối cùng rơi xuống đáy vực sâu, hai ba năm nay vẫn luôn vật lộn ở danh giới tuyến mười tám mãi không lên nổi.

Mấy ngày trước, công ty môi giới đã hạ tối hậu thư, nếu như không nhận được vai diễn bộ “Phục hưng” trong vòng một tháng, thì sẽ hoàn toàn không đưa tài nguyên cho cậu nữa. Cả công ty mấy chục nghệ sĩ chỉ tranh thủ được hai cơ hội thử vai của bộ “Phục hưng” này, dựa vào tình huống hiện tại của cậu thì chắc cả “vé vào đoàn” cũng rất khó lấy vào tay.

Mà cậu ký với công ty lại là hợp đồng mười năm, muốn thanh lý hợp đồng rời đi thì trước hết phải bồi thường phí vi phạm hợp kếch xù. Nếu không bỏ ra nổi tiền thì phải chịu mất không bảy tám năm thanh xuân, tương đương với những năm tháng đẹp đẽ quý giá nhất trong cuộc đời hoàn toàn bị chôn vùi dưới đáy vòng giải trí.

Tại lúc đã không còn đường lui nào khác, lại có một “nhân viên nội bộ” trong công ty tiết lộ vị Nhị thiếu gia sắp nhảy dù vào công ty theo sự sắp đặt của ông chủ lớn muốn tìm một em trai đẹp đẽ tới làm ấm giường. Sự việc không thể miêu tả đêm qua, chính là nỗ lực cuối cùng của nguyên chủ để cứu vãn nhân sinh rối tinh rối mù của cậu ấy —— dùng thân thể của chính mình đổi lấy một cơ hội.

Đang suy nghĩ đến xuất thần, màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa.

Tiểu Trịnh: Anh Quý!!

Tiểu Trịnh: Ba giờ chiều ngày mai, thử vai “Phục hưng”!!!!!

Quý Văn Huyên cúi cầu nhìn xuống những vết tích khiến người ta khó nói trước ngực, rất rõ ràng, mục đích của nguyên chủ đã thành công.

Hết chương 2.

Những chỗ nói về nguyên chủ thì tui sẽ để là cậu nhé, đang phân vân kb có nên đổi danh xưng của Lão Quý thành cậu luôn không >.<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.