Mọi việc đâu vào đấy lúc này Xuân Đức mới đi thăm hai người Thiên Tuyết cùng Tử Uyên. Nghe Tuyết Anh nói từ khi hắn rời đi thì hai cô nàng này bắt đầu đóng cửa tu luyện không gặp người ngoài. Lần này bế quan các nàng đều dùng phòng thời gian gia tốc để tu luyện nên tuy chỉ có vài tháng nhưng đối với các nàng không biết đã trôi qua bao nhiêu năm rồi. Cái kiểu tu luyện thời gian dài như vậy dễ khiến người ta lâm vào tình trạng điên loạn lắm.
Không qua bao lâu Xuân Đức đã đứng bên ngoài phòng tu luyện của hai người, cảm nhận một chút Xuân Đức liền phát hiện hai người này đang đến tình trạng đột phá, còn có thành công hay không thì do số mệnh. Nhưng Xuân Đức tin rằng người đã thức tỉnh hệ trị liệu thì ắt hẳn vận may sẽ không thấp.
Thở ra một hơi Xuân Đức quay lại bên trong không gian vong linh tầng 1.
Bên trong không gian vong linh tầng 1.
Vừa vào bên trong thì hắn liền thấy Vô Địch đang sửa chữa bộ thân thể trước đây. Xuân Đức đi lại gần hỏi:
“ Làm sao vậy? Bộ thân thể này hư rồi à.”
Vô Địch đáp:
“ Không có, là ta đúng hạn bảo trì nó mà thôi. Việc ở bên ngoài xong rồi à? “
Xuân Đức gật đầu nói:
“ Tạm ổn, hai ngày nữa là mọi thứ hoàn tất có thể cho mấy con bé kia tiến hành độ kiếp rồi. Mà thôi mi làm gì thì làm đi, ta đi ngủ đây mệt quá. Mấy ngày này chạy đông chạy tây suốt.”
Sau đó không đợi cho Vô Địch có ý kiến Xuân Đức liền tiến nhập vào bên trong lâu đài sinh mệnh tìm một phòng rồi nằm ngủ.
***
Sau khi Xuân Đức tiến vào bên trong vong linh được một ngày thì ở Ác Ma Thành số 3 đón nhận 15 vị khách nhân tới từ Thiên Âm Tông.
Ở một truyền tống trận xây dựng cách đây không bao lâu ngay bên thành chủ phủ lúc này quang mang đại phóng. Từ bên trong hiện ra mười mấy bóng người, đi đầu là ba ông bà lão mặt mũi hiền lành, theo phía sau là đám hậu bối. Vừa bước ra khỏi truyền tống trận thì đã thấy ở cách đó không xa có mấy chục người đang đứng chờ.
Vì cũng đã được thông báo từ trước nên hai bên sau giây phút lạ lẫm thì liền tiến lại gần chào hỏi, do ba vị lão tổ Thiên Âm Tông là cường giả nửa bước Tinh Vương Cảnh nên đám mọi người bên gia đình Trương Đức đều rất khách khí với bọn họ. Còn về phần Trương Đức thì có chút xấu hổ.
Mấy người khác bên trong gia đình còn dễ chấp nhận hắn nhưng mà con bé Kiều Kiều nhất quyết không nhận hắn làm tam ca. Cha mẹ khuyên bảo làm sao cũng không chịu gọi hắn một tiếng ca ca, mãi sau lấy Xuân Đức ra uy hiếp thì nàng mới nghe lời.
Đi trên đường đi ba vị lão tổ đánh giá nơi đây thì không khỏi vô cùng kinh ngạc, ông lão họ Vương cảm khái nói:
“ Quý điện cũng là chịu bỏ ra tiền vốn, vậy mà mỗi tấc thổ địa nơi đây đều có cấm chế gia trì dày đặc, trận pháp các loại, người bố trí ra những trận pháp cấm chế này quả thực vô cùng cao minh, không biết lão hủ có hay không có duyên gặp mặt người kia một lần. “
Đang đi cùng với ba vị lão tổ chính là gia chủ ngày trước Trương Thành, nghe ông lão họ Vương nói vậy thì khách khí đáp:
“ Tiền bối quả là có một đôi tuệ nhãn vừa nhìn đã thấy, người bày ra trận pháp cùng cấm chế nơi đây là một vị Đại Tông Sư tên là Đại Bạch nhưng đáng tiếc vị Đại Bạch tiền bối kia đã không còn ở Ác Ma Điện nơi này nữa mà đã đi tới chủ điện rồi.”
Vương lão nghe thế thì không khỏi kinh ngạc nói:
“ Thế không biết đại ca của tiểu Trương còn tại không? “
Trương Thành lắc đầu nói:
“ Thú thực với tiền bối là ta cũng không rõ ràng hành tung đứa con kia lắm. Nhưng mà mấy ngày trước nó có nói sẽ tới chơi khi mà em nó về. Trước tiên tiền bối cứ ở lại bên này với gia đình vãn bối một thời gian. “
Trong khi Trương Thành cùng mấy vị lão tổ Thiên Âm Tông nói chuyện thì ở phía sau Trương Đức đang lần lượt giới thiệu những người đi cùng với mẹ hắn. Giới thiệu tới ai thì người đó cũng lễ phép tiến lên chào hỏi rất chi là phải phép.
Không qua bao lâu thì đoàn người đã tiến vào nơi tiếp khách của phủ thành chủ, nơi này đã chuẩn bị sẵn yến tiệc. Tham gia cũng chỉ là một ít thành viên nòng cốt trong gia tộc mà thôi ngoài ra không có người ngoài.
Mọi chuyện đều nước chảy thành sông, hai bên vốn đã có giao tình nên lúc nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi hỏi thăm lẫn nhau thì bắt đầu nói tới tình hình hiện nay của hai thế lực, rồi sau đó bàn về dự định tương lai hỗ trợ lẫn nhau như thế nào. Việc này là được bàn bạc bởi mấy người lớn.
Còn đám người trẻ tuổi thì lại có đam mê khác, có lẽ vì tuổi đời còn trẻ nên việc nhìn thấy gái xinh là xúm lại hỏi thăm cũng không phải là điều gì đáng ngạc nhiên, có người này người nọ, có kẻ sau khi uống vài ly bắt đầu kể ra chiến tích của bản thân, rồi thế lực gia tộc phía sau. Có người lại nói về ước mơ sau này. Nhưng chung quy một điều sau ngày hôm nay thì bọn họ đều sẽ biến thành bạn của nhau.
Còn bạn này là bạn dùng được hay là rác trôi sông thì sau này mới biết được. Bữa tiệc tới nữa đêm thì dừng lại. Khách nhân thì đường người hầu mang đến nơi nghỉ ngơi xa hoa nhất. Mọi người đi về trong vui vẻ.
***
Bên trong không gian vong linh tầng 1.
Sau một thời gian dài nằm ngủ lấy lại sức khỏe thì Xuân Đức cuối cùng cũng tỉnh lại. Việc đầu tiên hắn làm khi tỉnh lại chính là kiếm cái gì bỏ bụng. Bụng hắn lúc này đang kêu rột rột. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong hắn liền đi ra ngoài đi tới Ác Ma Thành số 3. Nơi đó có đồ ăn đang đợi hắn.
Chỉ qua một lần truyền tống thì Xuân Đức đã xuất hiện bên trong thành chủ phủ, một đường đi thông suốt hắn nhanh chân đi tới nhà của mình. Vừa về tới nhà thì Xuân Đức liền thấy một màn đau răng.
Chỉ thấy con bé Kiều Kiều đang quyền đám cước đá thằng tam đệ, mà thằng tam đệ của hắn quả thực yếu đuối quá trời rõ ràng bị đánh mà không dám phản kháng, cứ để bị ăn đoàn.
“ Hai đứa đang vận động buổi sáng à, tình cảm nhỉ. “
Nghe được giọng nói này thì hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cả hai cùng hô:
“ Tam ca.”
Kiều Kiều nhìn xuống tên thanh niên đang bị nàng đè trên mặt đất đánh cho mấy phát, vừa đánh vừa nói:
“ Đó là tam ca của ta không phải của người thằng yếu đuối. Hôm qua có mẹ ta nhẫn đủ rồi, hôm nay lại còn muốn làm anh ta. Nằm mơ.”
Bốp bốp bốp
Xuân Đức khóe miệng co giật mấy lần, hắn có chút không biết làm sao hỏi:
“ Mẹ đâu rồi hai đứa? “