Cân Cả Thiên Hạ

Chương 870: Chương 870: Chương 760




Tầm 6 giờ 20 thì Xuân Đức đã từ Thịnh Thế Đế Thành quay về địa phận của Tôn Gia, hắn lúc này đang lững thững bước đi trên con đường trở về đại viện của Nhạn Tuyết. Ở cao thiên trời tối rất nhanh, tuy bây giờ chỉ hơn 6 giờ mà thôi nhưng ba mặt trăng đã nhô lên cao cao những gia đình ở đây cũng đã bắt đầu thắp đèn.

Nhìn lên trời cao, cảm nhận ánh dịu nhẹ từ mặt trăng, cảm nhận hương thơm hoa cỏ bên trong từng cơn gió nhẹ, hắn cảm thấy cuộc đời đôi khi cũng thật tuyệt. Hắn bất giác nở một nụ cười.

Rút ra một điếu thuốc hắn rít một hơi, thổi ra từng vòng khói, nhìn những vòng khói nở rộ rồi từ tan ra thì trong lòng hắn nhớ lại vài kỉ niệm ngày xưa.

Ngay khi hắn đang hồi ức thì một âm thanh có nhẹ nhàng của nữ nhân vang lên:

“ Đại công tử Tôn gia cũng còn có một mặt như thế này sao, thật thú vị.”

Bị cắt ngang hồi ức Xuân Đức cũng có đôi chút buồn phiền nhưng hắn cũng không thể hiện ra bên ngoài, hắn nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, nơi kia đang đứng ba thân ảnh, nhìn qua bộ dạng bên ngoài hẳn là hai nữ một nam. Hắn cũng chỉ nhìn qua ba người này một cái liền thu hồi ánh mắt.

Hắn xem như không nghe, không thấy cái gì cứ như vậy bước đi qua nơi ba người kia đang đứng. Nhưng lúc hắn bước qua thì có một người đuổi theo ngăn hắn lại, người này rất bá đạo trực tiếp ra lệnh.

“ Chủ nhân có việc muốn nói chuyện cùng ngươi. Ngươi nên biết điều một chút đừng để ta phải dùng vũ lực.”

Sói Mập đang đi bên cạnh thấy có kẻ dám bất kính với chủ nhân của nó thì bộc lộ ra bản tính hung ác, hai mắt nó đỏ rực như cục than đang cháy, không có bất kì báo trước nó há rộng miệng cắn tới đầu của người kia.

“ Vèo “ Một vệt kim quang lóe lên.

Người kia đang dùng đôi mắt lạnh tanh nhìn Xuân Đức thì bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm thì không khỏi cả kinh, theo bản năng hắn vận chuyển hộ thể tiên khí cùng nâng thanh chắn ngang trước.

Rắc rắc..

Hộ thể tiên khí của người kia dưới một lần cắn của Sói Mập thì liền bị cắn nát, nó giống như tấm gương vỡ tan thành từng mảnh, tiêu tán bên trong thiên địa, ngay cả thành binh khí của người kia cũng bị Sói Mập cắn làm hai đoạn, còn người kia thì bị Sói Mập đè xuống phía dưới, ngay lúc Sói Mập định một lần cắn đứt đầu tên này thì Xuân Đức lại lên tiếng:

“ Không cần thiết, nếu không tí nữa lại phải về nhà đánh răng lần 2.”

Sói Mập nghe vậy thì liền lui lại buông tha cho kẻ kia. Xuân Đức lúc này bước lại gần nhìn thẳng vào mắt người này nói:

“ Đi ra ngoài đường nhớ mang theo não, đừng có bạ đâu cắn đó như vậy những người như ngươi thường sống không thọ đâu. Ngày hôm nay ngươi gặp ta xem như may mắn.”

Sau đó hắn tung ra một cước vào ngay bên sườn phải

“ Rắc rắc rắc rắc...”

Âm thanh tiếng xương cốt gãy nát vang lên, cùng lúc đó người kia hét thảm một tiếng, người kia bị Xuân Đức cho một cước thì bay đập vào một cây đại thụ bên đường, dính trên đại thụ một lúc sau đó mới từ từ rớt xuống.

Sau khi rớt xuống thì nằm một đống, không thấy nhúc nhích gì nữa, Cũng không rõ là còn sống hay đã qua đời.

Lúc này đây hắn lại tiếp tục lững thững bước về nhà. Cứ giống chưa có việc gì xảy ra. Nhưng lúc này giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, giọng nói cũng không có mang theo sự tức giận mà vẫn nhẹ nhàng như lúc ban đầu.

“ Không biết hai chúng ta có thể nói chuyện cùng với nhau một lúc sao? “

Xuân Đức cũng không có quay đầu lại, hắn chỉ nói ra đúng một từ.

“ Không.”

Âm thanh của hắn không vui không buồn. Không mang theo bất kì sắc thái tình cảm nào cả.

Người kia nghe vậy thì khẽ thở dài một tiếng sau đó cũng quay người rời đi, còn về phần tên đang nằm một đống dưới gốc cây thì được một người khác mang đi.

.....

Không qua bao lâu Xuân Đức đã về tới nhà, khi hắn vừa đến cửa thì đã thấy Nhạn Tuyết đang ở nơi này ngồi một mình, hai tay nâng má, ngẩn người nhìn mặt trăng trên cao. Cũng không biết là cô nàng này đang suy nghĩ cái gì mà chẳng có chút cảnh giác nào cả, hắn đi tới gần rồi mà cô nàng này vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn trời.

“ Làm gì mà ngồi ở nơi này, sao không ở trong nhà? “

Âm thanh bất ngờ vang lên bên cạnh khiến cho Nhạn Tuyết đang ngẩn người giật thót một cái nhưng khi bình tĩnh lại nhìn kỹ là ai thì nàng không khỏi gắt:

“ Người ta đang suy tư việc quan trọng á, mà ca ca làm gì mà cứ lén lén lút lút không một tiếng động thế, phải hay không tính hù chết muội.”

Nhìn biểu tình của Nhạn Tuyết thì hắn cảm thấy hết biết nói gì luôn, hắn nhún nhún vai nói:

“ Vậy thôi, muội ở đây suy tư tiếp đi nhé, ca vào trong đi tắm cái rồi đi ngủ cho béo. “

Còn chưa nói hết thì hắn đã sải bước đi vào bên trong rồi, Nhạn Tuyết thấy vậy thì gấp gọi lại:

“ Nè nè, người ta còn có chuyện muốn nói mà. Ấy, đợi muội với.”

Thấy Xuân Đức vẫn không có dừng bước chân thì Nhạn Tuyết cũng đứng dậy chạy theo phía sau, rất nhanh thì nàng liền đuổi kịp Xuân Đức, lúc tới gần thì nàng liền nhảy lên lưng, hai ta ôm lấy cổ Xuân Đức.

“ Ca ca đi đâu cả ngày mà giờ mới về vậy? Có phải hay không lại ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“ Ặc ặc, muội buông tay, muội tính siết cổ chết ca sao.”--- Xuân Đức không có đề phòng bất ngờ bị Nhạn Tuyết siết mạnh khiến hắn nghẹt thở.

Nhạn Tuyết không có chịu nghe theo mà càng siết mạnh tay hơn:

“ Không nói thật muội không thả ra đâu, ca mau khai thật đi.”

“ Ca đi tới Thịnh Thế Đế Đô nhìn một chút cho biết chứ có đi hái hoa bắt bướm gì đâu. Ta còn mua quà tặng muội nữa đây.”-- Không để bản thân bị oan, Xuân Đức ngay lập tức giải thích.

Nhạn Tuyết nghe ca ca mua quà cho mình thì lập tức buông ra Xuân Đức, nàng cười hì hì nói:

“ Quà ca ca mua đâu, mang ra cho muội xem một chút nào? “

Xuân Đức nhìn Nhạn Tuyết, nhìn thấy cái bộ dạng bảo bảo tò mò kia thì cảm thấy có phần giống với Vũ Y hồi còn bé, hắn có nhớ trước kia Vũ Y cũng hay hỏi câu như vậy. Hắn khẽ cười sau đó lấy ra từ bên trong ngực một cái hộp bích ngọc nho nhỏ nói:

“ Cho muội, cầm lấy.”

Nhạn Tuyết nhận lấy cái hộp thì cũng không có mở ra xem mà cẩn thận cất đi, đối với nàng thứ mà ca ca tặng dù chỉ là cục đá ven đường thì nàng cũng quý trọng. Sau khi cất đi thì nàng chỉ cười hì hì mà không nói gì thêm. Hai anh em cứ như vậy mà dắt tay nhau đi vào bên trong.

Đám thị vệ thấy như vậy thì không khỏi có phần kinh ngạc, đợi cho hai người Xuân Đức cùng Nhạn Tuyết đã rời đi xa xa không còn bóng dáng thì bọn họ mới bắt nghị luận.

“ Ta nghe nói đại công tử bị mất trí nhớ rồi, không biết tin này có phải không? “

Một người ở bên cạnh nói:

“ Ta cũng nghe vậy, nghe nói là do vụ việc hồi mấy tháng trước đấy. Nhưng theo ta thấy đại công tử mất trí nhớ cũng không phải là việc không tốt.”

“ Vì sao lại tốt.”--- Người khi trước hỏi lại.

“ Các ngươi không thấy sao, từ hôm qua đại công tử về đây thì rất thân cận cùng tiểu thư, ngày trước đâu có việc như vậy, vì thế mà tiểu thư cũng cười nhiều hơn, không giống như trước đây, ngày nào cũng ủ rũ.”---Người này nói ra suy nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này một tiếng quát của nữ nhân vang lên.

“ Lo làm việc của mình đi, đừng bàn tán chuyện không đâu. Sau này cẩn thận cái miệng của các ngươi, còn để ta nghe được ai bàn luận về chuyện của tiểu thư thì liệu hồn.”

Những vệ binh này ngay lập tức “ vâng vâng, dạ dạ “ sau đó tiếp tục làm nhiệm vụ của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.