Cân Cả Thiên Hạ

Chương 186: Chương 186: Bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đại đồ Sát




Ngày hôm sau....

Xuân Đức ngồi dậy lắc lắc cái đầu, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, khi thấy bên cạnh hắn lão Long vẫn còn đang ngủ thì hắn gọi lớn:

“ Ông bạn dậy đi, hôm nay chúng ta đi săn“.

Lão Long nghe Xuân Đức gọi thì mở nữa con mắt truyền âm hỏi:

“ Đi săn gì? lúc nào đi?“.

“ Bây giờ đi luôn, hôm nay chúng ta đi săn Ma Tộc”

Vừa nhắc tới hai chữ Ma Tộc cả người lão Long phát ra sát khí kinh thiên, làm cho đám tử linh sinh vật cách đó mấy trăm dặm cũng phải nằm rạp xuống đất. Xuân Đức thấy biến hóa của tên to xác này thì hỏi:

“ uầy, uầy, có chuyện gì vậy cha nội? bình tĩnh chút nào, ngươi có thù gì với đám Ma Tộc sao?“.

Sau giây lát lão Long thu hồi khí thế lại, truyền âm nói:

“ Ngày trước khi ta còn nhỏ yếu thì có một đám ma tộc sát hại cả nhà ta, trước lúc ta bị phong ấn cũng là Ma Tộc đuổi giết ta không buông, ngươi nói xem cái này có tính là thù hận không?“.

“ Vậy à, thế thì hôm nay ta nhường cho ngươi giết cho sướng tay, thù hận gì sau này tính, đợi hai ta mạnh lên rồi đi giết kẻ thù của người là xong chứ gì. Có lão hệ phụ giúp chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có năng lực báo thù cho ngươi. Còn bây giờ thì cứ giết sạch đám Ma Tộc con hoang ở ngoài kia đã“.

Không đợi cho lão Long phản ứng, Xuân Đức đã đem nó ra khỏi không gian vong linh. Tuy lão long cũng không phát ra khí thế gì nhưng chỉ riêng cái khí tức thần thú thôi cũng đủ làm cho mấy con ma thú trong vòng vạn dặm không một con dám động đậy.

Tội nghiệp nhất vẫn là đám người Thanh Trúc, mấy người đang tu luyện tự dưng thấy trên bầu trời xuất hiện một con Tà Long thân thể nó dài cả ngàn dặm, cao vạn trượng, huyết vân lượn lờ, mười phần kinh khủng thì không khỏi run rẩy ôm nhau thành một đoàn, bọn họ không dám tin vào mắt mình.

“ Đây là loại ma thú gì, tại sao lại kinh khủng như vậy, chỉ là nhàn nhạt khí tức cũng làm ta cảm thấy hô hấp khó khăn”-Cổ Phàm run giọng đạo.

“ Oa, tên lừa đảo đâu rồi, con quái vật sắp ăn thịt chúng ta tại sao hắn còn đi đâu rồi, hu hu “- Thanh Mai ôm tỷ tỷ mình khóc lóc.

Thanh Trúc thì bình tĩnh hơn nhiều, nàng hiểu tên xấu xa kia, nếu có một con quái vật kinh khủng như thế này xuất hiện thì hắn không lý gì không biết, chắc là đang đứng đâu đó quan sát mọi người mà thôi.

Đúng như Thanh Trúc suy đoán, Xuân Đức bây giờ đang ẩn thân bên cạnh lão Long, nhìn xem mấy người Thanh Trúc bị hù thế nào, khi thấy Thanh Mai bị dọa phát khóc thì hắn cảm thấy rất thỏa mãn.

Không che giấu nữa, Xuân Đức xuất hiện gặp mọi người, vừa thấy Xuân Đức xuất hiện Thanh Mai đã buông tỷ tỷ của mình ra chạy lại chỗ Xuân Đức tố cáo lão Long.

“ Tên xấu xa ngươi xem, ngươi xem kìa, con quái vật xấu xí kia lúc nảy muốn ăn thịt ta, ngươi giúp ta đánh nó, đánh cho nó không đi được”-Thanh Mai ôm tay Xuân Đức, tay còn lại thì chỉ chỉ về phía lão Long nói xấu.

Xuân Đức xoa nhẹ đầu nàng đạo “ Có phải ngươi rất sợ nó đúng không? nếu sợ thì hãy quay về tông môn đi thôi“.

“ Không, ta mới không sợ nó, ta theo tỷ tỷ, ta không về tông môn, ngươi đứng đây để ta đi đánh cho con vật xấu xí này một trận” - Thanh Mai hơi chột dạ, ngay lập tức phủ nhận lời Xuân Đức, nàng cầm kiếm tiến lên phía trước, đi bước một, cứ đi một bước thì cả người nàng lại run lên một lần.

Xuân Đức thì đứng khoanh tay nhìn xem cuộc vui, khi cô nàng còn cách thân thể lão Long mấy trăm mét thì lão Long quay đầu lại nhìn nàng một cái. Cô nàng này ngay lập tức cứng đơ tại chỗ, tay nắm chặt lấy thanh kiếm như muốn tìm một nơi an toàn.

Lão Long lại mở cái miệng rộng thở ra một hơi, Thanh Mai thấy con quái vật mở cái miệng rộng ra, bên trong có vô số chiếc răng sắc bén, nhọn hoắt như muốn ăn tươi nuốt mình thì nàng không thể giữ được bình tĩnh nữa,nàng quang luôn binh khí sang một bên chạy thục mạng về nơi Xuân Đức đang đứng.

Khi về tới chỗ Xuân Đức, cô nàng này lập tức nấp ra sau, một tay núi áo bào của Xuân Đức đạo:

“ Hu hu, nó đáng sợ quá, ta không dám đánh nó, ngươi giúp ta đánh nó đi, sau khi về tông ta cho ngươi mấy món bảo vật mà ta cất giấu“.

Nghe mấy lời dụ dỗ này Xuân Đức muốn phì cười, hắn cảm thấy con ngốc hàng này còn ngây thơ hơn cả Vũ Y, sống trong cái thế giới chém giết này nếu không có ai che chở cô gái này sớm đã không còn sống trên đời, có thể sẽ còn sống nhưng chẳng qua cũng chỉ làm đồ chơi cho kẻ khác, như mấy cục thịt mua vui mà thôi.

Thật tình thì nàng ta cũng không có quan hệ gì với Xuân Đức, nên hắn cũng mặc, cứ để cho nàng qua vài lần trải qua thi sơn huyết hải sẽ sáng mắt ra liền.

Không đùa nữa, Xuân Đức ngoắc ngón tay gọi mọi người lại. Mọi người tụ tập lại gần rồi Xuân Đức mới chỉ vào lão Long đạo:

“ Đây là thành viên mới tham gia vào đồ sát đoàn chúng ta lần này, mọi người có thể gọi tên này là lão Long hay lão Tà gì cũng được“.

“ Tiện thể ta giới thiệu cho lão Long biết luôn, con nhóc mặc Thanh Y này tên Lăng Thanh Trúc, còn ba tên nhìn như tiểu thư sinh kia lần lượt là Cổ Phàm, Dương Tuấn, Lăng Thiên, còn tiểu nha đầu đang nấp sau lưng ta tên là Lăng Thanh Mai, sau này đám người này sẽ là tiểu đệ của ngươi.

Xem như mọi người cũng biết nhau, bây giờ tất cả lên lưng lão Long, chuẩn bị tí nữa đi đồ sát đệ tử Hắc Vương Tông“.

Nói xong Xuân Đức dẫn đầu mọi người đi lên lưng lão Long, bọn Thanh Trúc thấy vậy cũng bay lên theo, duy chỉ có Thanh Mai là trần trừ một lúc mới dám đi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.