Cân Cả Thiên Hạ

Chương 890: Chương 890: Chương 781




Hồ Nhất Khôn rời đi không được bao lâu thì hắn liền gặp người mà hắn không muốn gặp nhất, lúc này đây tất cả vẻ đắc ý ở trên mặt hắn đều biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi cùng lo lắng, hắn đi tới trước mặt người kia quỳ xuống.

“ Chủ nhân.”

Xuân Đức ngồi trên Sói mập nhìn xuống Hồ Nhất Khôn, ánh mắt hắn mang theo một tia nghiền ngẫm. Sau một lúc thì hắn mới nói:

“ Vẫn còn ba ngày, ta đợi tin tốt lành từ ngươi.”

Nói xong thì thân ảnh của hắn cùng Sói Mập lại dần dần mờ nhạt rồi hoàn toàn biến mất. Sau khi không cảm nhận được Xuân Đức nữa thì Hồ Nhất Khôn mới ngẩng đầu lên, khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Xuân Đức nữa thì hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hắn dùng tay lau lau mồ hôi trên trán, vừa lau vừa lầm bầm.

“ Làm sao ta lại cảm thấy người kia hôm nay càng đáng sợ so với mấy ngày trước.”

***

Trong khi Xuân Đức đang ở bên ngoài vất vả bươn trải kiếm từng chút tiên thạch nuôi thân thì ở bên trong không gian vong linh lúc này, mấy người bọn Vũ Y hết tu luyện, lại ngồi cùng một chỗ với nhau mà than ngắn thở dài.

Do bên trong không gian vong linh tốc độ thời gian trôi đi nhanh hơn ở ngoài giới mấy trăm lần nên tính thời gian kể từ lúc mấy anh em không gặp nhau cũng đã là mấy trăm năm rồi.

Lúc này đây bốn người Vũ Y, Heo Con, Lan Lan cùng Tiểu Thất đang ngồi với nhau, cả bốn người đang nằm dài trên một cái bàn ngọc, ở bên cạnh A Ngốc cùng A Khờ cũng vậy, bọn nó cũng không có chơi đùa như mọi khi. Cả hai lúc này đang nằm dài trên thảm hoa.

“ Làm sao cảm thấy giống như mấy vạn năm rồi ấy nhỉ, quả thiệt buồn chán muốn chết.”--- Heo Con kêu khổ.

Nhìn Heo Con cùng mấy chị em khác(Ở gia đình Xuân Đức dùng xưng hô của người việt nhé, chỉ có bên ngoài mới dùng cái khác.) Lan Lan lúc này lên tiếng:

“ Nhưng bây giờ còn có thể làm gì khác nữa, anh hai muốn vào trong này cũng không vào được, chúng ta muốn ra ngoài cũng không ra được. Đành phải chờ đợi thôi, đợi chờ là quang vinh.”

Những người khác nghe thế thì cũng bất đắc dĩ gật đầu, Vũ Y nói:

“ Thôi thì lại tiếp tục tu luyện vậy, dù sao chúng ta có mạnh lên thì mới có thể giúp cho anh hai được. Sau này bốn người chúng ta sẽ bảo vệ anh hai, không để cho anh hai bị ai ăn hiếp cả.”

“ Trùi ạ.” Tiểu Thất rên một tiếng, sau đó hai mắt rưng rưng nhìn mọi người.

“ Mọi người thì tốt rồi, càng tu luyện càng mạnh, còn ta thì thảm rồi, chưa tiến hành lột xác thì không cách nào tiến thêm một bước, tất cả cũng tại anh hai trước kia thiên vị Vũ Y cùng Lan Lan. Oa oa không chịu đâu.”

Thấy bé mập lại bài ca muôn thuở thì ba cô gái khác liền bịt tại lại làm như không nghe thấy. Nhìn thấy một màn như vậy thì bé mập(hay rắn mập đều là biệt danh) liền khóc to hơn.

“ Oa oa, mọi người xa lánh kì thị ta. Mọi người thật xấu. Oa oa, anh hai đâu rồi.”

Có lẽ là đã quá quen với bài này của bé mập nên ba cô gái khác không một ai ngó ngàng tới nàng. Sau một hồi nói chuyện ngắn ngủi thì mấy cô gái lại một lần nữa đi tu luyện, ngoài tu luyện để giết thời gian thì các nàng cũng không có gì để giải trí cả.

Còn về phần A Ngốc cùng A Manh thì cả hai lúc này lại tiếp tục công cuộc nằm yên bất động trường kì của bản thân.

***

Khu vực ngoại vi của Bàn Long Quy Khư.

Lúc này đây Nhạn Tuyết đang cùng với 5 người khác vẫn tiếp tục đi tìm Xuân Đức, bọn họ đã quay lại hòn đảo trước kia nhưng cũng không có tìm thấy tung tích của Xuân Đức nơi nào.

Sau vài ngày tìm kiếm không ngừng mà không có một chút tin tức gì của Xuân Đức thì Nhạn Tuyết lúc này đã có phần nóng vội.

“ Linh Nhi bạn nói ca ca của mình bây giờ ở đâu.”--- Nhạn Tuyết khi đang đi trên đường thì bất ngờ nhìn qua Long Linh Nhi hỏi một câu.

Long Linh Nhi nghe được câu hỏi này thì chỉ bất đắc dĩ cười khổ, mấy ngày nay nàng nghe được câu hỏi này không dưới 100 lần rồi. Nhìn ánh mắt mong đợi của người bạn thân của mình(mấy ngày này thân nhau lại rồi,con gái mà.) thì Long Linh nhi miễn cưỡng nở một nụ cười.

“ Đừng lo lắng quá, ca ca của bạn sẽ không sao mà.”

Nhạn Tuyết nghe thế thì lại có phần u buồn nói:

“ Nhưng vì sao mấy ngày rồi lại không nghe được tin tức gì của huynh ấy cả.”

Ngay lúc này thì có một đội ngũ gồm 20 người đi xuất hiện, hai bên ngay lập tức dừng lại cảnh giác nhìn nhau, mãi khi xác định đối phương là bạn không phải địch thì mặt mày của những người nơi đây mới dãn ra.

Người dẫn đầu của đội ngũ vừa xuất hiện kia lúc này tiến lên trước một bước cười nói:

“ Hóa ra là hai vị tiên tử, không biết hai vị định đi đâu, nếu là trung đường thì chúng ta có thể kết bạn mà đi.”

Thấy người thanh niên này vậy mà không biết hai nàng là ai thì Long Linh Nhi lúc này hỏi:

“ Ngươi là người của thế lực nào? Mà các ngươi những người này đang đi đâu? “

Thấy mỹ nhân lên tiếng, người thanh niên kia ngay lập tức mừng ra mặt. Hắn cười tươi nói:

“ Tại hạ là người của Thiên Nhai Hải Các thế lực phụ thuộc của Chí Gia, mấy người chúng ta đều đang đi tới Vạn Xà Sâm Lâm. Còn không biết hai tiên tử đây là người của đại gia tộc nào? “

Long Linh Nhi phất phất tay nói:

“ Ngươi cũng không cần biết rồi, chúng ta là người của gia tộc nào đâu có liên quan gì tới ngươi. Thôi ngươi đi đi, chúng ta không chung đường.”

Khi Long Linh Nhi đang định đuổi đi mấy người này thì Nhạn Tuyết ở bên cạnh lại nói:

“ Có hay không ca ca ta đi tới Vạn Xà Sâm Lâm rồi, dù sao rất nhiều người cũng đi tới nơi đó.”

Long Linh Nhi nghe vậy thì cảm thấy có phần hoang đường nhưng mà nàng cũng không có phản bác. Nàng gật gật đầu nói:

“ Vậy thì tới nơi kia tìm ca ca của bạn vậy, dù sao chúng ta cũng không còn nơi nào để đi. Nhưng đi tới nơi kia phải cẩn thận mới được, nghe nói nơi đó ngư long hỗn tạp rất loạn.”

Nhạn Tuyết gật gật đầu nói:

“ Chỉ cần cẩn thận thì mọi việc sẽ ổn thôi. Nếu không gặp phải tồn tại quá đáng sợ thì chúng ta 100% nắm chắc chạy thoát.”

Nhìn qua bốn người khác, Nhạn Tuyết hỏi:

“ Mọi người có ý định đi cùng ta không? Dù sao nơi kia cũng rất nguy hiểm.”

Lưu Văn Kỳ và Lệ Tùy Vũ nhìn nhau một cái sau đó cả hai cũng gật đầu nói:

“ Chúng ta đều là tỷ muội tốt của nhau chẳng lẽ điểm ấy sợ hãi có thể làm chúng ta lùi bước.”

Nhạn Tuyết nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nàng dịu dàng nhìn sang người thanh niên kia nói:

“ Đã vậy thì chúng ta kết bạn mà đi.”

Người thanh niên kia vốn dĩ cảm thấy hơi thất vọng khi người đẹp từ chối nhưng khi nghe Nhạn Tuyết đồng ý đi cùng thì hắn liền vui mừng quá đỗi, có mỹ nhân đi cùng hắn còn mừng không hết vì sao lại có thể từ chối được.

Hắn nở một nụ cười thân sĩ nhìn mấy người Nhạn Tuyết nói:

“ Tại hạ rất hân hạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.