Sau khi Tề Hạo cũng nối gót theo vị sư đệ của hắn thì cũng có một vài tên tài cao gan lớn muốn lên sàn đấu lấy về mặt mũi cho Sơn Phong của bọn họ nhưng rồi lịch sử vẫn lặp lại, tất cả bọn họ đều bại dưới âm chiêu của Trương Tam Thiếu.
Trong suốt cả một quá trình khiêu chiến mọi người chỉ nhìn thấy Trương Đức nghiêm túc duy nhất một trận với Tề Hạo còn các trận còn lại thì đều dùng các thủ đoạn khác nhau để chiến thắng, nào à ám khí, chất độc, trận bàn, triệu hồi dị sinh vật... vân vân và mây mây. Đối thủ của hắn có thể nói là khóc ra máu, nhận thua thì không cam lòng mà đánh thì không lại.
Thảm nhất phải nói tới hai vị cô gái đệ tử của Cầm Phong, không những bị lấy hết thân gia lại còn thiếu nợ phải ký giấy bán thân trả nợ, sau ngày hôm nay hai nữ đó phải tới nơi ở của Hương Hương làm tạp vụ. Khi nào trả hết hết nợ mới có thể được thả tự do.
Việc đánh cuộc này là dưới sự chứng kiến có mọi người, nên bọn họ có mười vạn lần không muốn cũng phải thực hiện.
Sau bảy trận khiêu chiến liên tiếp thất bại thì ba sơn phong là Kiếm Phong, Đao Phong và Cầm Phong đều không còn ai đủ tiêu chuẩn lên sàn nữa nên khiêu chiến chấm dứt, cũng nhờ một lần này mà cái danh hiệu Đệ Nhất Âm Hiểm của Trương tam thiếu đều được mọi người biết đến, mọi người truyền tai nhau rằng không nên chọc vào Đệ Nhất Âm Hiểm, tên kia sẽ khiến cho ngươi sống cả đời mang theo bóng ma tâm lý, tiền mất đến cả bản thân của phải đem đi gán nợ.
Vì lần này Trương Tam Thiếu chiến thắng khiến Lộ Phù Dung vui vẻ nên nàng đặc biệt chiêu thu 30 tên đệ tử, trong những người này có đám người Ngạo Vô Song, bọn họ chính thức trở thành tinh anh đệ tử được sống ở trên Ma Âm Sơn, được đãi ngộ cao hơn những người khác rất nhiều.
............
Trên phi thuyền của Ma Âm Phong.
Thời gian bây giờ cũng đã gần giữa đêm, trăng treo trên cao phát ra ánh sáng nhu hòa khiến lòng người thư thái, gió mát mang theo hương hoa thổi qua càng khiến mọi người dễ chịu hơn nữa.
Lúc này đây Trương Đức đang lì xì cho người mới, hôm nay hắn thắng liên tiếp bảy trận lấy được tất cả thân gia của đám dê béo kia. Cầm trong tay 30 cái túi trữ vật hắn đưa cho từng đệ tử một, sau khi hắn phát xong tất cả thì hắn mới nói:
“ Chào mừng mọi người đến với đại gia đình Ma Âm Phong, đây là phần quà gặp mặt dành cho mọi người, bên trong có 100 linh thạch cực phẩm, hoàn mỹ đại hoàn đan 1000 viên, hoàn mỹ quy thần tán 1000 viên, ngộ đạo kì châu 1 viên và một chút bảo vật gọi là. Mong cho mọi người sau này tiến nhanh trên con đường tu đạo, sớm ngày thành thần.”
Ba mươi người cúi người nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn Trương sư huynh đã ban thưởng.”
Trương tam thiếu gật đầu nói: “ Không có gì mọi người đều là người nhà cả không cần khách khí vậy, ngày mai mọi người tới gặp Hương Hương sư tỷ, sư tỷ sẽ mang mọi người đi nhận một sư phụ phù hợp. Mọi người cũng đừng buồn vì không được phong chủ thu nhận làm đệ tử, thực tế mọi người nếu được nhận thì cũng giống như không, phong chủ thường ngày đều đi đâu biệt tăm không thấy mặt, muốn hỏi cái gì cũng không được, ta lỡ bước vào còn đường lầm lỗi rồi các ngươi không nên...”
Bốp
Trương Đức diễn thuyết hăng quá nên quên mất chính chủ còn ở bên cạnh, hắn liền bị Lộ Phù Dung đập cho một trận vì cái tội dám nói xấu sư tôn, nàng xách tai của hắn trừng mắt nói:
“ Tiểu tử nói lại một lần nữa cho ta nghe. “
Trương Đức biết mình lỡ miệng nên vẻ mặt mếu mếu cầu xin nói:
“ Sư tôn đau đau, người buông tay đi sắp kéo đứt tai đệ tử rồi, híc híc, lúc trước đệ tử lỡ miệng lần sau cam đoan không dám nữa. Hàng ngày nhất định sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon phụng dưỡng sư tôn.”
Lúc này Lộ Phù Dung ánh mắt mới híp lại, nàng nguy hiểm nói:
“ Ta nhớ không lầm thì lần này là lần thứ 12 tiểu tử ngươi hứa như vậy rồi thì phải, sư tôn cũng là người rộng lượng không chấp nhặt với tiểu tử ngươi nhưng mà cái gì cũng phải có giới hạn, lần này thì không thể tha được, phải phạt cho tiểu tử ngươi nhớ lần sau không dám vi phạm nữa. Hương Hương...”
Trương tam thiếu nhận thấy không ổn lập tức la lên:
“ Sư tôn đợi, đợi một chút, đệ tử có cái này muốn dâng lên.”
Lộ Phù Dung ánh mắt lóe lên nói:
“ Cái gì đưa ra nếu thuận mắt thì sư tôn tha cho lần này.”
Trương Tam Thiếu lấy ra từ không gian nhẫn của mình một cái lắc tay, lắc tay chế tác rất tinh xảo, ở trên lắc tay có ba viên ngọc màu sắc khác nhau. Hắn đưa cho Lộ Phù Dung nói:
“ Sư tôn, món đồ này tên là Diễn Nguyệt Huyễn Bảo Huy, tác dụng rất nhiều từ an thần, tĩnh khí, diệt trừ ma niệm còn có thể tăng độ ma mị, rất thích hợp với nữ tử, sư phụ xem thế này đã được chưa? “
Lộ Phù Dung cầm lên cái lắc tay kia cảm nhận một chút thì ánh mắt không khỏi rực sáng, nàng có thể cảm nhận được một loại lực lượng phật pháp đang từ chiếc lắc tay truyền vào cơ thể bảo vệ bản tâm, tịnh hóa đi từng chút một nhưng ác niệm sinh ra.
Nhìn vẻ mặt của Lộ Phù Dung, Trương Đức hỏi dò:
“ Sư phụ thấy sao? “
Lộ Phù Dung đeo cái lắc vào tay sau đó nhìn Trương Đức, hai mắt cô nàng này híp thành hình nguyệt nha nói:
“ Không hổ là đệ tử của ta, có đồ tốt lại dám không dâng lên mà giấu đi, nói cho ta là ai cho ngươi lá gan mập như vậy? “
Như thế là Trương Đức hiến lên vật quý không những không được khen thưởng mà còn bị sư phụ hắn hành hạ thêm một trận, sau một lúc thì mấy người Hương Hương mới cầu tình giúp hắn thì hắn mới được tha.
Những người mới gia nhập vào Ma Âm Phong thấy vậy một màn thì đều nở nụ cười, bọn họ có ngốc cũng nhìn ra đây chỉ là Phong Chủ vui đùa một chút, thực ra người đang rất vui vẻ.
Phi thuyền rất nhanh thì đã trở về Ma Âm Phong, Ma Âm Phong thực chất không phải một ngọn núi mà là gồm 10 ngọn núi lớn được thần thông dịch chuyển lại gần, ngọn núi ở chính giữa chính là nơi mà Phong Chủ cùng các cao tầng của Ma Âm Phong ở lại cùng đệ tử chân truyền của những người này.
Chín ngọn núi xung quanh là phân cho đám trưởng lão cấp bậc thấp hơn(đám chấp sự) cùng các đệ tử hạch tâm, ai có thực lực càng mạnh thì càng ở phía trên cao, ngoài ra còn có 8 ngọn núi nhỏ hơn nằm xen kẻ giữa các ngọn núi lớn nơi đó dành cho những người làm công việc tạp vụ cùng gia đình của bọn họ.
Một tông môn lớn như vậy không thể không có người làm công việc lặt vặt vì vậy những tu sĩ tu vi không cao sẽ đảm nhận chức vụ này. Bọn họ là những người vất vả nhưng đãi ngộ cùng địa vị thì không ra sao cả.