Cân Cả Thiên Hạ

Chương 567: Chương 567: Chương 562




Xuân Đức vừa dứt lời thì Lam Nhã liền động, thực lực ngang nhau nhưng mà mấy người kia lại không có trang bị tận răng như nàng nên trong nháy mắt mấy chục người không ai có thể né tránh bị nàng cắt một dao.

A a a a a a a a.

a a a a a a a.

Ngay lập tức một trận tiếng kêu thét mấy chục người đồng loạt vang lên. Tất cả đều mất nữa cái chân, tàn chi rơi khắp nơi trên mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng, riêng tên Tam Thanh gì đó thì bị nàng túm tóc lôi về bên người Xuân Đức.

Vứt tên này xuống đất nàng liền cho hắn một đạp vào miệng, cả hàm răng của tên kia trong nháy mắt đi 2 phần ba. Nhìn tên này Lam Nhã chán ghét vô cùng, con chó này không ngờ lại còn muốn lên giường với nàng. Nhìn lên Xuân Đức nàng hỏi:

“ Sư huynh nói phải làm sao? Chỉ một tay một chân có phải hay không quá nhẹ nhàng cho hắn rồi.”

Xuân Đức gật gật đầu nói:

“ Sư muội sao có thể nhẫn tâm như vậy, dù sao người ta cũng là con trai của trưởng lão nội môn à nha, tốt nhất chúng ta nên nướng hắn lên ăn xem là vị thịt của hắn khác với thịt yêu thú ở chỗ nào.”

Lời này vừa ra đừng nói là Tam Thanh, ngay tới cả mấy chục người khác trong lòng cũng là một mãnh mát lạnh, bọn họ bây giờ đã biết cái gì là ngoan nhân. Ngay lập tức cả đám bỏ qua đau đớn quỳ xuống về hai người Xuân Đức cùng Lam Nhã cầu xin:

“ Đại nhân, cầu xin tha cho chúng ta, chúng ta đầu óc bị chó tha đi rồi nên mới bị con súc sinh Tam Thanh mê hoặc, đại nhân ngài tha cho chúng ta lần này chúng ta sẽ dùng đạo tâm phát thệ không nói ra việc này, nguyện làm chó cho đại nhân cả đời. “

Tên Tam Thanh đang bị Lam Nhã đạp chân vào miệng cũng ú ớ như muốn cầu xin nhưng hắn không làm sao nói ra lời được. Lúc này đây ở phía dưới đủng quần mấy người này đã ướt một mãnh, hiển nhiên là bị sợ đến nỗi đại tiểu tiện mất kiểm soát.

Xuân Đức nghe mấy người kia cầu xin thì đùng đùng tức giận mắng:

“ Các ngươi đây là sĩ nhục đồng bạn của ta sao? Thứ óc cứt của các ngươi mà cũng dám nói là bị chó tha đi có phải hay không quá đề cao bản thân. “

Vỗ vỗ con Ma Lang bên cạnh Xuân Đức nói:

“ Đám kia dám sĩ nhục ngươi, ta cho phép ngươi ăn từng đứa một. Đi đi.”

Ma Lang được Xuân Đức cho phép hưng phấn gào rú một tiếng rồi như tia chớp lao về phía mấy người đang cầu xin kia, mấy người kia trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, có người quá kinh sợ mà ngất đi, có người lại lê cái thân xác tàn phá bỏ chạy. Nhưng mà bọn họ chạy sao nhanh bằng một con Ma Lang Tinh Quân Cảnh chính hiệu, hơn nữa bên trong nó còn có 6 cổ Tang Thi - Hằng Quân Cảnh đỉnh phong đây.

Rất nhanh từng tiếng kêu “ a a a” liên tiếp vang lên, Ma Lang một táp liền cắn đứt đầu một tên dám chạy trốn, không qua vài hô hấp mấy chục người liền biến thành mấy chục cỗ thi thể không đầu phân tán trên mặt đất, mất đi cái hộ mệnh phù văn kia thì những người này chết liền xong.

Xuân Đức cũng không có nhìn Ma Lang tàn sát đám người mà nhìn Tam Thanh ở dưới chân, lúc nãy khi tách phù văn thì Xuân Đức có nhìn qua một ít chuyện tên này hay làm. Đừng nhìn hắn vẻ mặt anh tuấn rạng ngời nhưng bên trong âm u không chịu nổi, tên này rất thích chơi gái, từ nữ đồng cho tới trung niên, bất kể chủng tộc hắn đều có thể hạ thủ. Tên này thích vừa quan hệ vừa cắn chết đối phương để tăng thêm kích tình.

Mấy cô gái bên trong đoàn đội vừa rồi có ngủ qua với hắn không bị chết cũng không phải phải vì hắn nhân từ mà là ở trong này gái thiếu nên tên này muốn tiết kiệm một phen, đợi tới khi nào có nhiều nữ nhân thì hắn mới chơi trò kích thích kia.

Xuân Đức nhìn Tam Thanh nói:

“ Đúng là thế giới lớn loại người gì cũng có, anh bạn đúng là một tên biến thái có bằng cấp. Ta cũng muốn biết lúc anh bạn chơi chết chị gái cùng em gái xong thì có cảm giác như thế nào, máu bọn họ có mùi gì? Ngon không? “

Tam Thanh nghe vậy thì ánh mắt hiện lên sự kinh hãi nhưng ngay sau đó lại hiện lên sự điên cuồng, thác loạn, hắn dùng ánh mắt oán độc tới cực điểm nhìn về phía hai người Xuân Đức cùng Lam Nhã.

Xuân Đức nói với Lam Nhã bỏ chân ra thì tên này ngay lập tức gằn giọng nói:

“ Các ngươi giết ta thì cha ta cũng sẽ biết, đến lúc ra ngoài các ngươi cũng khó thoát một kiếp, bây giờ biết điều thì thả ta rời đi ta sẽ bỏ qua cho các ngươi việc này.”

Bốp

Xuân Đức chẳng khách khí làm gì liền cho tên này một cước vào mặt, khiến cho tên kia bay lộn mấy chục vòng rồi đập đầu vào một tảng đá, thế giới hắc ám hắn chứng kiến nhiều rồi nên làm quái gì có chuyện tin vào mấy lời ma quỷ kia.

“ Chuẩn bị giá nướng đi sư muội, sư huynh muốn xem tên này tim là đen hay đỏ”--- Xuân Đức vừa đi về phía Tam Thanh vừa nói với Lam Nhã.

Lam Nhã lúc này đây cũng vừa mới xem xong một phần ba chiến tích của Tam Thanh, sắc mặt nàng khó coi tới cực điểm, trong trí nhớ của tên kia mà Xuân Đức đưa cho nàng xem, nàng nhìn thấy tên kia xây nguyên một cái băng lao, chặt hết tay chân các cô gái dám không cho hắn mặt mũi đặt trong băng lao làm vật trang trí, mấy cô gái kia chỉ có thể sống một cuộc sống không bằng con chó.

Nàng cũng không có kiên trì xem hết mà bóp nát viên thủy tinh ký ức rồi nhanh chóng nhón lửa, chuẩn bị giá nướng. Trong thời gian này đi theo Xuân Đức nàng cũng không là gì với mấy món thịt người thế này rồi, hầu như bất kể địch nhân nào của Xuân Đức bị hắn bắt được thì đều bị móc tim hoặc nướng lên. Lúc đầu nàng cực độ phản cảm với cách làm của Xuân Đức nhưng sau khi biết đây là một loại bí pháp tu luyện hắc ám hệ mà Xuân Đức đang học thì nàng cũng không phản đối.

Và chính nàng cũng tu luyện bí pháp kia nên bây giờ nàng cũng tham gia vào những việc mà người bình thường cho rằng không bằng loài cầm thú này. Vì mạnh mẽ sống sót không bị người trà đạp thì cái giá bị người người gọi là ma đầu cũng đâu có gì.

Theo tư tưởng của Xuân Đức truyền thụ cho nàng thì nàng nhìn thế giới bây giờ chính là một địa ngục tăm tối, người dân bình thường chính là súc sinh, heo chó cũng không bằng thường xuyên bị đám tu sĩ với tu đạo luyện hồn, trìu phách.

Tu sĩ cấp thấp cũng không khá hơn, bị tu sĩ tâm trung khống chế, chuyên đi làm pháo hôi chết một cách vô ích.

Chỉ có thượng vị giả mới có cuộc sống tốt đẹp. Bọn họ có sức mạnh khiến cho địch nhân không dám loạn động. Thường nghe mọi người nói “ Sống khổ quá thì chết đi cho rồi “ nhưng có mấy ai đủ can đảm tự vẫn đâu, nếu đã không muốn chết thì phải sống thật nhẫn tâm đè lên kẻ khác mà sống.

[ Mọi người hay nói phải có tấm lòng bao dung bác ái nhưng nếu không phải việc của mình thì thằng ngu nào xen vào. Nếu như có một cô gái bị hiếp dâm đến chết nếu không phải người thân của bạn thì chẳng thằng ngu nào vì cô gái kia mà đi tìm công đạo cho nàng cả. Mọi giá trị đạo đức chỉ có hiệu lực khi có bàn tay trưởng khống giả bảo trùm.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.