Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1031: Chương 1031: Chương 771




Ba ngày sau.

Một ngày này bên trên một hòn đảo tại Biển Chết. Mây đen kéo tới bao phủ toàn bộ hoàn đảo, vô số tia sét lớn nhỏ như không cần tiền đánh xuống phía dưới, từng tiếng nổ lớn “ ầm ầm “ liên tục vang lên khiến cho phương viên mấy ngàn dặm xung quanh một mảnh oanh vang.

Vô số quái vật biển cùng tu tiên giả kéo đến phụ cận nhìn xem là có việc gì đang diễn ra. Có điều phạm vi bao phủ của lôi điện đến cả ngàn dặm nên cũng không người có người có can đảm tiến vào bên trong nhìn xem là có việc gì đang xảy ra, là tu sĩ đột phá hay là bảo vật xuất thế.

Dị tượng thế này đã là kéo dài được một ngày nên số lượng người tụ tập đến phụ cận càng ngày càng đông, đa phần đều là người của Cửu Long Chí Tôn.

“ Ngươi nói xem ở trong kia là có việc gì xảy ra? “--- Một thanh niên ốm nhom, một thân quần áo màu xám chân đạp phi kiếm lúc này hỏi đồng bạn ở kế bên.

Người kế cũng cũng là một thanh niên, có bộ dạng béo lùn, hắn híp híp con mắt đánh giá cảnh tượng ở phía trước, sau một lúc hắn mới nói lên suy đoán của bản thân.

“ Theo ta thấy nơi kia 9 phần là có bảo vật gì đó xuất hiện, bằng không thì làm sao thiên tượng lại kéo dài lâu như vậy, nếu là là có người tấn thăng bị thiên phạt cả ngày thế này thì đã sớm biến thành tro tàn rồi.”

Thanh niên ôm nhóm nghe vậy thì thấy có lý, hắn gật gật đầu sau đó nói:

“ Ngươi nói cũng rất có lý. Mà không biết lục thiếu gia bảo chúng ta chờ ở nơi này làm gì nhỉ, chẳng lẽ lục thiếu cũng muốn thứ không biết ở bên trong kia.”

Người kia mười phần khinh bỉ nói:

“ Ngươi lại còn giả ngu với ta, mục đích lần này ngươi còn không biết sao. Với bảo vật ai lại chê nhiều cơ chứ. Có điều cũng nên cẩn thận một chút, khi dị tượng kết thúc thì sẽ không tránh được một tràng tranh đấu.”

“ Khà khà. Ta biết.”--- Người thanh niên ốm nhom cười cười.

Đa phần những người ở ngoài này đều suy đoán rằng ở bên trong kia sẽ có báu vật mà không phải là tu sĩ tấn thăng nhưng bọn họ đâu có biết rằng trong kia quả thực chính là có tu sĩ tấn thăng.

Sói mập sau khi ăn xong mấy tên có tu vi cao thì năng lượng trong cơ thể liền đạt tới tình trạng thăng hoa, không qua bao lâu thì nó liền đối mặt với sự gột rửa của ông trời.

Cũng không rõ sói mập đã làm những việc thương thiên hại lý gì mà ông trời lại quyết tâm lấy mạng nó, bình thường thiên kiếp lúc tấn cấp chỉ kéo dài vài phút cho tới vài tiếng, đằng này sói mập đã bị sét đánh nguyên một ngày.

Còn về phần Xuân Đức thì lúc này hắn đang tranh thủ hấp thu một ít lôi kiếp, với thân thể của địa ngục thiên long thì lôi kiếp của Tinh Quân Cảnh đối với hắn cũng chỉ đủ gây tê tê mà thôi.

Vì vậy hắn không kiêng nể gì mà hấp thu lôi kiếp, trên đầu hắn lúc này đã hình thành một cái phễu tiên khí, vô số tiên khí cùng lôi kiếp bị hút vào bên trong cái phễu kia rồi bị hắn cắn nuốt sau đó truyền tới bổn nguyên hỗn độn của hắn.

Bên trong lôi kiếp ẩn chứa năng lượng cực kì nhiều, hắn tận dụng nó để bồi đắp lại bổn nguyên lực bị hao tổn.

Ngay khi hắn còn đang mê say với lộc trời ban thì ở cách đó không xa Sói Mập cũng đã tới giai đoạn cuối.

Cả người nó ánh lên kim sắc rực rỡ, ở phía trên đầu của nó bắt đầu mơ hồ hình thành thành một ngôi sao. Ngay khi ngôi sao kia thành hình thì ở bên cạnh nó lại xuất hiện thêm một ngôi sao khác, có kích thước nhỏ hơn nhưng lại sáng hơn, xoay xung quanh ngôi sao lúc ban đầu.

Ngay thời điểm này thì thiên địa bỗng chốc an tĩnh, lôi kiếp ngừng lại không có giáng xuống nữa, gió cũng ngừng thổi, mưa ngừng rơi. Ở giữa bầu trời tối tăm, tách ra một khoảng trống, từ bên trong hạ xuống một cột sáng trắng thuần khiết, cột sáng kia hạ xuống ngay trên người Sói Mập.

Những vết thương trên người Sói Mập nhanh chóng khôi phục lại, thân thể của nó cũng lớn thêm một vòng, khí tức nguy hiểm trên người nó cũng gia tăng thêm vài lần. Tới thời điểm này thì việc tấn cấp của Sói Mập chính thức thuận lợi vượt qua.

Chúc phúc từ thiên địa chỉ kéo dài chưa tới 10 giây liền kết thúc, mặc dù đã được thiên địa chúc phúc Sói Mập cũng khôi phục lại không ít nhưng nó vẫn còn rất yếu, nó cần phải có vài ngày thời gian để khôi phục lại như thường.

Xuân Đức lúc này tiến tới bên cạnh Sói Mập, một tay vuốt ve đầu của nó cười nói:

“ Chúc mừng ngươi nhé, cuối cùng cũng thoát được cái số kiếp làm cấp trung tiên thú. Cuộc đời ngươi sau này chính thức bước qua một trang mới rồi.”

Sói Mập tuy lúc này suy yếu vô cùng nhưng vẫn là không quên nịnh nọt nói:

“ Tất cả đều là nhờ công ơn của chủ nhân. “

Xuân Đức gật gù:

“ Giờ ngươi vào túi thú nuôi nghỉ ngơi một thời gian, ta cũng nên đi săn rồi.”

Nói xong thì Xuân Đức liền thu Sói Mập vào bên trong túi thú nuôi, sau đó liền tiến vào trạng thái ẩn thân mà rời đi. Hắn muốn tranh thủ khám phá nơi đây coi có thứ gì mới lạ không? Quan trọng hơn chính là săn giết một số lớn lương thực để ăn dần sau này.

***

Ở bên trong một mảnh rừng, ngay bên dưới một gốc cây đại thụ đang có 6 người bất tỉnh nằm trên mặt đất. Có 4 nữ hai nam, thình lình mấy người này chính là đám người Long Linh Nhi mấy hôm trước bị thần bí nhân bắt đi.

Ngay lúc này một tiếng chim hót lanh lảnh vang vọng cả cánh rừng, có thể là do bị tiếng chim kia ảnh hưởng cả 6 người đang nằm bất động trên mặt đất đều có phản ứng nhỏ, sau đó cả 6 người đều từ từ tỉnh lại, bọn họ mở mắt ra mờ mịt nhìn xung quanh.

Long Linh Nhi vô thức hỏi:

“ Chúng ta đang làm gì ở đây vậy? “

Không ai lên tiếng đáp lời, hiển nhiên những người khác cũng u mê, trong lúc nhất thời cả 6 người đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ không rõ vì sao mình lại ở nơi này nữa.

Sau một lúc ngồi nhớ lại thì Nhạn Tuyết bỗng nhiên đứng phắt dậy sau đó liền muốn rời đi nơi đây, thấy phản ứng quái lạ của nàng thì Long Linh Nhi liền giữ nàng lại, có phần quan tâm hỏi:

“ Tiểu Tuyết bạn muốn đi đâu? “

Nhạn Tuyết bị Long Linh Nhi giữ lại thì sắc mặt liền không vui, nàng cố gắng vung tay của Long Linh Nhi ra nhưng mãi mà không làm sao thoát ra được, có lẽ vì đang lo lắng nên Nhạn Tuyết nhẹ giọng nói:

“ Nhanh thả tay.Ta phải đi tìm ca ca.”

Long Linh Nhi nghe thế thì càng giữ chặt tay Nhạn Tuyết hơn.

“ Nơi này cũng không phải hòn đảo trước kia bạn muốn đi đâu tìm? Chúng ta còn chưa biết mình đang ở đâu làm sao tìm? “

Đang vùng vẫy, nghe lời nói của Long Linh Nhi thì Nhạn Tuyết liền không có giẫy giụa nữa. Nàng có đôi chút thất thần, nàng tự lẩm bẩm nói:

“ Đúng, ta còn không biết mình đang ở đâu làm sao có thể tìm ca ca.”

Lẩm bẩm xong thì nàng quay qua nắm tay Long Linh Nhi, ánh mắt của nàng hiện lên sự chờ mong nói:

“ Tiểu Linh Nhi, bạn có cách tìm đến ca ca (anh) của mình phải không? Bạn nói đi có phải vậy không? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.