Cân Cả Thiên Hạ

Chương 607: Chương 607: Chương 602




Sau vài câu nói chuyện thì hào khí bên trong chiến xa trong lúc nhất thời như ngưng lại. Không còn ai nói chuyện gì nữa mà đều nhắm mắt lại dưỡng thần trừ Xuân Đức vẫn đang nhìn ngắm cảnh vật trời đêm nơi đây.

Ngay lúc này Xuân Đức tự nhiên có một tia cảm ứng nguy hiểm nằm ở sâu bên trong lòng đất, ánh mắt hắn lóe lên sau đó biến mất. Thông qua tâm linh không gian nói chuyện Xuân Đức hỏi Vô Địch:

" Có xác định được thứ kia là gì, ở đâu không? "

Vô Địch lúc này đang ngồi ở chiến xa đi trước nhất vừa nói chuyện với những kẻ xung quanh vừa đáp lời Xuân Đức.

" Mất dấu vết rồi, chắc là bị đại hình trận pháp che giấu đi rồi. Còn chưa xác định thứ kia là gì nhưng trước tiên cần phải tìm ra nó đã đừng vội hành động bằng không lại bị ăn thiệt thòi giống như lần ở Tử Tiêu Tông."

Xuân Đức truyền âm đáp lại:

" Đã biết, yên tâm đi."

Sau đó hai người không nói chuyện với nhau nữa, vì nơi đây là trung tâm của Phong Đô Quốc có vô số cao thủ lại còn thêm một số lớn cao thủ tu la tộc nữa nên Xuân Đức cũng không dám quá trắng trợn dò xét mà chỉ là dò xét những nơi trong phạm vi được phép.

Không qua bao lâu thì hai người được đưa vào bên trong một tòa biệt viện xa hoa qua đêm tại đó. Sau khi chào tạm biệt nhau bằng mấy lời sáo rỗng xong thì những người kia cũng đi về hẹn mai quay lại. Ngay khi Xuân Đức cùng Vô Địch bước vào bên trong tòa biệt viện thì từ bên ngoài có một đống tu sĩ đảm nhận chức vụ hộ vệ, theo Xuân Đức thấy hộ vệ là phụ mà giám sát mới là chính.

Hai người thay đồ lên giường đi ngủ sau như bình thường, Thời gian trôi qua từ từ, sau khi cảm nhận vô số luồng thần niệm rút thì hai người Xuân Đức cùng Vô Địch mới tỉnh dậy bắt đầu tìm kiếm, bọn họ muốn xem cái thứ có thể uy hiếp đến bọn họ kia ở đâu.

Một lúc lâu sau Vô Địch nhỏ giọng nói:

" Tìm thấy rồi. Bên dưới 4 vạn mắt, chếch hướng phía nam, dung nhập thần niệm của mi vào bên trong thần niệm của ta, ta giúp mi che giấu cảm ứng trận pháp cùng mấy con cá tạp bên trong."

Xuân Đức làm theo lời Vô Địch sau đó thần niệm hai người xuyên thẳng qua một cái trận pháp che giấu vô thanh vô thức đi vào bên trong một cái không gian phong bế. Nơi đây đang có mười hai ông lão mặc áo bào tro, tất cả đều có tu vi Thần Quân Cảnh từ trung kì trở lên, kẻ mạnh nhất chính là nữa bước vương giả.

Những người này đang đang thủ hộ một quả cầu ánh sáng đang phát ra từng đoàn lam quang kì ảo, Xuân Đức cũng có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm từ nó. Xung quanh nơi đây kết giới chằng chịt, trận pháp, cấm chế các kiểu đan xen với nhau không theo quy luật nào. Muốn đột phá vào trong lấy được thứ kia vào tay thì có vẻ hơi khó khăn.

Sau khi quan sát một lượt cẩn thận từng tí một thì hai người thu thần niệm về. Nhìn qua Vô Địch Xuân Đức truyền âm hỏi:

" Thứ kia là gì? "

Vô Địch đáp lại có phần ngưng trọng nói:

" Tụ Lôi Bảo Châu, đẳng cấp phải thuộc cấp 7 là ít. Nhìn năng lượng của nó ít nhất vẫn còn hơn phân nữa nếu mà mấy tên kia chịu bỏ ra tính mạng vài cao thủ toàn lực thúc dụng nó thì có thể giết mi trong nháy mắt đấy. "

Xuân Đức nhăn mày lại nói:

" Mạnh vậy sao. Vậy chúng ta bây giờ cường công hay làm sao? "

Vô Địch mĩm cười nói:

" Thì mi ra chịu chết giống như lần trước thôi có gì đâu. Không phải lần trước ở Tử Tiêu Tông cũng vậy sao. Hắc hắc. "

Xuân Đức trong nháy mắt đen mặt lại nói:

" Mỗi lần chết đi là đạo vận bị giảm đi rất nhiều, tìm cách khác đi ta không thích cứ bị người ta oanh sát như vậy. "

Vô Địch ngáp một cái nói:

" Nghĩ chi nhiều, ngủ đi mai rồi tính. Việc này cũng đâu có gấp. Ngày mai lại thử nhìn xem còn cái gì có thể uy hiếp đến chúng ta nữa không. Nếu không thì mi cứ mang hết lũ quái vật kia vào trong này đến lúc đó hỗn loạn rồi tính."

Xuân Đức không nói gì thêm chỉ ừ một tiếng rồi nhắm mắt đi ngủ. ngày hôm nay hắn cũng rất mệt rồi. Tiêu hao tinh thần lực lượng quá lớn khiến đầu óc mụ mị.

***

Nhật nguyệt luân phiên. Ngày mới lại tới.

Mới vừa sáng ra thì nơi ở của hai người Xuân Đức đã có khách ghé thăm. Người tới là một lão già cùng một thiếu nữ. Ông lão kia thì sắc mặt ôn hòa, trên trán đã có vô số nếp nhăn nhìn rất giống như một ông lão làm nông bình thường, còn cô thiếu nữ thì năng động hoạt bát, hết nhìn đông lại nhìn tây như tìm thứ gì đó.

Lúc này đây Vô Địch cùng Xuân Đức đồng thời tỉnh dậy nhìn nhau một cái sau đó Xuân Đức nằm xuống ngủ tiếp còn Vô Địch đi ra ngoài. Bên trong phòng Xuân Đức cũng không có chú tâm, chỉ nghe tiếng cười sang sảng từ bên ngoài vọng vào rồi sau đó tiếng cười đi xa.

Ngay lúc Xuân Đức cho rằng Vô Địch đã mang theo hai người kia rời đi thì cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái bước vào bên trong. Nhìn thấy Xuân Đức đang nằm ngủ thì không khỏi hiếu kì đánh giá hắn. Sau một lúc thấy Xuân Đức cũng không có phát hiện ra mình thì cô gái lên tiếng.

" Ê. Con heo màu đen ngươi tỉnh ngủ chưa? "

Xuân Đức cũng không có mở mắt sau một lúc hắn nói:

" Chuyện gì? "

Cô gái kia lúc này mới vui vẻ đáp:

" Hóa ra người tỉnh rồi à, nhanh dậy đi. Ông nội ta bảo ta mang ngươi đi kiến thức một chút Phong Đô Thành."

Xuân Đức có phần buồn bực nói:

" Không đi, cô thích thì tự đi, ta không bồi tiếp cùng cô. Quay lưng, đi thẳng, đóng cửa lại, cảm ơn. "

Cô gái nghe vậy thì nước mắt lưng tròng, chẳng có dấu hiệu gì báo trước nàng ta ngồi xuống khóc hu hu. Xuân Đức nghe tiếp khóc thì không khỏi mở mắt ra nhìn, thấy con bé độ 16 tuổi gì đó đang ngồi trên sàn nhà khóc thì không khỏi kì quái hỏi:

" Làm sao lại khóc rồi nha đầu? "

Cô gái kia không có trả lời mà càng khóc hung hơn. Khóc như ngày mưa ở huế vậy. Xuân Đức thấy con bé kia như vậy thì cũng chẳng quan tâm nữa, bế thính ngủ tiếp.

Ở bên ngoài đám thị vệ nghe được tiếng khóc của cô gái thì ngay lập tức đi vào bên trong hỏi:

" Tiểu thư người không sao chứ? "

Cô gái chỉ Xuân Đức đang nằm ngủ ngon trên giường nói:

" Hắn làm ta tức giận, đánh hắn. Các ngươi nhanh đánh hắn."

Tên thị vệ kia khó xử hỏi:

" Tiểu thư việc này không tốt đâu, Vô Tà công tử cùng với sư phụ công tử là khách quý của Tông chủ chúng ta. Không biết Vô Tà công tử đã làm gì mà tiểu thư tức giận như vậy."

Cô gái vừa lau nước mắt vừa đáng thương nói:

" Ông nội ta bảo ta dẫn hắn đi quan sát Phong Đô Quốc chúng ta, vậy mà hắn không những không chịu đi lại còn đuổi ta đi ra khỏi phòng."

Mấy tên thị vệ lau mồ hôi trán, bọn hắn còn tưởng việc gì hóa ra chỉ là chút việc này. Vậy mà bà cô nhỏ này khóc om sòm giống như vừa bị cưỡng gian qua vậy. Mà vị Vô Tà công tử kia cũng thật là, chiều tiểu ma nữ này một chút có phải xong không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.